Gacha Vô hạn - Chương 89: Niflheimr
Tôi đặt tập tài liệu vào ngăn kéo và khóa nó lại.
Tôi nhặt thanh kiếm và tấm khiên lên. Đồng hồ chỉ 8:27 tối. Anytng vẫn đang trực tuyến.
[Master, một tài khoản khác đang yêu cầu kết nối không gian!]
[Tài khoản khách sẽ đến phòng chờ này trong giây lát. Bạn có chấp nhận không?]
[Có (đã chọn)]
[Mở một khe nứt không gian cho tàu ‘Landgrid07’!]
[Thuyền trưởng ‘Misikas (★★★★★)’ đang yêu cầu giao dịch với Master.]
[Yêu cầu – 1.500 viên đá quý]
Cửa sổ trao đổi xuất hiện trên màn hình điều khiển của Anytng.
Đó là cửa sổ yêu cầu thanh toán cho dịch vụ đào tạo ở Niflheimr. Chẳng bao lâu, một chiếc túi da chứa đá quý màu xanh xuất hiện trong cửa sổ trao đổi.
Tôi rời khỏi phòng, chỉ mang theo trang bị của mình. Niflheimr sẽ cung cấp mọi thứ tôi cần. Khi bước ra ngoài, tôi gặp Jenna và Aaron ở hành lang.
"Hai người đã sẵn sàng chưa?"
"Em đã sẵn sàng."
“Em cũng vậy, đại ca.”
Tôi gật đầu.
Họ không có đồ dùng gì đặc biệt. Chỉ có một cây cung, một cây giáo và một vài con dao găm.
Chúng tôi cùng nhau rời khỏi Ký túc. Khe nứt không gian mở ra bên cạnh cánh cửa phía trước quảng trường tầng hai. Một số khuôn mặt quen thuộc hiện ra gần cánh cửa đang mở.
"Mấy người sắp đi hả?"
Đó là Edis và Roderick.
“Chán thế nhỉ.” - Velkist khịt mũi.
"Chúng tôi sẽ đợi." - Neryssa và Eloka đồng thanh.
Tất cả các hero lớp chiến đấu trên tầng hai, đều đã tập trung ở đây. Ngay cả các thành viên phụ trợ cũng dần dần xuất hiện để chào hỏi.
“Một cuộc chia tay khá thú vị.” - Tôi đã cười - “Làm quen dần đi, vì những chuyện như thế này sẽ xảy ra thường xuyên trong tương lai.”
Việc gửi các anh hùng đến không gian khác không phải là chuyện hiếm. Hiện tại, Master của lãnh địa này vẫn chỉ có thể hoạt động trong một không gian hẹp, nhưng khi leo lên tầng cao hơn, lãnh địa này sẽ kết nối với nhiều chiều không gian hơn, và sẽ có những tổ đội chuyên trách chịu trách nhiệm ở bên ngoài.
“Anh nói là một tháng phải không? Có chắc không?"
“Tôi không thể đảm bảo điều đó. Việc đào tạo có thể nhanh hoặc chậm hơn một chút".
"Tôi hơi lo lắng đấy. Nhỡ anh chuyển sang lãnh địa khác thì sao?" - Eloka bĩu môi.
“Nhớ nghiên cứu ma thuật trong khi tôi đi vắng.”
“Ồ, à…”
“Edis, hãy để ý đến cô ấy. Không có tôi thúc giục là cô ấy lười lắm.”
"Được rồi."
Nếu các thành viên cốt lõi không tiến bộ, quá trình leo tháp.
Hiện tại, có một số nhiệm vụ chất đống bên trong. Tôi đã nói với Edis về những điểm mà các anh hùng cần hỗ trợ chủ nhân.
"Hãy bảo trọng."
Cuối cùng, Edis đưa tay về phía tôi.
Chúng tôi bắt tay nhau. Không hiểu sao, tôi cảm thấy khó xử một cách lạ lùng.
Jenna thì thào: “Chúng ta sẽ quay lại, phải không?”
“Đừng lo lắng về những điều không cần thiết. Chỉ cần đi thôi."
Chúng tôi bước vào khe nứt không gian
Một hành lang thẳng tắp trải dài trước mặt chúng tôi.
Giữa lúc chúng tôi đang bước lên thì...
Đùng!
Iselle xuất hiện với ánh sáng chói lòa.
[Ngài.... Ngài Han!!]
"Gì vậy?"
Mắt Iselle sưng vù và đỏ hoe. Cô đang lau mắt bằng chiếc khăn tay màu trắng, giọng nói run rẩy.
[Tôi nghe được một tin đồn kỳ lạ! Ngài sẽ không về nữa, ngài sẽ ở lại Niflheimr? Điều này không đúng, phải không?!]
“Ai đang đồn nhảm nhí vậy?”
[Là đồn bậy thôi, phải không?!]
Có vẻ như tin đồn đã lan rộng.
Tôi lắc đầu và bước về phía trước.
"Đừng lo lắng. Tôi sẽ đưa anh ấy trở về an toàn.” - Jenna trấn an Iselle, vòng tay ôm lấy cô.
[Thật chứ? Đừng để mất anh ta! Tôi trông cậy vào cô đó! Nếu bọn Niflheimr cướp được anh ta thì mọi chuyện sẽ kết thúc! Cái bọn đó là lũ tư bản hút máu hà hiếp dân nghèo!]
Tôi kéo má Iselle.
"Ồ THẾ À? TÔI XIN LỖI VÌ ĐÃ HÚT MÁU NHÉ."
[Ý... không! Tôi không nói về Loki… … Dù sao thì, quay lại đi. Hứa với tôi nhé!]
Iselle giơ ngón tay út của mình ra.
Xem ra nếu tôi từ chối, cô ấy sẵn sàng bật khóc.
‘Mắt của cô ấy đỏ hết cả lên rồi.’ - Tôi lắc đầu ngao ngán.
Khi tôi giơ ngón út lên để ngoéo tay với cô ấy, khuôn mặt đẫm nước mắt của Iselle sáng lên.
[Ngài hứa rồi nha! Ngài chắc chắn sẽ quay lại nha!]
“Ừ, vậy nên đừng than vãn nữa.”
[Vậy thì tôi sẽ đợi.]
Nói xong, Iselle mỉm cười và biến mất.
Aaron khịt mũi: “Cô ta chỉ dịu dàng với mỗi mình đại ca.”
Chúng tôi tiếp tục đi dọc hành lang thẳng tắp.
Ở ngõ cụt của khe nứt, một thứ bất thường xuất hiện.
Nó có kích thước khoảng 20 mét. Đó là một thực thể bóng bẩy, màu đen, giống một con tàu với đồ trang trí bằng vàng hình một con dê núi ở mũi tàu.
Chính là Landgrid, một mẫu phi thuyền ởNiflheim.
“Wow, đỉnh quá” - Jenna cười toe toét - “Này Aaron, anh có biết gì về phi thuyền không?”
“Ừm, tôi từng nghe chuyện đó từ bố tôi. Bố nói rằng có những con tàu biết bay trên bầu trời.”
“Tôi cũng đã từng nhìn thấy chúng trước đây. Nhưng tôi không được lên, vì nó là độc quyền của quý tộc.”
"Vậy sao?"
Có vẻ như ngay cả ở thế giới của Townia, người ta cũng biết đến phi thuyền.
Cũng có lý. Nếu không biết đến phi thuyền thì sau này làm sao chiêu mộ được kỹ sư đóng tàu.
Tôi tiến lên một bước, khoảng cách dần dần thu hẹp lại.
<Xác nhận danh tính của khách!>
Ở đâu đó trên khinh khí cầu, giọng một người phụ nữ vang lên.
"Các bạn có phải là Han Israt, Jenna Shirai và Aaron đến từ Townia không?”
Tôi gật đầu.
<Đã xác nhận. Lối vào đang hạ xuống. Hãy lên đây cẩn thận.>
Cạch.
Sau những âm thanh khô khốc của máy móc, một cầu thang hiện ra, nối với lan can tàu.
“Nó có vẻ khác với những gì tôi đã thấy.”
“Chắc mẫu mới chăng?”
"Có vẻ như vậy." - Aaron mỉm cười.
"Đi nào."
Tôi bước lên cầu thang dẫn tới phi thuyền.
[Chủ nhân, cuộc điều động bắt đầu!]
[Các anh hùng được phái đi gồm: ‘Han (★★★)’, ‘Jenna (★★★)’, ‘Aaron (★★★)’]
[Vùng biệt phái: Niflheim]
[Loại – Huấn luyện]
[Thời lượng – 10 ngày]
[※ Cảnh báo!]
[Kể từ thời điểm biệt phái, Anh hùng tạm thời sẽ thuộc về Lãnh địa ‘Niflheimr.’]
[Bạn có chấp nhận không?]
[Có (Đã chọn)]
Quá trình trao đổi đã kết thúc.
Vòng xoáy không gian phía sau phi thuyền bắt đầu tỏa sáng màu xanh lam. Khi tôi đặt chân lên bậc đầu tiên của lan can, một cô gái mặc đồng phục đen tiến đến.
"Chào mừng! Tôi là Lydel, người dẫn đường cho bạn tới Niflheimr.”
"A... Xin chào…?"
Lời chào vụng về của Jenna khiến Lydel mỉm cười.
Trong lúc ấy, tôi nhìn quanh boong tàu.
Không có gì đặc biệt đáng chú ý. Vật liệu chính là kim loại. Ngoài việc không có cánh buồm, nó không khác biệt đáng kể so với vẻ ngoài của một con tàu.
Chỉ là, nó bay trên trời.
Một số người đang ở trên boong, những ánh mắt tò mò của họ dán chặt vào chúng tôi.
Lydel hắng giọng và cao giọng:
<Landgrid 07. Hành khách đã lên Phi thuyền. Khởi hành.>
Giọng nói vang rõ ràng như thể đang phát trên loa.
'Đây là một Ma pháp sư.'
Đúng vậy. Mỗi phi thuyền cần một Ma pháp sư.
Để đảm bảo việc di chuyển, phi thuyền cần tới Ma pháp sư - chức nghiệp cao cấp hơn pháp sư thông thường.
Mặc dù những người vận hành phi thuyền là thành viên của Niflheimr nhưng tôi không nhớ chính xác đó là ai. Ở Niflheimr, ngay cả pháp sư cũng có tới hàng trăm người.
Broommm~
Một cảm giác lơ lửng bao trùm toàn bộ cơ thể tôi. Hơi giống đi thang máy, nhưng mạnh mẽ hơn.
Jenna và Aaron, những người đang đứng trên boong, rất ngạc nhiên. Rõ ràng đây là lần đầu tiên họ được trải nghiệm việc này.
Tôi cười và dựa vào lan can. Chiếc phi thuyền lơ lửng lên cách mặt đất khoảng 3 mét rồi bắt đầu di chuyển chậm về phía vòng xoáy không gian.
“Điều này có bình thường không?” - Jenna hỏi với một chút lo lắng.
Nghe câu hỏi của cô, vài kẻ ở phía đối diện phá lên cười. Nhưng khi tôi trừng mắt nhìn những kẻ này, họ im bặt và quay đi chỗ khác.
“Không chết đâu mà sợ. Giữ im lặng, đừng hốt hoảng như nhà quê ra phố như thế".
"Ồ... Vâng, oppa".
Vòng xoáy của các chiều không gian bắt đầu nuốt chửng phi thuyền.
[Bíp!]
[Khí cầu ‘Landgrid 07’ từ lãnh địa ‘Niflheimr’ đang khởi hành.]
Trong khoảnh khắc, toàn bộ con tàu trở nên mờ mịt. Khi ánh sáng nhạt dần, bầu trời xung quanh tàu đã trở nên xa lạ.
“…”
Gió lướt qua má tôi.
Những đám mây bao phủ bốn phía. Tàu đang ở độ cao ít nhất một ngàn mét.
Khi tôi nhìn xuống, một cảnh tượng quen thuộc đập vào mắt tôi.
“Đó là…”
Một vùng đất hoang vắng không có ngọn cỏ nào mọc xa ngút tầm mắt.
Dù nhìn từ xa cũng có thể nhận ra. Đó là Townia sau khi bị phá hủy.
Ở phía chân trời xa xa, một tòa tháp hình tròn sừng sững. Phần dưới của tháp bị chôn vùi dưới lòng đất, còn phần trên bị mây che khuất.
“Tuyệt thế nhờ?”
Aaron, người đang nhoài người ra khỏi lan can, nói, "Xịn thật đó Oppa ơi!"
Vì không biết nơi này là đâu, nên cậu ta hoàn toàn vô tư.
"Thích thế cơ à?"
“Chắc là đại ca đã quen chuyện này rồi nhỉ".
“Cứ tận hưởng khung cảnh này bao lâu tùy thích. Tôi vào trong đây. Còn lâu mới tới nơi.”
Tôi đi qua hai người họ và bước lên cầu thang ở giữa boong tàu. Một thông báo xuất hiện ở phía trên tầm nhìn của tôi.
[Lãnh địa số 1935 – Townia]
“Hệ thống này... Xuất hiện ngay cả ở đây ư?” - Tôi hơi ngạc nhiên.
Thậm chí cửa sổ trạng thái cũng xuất hiện.
Tôi ngáp và tìm cabin dành cho mình.
**
Khi tôi đang nằm trên chiếc giường, giọng nói của Lydel lọt vào tai tôi.
Tôi mở mắt ra.
Theo thông báo thì Landgrid 07 đã đi qua nhiều không gian khác nhau.
Có vẻ con tàu này không đi thẳng đến Niflheimr, mà nó còn đi đón nhiều khách ở những lãnh địa khác.
Họ là anh hùng của những Master cũng được chọn trong lần đào tạo này.
Ngoài con tàu Landgrid 07, còn có những tàu khác cũng đi đón khác.
“Có rất nhiều nơi kỳ lạ.” - Jenna thò đầu ra khỏi cabin của cô, và nói: - “Lãnh địa của chúng ta là một xứ hoang vu. Những nơi khác, có vùng bị xẻ ra từng mảnh, có nơi đang cháy, có nơi ngập trong nước. Thế giới này bị làm sao vậy?"
"..."
“Oppa, anh có biết gì về chuyện này không?” - Jenna có vẻ mệt mỏi.
<Bước nhảy không gian sắp bắt đầu! Hành khách lưu ý kẻo ngã>
Đó là một tín hiệu thông báo trước khi tàu thực hiện bước nhảy không gian.
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy một cảm giác cồn cào sâu trong cơ thể.
"Đến rồi chăng?"
Tôi bật dậy.
Qua khung cửa sổ hẹp, một khung cảnh quen thuộc hiện ra. Một ngọn núi lửa không ngừng phun dung nham, đám mây lưu huỳnh che khuất bầu trời, những hòn đảo nổi nằm rải rác khắp nơi. Đó chính là vùng lãnh địa mà tôi đã thấy, khi vượt qua tầng 80 của Niflheimr.
Tin nhắn hệ thống vang lên.
Ding!
[Lãnh địa 1106 – Niflheimr]
Quả nhiên là vậy.
Tôi nhặt đồ dùng lên và bước ra ngoài.
[BÍP!
Cảnh báo!
Phi thuyền sắp đến đích. Hành khách hãy ra boong tàu.]
Giọng của Lydel vang vọng.
Tôi mở cánh cửa dẫn ra hành lang.
“Aron đâu?”
“Anh ấy đã thuê một nhà kho trống để luyện tập. Để em đi gọi anh ấy!"
Chàng trai này thật chăm chỉ.
Tôi gật gù và bước ra hành lang.
Hành khách bên trong tàu đang di chuyển về phía cầu thang. Đủ loại giới tính và trang phục, nhưng đều mang theo vũ khí. Tôi hòa vào đám đông và bước ra boong tàu.
“Đừng tựa người qua lan can! Bạn có thể gặp nguy hiểm nếu nhoài ra khỏi hàng rào bảo vệ!
Giữa đám đông náo nhiệt, Lydel hét lên trong khi vẫy một cây gậy phép.
“Chúng ta sẽ đến trong khoảng 5 phút nữa. Tàu sẽ rung lắc trong quá trình hạ cánh, mọi người hãy cẩn thận"
“Oppa, em đưa anh ấy đến… hả?”
Đôi mắt của Jenna mở to.
Aaron, người đứng cạnh cô, cũng có phản ứng tương tự. Cả hai đều ngơ ngác nhìn xung quanh.
Thấy vậy, tôi cười khúc khích.
Xung quanh họ, một số người khác cũng đang ngơ ngẩn.
Hàng chục xoáy không gian trải rộng trên bầu trời.
Trong khu vực này có rất nhiều phi thuyền lớn nhỏ. Nhìn qua cũng thấy, có ít nhất ba mươi chiếc.
Phi thuyền của chúng tôi lướt qua một vật thể khổng lồ.
Khó có thể đo lường chính xác kích thước của nó, nhưng tôi đoán nó dài khoảng 5000 đến 6000 mét.
Chiếc phi thuyền này có quy mô lớn đến mức, so với nó, những chiếc khác trông giống như những đốm nhỏ.
“Cái… cái gì thế này?”
Jenna chỉ vào chiếc phi thuyền khổng lồ.
Tầm nhìn của chúng tôi hoàn toàn bị chặn bởi kích thước nó.
“Đó là Sigdripha 01. Nó là một Mẫu hạm có khả năng mang theo 37 tàu chiến nhỏ. Những chiếc phi thuyền nhỏ bên cạnh, là những tàu hộ tống chuyên dụng. Tên chúng là Trude 03, Trude 18…”
Những chiếc phi thuyền nhỏ đang bị hút vào cánh cửa ở đáy mẫu hạm.
"Mẫu hạm không dùng cho việc chiến đấu".
Lydel giải thích.
'Uhm đúng. Kể từ tầng 60, mình đã ngừng sử dụng Sigdripha cho các trận chiến'. Tôi thầm nghĩ.
Trong lúc ấy, Jenna đưa tay vuốt mái tóc đỏ của mình và bảo Aaron: “Tôi không hiểu bất cứ điều gì cô ấy đang nói.”
“Còn tôi hiểu đại khái.”
<Dù sao thì, mọi người.> - Lydel mỉm cười - <Chào mừng đến với Vùng đất Thiên đường Sa ngã, Niflheimr!>
--
Mục lục:
Comments
Post a Comment