Gacha Vô hạn truyện chữ - Chương 112: Cuộc trò chuyện ngắn ngủi
Dọc con đường đầy xác của Người thằn lằn.
“Klik, kkiik…”
Một gã người thằn lằn với hai mũi tên cắm trong cơ thể đang quằn quại trong đau đớn.
Với vẻ mặt lạnh tanh, Velkist đặt dấu chấm hết cho cuộc đời hắn.
“Anh…anh đã trở nên mạnh mẽ đến khó tin,” Prisis nói với giọng run rẩy.
Có vài vết bỏng nhỏ trên má cô.
“So với hồi đó thì… khác biệt giống như ngày và đêm vậy. Chuyện quái gì đã xảy ra thế?”
“Chà, chuyện dài lắm. Thật khó để diễn đạt thành lời” - Tôi ngồi giữa đống đổ nát của khu phố và trả lời cô ấy.
Khói trộn lẫn với bụi bốc lên từ nhiều nơi khác nhau.
“Hơn nữa, so với ký ức của tôi, anh không hề thay đổi một chút nào. Đã ba năm rồi, vậy mà…”
“Còn cô đã thay đổi rất nhiều.”
Dù dấu hiệu của tuổi thiếu niên chưa hoàn toàn biến mất, nhưng bây giờ thật khó để gọi cô ấy là một đứa trẻ.
‘Với cô ấy là ba năm, phải không?’
Theo góc nhìn của tôi, chưa đến nửa năm kể từ khi tôi vượt qua tầng 15.
Nhưng đối với Prisis, dòng thời gian của cô ấy hoàn toàn khác.
“Hết rồi à?” Velkist lẩm bẩm.
Tôi lắc đầu.
Bên kia đường, tiếng trống vẫn vang vọng. Tôi đặt tay lên bao, sẵn sàng rút kiếm bất cứ lúc nào.
“Kik, kiraralak!”
[Chiến binh người thằn lằn Lv.22] X 31
Một nhóm Người thằn lằn xuất hiện bên ngoài ngã tư.
Thùng ! Thùng !
“Karr! Con người, có con người ở đây!”
“Con người, Karr! Con người… Ki?”
Đôi mắt của chúng, vốn đang lấp lánh sức sống, giờ đang run rẩy và liếc nhìn xung quanh.
Đường phố giống như một núi xác người thằn lằn, có lẽ khoảng 120 tên. Máu của chúng đã chảy thành vũng trên mặt đất. Velkist, người đầy máu từ đầu đến chân, cười khúc khích.
“Đồ chơi lại đến nữa kìa.”
“…”
Thùng ! Thùng !
Đội quân người thằn lằn đổi hướng, như thể không nhìn thấy chúng tôi. Và rồi chúng biến mất.
Velkist cau mày: "Thế này là sao?"
“Có lẽ chúng cũng biết sợ,” Neryssa vừa nói vừa đeo thanh kiếm vào thắt lưng.
Tiếng trống ngày càng xa chúng tôi.
Tôi cười thầm. không ngờ chúng lại yếu đến thế.
Thời gian cứ thế trôi.
[00:03:21]
Vẫn không có dấu hiệu của quân tiếp viện.
Tôi buông thanh kiếm của mình ra.
Jenna gãi má : “Ban nãy là một trăm tên đó hả? Em không cảm thấy quá khó khăn. Chúng ta đã trở nên mạnh mẽ đến mức này rồi sao?”
Tổ đội của chúng tôi, bao gồm cả tôi, đã trở nên mạnh mẽ hơn đáng kể. Đám người thằn lằn ở cấp 21 không phải là loại quái vật yếu. Ít nhất phải cao hơn yêu tinh vài bậc.
'Cái này có một vài nguyên nhân.'
Không thể bỏ qua lợi thế về mặt địa lý. Chúng tôi đã sử dụng đội hình hợp lý và chiến thuật tối ưu.
Nhưng lý do quyết định nhất là…
"Chúng ta đâu có lựa chọn nào khác ngoài việc mạnh mẽ hơn ?"
Mọi người im lặng nhìn nhau và gật đầu.
Nếu yếu đuối thì chúng tôi đã chết trong các nhiệm vụ khác từ lâu rồi.
Bởi vì chúng tôi đã trải qua những nhiệm vụ khó khăn nên chúng tôi càng nỗ lực hết mình để để tồn tại.
“Neryssa, tôi muốn cô đi do thám. Có lẽ cũng không có gì đặc biệt cả, nhưng cẩn thận thì hơn.”
"Hiểu rồi."
Neryssa bước lên một chiếc thùng gỗ và nhảy lên mái nhà.
Bóng dáng của cô biến mất trong giây lát. Nếu có chuyện gì xảy ra, cô ấy sẽ báo ngay.
“Những người còn lại có thể nghỉ ngơi. Có vẻ như nhiệm vụ đã kết thúc.”
"Chán vãi." – Velkist càu nhàu.
Trong lúc đó, những người còn lại bắt đầu thư giãn.
Eloka thở dài và ngồi xuống, trán đổ mồ hôi đầm đìa.
“Ngay cả khi chúng ta uống thuốc… Tôi vẫn thấy nóng.”
Jenna nhìn quanh rồi thì thầm vào tai Eloka.
“Chị, chúng ta qua đó đi.”
"Tại sao? Tôi thích ở đây…”
“Nào, đi thôi! Oppa Vel cũng vậy.”
“Eiii tởm quá. Đừng có gọi tôi như vậy.” – Velkist giãy nảy lên.
"Đi nào!"
"Buông tôi ra ! Đi đâu vậy?"
Jenna kéo Eloka và Velkist vào một con hẻm.
Chỉ còn lại hai chúng tôi ở đây.
Tôi và Prisis.
‘Haha… Tinh tế đấy, nhưng không cần thiết đâu.’ – Tôi cười thầm.
Tuy nhiên, không phải là tôi không có gì để nói.
Tôi nhìn Prisis. Cô ấy đang ngồi ôm đầu gối, dựa vào chiếc cột gãy của tòa nhà. Prisis lên tiếng.
“Dạo này anh thế nào?”
“Tôi ổn.” - Tôi trả lời một cách mơ hồ.
Cuộc sống trong phòng chờ là một câu chuyện khá khó kể.
“Tôi tưởng mình đã chết. Những cô gái Thú nhân đó…”
“Họ mới tham gia cùng chúng tôi. Chưa được bao lâu nên tôi cũng chưa biết rõ về họ. Có lẽ chúng ta sẽ gặp lại họ thường xuyên trong tương lai.”
"Tôi hiểu rồi. Họ có phải là đồng đội mới của anh không?” - Prisis lẩm bẩm như thể đang suy ngẫm.
Sau đó, với giọng điệu bình tĩnh, cô ấy bắt đầu kể lại những gì đã xảy ra sau khi chia tay tôi.
Đúng như mong đợi.
Sau khi trốn thoát khỏi thành phố, Prisis trở thành đối tượng truy nã gắt gao, bị vô số kẻ truy đuổi. Những người thẩm vấn được Giáo hội cử đi và những kẻ săn tiền thưởng nhắm vào cái đầu của cô.
“Chắc cô vất vả lắm mới thoát được đến tận bây giờ nhỉ.”
“Tôi vốn cứng đầu mà.” - Prisis mỉm cười cay đắng - “Và… vì anh đã giúp tôi.”
“Có phải lý do là những gì đã xảy ra trong thành phố vào hôm đó không?”
"KHÔNG." - Prisis lắc đầu - “Một trong tứ đại Gia tộc, nhà Halkion. Họ tìm mọi cách để truy đuổi tôi. Nếu anh không giúp thì tôi bị bắt từ lâu rồi.”
“…”
“Chuyện thành phố bị biến thành đống đổ nát thì hơi bất ngờ, nhưng chỉ là tình cờ…”
Theo lời giải thích của Neryssa, gia tộc Halkion có liên hệ mật thiết với Tà Giáo, vốn là kẻ thù của Prisis.
Tôi cảm nhận thấy câu chuyện này có một sự kết nối nào đó với tầng 20. Dù chưa thể xác định được bầu không khí kỳ lạ trong tòa dinh thự, nhưng… bức tượng thần và con Hắc Long… sự xuất hiện của chúng không phải là vô cớ.
“Vậy tại sao cô lại đến đây? Nơi này giống như một sa mạc vậy.”
"Đúng rồi. Đây là một sa mạc rộng lớn tên là Silkia.” - Prisis lên tiếng - “Tôi đến đây để tìm một thứ.”
"Thứ gì đó ư?"
"Đúng. Những gì tôi thấy trong giấc mơ… họ gọi nó là chìa khóa.”
“Cô định làm gì với cái đó?”
“Không phải điều đó là hiển nhiên sao?” – Nét mặt của Prisis trở nên nghiêm túc - Để cứu lục địa chứ còn gì nữa.”
Tôi nuốt một tiếng cười cay đắng. Tôi nghĩ rằng việc nói về việc cứu lục địa hay gì đó chỉ là ý nghĩ trẻ con, nhưng cô ấy vẫn chưa bỏ cuộc. Trên thực tế, quyết tâm của cô dường như còn mạnh mẽ hơn trước.
“Chính xác thì ‘chìa khóa’ này là gì?”
“Tôi không biết chắc chắn. Tôi chỉ có một cảm giác. Có lẽ… tôi sẽ có thể tìm ra điều đó khi tôi tập hợp mọi thứ lại với nhau.”
“Cô vẫn nói những câu khó hiểu.”
Y như lúc chúng tôi gặp nhau lần đầu. Cô ấy liên tục nói về những giấc mơ như thế này, về thế giới như thế kia.
Nghe thật rối rắm, và đến tận bây giờ, tôi cũng không có cách nào để hiểu được.
Dù sao đi nữa, cô gái này đã xuất hiện hai lần trong nhiệm vụ chính. Ngoài ra còn có một số mối liên hệ mơ hồ trong các nhiệm vụ khác.
Tôi nhớ lại cách bố trí của ngôi làng. Có ba cánh cổng: Cổng phía Tây, cổng phía Bắc và cổng phía Đông.
Những người tị nạn chạy trốn qua cổng phía đông. Cánh cổng đó ở hướng ngược lại của sa mạc. Nhưng theo mô tả nhiệm vụ thì lối thoát của Prisis là cổng phía bắc.
‘Vậy đó là lối đi tìm thứ ‘chìa khóa’ đó à?’ - Tôi cười khúc khích - ‘Có lẽ mình sẽ gặp ấy cô thường xuyên trong tương lai.’
[00:00:00]
[Nhiệm vụ thành công!]
Một thông báo xuất hiện trong tầm nhìn của tôi.
Nhiệm vụ thành công. Không có cuộc tấn công nào nữa.
[Nhiệm vụ đã thay đổi.]
[Loại nhiệm vụ – Trốn thoát]
[Mục tiêu – Thoát khỏi thành phố với mục tiêu hộ tống.]
[※Lưu ý]
[Vì đây là nhiệm vụ đã hoàn thành nên các điều chỉnh sẽ được áp dụng.]
[Kẻ thù biến mất.]
Một ánh sáng rực rỡ lóe lên trên bầu trời.
“Đó là cái gì vậy?”
“Đừng lo lắng về điều đó.” - Tôi trả lời ngắn gọn.
Ở phía xa, những người thằn lằn còn sống sót đã biến thành ánh sáng và biến mất.
Có lẽ Prisis không nhìn thấy chuyện đó.
“Đi ra ngoài thôi. Chúng ta sẽ đi ra ngoài qua cổng phía bắc phải không?”
"Đúng rồi."
"Cô đã sẵn sàng chưa?"
“Uhm” - Prisis gật đầu và chỉ vào chiếc túi. Đó là một chiếc túi làm bằng da, căng phồng lên.
“Tôi nói chuyện xong rồi. Mấy người ra đi."
Ba người bước ra khỏi con hẻm.
"Hí hí hì hì… Hai người đã nói về chuyện gì thế?"
"Sao? Mấy người tò mò gì chứ ? Chỉ là những cuộc nói chuyện phiếm thôi.”
“Ok, ok.” - Velkist trả lời cộc lốc và quan sát xung quanh - “Huh ? Xác chết đã biến mất.”
"Ồ? Thực sự, chúng đã biến mất. Bây giờ đường phố sạch sẽ rồi.” - Eloka mở to mắt.
Đúng như hai người họ đã nói, con đường được bao phủ bởi xác của Người thằn lằn đột nhiên trở nên sạch sẽ.
"Hình như…" - Prisis lên tiếng - “Bất cứ khi nào anh đến, là lại xảy ra những điều kỳ lạ.”
"Đúng đấy." - Tôi cười và tiếp tục bước đi.
Không cần phí thời gian ở đây nữa. Lũ quái vật đã biến mất, và sau khi dẫn cô gái này tới cổng phía bắc, công việc của tôi sẽ hoàn thành.
‘…’
Khi bước xuống phố, tôi thoáng suy ngẫm về thế giới bí ẩn này.
“Prisis Al Ragnar.”
Tôi nhớ lại ký ức ở tầng 15.
Chúng tôi không phải là tổ đội đầu tiên thực hiện nhiệm vụ.
Chuyện đó xảy ra khi chúng tôi ‘đình công’. Kết quả là Anytng đã thành lập một tổ đội, với những anh hùng mà cô ấy nhận được từ việc triệu hồi trả phí.
Tổ đội ấy đã cố gắng thực hiện thử thách…
Tất cả bọn họ đều đã bị xóa sổ vì nhiệm vụ thất bại.
Nói cách khác…
‘Prisis đã chết ít nhất một lần.’
Prisis hiện tại là ‘kiếp thứ hai’.
‘Khoan, hay là… đây là kiếp thứ ba?’
Prisis thứ hai đã bị nhóm Kishasha từ chối. Số phận của cô ấy đã rẽ nhánh khi chúng tôi thực hiện nhiệm vụ phụ này.
‘Chậc, khó hiểu quá.’
Tôi thở dài.
Thế giới này, ngay từ đầu đã không hề bình thường. Tôi có cảm giác như nó được tạo ra vì mục đích của một trò chơi. Những người được cho là đã chết đột nhiên sống khỏe mạnh, những người sống khỏe mạnh thì biến mất không báo trước, nhân quả lặp đi lặp lại và chồng chéo lên nhau.
Càng đào sâu tìm hiểu, tôi càng thấy khó hiểu hơn.
Cuối cùng, tôi bỏ cuộc.
‘Không cần biết thế giới này ra sao, mình sẽ sống sót trở về.’
Định hướng và mục tiêu của tôi vẫn không thay đổi.
Tôi vội bước đi. Cổng phía bắc đang ngày càng gần hơn.
Tôi dừng lại trước cổng làng, nơi sa mạc trải dài đến tận chân trời.
KỊCH
Chúng tôi không thể đi cùng nhau xa hơn nữa. Một rào cản vô hình đã chặn đường chúng tôi.
Trước khi rời đi, Prisis hỏi: “Chúng ta sẽ gặp lại nhau chứ?”
“Ở tầng tiếp theo.”
“Tầng tiếp theo?”
“Điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau.”
“Nghe anh nói thế, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rồi.” - Prisis mỉm cười dịu dàng và nhìn lại chúng tôi - “Tôi rất biết ơn sự giúp đỡ của anh. Tôi sẽ không bỏ cuộc. Tôi chắc chắn sẽ đáp ứng được kỳ vọng của anh.”
Bóng dáng của Prisis mờ dần sau cánh cửa.
[Nhiệm vụ hoàn thành!]
['Han (★★★)', 'Jenna (★★★)', 'Eloka (★★★)', 'Velkist (★★★)', 'Neryssa (★★★)', Tăng cấp!]
[Phần thưởng – 100.000G]
[MVP – ‘Jenna (★★★)’]
[Phần thưởng đặc biệt!]
[Một màn chơi thưởng sẽ được mở khóa.]
[Màn chơi thưởng có thể tiến hành trong ‘Kẻ nứt thời gian và không gian.’]
[Giới hạn – 1 cơ hội, chỉ 1 người]
“Hết rồi à?”
“Ừ, xong rồi.”
Cảnh vật của ngôi làng bắt đầu chìm trong ánh sáng.
Jenna cất cây cung đi và cười khúc khích.
“Lần này không có mất mát gì. Tôi mong tầng 30 cũng như thế này.”
“Điều này thậm chí còn đáng ngại hơn. Theo kinh nghiệm của tôi, sau may mắn sẽ là xui xẻo. Cô không nghĩ vậy?"
"À há… Vâng, em đồng ý."
“Hmm, chẳng có tý chính kiến nào cả.”
Ánh sáng ngày càng sáng hơn và bao bọc chúng tôi.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, đó là một nơi quen thuộc.
Tôi lập tức giải tán tổ đội.
Không có ai bị thương nhưng lâu rồi chúng tôi không chiến đấu, đặc biệt là trong thời tiết khắc nghiệt. Chắc hẳn mọi người cũng đã mệt mỏi. Các thành viên rời đi mà không nói một lời nào và đi lên tầng trên qua Khe nứt thời gian và không gian.
Tất nhiên là tôi vẫn ở tầng 1.
‘Mình không thể bỏ nó lại được.’
['Han (★★★)' Đề nghị.]
[Hoàn thành màn chơi thưởng]
[Bạn sẽ chấp nhận?]
[Có (Đã chọn) / Không]
Anytng chắc cũng tò mò nên nhận lời ngay.
Chỉ có một cơ hội. Đó là một nhiệm vụ cho một người.
Tôi bước vào nhiệm vụ với sự thận trọng và cảnh giác tối đa. Tuy nhiên…
Không có gì đặc biệt cả.
Chiến trường là một mê cung.
Chỉ là một mê cung phức tạp với những khúc quanh ngoằn ngoèo. Không có quái vật hay cạm bẫy nào cả.
Tôi tiếp tục khám phá, ghi nhớ cấu trúc của mê cung từng cái một.
Sau khoảng một giờ, tôi đã tìm được lối ra.
[Hoàn thành màn chơi thưởng!]
[Phần thưởng – 5.000G]
Thực sự không có gì cả?!.
Ngay cả rương kho báu thông thường cũng không xuất hiện ở lối ra của mê cung.
‘Cái quái quỷ gì kỳ quặc vậy?’
Tôi khịt mũi tỏ vẻ bất mãn.
Nhưng mà, dù sao thì tôi cũng đã hoàn thành hết nhiệm vụ ở tầng 25.
Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ tiếp tục leo lên tầng 26.
‘Mình biết rõ phong cách của trò chơi này.’
Nếu dự đoán của tôi là đúng thì nhiệm vụ lên tầng 25 chỉ là khởi đầu. Như tôi đã nói trước đây, nếu bạn gặp một nhiệm vụ dễ ở phía trước, bạn sẽ gặp cái khó hơn ở phía sau.
Tôi cười và rời khỏi Khe nứt Thời gian và Không gian.
Comments
Post a Comment