Gacha Vô hạn - Chương 99: Aaron, tiến lên!
Sáng sớm, tôi mở mắt.
Khi tôi đang đứng dậy để mặc quần áo, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa.
Sự hiện diện này đã trở nên quen thuộc.
“Ngài tỉnh rồi à, Chúa tể?”
"Cô có thể vào."
Nisled bước vào và ngay lập tức bắt đầu dọn dẹp ga trải giường.
Tôi đã từng dọn dẹp một lần nhưng Nisled tỉ mỉ sửa chữa ngay cả những chi tiết nhỏ nhất.
“Có thực sự cần phải tỉ mỉ như vậy không? Khi tôi nằm thì nó lại nhăn thôi mà.”
“Đó là vấn đề nguyên tắc. Tôi cần bày tỏ sự tôn trọng dành cho Chúa tể." - Nisled mỉm cười.
"Thật ra thì không vấn đề gì đâu. Đừng áp đặt mình thế. Tôi đi đây” - Tôi vừa nói vừa nhìn làn sương mù cuồn cuộn ở một góc phòng.
Sương mù đang mang hình dạng của tôi.
<Chúa tể, ngài định lên giảng đường sao??>
“Chỉ để kiểm tra giữa chừng thôi. Tôi cũng cần trò chuyện với những người khác.”
<Tuân lệnh.>
Sau lời nói của Yurnet, màn sương mù biến mất.
Tôi đã giao cho bản sao của mình tham gia tất cả các buổi học - ngoại trừ ngày đầu tiên, nhưng hôm nay thì khác. Tôi đeo kiếm và bước ra khỏi phòng. Nhìn thấy tấm khiên ở góc, tôi do dự một lúc nhưng quyết định bỏ nó lại.
Khi tôi xuống phòng tiếp tân trên tầng 4 của khu ký túc, Jenna và Aaron đang đợi.
Họ chào tôi, và Jenna ngẩng đầu lên mỉm cười.
“Oppa, hôm nay trông anh khác quá.”
"Khác chỗ nào?"
“Em không biết diễn tả thế nào cho chính xác. Đó chỉ là cảm giác thôi, hay em nhầm?”
Bản năng của cô ấy vẫn sắc bén như mọi khi.
Tôi cười khúc khích. Cô ấy thậm chí có thể cảm nhận được trò ảo thuật của Yurnet.
Khác với Jenna, Aaron tỏ ra bối rối, không hiểu cô ấy đang nói về điều gì.
“Oppa, em cảm thấy mệt mỏi với những bài học. Em ngồi trong lớp như một thằng ngốc khoảng mười ngày và cảm thấy cơ thể mình đang cứng đơ lại ”.
“Bắt đầu từ hôm nay, sẽ là buổi huấn luyện đội hình. Nó sẽ hơi khác một chút.”
Không thể đào tạo chiến đấu theo tổ đội mà chỉ dùng lý thuyết.
Việc huấn luyện sẽ được thực hiện song song với thực hành.
“Nhưng có điều gì đó kỳ lạ. Họ toàn dạy những thứ mà oppa đã dạy cho bọn em ở nhà.” - Jenna thì thầm - "Oppa, anh là ai?"
Thực ra thì những buổi tập chiến đấu mà chúng tôi đã thực hiện ở Townia, được tôi mô phỏng dựa trên khóa huấn luyện ở Niflheimr.
‘Bản năng của cô nàng này nhạy bén quá đấy!’ - Tôi cười phá lên.
Nhưng điều đó không thành vấn đề. Ngay từ khi đưa Jenna đến đây, tôi biết rằng sớm muộn gì cô ấy cuối cùng sẽ tìm ra danh tính thực sự của tôi.
‘Họ sẽ biết rằng mình không phải là một anh hùng bình thường.’
Tôi có thông tin chi tiết về Pick Me Up mà các anh hùng không biết và tôi đã tích cực sử dụng nó để phát triển và làm nhiệm vụ. Tôi không buồn che giấu chuyện đó. Sống sót là điều quan trọng nhất.
Sau khi ăn sáng, chúng tôi đi đến lớp học.
Trong lúc đó, tôi nói chuyện với Aaron đang đi bên cạnh.
“Aaron.”
"Vâng."
“Khi lịch trình hôm nay kết thúc, hãy gặp tôi ở sân sau của khu ký túc.”
Aaron chớp mắt nhìn tôi.
“Đại ca, có chuyện gì vậy?”
“Từ giờ trở đi, các huấn luyện viên sẽ cho mọi người tham gia bài tập chiến đấu theo nhóm, thứ mà chúng ta đã thực hiện kể từ ngày đầu tiên. Thật là phí thời gian."
"Nhưng chúng ta…"
"Khi đến gặp tôi, cậu sẽ hiểu."
"Được rồi." - Aaron gật đầu.
Tôi quay lại nhìn. Người huấn luyện viên đang nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng. Tôi có thể nghe thấy anh ấy cằn nhằn. Tôi giả vờ như không nghe thấy và bước nhanh hơn.
Không lâu sau, buổi học đã kết thúc.
Bản sao của Yurnet tiếp tục thay tôi đi học buổi chiều. Tôi quyết định tập luyện một mình ở sân sau, trong lúc chờ Aaron.
Vài giờ sau...
“Chúa tể, tôi đã mở một cánh cổng không gian dẫn đến vị trí của Myuden.” - Giọng của Yurnet vang vọng.
"Làm tốt lắm."
Nisled lùi lại cách tôi vài bước.
Một lúc sau, Aaron bước vào.
Ánh mắt của Aaron quay sang tôi rồi sang Nisled. Mắt cậu ta tròn vo như hai hòn bi.
“Đại ca?”
"Yurnet, mở cổng không gian thứ nguyên."
Xì xì xì.
Sương mù tụ lại và tạo thành một cánh cửa.
"Theo tôi." - Tôi vừa nói vừa bước qua cổng.
Khi cảm giác nhẹ nhàng lướt qua cơ thể tôi, khung cũng cảnh thay đổi. Trước mắt tôi là khu vườn của Yurnet.
Yurnet, người đang ngồi giữa vườn, đứng dậy.
“Đã lâu rồi ngài không tới đây.” - Yurnet khẽ mỉm cười.
“Như cô đã biết, hôm nay tôi có một vị khách.”
"Vâng. Một đồng nghiệp đến từ Townia.”
Xì xì xì
Sương mù vẫn rải rác khắp mọi hướng.
Aaron, với vẻ mặt bối rối, đang bước ra khỏi cổng.
“C-Chính xác thì đây là đâu?”
“Tầng 13 của Niflheimr. Khu vườn sương mù.” - Nisled, giờ đứng ở đằng sau tôi, trả lời cộc lốc.
“Hả? Nếu là tầng 13… Đây có phải là nơi sinh sống của những người mạnh nhất không?”
“Có thể nói như thế.”
Aaron, người đang nhìn quanh với vẻ mặt ngơ ngác, bắt gặp ánh mắt của tôi.
“Đại ca…”
Yurnet bước tới, cúi đầu. Aaron cũng cúi đầu lại đáp lễ.
"Rất vui được gặp bạn. Tôi là Yurnet Seed, cánh tay phải của Chủ nhân.” - Yurnet cười.
“Cánh tay phải… đó là Seris…” - Nisled khẽ nhăn mặt.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy…” - Aaron trợn mắt nhìn Yurnet rồi cúi đầu xuống - “Em không hiểu gì cả.”
“Cậu muốn trở nên mạnh mẽ hơn phải không, Aaron?” - Tôi nhìn thăng vào mắt của Aaron - “Bất kể phương tiện hay phương pháp nào, tôi ở đây để giúp cậu đạt được điều cậu muốn.”
“Nhưng đại ca…”
Chắc hẳn cậu ấy đang thắc mắc tôi là ai.
Chà, nếu cậu ta đồng ý thì lát nữa cậu ấy sẽ biết thôi.
“Đại ca, anh gọi em đến đây để giữ lời hứa hồi đó à?”
"Đúng rồi." - Tôi trả lời.
“Nếu em từ chối thì sao?”
"Không có gì to tát. Cậu sẽ trở lại trại huấn luyện và tham gia một chương trình đào tạo khác.”
“Cậu sẽ trở thành khách của chúng tôi, học khóa đào tạo trở thành hướng dẫn viên tại trụ sở của trại huấn luyện.” - Yurnet giải thích thêm.
Vào hôm qua, tôi đã mô tả ngắn gọn tình hình cho Yurnet.
“Sau khi được đào tạo ở đây, bạn sẽ trở thành huấn luyện viên chuyên nghiệp ở Townia.” - Yurnet mỉm cười.
"Chà... Tôi hiểu rồi."
“Cá nhân tôi khuyên cậu nên đi con đường đó.” - Yurnet nheo mắt lại.
Cô ấy đã nhận ra tình trạng của Aaron. Cấp 20, Kỹ năng vũ khí Lv4. Các kỹ năng khác chỉ có Kháng lửa và Kháng đau.
Chỉ số cũng thấp nữa. Mỗi lần lên cấp, cậu ta chỉ tăng tổng cộng 4 điểm.
Tài năng không mấy triển vọng.
“Việc cải thiện sẽ rất khó khăn.” - Yurnet nói - “Tôi đã thấy một vài người tương tự như cậu Aaron đây. Họ cố gắng bù đắp sự thiếu hụt tài năng bằng sự chăm chỉ. Nhưng cuối cùng, khi đạt đến một điểm nhất định, chăm chỉ cũng vô ích. Họ không thể tiến xa hơn nữa.”
Aaron cúi đầu.
Lời nói của Yurnet thật lạnh lùng và đi thẳng vào vấn đề.
Những anh hùng không có tài năng nhưng muốn đảm nhận vai trò chiến đấu, thường gặp khó khăn với Kỹ năng sử dụng vũ khí. Cho dù họ có lăn lộn trong trại huấn luyện và làm nhiệm vụ bao nhiêu đi chăng nữa, cấp độ thành thạo vũ khí cũng không tăng lên. 90% những anh hùng này phải từ bỏ vai trò chiến đấu và theo đuổi các nghề khác.
Tất nhiên, đôi khi cũng có những cây nở muộn. Họ dần dần vượt qua bức tường và tiến tới Kỹ năng vũ khí trung cấp.
Nhưng... chỉ có thế mà thôi. Những người tài năng hơn đã đi trước rất xa.
Velkist là một ví dụ. Gã đó tài năng gấp nhiều lần Aaron nhưng không bao giờ ngừng nỗ lực.
Tài năng bẩm sinh không phải là tất cả, nhưng cũng phải đạt mức tối thiểu.
Những anh hùng dưới mức tối thiểu đó chắc chắn sẽ bị tụt lại phía sau.
"Tôi nên làm gì đây?" - Aaron lẩm bẩm.
“Đừng tuyệt vọng quá. Thực ra vẫn có ngoại lệ tồn tại.” - Yurnet cười khúc khích khi nhìn vào khuôn mặt đáng thương của Aaron - “Tôi đã từng thấy một kẻ ngốc đạt đến trình độ của chúng tôi, mặc dù tài năng của anh ta kém xa. Một kẻ học mãi không thông, dù được dạy dỗ bao nhiêu đi chăng nữa.”
"Anh ấy đã làm gì…?"
“Tự đi xem, và cậu sẽ biết.”
Yurnet vẽ một vòng tròn bằng tay. Sương mù tụ lại và một cánh cổng không gian nữa xuất hiện.
“Không gian thứ nguyên 0584, Ruhanan.”
Nhìn qua cánh cổng, một cảnh quan khác xuất hiện.
Đó là một vùng đồng bằng với bụi xoáy và bầu trời tỏa sáng màu đỏ mờ.
Đó là nơi Myuden đang ở.
Cũng là nơi đã diễn ra sự kiện World Raid vào một năm trước.
“Chúa tể, ngài cũng đi à?”
"Tôi nghĩ vậy."
“Tốt hơn hết là nên kiềm chế. Nơi đó rất nguy hiểm.” - Yurnet nhăn mặt - “Nếu vị khách này muốn, chúng tôi có thể đưa anh ta đi, nhưng Chúa tể thì... chà, tôi không muốn mạo hiểm chút nào. Nơi đó là một không gian mà, chỉ hít thở thôi cũng tiêu tốn sự sống. Ngài quên chuyện gì đã xảy ra với những người cố gắng làm như Myuden sao?”
Aaron nuốt nước bọt, vẻ mặt đầy căng thẳng.
Nisled, người ở bên cạnh, nói với Aaron:“Cậu biết không? Sau khi cái người tên Myuden đạt được thành công, nhiều người đã bắt chước anh ta. Và…"
“Tất cả họ đều đã chết.” - Tôi khịt mũi.
"Đúng vậy. Tỷ lệ sống sót là dưới 3%.”
“Nó có thực sự nguy hiểm đến thế không?” - Aaron lẩm bẩm.
“Nếu cậu coi trọng mạng sống của mình, xin vui lòng đừng đi.” - Nisled khẳng định.
Aaron nhắm mắt lại và nói, “Nhưng nếu thành công ở đó, tôi có thể trở nên mạnh mẽ hơn, phải không?”
"Nếu cậu có thể."
Chính xác thì, nến bạn có thể tồn tại ở đó, chắc chắn bạn sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.
Đó là bản chất của nơi đó. Một không gian độc nhất vô nhị.
"Tôi sẽ đi." - Aaron nói với vẻ quyết tâm.
Tôi gật đầu: "Tốt lắm. Theo tôi."
“Không, Đại ca. Nếu nguy hiểm như cô gái đó nói… tôi có thể đi một mình. Anh không nên làm vậy. Mọi người khác đang đợi.”
“Ồ. Nhưng cậu cũng định đi cơ mà.” - Tôi cười khúc khích.
Aaron lắc đầu: “Cứ để đó cho em. Em muốn làm tất cả những gì có thể để không phải xấu hổ.”
"…Được rồi."
Nếu cậu ấy đã quyết tâm như vậy thì tôi cũng tôn trọng thôi.
Vai trò của tôi kết thúc ở đây.
Phùùù
Aaron hít một hơi thật sâu.
Yurnet im lặng quan sát Aaron nãy giờ. Cô nói bằng giọng lạnh lùng: “Dòng thời gian ở Ruhanan khác với đây. Hãy ghi nhớ điều đó trong tâm trí."
“Nhưng trước đó, tôi có một câu hỏi.”
"Chuyện gì?"
“Nghe có vẻ thô lỗ, nhưng liệu tôi có bị tách khỏi Townia và…”
Yurnet mỉm cười: "Đừng lo lắng. Cậu là một vị khách quan trọng ở Niflheimr, và chỉ thế thôi. Sẽ không có bất kỳ thay đổi nào cả.”
“Còn anh thì sao, Đại ca?”
"Tôi cũng thế. Đừng nghĩ đến những điều không cần thiết.”
"Em hiểu rồi." - Aaron nhắm mắt lại.
Môi cậu lặng lẽ mấp máy. Mặc dù không thể nghe thấy âm thanh nào nhưng tôi có thể biết cậu ấy đang lẩm bẩm điều gì.
Cậu ấy đang cầu nguyện cho Nina, em gái của mình.
“Đại ca, xin hãy giữ an toàn.” - Aaron cúi chào tôi và bước qua cổng.
Không lâu sau, cơ thể Aaron trở nên mờ ảo. Nó bắt đầu bị hút vào khung cảnh hoang vắng bên trong không gian thứ nguyên.
Tôi nhìn cảnh đó với một cảm giác bồi hồi lạ lùng.
"Ngài nghĩ rằng cậu ấy có thể sống sót không?"
Sau khi Myuden thích nghi với thế giới đó, đã có một vài người muốn bắt chước theo.
Giống như Aaron. Họ cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn bằng mọi cách. Tôi đã chọn những anh hùng như vậy và gửi họ đến bên Myuden.
“Xác suất thấp.”
"Tôi hiểu rồi." - Yurnet thì thầm - “Tôi đã chuyển một thông điệp tới Myuden, nhưng liệu nó có đến được không…”
Tỷ lệ sống sót là cực kỳ thấp.
Tôi vẫn biết điều đó.
“Khi Aaron trở về, hãy đưa cậu ấy thẳng đến Townia.”
“Có thể lúc ấy cậu ta không còn thở nữa.”
“Tôi đã tính đến khả năng đó.”
Nói xong, tôi lặng lẽ quay đi.
Vẫn còn rất nhiều việc phải làm.
---
--
Mục lục:
Comments
Post a Comment