Gacha Vô hạn - Chương 98 (Phần 2): Thức tỉnh kỹ năng


Sau khi ăn xong, tôi nghỉ ngơi một lát rồi lại đối mặt với Ridgion. Tôi cố gắng nhớ lại cảm giác ban nãy để vận dụng trong chiến đấu, nhưng...


"Chậc. Không lẽ ban nãy là ăn may?"


Dù tôi cố gắng đến mấy cũng không thể tái tạo lại khoảnh khắc xuất thần đó. Cũng may, cảm giác ấy không biến mất hoàn toàn. Nó vẫn đọng lại một chút trong tay tôi. 

Tôi nhìn Ridgion. Anh ta vẫn thủ thế chờ đợi. Tôi giơ kiếm lên và lao vào.


Kaang!


Hai thanh kiếm va chạm và tạo ra một tiếng động lớn.


Mỗi lần tôi chém và đâm, Ridgion lại nhẹ nhàng xoay chuyển thanh kiếm của mình một cách trơn tru, làm chệch hướng và chặn đòn tấn công của tôi một cách dễ dàng. Dù đã quan sát nhiều giờ, tôi vẫn cảm thấy chuyển động của anh ta thật khó tin.


“Chúa tể, kỹ thuật của ngài đã được cải thiện hơn rồi đấy. Đường kiếm tỉnh táo và tinh tế hơn” Ridgion nói, trong lúc đỡ cú chém của tôi.

“Đó là vì tôi không sử dụng kỹ năng Điên cuồng.”


Đến buổi đấu tập buổi chiều, tôi quyết định chiến đấu theo cách khác.


Trong khi buổi tập buổi sáng tập trung vào sức mạnh và tốc độ, lần này tôi dự định thử nghiệm cách tiếp cận thiên về kỹ thuật hơn, ngay cả khi điều đó có nghĩa là yếu hơn và chậm hơn một chút.


“Ra vậy. Những chuyển động sơ hở và thô bạo xuất hiện trong kiếm thuật của Master, dường như là do kỹ năng đó,” Ridgion nhận xét.

“Đó không phải là điều duy nhất,” tôi trả lời trong lúc vung khiên.

Ridgion trầm ngâm một lúc rồi tiếp tục, "Khi kiếm thuật sơ cấp đạt đến Lv 10, ngài nên cân nhắc việc tách các kỹ năng của mình ra."

“Tôi đã nghĩ về điều đó rồi.”

Để thay đổi kỹ năng, bạn cần một vật phẩm đặc biệt có tên là “Thuốc thức tỉnh”. Nó đòi hỏi nhiều loại vật liệu quý và khó tìm thấy ở tầng thấp, nhưng lên tầng cao thì nó rớt ra nhiều như đá cuội. Tôi mang theo về vài viên cũng chẳng vấn đề gì cả.

Vấn đề thứ hai là tối ưu hóa con đường tương lai. Tôi phải chọn con đường tốt nhất, ngay cả khi điều đó có nghĩa là phải từ bỏ những thứ khác.

Chiếc khiên chắc chắn là một thiết bị hữu ích. Nó thậm chí đã cứu mạng tôi nhiều lần. Tuy nhiên, nó không phù hợp với năng khiếu của tôi. Biểu hiện rõ nhất là việc tôi không học được một kỹ năng phòng thủ nào. Để thăng tiến lên kiếm thuật cấp cao hơn, tôi cần thay đổi từ kiếm thuật phối hợp với khiên, sang kiếm thuật thuần túy.

Mục tiêu thứ ba là có được “Thiên Kiếm Linh”.

Nguyên lý có thể phức tạp nhưng tác dụng lại rất đơn giản: nó khuếch đại sức mạnh và tốc độ áp dụng cho vũ khí. Nếu được kết hợp hài hòa một cách hợp lý, nó sẽ chắp cánh cho kỹ năng Điên cuồng của tôi. Điều đó tương đương với việc tôi nhận được hai buff cực mạnh.

Thứ tư là điều chỉnh kỹ năng Điên cuồng.

Như tôi đã cảm nhận và Ridgion đã đề cập, kích hoạt Điên cuồng dường như phải chịu một hiệu ứng bất lợi trong kiếm thuật. Nếu tôi khắc phục được bất lợi này bằng cách nào đó thì…


‘Chà, mình có tham quá không??’


Thời gian rất eo hẹp. Như người bình thường, dù chỉ hoàn thành một mục tiêu cũng có thể coi là thành công lớn.

Chỉ cần tôi làm được điều thứ ba, tôi sẽ trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều. 

Suy đi tính lại, tôi quyết định ghi nhớ mục tiêu thứ tư nhưng không ép mình phải thực hiện nó.

Vào cuối buổi chiều...


Ridgion nói: “Có sự khác biệt rất lớn giữa kiếm thuật cấp thấp và cấp trung.


Đó là chuyện đương nhiên. Dù tôi có nhiều kỹ năng hào nhoáng khác nhau, nếu kiếm thuật của tôi không được mài giũa, cơ hội chiến thắng của tôi sẽ giảm đi đáng kể.

“Kiếm thuật cấp thấp dành cho chiến đấu thông thường, trong khi kiếm thuật trung cấp dành cho chiến tranh. Từ trình độ trung cấp trở đi, nó không chỉ là những cuộc đối đầu đơn giản; mà là một trận chiến nơi chúng ta tạo ra 'lãnh thổ' của bản thân và xâm chiếm 'lãnh thổ' của kẻ khác".


"Cậu đang nói về phạm vi kiểm soát?"


“Đúng vậy,” Ridgion trả lời.


‘Lãnh thổ của kiếm, chà...’

Thỉnh thoảng tôi cảm nhận được điều đó khi đấu với Velkist.

Trong một phạm vi nhất định, dù cậu ta tấn công từ hướng nào và theo kiểu gì thì tôi cũng có thể phát hiện ra. Và tôi có thể phản đòn một cách hoàn hảo. 

“Bảo vệ lãnh thổ của bản thân và phá hủy lãnh thổ của đối thủ. Đó là bản chất của kiếm thuật trung cấp. Dù là Trọng Kiếm, Nhuyễn Kiếm hay Khoái Kiếm cũng chỉ là phương tiện cho việc này.”


“…”


“Tôi thấy ngài đã bắt đầu xây dựng lãnh thổ của mình rồi. Nhưng nó vẫn là một hàng rào chưa hoàn thiện. Ngài phải củng cố nó thành một pháo đài vững chắc.” - Ridgion nói - “Phải làm sao để bất kể kẻ nào nhập vào lãnh thổ của ngài, cũng không có lối thoát.”


"Khí thế" của Ridgion lại thay đổi.


Cảm giác như chỉ cần một cái chạm nhẹ của anh ấy cũng có thể cắt xuyên qua toàn bộ cơ thể tôi.


Ridgion lắc nhẹ thanh kiếm của mình.


Cùng lúc đó, một âm thanh chói tai, giống như giấy bị cắt, vang lên. 

XOẸT

Những vết nứt đột ngột hình thành trên lớp cát bao quanh chúng tôi, và chạy dần ra xa.


“Khi ngài kiểm soát được toàn bộ lãnh thổ của mình, ngài có thể cắt bất kỳ thứ gì bên trong một cách dễ dàng.”


Như để minh họa cho lời nói của Ridgion, toàn bộ những tảng Hắc Thiết xung quanh anh ta bỗng vỡ vụn.

Những vết cắt cực kỳ mịn màng, như thể người ta cắt đậu phụ. 

Tuy nhiên, đây vẫn chưa là gì so với sức mạnh thực sự của Ridgion. Nếu anh ta dùng hết sức, những gì đang xảy ra bây giờ thật tầm thường.

Tôi nheo mắt lại. Một luồng bóng tối mờ nhạt tỏa ra sau lưng Ridgion.


“Chà, không có ý định đi xa đến thế đâu, anh bạn.” - Tôi lắc đầu - “Tôi không có ý định chọn chức nghiệp Bậc thầy Vũ khí".


“Tôi hiểu rồi,” Ridgion trả lời với một nụ cười gượng.


Những kỹ năng như vừa xảy ra chỉ có Bậc thầy Vũ khí như Ridgion mới có thể thực hiện được. Tuy nhiên, chúc nghiệp này cũng có nhược điểm riêng của nó. 

Tôi chọn chức nghiệp chiến binh (Warrior), đơn giản nhưng mạnh mẽ. Quá trình chuyển đổi sẽ bắt đầu sau khi tôi hoàn thành khoảng một nửa quá trình đào tạo.


Chúng tôi tiếp tục đấu tập cho đến tận chiều tối.


Gần như tôi đã chiến đấu cả ngày. Trong suốt trận chiến, Ridgion đã dạy tôi nhiều điều về kiếm thuật. Trong số những lời dạy của anh ta, có một số khái niệm sâu sắc đến mức tôi không thể hiểu được. Tuy nhiên, tôi chấp nhận mọi thứ mà không bận tâm gì nhiều.

Kể cả bây giờ tôi chưa hiểu được thì sau này hiểu cũng không sao.


Tôi có một tháng ở đây. Có vẻ như Ridgion đã quyết tâm nhồi nhét càng nhiều càng tốt vào đầu tôi. Không có chỗ để nghỉ ngơi hay trò chuyện.


“Để xây dựng lãnh thổ của mình, ngài cần tiếp thu nhuần nhuyễn các chuyển động của kiếm thuật. Các kiếm sĩ lặp lại các động tác giống nhau hàng chục nghìn lần cũng vì mục đích này. Đó là để cảm giác không gian ăn sâu vào tiềm thức.”

Quá trình đào tạo cứ thế tiếp tục.


Ridgion muốn tôi sử dụng thanh kiếm một cách tự nhiên như hơi thở.


Sức tập trung của con người là có giới hạn..

Nếu một người mới bắt đầu vung kiếm lần đầu tiên, họ sẽ cạn kiệt toàn bộ sự tập trung sẵn có vào hành động vung kiếm. Họ sẽ không thể nghĩ về bất cứ điều gì khác.


Nhưng khi họ tiếp tục luyện tập và lặp lại…


Họ bắt đầu giảm sự tập trung cần thiết cho việc vung kiếm để tập trung vào những chuyển động khác, bao gồm tăng thêm độ căng cho chân, di chuyển vai và cổ tay cũng như nhắm vào mục tiêu.


Và khi khoảnh khắc đó đến, kiếm thuật sẽ ăn sâu vào tiềm thức. Tự nhiên như hơi thở.


***


Tôi đầu tư toàn bộ thời gian vào việc tập luyện mỗi ngày.

Mười ngày trôi qua như vậy.



[Thức tỉnh kỹ năng!]

['Kiếm thuật cấp thấp' của ['Han (★★★) đã đạt đến Lv. 10!]

‘Kiếm thuật cấp thấp’ của ['Han (★★★) đã đạt đến cấp độ tối đa. Có thể tiến hóa thành các kỹ năng cấp cao hơn nếu đáp ứng một số điều kiện nhất định!]


Tôi đã đạt đến giới hạn của kiếm thuật cấp thấp.

Tôi tra kiếm vào vỏ. Ridigon đang khẽ mỉm cười.


“Cảm giác là thế này sao?”


Tôi nhìn vào hình nộm bằng gỗ trước mặt và một suy nghĩ lướt qua.


'Đâm.'


Trước khi tôi nghĩ đến chuyện dùng bộ não điều khiển cánh tay, cơ thể tôi đã chuyển động một cách tự nhiên, và mũi kiếm xuyên qua trán hình nộm bằng gỗ.


"Xuất sắc."


“Đó là nhờ có cậu, Ridgion. Tôi rất cảm kích."


Khi thời gian tập luyện kéo dài hơn, tôi nhận ra một điều.

Anh chàng này không chỉ đơn giản là đấu luyện cùng với tôi. Anh ấy đang hướng dẫn tôi theo hướng mà tôi có thể phát triển, bằng cách điều chỉnh cấp độ và hình thức kiếm thuật của mình.

Tăng cường điểm mạnh và khắc phục điểm yếu, tất cả đều thông qua thực chiến.

Đúng như mong đợi từ một huấn luyện viên hạng nhất.

Tôi tra thanh kiếm của mình vào bao. Ở trên cao, tôi có thể nhìn thấy bầu trời buổi tối tối tăm. Trời đã tối muộn.


‘Đã mười ngày kể từ khi tôi đến đây.’

Ngoại trừ lần gặp đầu tiên, tôi đã dành cả ngày để tập luyện.

Tôi đã không tham gia chương trình đào tạo thực tập sinh - trong suốt tuần qua.


“Yurnet.”

<Vâng.>

Cô ấy trả lời như thể đã chờ đợi sẵn.

<Mặc dù ngài đang chăm chỉ tập luyện nhưng tôi sẽ vui hơn nếu thỉnh thoảng ngài xuất hiện trong vườn…>

“Được rồi, được rồi. Tôi định đến đó vào ngày mai.”

Sau khi tạm biệt Ridgion, tôi đi về phía thang máy.

Một nửa mục tiêu đầu tiên đã đạt được. Tôi phải nghỉ vài ngày để giải quyết việc khác.


“Yurnet, hiện tại quá trình huấn luyện đã đến mức nào rồi? Lớp lý thuyết đã học xong chưa?”

<Vâng, đã hoàn thành phần lý thuyết cơ bản. Bắt đầu từ ngày mai, mọi người sẽ bắt đầu huấn luyện đội hình.>

“Tốt rồi. Thời điểm hoàn hảo.”

Với "người đó", việc đào tạo về đội hình không cần thiết lắm.

Khi bước vào thang máy, tôi nói.

“Tối mai, hãy mở cánh cổng không gian dẫn đến vị trí của Myuden.”

<Tôi hiểu rồi, thế giới thứ nguyên mã số 0584.>

"Đúng vậy."

<Tôi có thể hỏi lý do được không, Chúa tể?>

“Tôi cần cử người tới đó.”

Comments

Xem nhiều nhất

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Tiếng Việt: Mục lục

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Chương 122: Bữa tiệc ăn mừng

Gacha vô hạn truyện chữ - Chương 105: Đồng đội mới

Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 144: Vĩnh biệt, Eloka

Gacha Vô hạn - Chương 91: Niflheimr (3)