Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 134 Phần 1: Pria
[Tầng 32.]
[Loại nhiệm vụ – Thám hiểm]
[Mục tiêu – Tìm kiếm khu vực được chỉ định!]
Những làn gió biển thổi tung tóc chúng tôi.
Vẫn là biển, vẫn chiếc thuyền. Đúng như tôi dự đoán, tầng 32 tiếp nối nhiệm vụ từ cuối tầng 31.
"Biển ư?"
Katiio nghiêng đầu.
Tôi giải thích nội dung cơ bản của nhiệm vụ cho Katiio.
Chỉ cần làm theo hướng của kim la bàn, và chống trả các cuộc tấn công của đám quái vật trên đường đi.
“Chỉ cần đi theo la bàn thôi, phải không?”
“Ừ. Chúng tôi sẽ đảm nhiệm việc giương buồm và chèo…”
“Tại sao phải thế? Rắc rối lắm.”
Katiio thờ ơ trả lời và đưa tay ra.
Trong phút chốc, mana từ tay cậu ấy hóa thành những sợi dây ma thuật xoắn ốc phía sau thuyền, tạo thành một vòng xoáy.
VÚT!
Chiếc thuyền lao về phía trước như một chiếc thuyền máy.
"Cậu đã làm thế nào vậy?” - Velkist vừa xoay sở để giữ thăng bằng, vừa hỏi – “Đó có phải là phép thuật gió không?”
“Không, tôi đã tạo ra một động cơ tạm thời. Bằng ma thuật.”
Gió biển vùn vụt phả vào mặt tôi.
Tốc độ phải cỡ 30 km/h.
Nơi con thuyền lao qua, để lại vô vàn bọt nước.
'Hôm nay, gió thổi ngược….'
Khác với tầng 31, lần này gió đang thổi ngược với hướng đi của chúng tôi, nhưng con thuyền vẫn tiến về phía trước một cách dễ dàng.
Tốc độ nhanh hơn gấp mấy lần so với màn trước.
“Có vẻ như lần trước chúng ta đã phí công vô ích.” – Velkist nói với vẻ cay đắng - “Có nên vứt những mái chèo này cho rộng chỗ không?”
“…Cứ đặt chúng vào góc đi.”
Sau một lúc.
[Cá Mập Ăn Thịt Lv.18] X 9
Những bóng đen lướt sóng và bám sát con thuyền.
Tôi cởi găng tay ra, sẵn sàng chiến đấu.
“Lần này chúng ta vẫn làm theo cách tương tự nhé.”
“Hiểu rồi. Em sẽ bắn yểm trợ Oppa” – Jenna gật đầu.
Cầm con dao găm, tôi tiến đến mép thuyền, chuẩn bị cắt lòng bàn tay mình.
"Xin chờ một chút."
Katiio chắn đường tôi, bình thản nhúng tay phải xuống biển.
Xoẹt xoẹt
Rắc rắc!
Trong phút chốc, chín con cá mập nổi lên quanh thuyền, bất tỉnh.
Đôi mắt của Jenna mở to.
“Cái, cái gì thế này?”
“Tôi phóng điện xuống nước” – Katiio bình thản trả lời – “Theo những gì tôi biết, cá mập rất nhạy cảm với điện.”
Velkist khẽ hỏi tôi.
“Cậu ta còn có thể làm chuyện này sao??”
“Tôi cũng không biết” – Tôi lặng lẽ lắc đầu.
Katiio vẫy tay và con thuyền lại khởi hành.
Trước đây, tôi đã kiểm tra bảng trạng thái của cậu ấy. Thậm chí còn đưa cậu ta tham gia một trận chiến để xem cậu ấy chiến đấu như thế nào.
Nhưng có vẻ như chàng trai trẻ này còn có thể làm được nhiều thứ khác nữa.
'Đó chính là giá trị của Ma thuật sư cao cấp.' – Tôi lẩm bẩm.
Trong khi các Pháp sư nguyên tố chỉ có tài năng ở một số lĩnh vực nhất định, thì Ma thuật sư có thể điều khiển mana làm được nhiều thứ hơn.
Tôi tiến lại chỗ Kaito và hỏi thêm.
“Cậu có thể điều khiển sức căng bề mặt không?”
Tôi giải thích sơ bộ về sức căng bề mặt, và Kaito liên tục gật gù. Sau khi nghe xong, không chút do dự, Katiio bước ra ngoài thuyền.
Chân cậu chạm vào bề mặt nước, tạo ra những gợn sóng hình tròn.
"Như thế này hả? "
Katiio đứng trên mặt nước và ngẫm nghĩ.
“Uhm, nếu là thế này thì tôi cũng có thể giúp mọi người. Chỉ cần đáp ứng một vài điều kiện...”
Theo phán đoán của Katiio, cậu ấy có thể dùng mana hỗ trợ chúng tôi di chuyển trên mặt nước. Trong lúc đó, cậu ta không thể thi triển phép thuật, nhưng bù lại, chúng tôi có thể hành động y trên mặt đất bằng phẳng.
Neryssa há hốc mồm.
“Nếu chúng ta có anh chàng này ở tầng 30… mọi chuyện sẽ dễ hơn nhiều.”
Thật vậy. Cậu ta thậm chí có thể dùng mana giúp chúng tôi chạy thẳng lên vách đá 90 độ. Sẽ không cần thiết phải mạo hiểm trèo lên cánh tay của bức tượng khổng lồ.
"Tôi đã đánh giá sai về cậu. Cậu rất hữu ích.” Velkist nói – “Rất vui được hợp tác cùng với cậu."
“Chị Eloka cũng có thể làm được” – Jenna cắn môi – “Chị ấy rất nỗ lực, chị ấy sẽ học được thôi.”
“Không. Pháp sư nguyên tố không thể học được đâu.” - Katiio nói một cách kiên quyết – “Bản chất ma thuật của họ khác với tôi.”
Jenna cúi đầu, tỏ vẻ thất vọng.
Con thuyền tiếp tục di chuyển.
Không cần chèo thuyền, không cần cảnh giác cao độ.
Nếu kẻ thù đến gần, Katiio có thể cảm nhận được và thông báo cho tôi - trước khi thông báo của hệ thống kịp xuất hiện.
Những quái vật thông thường sẽ bị loại bỏ bằng cách tăng tốc con thuyền, còn quái vật tinh anh sẽ bị xử lý bằng phép thuật.
“Tầng 32… dễ vậy sao?” – Jenna lẩm bẩm.
“Nếu đội hình của chúng ta không thay đổi thì sẽ mệt lắm” – Tôi lắc đầu.
Thật vậy, vốn dĩ độ khó của nhiệm vụ này chủ yếu là do môi trường.
Trong tình huống như thế này, chúng tôi gần như không phải động tay chân.
Sau một đêm…
“…”
Ở rìa của đường chân trời, có một chấm màu nâu nhạt lơ lửng.
Neryssa nheo mắt lại.
“Trông giống như một chiếc thuyền buồm lớn.”
Tôi nhìn vào la bàn.
Chiếc kim màu đỏ chỉ về hướng thuyền buồm.
'Chắc là nó rồi.'
Tôi quay lại, vẫy tay với Katiio. Cậu ấy gật đầu và tăng tốc cho con thuyền.
Không lâu sau, dấu chấm lộ rõ là một chiếc thuyền bằng gỗ lớn.
Những cánh buồm khổng lồ treo trên nhiều cột buồm cao hàng chục mét.
Thuyền của chúng tôi lướt qua mặt nước và tiến lại gần.
Tôi nhìn lên.
Trên lan can bên trong con tàu, có ai đó đang nhìn ra biển với vẻ mặt bối rối.
“…Chà.” - Tôi mỉm cười – “Lại gặp nhau rồi”.
Đôi mắt vàng óng sáng lên khi thấy tôi.
"Cái gì…!"
“Cô ổn chứ?”
"Anh đang làm gì ở đó vậy!" - Prisis lên tiếng, mắt tròn xoe như hai hòn bi.
Prisis thả dây thừng để chúng tôi leo lên boong tàu. Môi cô mím chặt thành một đường thẳng. Ánh mắt cô xen lẫn sự ngạc nhiên và bối rối.
Mái tóc bạc của cô đã dài hơn một chút và cô mặc một chiếc váy giản dị.
Tôi nhìn quanh con tàu.
Dù nó rất lớn, nhưng hầu như không có người nào trong tầm mắt của tôi.
Chỉ có một thủy thủ đang kéo dây để chỉnh cánh buồm ở đuôi tàu.
“Các vị thực sự… làm tôi ngạc nhiên hết lần này đến lần khác.” - Prisis nói lí nhí.
“À, xin chào” - Jenna nhe răng cười đầy ẩn ý.
“Có chuyện gì với cô ấy vậy?” - Katiio vừa hỏi vừa chỉ vào Prisis – “Tại sao cô ấy lại nói như vậy… Ugh!”
“Được rồi, chúng ta vào trong nghỉ ngơi đi.” - Neryssa kéo Katiio vào tàu - “Anh sẽ đi cùng tôi.”
“Tôi cũng nên rời đi phải không?” – Jenna lè lưỡi.
“Ừ, nếu chúng ta cứ ở đây, công chúa sẽ ngại ngùng lắm, phải không?”
Hai người họ phá lên cười và đi vào trong.
Trên boong chỉ còn lại Prisis và tôi.
Tôi lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng.
“Tôi vào cùng họ được không? Tôi muốn đi ngủ."
“Gì chứ!”- Prisis phồng má – “Tôi có một núi câu hỏi đây! Làm thế nào mà anh lại chèo chiếc thuyền nhỏ đó ra giữa biển, làm sao anh tìm được vị trí của con tàu này, mục đích lần này của anh là gì…?!”
“Đó là một nhiệm vụ.”
“Anh không thể nói dễ hiểu hơn được à?”
Prisis nhìn chằm chằm vào tôi, yêu cầu một lời giải thích chi tiết, nhưng tôi cũng không biết phải nói sao.
Trời ạ, làm sao tôi biết được? Tôi chỉ muốn leo tháp, và tự nhiên mọi thứ thành ra thế này.
Thấy tôi giữ im lặng, Prisis thở dài.
“Tôi tưởng lần này tôi sẽ không dính dáng đến anh…”
“Lần đầu chúng ta gặp nhau, cô đã nhờ tôi giúp đỡ. Tại sao bây giờ cô lại nói như thể muốn xua đuổi tôi như vậy?”
“Hồi đó… tôi không biết tình huống lại nguy hiểm đến thế. Một số bạn đồng hành của anh đã chết phải không?”
“Tôi đã bảo cô đừng nghĩ nhiều về chuyện đó mà.”
“Nó không dễ như anh tưởng đâu.”
Prisis gục đầu.
Tôi cắn môi.
Có vẻ như cô ấy cảm thấy mình đã trở thành gánh nặng của chúng tôi.
Tôi bảo cô ấy đừng nghĩ ngợi quá nhiều vì những gì chúng tôi đã làm cũng là vì thực hiện mục đích của chúng tôi, nhưng cô ấy vẫn không thể gạt bỏ tâm trạng nặng nề của bản thân.
Tôi quyết định đổi chủ đề.
“Vậy bây giờ chúng ta đang ở đâu?”
“Huh? Cái gì cơ? Anh đến đây mà không hề biết điều đó à?” - Prisis tròn mắt nhìn tôi.
Một lần nữa, tôi không có câu trả lời.
“Chúng ta đang ở vùng biển phía đông nam của lục địa, được gọi là Biển Vô Cực…”
"Vậy lần này cô đang tìm kiếm điều gì. Lại là chìa khóa à?”
Sau một lúc do dự, cô ấy gật đầu.
"…Đúng vậy."
“Đầu tiên là sa mạc, tiếp theo là biển. Thay đổi dữ dội quá.”
Prisis nhanh chóng giải thích các sự kiện sau lần gặp nhau ở tầng 30.
Đại loại là, sau khi Prisis mang chiếc chìa khóa quay trở lại và được gia tộc Assini công nhận, họ đã giúp cô tiếp tục tìm kiếm chiếc chìa khóa tiếp theo.
“Họ đã cho tôi mượn con tàu này… và cả thủy thủ nữa.”
Người đàn ông đang điều chỉnh cánh buồm liếc nhìn chúng tôi một vài giây trước khi tiếp tục công việc của mình.
“Chúng tôi cũng nhận được một khoản trợ cấp. Tôi dự định thuê lính đánh thuê trên một hòn đảo gần đó. Tôi không muốn phụ thuộc vào sự giúp đỡ của anh.”
“Và nếu một con quái vật như trước xuất hiện?”
“Thì… thì…” - Prisis lúng túng - “Cùng lắm thì chúng tôi cũng sẽ quay tàu về cảng…”
“Không cần lính đánh thuê. Đừng nhờ vả bất cứ ai, nếu cô không muốn tăng số lượng thi thể.”
"Thế thì…"
“Chỉ đường cho chúng tôi, thế là đủ. Chúng tôi sẽ xử lý phần còn lại.”
Tình hình tương tự như những tầng ở sa mạc, chỉ có nhân sự là thay đổi một chút.
“Anh vẫn cứng đầu như ngày nào.” - Prisis nở một nụ cười cay đắng.
“Xin lỗi, nhưng chúng tôi không thể từ chối nhiệm vụ của mình, dù nó ra sao đi nữa.”
Prisis ngập ngừng: “Nếu nhiệm vụ là giết tôi thì sao?”
“Tôi sẽ phải làm điều đó. Nếu không, chính tôi sẽ chết.”
Nếu chuyện đó xảy ra, tôi sẽ hối tiếc rất nhiều… nhưng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi thứ.
Không có gì đảm bảo rằng nhiệm vụ sẽ luôn là giúp đỡ người khác hoặc đánh bại quái vật.
"Được rồi." - Prisis nói nhỏ. Sau đó, cô ấy lục lọi đồ đạc của mình và đặt ra một chiếc túi da nhỏ. Những đồng tiền vàng lấp lánh qua khe hở của túi da.
“Đây là tất cả tài sản của tôi. Tôi sẽ thuê anh!”
“Chúng tôi không cần nó.”
“Đừng làm tôi xấu hổ. Tôi không phải là kẻ vô sỉ đến mức thế đâu.”
Chà, nếu điều này có thể làm cô ấy bớt thấy gánh nặng thì…
Tôi đưa tay cầm lấy túi tiền vàng.
[Đàm phán thành công!]
['Han(★★★)' đã nhận được 10.000 vàng từ NPC đặc biệt 'Prisis.']
‘10.000 vàng à.’
Trong Pick Me Up, đó không phải là một số tiền lớn.
Chỉ đủ để mua hai bức tượng ngựa chiến.
“…Lần này tôi lại trông cậy vào anh đấy.”
Prisis đưa tay ra với một cử chỉ hơi lúng túng.
Khi tôi bắt tay cô ấy, tôi thấy bàn tay nhỏ nhắn ấy run lên từng hồi.
"Hãy gọi tôi là…"
"Cô nhóc?"
“Gọi tôi là Pria.” – Cô ấy nhíu mày – “Tôi cũng sẽ gọi anh bằng tên.
“Pria…”
“Đó là một biệt danh. Tôi muốn anh gọi tôi bằng tên đó hơn, anh Han.”
Prisis mỉm cười.
‘Ừm.’
Tôi cảm giác mắt cô ấy long lanh hơn bình thường, nhưng điều đó không quan trọng.
Mục lục:
Chương 82-1
Chương 81
Chương 80
Chương 79
Chắc trong acc của thằng master này thì prisis đóng vai trò quan trọng nhất rồi. Main có thể sẽ gặp lại e này nhiều lần xuyên suốt quá trình leo tháp
ReplyDeleteCảm ơn admin ạ
ReplyDelete