Gacha Vô hạn - Chương 91: Niflheimr (3)
Eclet kết thúc bài phát biểu của mình và bước xuống.
Tiếng ồn ào từ các tân binh ngày càng lớn. Jenna lên tiếng.
“Cô ấy rốt cuộc đang nói cái gì vậy? Cái gì mà cấp quyền với lại hưởng lợi...”
“Ý của cô ta chính là như vậy đó. Trong số 100 người ở đây, top 3 sẽ được mời chuyển đến Niflheimr.”
"Vì thế…?"
“Có nghĩa là đầu quân cho một Master khác.”
Lý do đầu tiên khiến tôi tổ chức huấn luyện, là để thu thập đá quý.
Với mỗi anh hùng, Niflheimr nhận được 500 viên đá. Tổng cộng mỗi lần gần 50.000 viên đá quý.
Lý do thứ hai là thu hút nhân tài.
100 người đứng ở đây đều là những cá nhân có triển vọng.
Chi phí huấn luyện là 500 viên đá quý mỗi người. Theo suy nghĩ của chủ nhân, tiềm năng của những anh hùng này vượt xa 500 viên đá quý.
Những người có thành tích cao nhất, sau quãng thời gian huấn luyện, sẽ được mời tham gia Niflheimr. Chỉ cần thương lượng với chủ sở hữu ban đầu là được.
Mức giá thay đổi tùy theo đánh giá của tôi.
Tối thiểu 1.500 viên đá quý. Trong trường hợp những cá nhân có triển vọng, con số có thể lên tới 5.000 viên đá quý.
Đó chính là lý do tại sao Iselle gọi chúng tôi là tư bản hút máu.
Tuy nhiên, dù biết điều này, hầu hết các Master vẫn nộp đơn đăng ký.
Nếu thương vụ thành công, họ có thể nhận được một số lượng lớn đá quý. Nếu không thành công, những anh hùng đã hoàn thành khóa huấn luyện cũng trở nên mạnh mẽ hơn nhiều so với ban đầu.
Tóm lại, họ hoàn toàn được lợi.
“Anytng sẽ thế nào nhỉ?”
Vị Master gà mờ này chắc là không biết vụ đó. Nếu tôi bảo Anytng đồng ý, có khi anh ta cũng làm vậy.
“Bây giờ chúng ta bắt đầu phân loại công việc.”
Sau khi Eclet rời đi, Eldarkin bước lên bục và nói.
Ba người đàn ông và phụ nữ có vẻ là cấp dưới đứng bên cạnh anh, trên tay cầm cuốn sổ dày cộm.
“Bên phải dành cho những lớp chiến binh, bên trái dành cho lớp đạo tặc. Tổng số là bao nhiêu?”
“54 chiến binh, 46 đạo tặc.” - Một cấp dưới trả lời.
Eldarkin gật đầu rồi nói.
“Bắt đầu đánh giá.”
Các huấn luyện viên từ từ bước tới.
Mỗi người cầm một lá cờ đỏ hoặc xanh.
“Nào, như người hướng dẫn trưởng đã nói, hãy xếp hàng! Chiến binh đi về phía đỏ, đạo tặc về phía xanh!”
“Tất cả chuyện này là sao vậy?” - Jenna nhíu mày.
Có vẻ như tôi sẽ phải giải thích mọi thứ. Tôi nhếch mép cười và nói.
“Họ đang phân loại các ngành nghề của học viên. Cô sử dụng cung và dao găm, vì vậy cô là một đạo tặc. Aaron và tôi là những chiến binh. Sau khi đào tạo xong, chúng ta sẽ được thăng cấp nghề nghiệp.”
"???"
“Điều đó có nghĩa là, chúng ta có thể học các kỹ năng cấp cao hơn.”
Dịch vụ đào tạo của Niflheimr bao gồm cả quá trình thay đổi công việc.
Vẻ mặt của Jenna tối sầm lại.
“Vậy tôi phải qua đó. Chúng ta sẽ chia tay nhau ở đây ư?”
"Đừng lo lắng. Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi.”
“Có thật không?”
“Tôi đã bao giờ nói dối cô chưa?”
"Được rồi... gặp lại anh sau."
Jenna bắt tay Aaron rồi chạy đến chỗ người hướng dẫn cầm cờ xanh.
“Chúng ta cũng đi thôi. Chúng ta đi bên phải.”
"Vâng."
Sau khi phân loại các tân binh thành hai nhóm, nhóm huấn luyện viên bắt đầu tiến hành kiểm kê.
“54 chiến binh, 46 đạo tặc. Tổng cộng đúng 100. Không có vấn đề gì.”
"Dịch chuyển, đi ra nào."
Nhóm cờ xanh đi trước.
Một người hướng dẫn nam dẫn những thành viên của lớp đạo tặc đến tòa nhà ba tầng bên phải.
Tiếp theo là nhóm của chúng tôi, lớp chiến binh. Eldarkin đích thân dẫn dắt chúng tôi. Đích đến của chúng tôi là tòa nhà năm tầng ở giữa.
“Không khí ở đây khá độc đáo đấy, đại ca.”
Aaron gãi gãi sau gáy.
Tôi cười mà không nói một lời. Thật vậy, cảm giác hoài niệm y như khi gia nhập quân đội.
Những tân binh xung quanh chúng tôi đều chăm chú quan sát xung quanh..
Chúng tôi đi qua hội trường của tòa nhà trung tâm và đến một khán phòng rộng rãi.
Eldarkin quay sang chúng tôi và nói.
“Bây giờ, bài kiểm tra năng lực bắt đầu. Xếp hàng trước mặt tôi. Phụ tá, chuẩn bị ghi chép.”
Người phụ tá trẻ tuổi nhanh chóng lấy ra một cuốn sổ cái và một chiếc bút lông.
Theo sự hướng dẫn, chúng tôi xếp hàng trước Eldarkin. Khoảnh khắc ánh mắt anh ta dán chặt vào người phụ nữ ở đầu hàng, khuôn mặt cô ấy tái đi.
Eldarkin nói: “Chúng tôi ở đây để đánh giá khả năng và kỹ năng hiện tại, nhằm đưa ra chương trình đào tạo phù hợp theo năng khiếu của bạn. Đừng sợ.”
Eldarkin quan sát người phụ nữ trước mặt từ trên xuống dưới trước khi gật đầu.
Không có âm thanh nào vang lên. Người phụ tá đứng bên cạnh chỉ gật đầu và bắt đầu viết gì đó vào sổ cái.
‘Anh ta đang nhìn vào bảng chỉ số’
Tại đây, các tân binh được phân thành bốn cấp độ dựa trên chỉ số và kỹ năng của họ: hạ cấp, trung cấp, cao cấp và đỉnh cấp.
Những người được khảo sát xong thì di chuyển sang phía bên kia của khán phòng.
Aaron và tôi ở gần cuối hàng. Tôi nắm chặt tay và nhớ lại quá trình huấn luyện của Niflheimr.
Cơ chế cơ bản là do tôi thiết lập. Tuy nhiên, tôi không biết tất cả các chi tiết. Thời điểm đó, tôi không chú ý nhiều. Tầng hai của Niflheimr chỉ là một phần nhỏ trong hoạt động của lãnh địa mà thôi.
"Kế tiếp."
Đến lượt Aaron. Aaron đứng trước mặt Eldarkin với vẻ mặt căng thẳng.
Eldarkin đánh giá Aaron rồi gật đầu.
“Cấp thấp, mình đoán thế.”
Aaron vẫn chưa có tiến bộ gì đáng kể.
Biểu hiện của Eldarkin vẫn không thay đổi.
Cấp dưới đã ghi lại dữ liệu của Aaron vào sổ cái.
"Kế tiếp."
Người tiếp theo là tôi.
Eldarkin đã kiểm tra tôi, và...
“…”
Anh ta mấp máy môi, nhưng mãi mới thốt nên lời. Đôi lông mày rậm của Eldarkin nhíu lại.
Sau một lúc...
"Xuất sắc."
Giọng nói thất thần vang lên.
Bàn tay chàng phụ tá đang cầm bút lập tức khựng lại.
“Gì, gì cơ??”
“Cậu xem đi.”
“Chắc chắn rồi, để tôi check lại nào. Cấp 20 và…”
Đôi mắt của phụ tá mở to.
"Đây là…!"
Eldarkin quay sang phía tôi: "Chàng trai, cậu tên là gì?"
“Han Israt.”
“Thuộc lãnh địa nào?”
“Dữ liệu có trong sổ mà??”
"À phải, xin lỗi. Đưa cho tôi cuốn sổ cái.”
Eldarkin cầm cuốn sổ và lướt nhanh.
“Bẩm sinh là... 1 sao. Lãnh địa Townia. Đúng vậy không??"
Tôi gật đầu.
Nước da của anh ta tái dần.
“Một con quái vật như thế này… mà bẩm sinh là 1 Sao?”
'Quái vật?' - Tôi khịt mũi - 'Dù biết đấy là lời khen nhưng tôi cũng không thích đâu nhé...'
"Cậu ở lại đây.... À không, tránh sang một bên."
Aaron tròn mắt nhìn tôi. Trong lúc ấy, Eldarkin trả lại cuốn sổ cho trợ lý và nói.
“Tôi vẫn chưa xong việc với các tân binh. Xin lỗi, nhưng hãy chờ ở đây.”
"Được rồi." - Tôi gật đầu và tránh sang một bên.
Tình cờ ở đó có một chiếc ghế kim loại nên tôi ngồi xuống.
Không lâu sau, bài kiểm tra kết thúc. Các tân binh nhanh chóng làm theo sự hướng dẫn của trợ lý huấn luyện viên và đi ra cửa sau khán phòng.
Eldarkin và tôi là những người duy nhất còn lại ở đây.
Thấy tôi ngồi thảnh thơi trên ghế, Eldarkin cười khúc khích.
“Trông cậu có vẻ thoải mái nhỉ.”
“Tại sao tôi lại bị tách ra?”
“Tôi đã báo cáo thông tin về cậu lên cấp trên. Sếp Tổng sắp tới rồi.”
Tôi không đặc biệt ngạc nhiên về chuyện này.
Eldarkin hỏi lại lần nữa.
“Han Israt, đến từ Townia. Đúng không?"
Thông tin đã được xác nhận rồi, nên tôi không nói gì thêm.
“Sếp Tổng sẽ đến đây trong vòng một phút. Ở đây không còn việc gì của tôi nữa.”
Eldarkin nhanh chóng rời khỏi khán phòng. Thế là tôi bị bỏ lại một mình.
“Thật là một cảm giác kỳ lạ.”
Cơ ngơi và anh hùng mà tôi đã gây dựng và quản lý, chúng đang hiện hữu một cách đồ sộ trước mắt.
Tôi vẫn nhớ Eldarkin. Anh ta vốn là một anh hùng 1 sao, đứng run rẩy trận chiến đầu tiên. Hình như tôi có lưu lại video từ thời điểm đó. Nếu tôi có thể cho anh ta xem cảnh ấy, chắc là sẽ hài hước lắm.
“…”
Tôi đặt tay lên chuôi kiếm.
“Họ đang đến.”
Tôi cảm thấy một sự hiện diện mạnh mẽ ở lối vào khán phòng.
Thật vậy, một người phụ nữ cao lớn mặc đồng phục xuất hiện ở lối vào. Chỉ một bước rảo chân, cô ấy vượt qua hàng chục mét và đến gần tôi. Đó là Giám đốc cơ sở Huấn luyện, Eclet.
“Tôi đã nhận được báo cáo. Cậu có phải là Han Israt không?
Eclet quan sát tôi từ trên xuống dưới bằng đôi mắt xanh biếc
Nét nghi ngờ thoáng qua trong mắt cô.
“Có lý do cụ thể nào khiến cô trực tiếp đến gặp tôi không?” - Tôi mỉm cười - “Chắc chắn không phải để mời tôi gia nhập.”
Môi Eclet cong lên: "Đúng rồi."
“Vậy chắc là... để thẩm vấn tôi.”
Môi Eldarkin giật giật một cách kỳ lạ.
Sau lưng Eldarkin là các chỉ huy khác đang bước đến.
Dù tôi có tiềm năng đến đâu, thì việc tuyển dụng cũng không cần trịnh trọng thế.
Có nghĩa là...
Trong tích tắc, bàn tay của Eclet biến mất.
Theo bản năng, tôi rút kiếm ra, nhưng đối phương còn nhanh hơn.
Một dòng máu chảy ra từ cổ họng tôi.
‘Đúng như dự đoán, mình chưa đủ nhanh.’
Tôi tra kiếm vào vỏ.
Khác biệt chỉ số quá lớn.
“Cậu rất xuất sắc, nhưng bạn vẫn cần thời gian. Cậu không thể đánh bại tôi.
"Tôi biết."
“Vào thẳng vấn đề đi.” - Vừa kề lưỡi kiếm cổ tôi, Eclet vừa nói - “Cậu nghe thông tin đó ở đâu vậy?”
"Thông tin gì?"
“Cậu định giả ngây à?” - Ánh lửa lấp lánh trong mắt Eclet - “Làm thế nào mà cậu biết được rằng Chúa tể Loki đã biến mất?”
“…”
“Chính xác hơn là chủ nhân của cậu biết. Dù sao thì, hãy cho tôi nguồn thông tin và mọi thứ khác liên quan đến Master của cậu, nếu cậu muốn sống sót trở về.”
"Ồ..."
Tôi khịt mũi.
Đúng vậy, tôi đã dặn Anytng rằng trong phần bình luận tuyển dụng, hãy nói một câu bâng quơ là "Loki đi vắng".
Anytng và những người khác có thể không hiểu ý nghĩa, nhưng các anh hùng của Niflheimr thì khác. Đặc biệt là những người cấp cao.
Tôi chỉ ngạc nhiên vì Giám đốc Trại huấn luyện cũng nắm được nội dung của bình luận tuyển dụng.
Tôi ngẩng đầu lên.
Trần nhà bị che khuất. Nhưng tôi biết, tầm nhìn của "kẻ đó" bao quát mọi nơi trong Niflheimr.
Tôi hạ tầm mắt xuống. Eclet đang nhìn chằm chằm vào tôi.
“Danh tính của cậu là gì?”
Lưỡi dao đâm vào một chút.
Tôi định nói gì đó nhưng lại thở dài.
Tại sao phải đưa ra những lời bào chữa, hoặc lừa dối cô ấy bằng vài lý do vô nghĩa? Tốt hơn hết là ngửa bài.
“Cô có muốn biết tôi là ai không?”
"Cái gì, cậu?…"
“Ra đây đi, Yurnet.”
<Tuân lệnh.>
Sương mù cuồn cuộn từ hư không, và một bóng trắng bước ra.
Sương mù tụ lại thành hình người.
Đôi mắt của Eclet mở to.
“…?!”
Một chiếc áo choàng trắng tinh khôi. Mái tóc trắng gợn sóng dài tới thắt lưng. Một khuôn mặt thanh tú và trong trẻo.
Đây là lần đầu tiên gặp gỡ, nhưng tôi không hề lạ lẫm. Tôi đã nhìn cô ấy hàng ngàn lần rồi.
Anh hùng mà tôi cất công nuôi dưỡng.
Chỉ huy thứ hai của Niflheimr, Yurne Seed quỳ một gối trước mặt tôi.
“Cung nghênh Chúa tể.”
“Cô biết tất cả nhưng lại xuất hiện muộn.”
“Xin hãy tha thứ cho tôi. Tôi đang chuẩn bị đón tiếp Chúa tể.”
Tôi đẩy lưỡi dao ra khỏi cổ họng mình bằng đầu ngón tay và nói với Eclet: “Tôi là Loki.”
--
Mục lục:
Cảm ơn MMM
ReplyDelete