Gacha Vô hạn - Chương 165: Ý định của Tel

 


[Hoàn thành màn chơi!]

 

['Velkist(★★★)', 'Katiio(★★★★)' Tăng cấp!]

 

[Phần thưởng – 320.000G]

 

[MVP – 'Kishasha(★★★★)']

 

Thông báo hoàn thành tầng 37 xuất hiện, và một luồng ánh sáng bao quanh tôi.


 


Thông điệp này bật lên, nghĩa là nhiệm vụ đã kết thúc. Dù muốn hay không, chúng tôi cũng phải quay về. Và… cái chết của Pria đã tái hiện một lần nữa.


 


Tôi nhìn vào vai phải của mình.

 

Có một mũi tên màu đen đang cắm ở đó. Vết máu bầm lan ra từ vết thương, giống như một bông hoa hồng đen. Mỗi hơi thở lại làm nỗi đau âm ỉ truyền vào cơ thể.


 


Một mũi tên độc, được bắn ra bằng kỹ thuật đặc biệt nào đó mà tôi không rõ.

 

'……'

 

Ở vách đá đối diện, gã cung thủ giương ngón tay giữa về phía tôi. Và, dù hắn đang đeo mặt nạ, tôi vẫn nhận ra rằng hắn đang nở một nụ cười đắc thắng.


 


Có vẻ như hắn đang nói, “Có giỏi thì lại đây.”

 

'Hừ.' – Tôi cắn môi.

 

Chết tiệt.

 


Tóm lại, lúc này tôi không thể vượt qua cây cầu. Dù mũi tên đã bay đến và căm vào vai tôi bằng cách nào, thì đó cũng là một loại kỹ thuật bắn phi thường.


 


Nếu đây là một nơi rộng rãi, có lẽ tôi đã tìm được một lối vào, nhưng… trước mặt tôi chỉ là một cây cầu hẹp. Để có thể băng qua cửa ải này một cách an toàn, e là sẽ phải mất quá nhiều thời gian.

 

Trong lúc tên xạ thủ này chặn tôi lại, đội cung thủ cao cấp kia đã gia nhập chiến trường. Và những gì xảy ra sau đó thật dễ đoán.


 


Tôi thở dài, thất thểu bước lên đồi. Phía đằng xa là bãi chiến trường.



 

Dưới lá cờ sư tử rách nát, vô số thi thể nằm la liệt. Pria chắc hẳn cũng nằm trong số đó.



 

[Ding!]

 

[Thông báo – Bạn còn 3 cơ hội!]

 

Sau tiếng chuông báo của hệ thống, chúng tôi được di chuyển qua các khoảng trống không-thời gian.


 


'Đây là cơ hội thứ hai.' – Tôi cố gắng động viên bản thân – ‘Vẫn còn ba cơ hội nữa’.



 

Khi tầm nhìn của tôi mờ đi, giọng nói của Jenna vang lên.

 

<Oppa, có vẻ như mọi chuyện đã kết thúc rồi.>

 

“Ừ. Tổng cộng bao nhiêu phút?"

 

<Chà, từ khi bắt đầu trận chiến cho đến khi công chúa chết, chính xác là 183 phút 53 giây.>

 

Khoảng ba giờ.

 

Điều đó có nghĩa là… muốn thay đổi cục diện này, chúng tôi phải hoàn thành mọi việc trong vòng ba tiếng.  



Quá gấp gáp. Nếu không có những kẻ quái đản như gã cung thủ Tử thần kia, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.


 

'Được rồi, lần sau sẽ khác.'

 

Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc ở đây.

 

Tôi vừa nhủ thầm, vừa bẻ gãy trục mũi tên cắm trên vai mình.

 

Trong khi đó, Katiio cau mày nhăn nhó và thở dài thườn thượt.



 

“Vụ này… khó khăn quá. Tại sao nhiệm vụ ở lãnh địa này lại khó khăn đến thế?”

 

“Nhóc pháp sư, cậu từng than thở rằng muốn leo tháp thay vì vùi đầu nghiên cứu. Vậy mà bây giờ cậu lại sợ hãi à?”


 

"Nhưng mà nó quá kho! Ở Herla, nơi tôi được triệu tập, chỉ cần cẩn thận là mọi chuyện sẽ xong xuôi. Nhưng sao ở đây lại kinh khủng đến vậy? Tầng 35 đã kỳ quái rồi, mấy tầng này còn đau đầu hơn.”

 

Trong lúc Kaitio càu nhàu, mũi tên cắm vào vai đã tôi biến mất. Vết bầm tím cũng tan dần. Tôi tra kiếm vào vỏ và thở dài.


 


Theo những gì tôi biết, trong trò chơi này không có điều gì là bất khả thi. Dù là nhiệm vụ khó khăn nhất, thì ở đâu đó vẫn tồn tại chiến lược để qua màn. Tuy nhiên, nắm bắt và thực hiện những chiến lược đó cũng không hề dễ chút nào.

 

“Mặc dù chúng ta đã vượt qua tầng 37… Nhưng tình hình như thế kia là không ổn, phải không Oppa? Em nghĩ chúng ta cần tập hợp lại và phân loại các thông tin mà mọi người trinh sát được”.


 

“…”

 

“Oppa?”

 

"Cái gì?"

 

“Có chuyện gì vậy? Trông anh có vẻ khó chịu.”

 

"Chỉ đang suy nghĩ một chút thôi."

 

Thực ra thì, tôi đang khó chịu thật.


 

Ngoại trừ tầng 25 - khi tôi không có mặt và tổ đội Kishasha trình diễn sức mạnh vượt trội, còn lại thì mọi nhiệm vụ đều khó đến điên rồ. Như thể chúng được đặt ra để khiến cho người chơi phải bỏ cuộc.


 

'Liệu chuyện này có tiếp diễn cho đến tầng 100 không?'



 

Chúng tôi đã trải qua một lần thất bại ở tầng 35.

 

Chuyện đó sẽ không được phép lặp lại, bởi vì càng lên tầng cao thì kết quả sau đó càng thảm khốc hơn.

 

'……'

 

Tôi nhìn lên.

 

Bầu trời tỏa sáng với hào quang cầu vồng. Anytng đang theo dõi chúng tôi.

 

“Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì đây, anh Han? Họp bàn kế hoạch à?” – Kaitio lên tiếng.


 

"Muộn rồi. Để mai nhé?”

 

“Nghe có vẻ ổn đấy.” – Jenna tươi cười – “Mọi người hãy nhớ lại và phân tích thông tin thu được ngày hôm nay nhé. Hy vọng lần sau, chúng ta sẽ tìm ra phương hướng để xử lý cục diện này.”

 

Sau lần thử thứ hai, chúng tôi đã biết được thời hạn của nhiệm vụ và thông tin về địa bàn trải dài từ nam đến đông bắc. Ngoài ra, chúng tôi biết rằng một nhân vật khá nguy hiểm xuất hiện từ vách đá phía tây.



Chúng tôi bước ra khỏi khe nứt của không gian và thời gian, rồi chia tay nhau..


Tôi rảo bước về phòng của mình.

 

'Để xem nào.'

 

Tôi nhanh chóng cập nhật bản đồ vùng đồng bằng.

 

Ở phía tây có kho tiếp tế và tổ đội bắn cung, nếu xử lý được đám này thì đội quân sư tử có thể cầm cự lâu hơn một chút. Ởphía đông có pháo đài và tượng nữ thần.


 

Theo Kishasha, có ba pháo đài ở phía đông.

 

Cần phải chiếm được cả ba pháo đài trong vòng ba giờ, đồng thời tránh sự truy đuổi của Hiệp sĩ đen. Thậm chí còn phải xử lý những kẻ tiếp viện ở phía Tây. Chưa hết, việc trinh sát vẫn chưa kết thúc và co thể còn những trở ngại khác.

 

‘Khốn nạn! '

 

Số người thì hạn chế mà công việc thì ngập tràn!


Từ góc nhìn của anh hùng, rất khó có thể xử lý mọi việc trong cùng một lúc. 

Nếu tôi là Master thì tôi có thể sử dụng các công cụ chiến thuật hỗ trợ… và có thể lập kế hoạch điều phối hợp lý.



‘Nhưng… Master của Townia…’  



Khi tôi ngồi ngây người trong phòng, một tia sáng lấp lánh bên cạnh tôi.


[Loki?]  - Iselle khẽ kêu lên - [Có vấn đề gì ư?]

  

Cô ấy lo lắng cũng phải thôi.


Tôi xoa đầu mình vài cái, rồi lên tiếng: “Này Iselle.”

 

[Có tôi!]

 

“Cô nghĩ gì về độ khó của những nhiệm vụ này?”

 

[Độ khó của nhiệm vụ? Ý ngài là những nhiệm vụ ở Townia?]

 

“Ừ.”

 

Iselle suy nghĩ một lúc rồi thở dài.

 

[Nếu không có Loki… Nơi này đã bị bỏ lại từ lâu rồi.]

 

“Độ khó được quyết định bởi may mắn à?”

 

[Không, không phải. Tôi nghe giám đốc nói rằng có lý do đặc biệt khiến các nhiệm vụ ở Townia khó đến mức này. Cụ thể ra sao thì… Tôi không hiểu chính xác lắm.]

 

“Ai đã tạo ra những nhiệm vụ này? Vị giám đốc đó hay ai đó đại loại thế, phải không??”

 

Iselle gật đầu.

 

‘Quả nhiên là vậy’.


 

Thấy tôi thở dài, Iselle hốt hoảng:

 

[Này, ngài không có ý định quay lại Niflheimr chứ? Huh? Nếu Loki rời đi thì Townia sẽ bị bỏ rơi và tôi sẽ chết đấy! Làm ơn đừng đi. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì!]



Tôi đưa tay bịt miệng cô ấy.


 

“Đừng làm ầm ĩ lên thế. Tôi sẽ không đi."

  

Tôi nhếch mép cười và xoay ghế.

 

Bản đồ cập nhật nằm trên bàn. Đã đến lúc phải tập trung ghi chép rồi.

 

Khi tôi vừa cầm bút lên.

 

[……]

 

Iselle vẫn chưa rời đi.

 

Mồ hôi chảy dài trên đôi má phúng phính, và cô ấy cắn môi lo lắng, trông khác hẳn thường ngày.

 

“Này, cô không đi à?”

 

[Ừm, ừm…] -  Iselle nuốt nước bọt - [Có một tin nhắn đến từ giám đốc.]

 

“Một tin nhắn?”


Iselle vỗ cánh và xoay vòng trong không trung.

 

Bụi sao rải rác theo quỹ đạo đập cánh của cô, và một cửa sổ ảnh ba chiều nhỏ nổi lên.

 

[※Cảnh báo – Hội thoại độc quyền với Game Master!]

 

'……?'

 

Tel> Xin chào.

 

Tôi nhìn vào cửa sổ điều khiển của Anytng.

 

Anh ta đang tập trung đấu luyện trận giả, và không quan tâm đến tin nhắn trên.

 

“Vậy là… Chỉ mình tôi có thể nhìn thấy nó thôi à?”

 

Iselle nhìn tôi lo lắng.

 

Tel> Cũng đã lâu rồi kể từ lần đầu tiên cậu được thăng cấp. Lâu rồi không gặp nhỉ.

 

“…”

 

Tel> Đừng ngạc nhiên, Loki. Nếu muốn, cậu có thể gặp tôi bất cứ lúc nào. Chà, tôi tưởng cậu sẽ gọi ít nhất một lần, nhưng cậu lại ngó lơ tôi. Cậu thực sự không hiểu được trái tim của phụ nữ hay sao.

 

Tôi gõ vào bàn phím ảo nhấp nháy bên dưới cửa sổ trò chuyện.

 

Han> Ta chưa bao giờ có ý định liên lạc với ngươi. Biến đi.

 

Tell> Cậu đã nhận được quà của tôi chưa? Nếu cậu sử dụng tên khốn đó đúng cách, một trong những nanh vuốt của cậu có thể bước lên 7 sao đấy.

 

Món quà.

 

Có phải ả đang nói về Chủ Hội Liên minh?

 

Tôi quay sang Iselle.

 

“Cô đã nói cho mụ ta về chuyện tôi đến Niflheimr?”

 

[Không, tôi…]

 

“Châc, bỏ qua đi.”

 

Yurnet có thể hack vào hệ thống thông tin ở Trái đất, và Iselle có thể xem MeTube hay lướt web, thế nên… chẳng có gì ngạc nhiên nếu Mobius biết tôi đi đâu và làm gì.


 

Dù sao thì Iselle cũng chỉ là cấp dưới của người phụ nữ đó mà thôi.

 

Cô ấy khó có thể phản kháng mệnh lệnh của cấp trên.

 

Tel> Dù sao đi nữa, Loki. Tôi ngạc nhiên là cậu vẫn còn sống trong tài khoản chết tiệt đó. Nghiêm túc đấy. Tôi thậm chí đã từ bỏ việc cứu vớt Townia. Nó là một lãnh địa bị nguyền rủa.

 

Han> Bị nguyền rủa?

 

Tell> Theo thuật ngữ trong game thì đó là một tài khoản bị Bug, nhỉ? Hoàn toàn mất cân bằng. Ngay cả tôi cũng không thể làm gì.


 

Tel> Tôi tưởng cậu sẽ liên lạc với tôi trước khi lên tới tầng 20 cơ đấy. Không ngờ cậu có thể tồn tại lâu như vậy. Một màn trình diễn xứng đáng với cái tên Loki. Tôi công nhận điều đó. Ừm, thật đấy! 



Không phải mụ ta là người lôi tôi vào đây sao? Mụ ta định trêu tôi phải không?

 

Ngay cả khi tôi phớt lờ, các tin nhắn vẫn tiếp tục xuất hiện.

 

Tel> Master ở đó vẫn chưa nghỉ chơi sao? Người bình thường phải nghỉ từ lâu rồi mới đúng.

 

Tel> Tôi đã nói với cậu rồi, nhưng tài khoản đó không hề bình thường. Nó không chỉ mất cân bằng mà còn bị hủy hoại hoàn toàn.

 


Tel> Này, cậu có thể trụ được bao lâu nữa cơ chứ?

 

Tel> Master ở đây là… Anytng phải không? Cái tên chỉ biết vẫy light stick đó xứng đáng làm Master của cậu sao? Cậu biết rõ mà. Nếu chủ nhân bất tài thì dù anh hùng có xuất sắc đến đâu cũng không thể làm gì nên hồn. Thật tồi tệ.

 

Han> Đừng ba hoa nhảm nhí nữa. Muốn gì thì nói toạc ra đi.



 

Tel> Tôi sẽ giao cho cậu quyền Master ở Townia.



 

Tel> Đừng lo lắng. Đó chắc chắn không phải là một hợp đồng nô lệ. Chỉ cần tuân thủ một số điều kiện. Tất nhiên, nếu cậu vượt qua tầng 100, cậu sẽ được quay trở lại Trái đất và nhận một phần thưởng lớn.

 

Tel> Đây không phải là đề xuất cấp siêu hấp dẫn sao?

 

Tôi đã tắt cửa sổ trò chuyện.

 

Có rất nhiều điều tôi muốn hỏi nhưng tôi quyết định không quan tâm đến người phụ nữ này nữa.

 

Trong khi đó, Anytng vẫn đang tích cực đánh trận giả với mấy người lính giả lập cấp thấp..



 

Nhớ lại chuyện anh ta từng thua thê thảm khi chơi ở mức “dễ”, rõ ràng là bây giờ anh chàng này đã tiến bộ một chặng đường dài.

 

Ban đầu, tôi hầu như không thể nhìn thấy nhật ký hệ thống chứ đừng nói đến cửa sổ điều khiển chính. Tuy nhiên, thời gian trôi qua và tôi leo lên tháp và lên cấp, màn hình của chủ nhân dần hiện ra trong tầm mắt tôi.

 


Tôi nhớ lại lời của Yurnet về tình trạng ở Niflheimr, và nhớ lại lời chat của tel. Có vẻ như chuyện tôi trở thành Master của Townia là điều hoàn toàn khả thi.



'Nếu anh chàng đó bỏ cuộc…'

 

Với Anytng, nơi này chỉ là một trò chơi.

 

Dù hôm nay bạn chơi rất vui, hôm sau bạn vẫn có thể từ bỏ. Không có gì thúc ép anh ta cả. gánh nặng của anh ta hoàn toàn khác với chúng tôi, những anh hùng đã đặt mạng sống vào nguy hiểm.

 

'…Trao cho mình vị trí Master có nghĩa là…. loại trừ Anytng khỏi Townia?’

 

Trong những nhiệm vụ khó, vai trò và sự phân bổ lực lượng rất quan trọng. Khi đó, khả năng tư duy chiến thuật của Master quan trọng hơn nhiều so với khả năng ứng biến của anh hùng.


 


Thật hài hước. Mới ban nãy tôi còn nghĩ rằng nếu là Master thì tôi có thể sử dụng các công cụ chiến thuật hỗ trợ… và có thể lập kế hoạch điều phối hợp lý.

 

'Tel có đọc suy nghĩ của mình không?'

 

Tôi mỉm cười cay đắng.

 

Thực ra, ở một nơi như thế này, những gì tôi có thể làm một mình cũng chỉ có giới hạn. Thật khó để vừa tư duy chiến lược vừa ứng biến với tình huống nhiệm vụ. Liệu tôi có cáng đáng được hết không?


 


Tôi đã giao Bí kíp cho Anytng và không tiếc bất kỳ lời khuyên hay sự trợ giúp nào… nhưng suy nghĩ của một ranker hoàn toàn khác với suy nghĩ của một người chơi game để giải trí.


 

‘Minh có thể đưa Anytng lên tầng 100 được không? Khoan đã, chính xác thì Anythg có khao khát lên tầng 100 không?’



 

Rốt cuộc, vấn đề là động lực của anh ta. Người chơi game thông thường hiếm ai có thể đi xa đến thế.

 

[※Cảnh báo – luồng chat độc quyền của GM]

 

[Có tin nhắn trò chuyện không xác định.]

 

Có vẻ như cô ta vẫn chưa cắt liên lạc với tôi.

 

Tôi quay sang Iselle. Nàng tiên này vẫn đang loay hoay bay bên cạnh tôi.

 

"Cô nghĩ sao?"

 

[……]

 

“Lời nói của Tel dường như ám chỉ rằng… Để chinh phục tòa tháp, chúng ta cần phải thoát khỏi chủ nhân này.”

 

[Tôi nghĩ…] -  Iselle nhắm mắt lại, hít thật sâu và nói. - [Tôi nghĩ có lẽ giao việc đó cho Master cũng được nhỉ?]

 

“Lúc đầu, cô gọi anh ta là đồ đầu đất.”

 

[Giờ thì khác rồi. Anh ấy hơi thiếu hiểu biết và có sở thích kỳ lạ, nhưng anh ấy không tệ. Ít nhất anh ấy không đối xử tệ hại với các anh hùng, đặc biệt là với Loki. Anh ấy rất nghiêm túc với trò chơi này và thậm chí còn chi tiền cho nó.]

 

“Chắc anh ta là một người nghiện game.”

 

Iselle cười khúc khích: [Tôi có thứ này muốn cho ngài xem, Loki.]

 

“Cái gì thế?”

 

[Bí mật thầm kín trong điện thoại của Anytng!]

 

Tôi chớp mắt, tỏ ra không hiểu lắm.

 

Bất chấp điều đó, Iselle vẫn tập trung và bắt đầu vẫy tay.

 

[Haa! Xuất hiện nào!]

 

Bốp.

 

Cùng với ánh sáng lấp lánh, một cửa sổ ảnh ba chiều khác xuất hiện.

 

Một màn hình quen thuộc. Nó trông giống như một thiết bị lưu trữ của điện thoại. Iselle chạm vào một số tài liệu bên trong thư mục 'Tải xuống'. Văn bản nhanh chóng xuất hiện trên nền trắng.



 

[Ta-da, đây là Bí kíp Leo tháp Thần thánh của Loki! Báu vật mà Loki ban tặng, được lưu trong điện thoại của Master và đã được mở tới 132 lần.]

 

Iselle hếch mũi lên một cách tự hào.

  

Khi tôi vẫn im lặng, Iselle kéo màn hình đến trang cuối cùng của tài liệu.

 

[Ngài xem nè! Đây là những gì Anytng đã viết sau trang cuối cùng của Bí kíp.]

 

Dòng chữ hiện ra.

Comments

Xem nhiều nhất

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Tiếng Việt: Mục lục

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Chương 122: Bữa tiệc ăn mừng

Gacha vô hạn truyện chữ - Chương 105: Đồng đội mới

Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 144: Vĩnh biệt, Eloka

Gacha Vô hạn - Chương 91: Niflheimr (3)