Gacha Vô hạn truyện chữ - Chương 113: Hộ tống

Bắt đầu từ ngày hôm sau, Anythg tiếp tục leo tháp.

Sau nhiệm vụ ở tầng 25, chúng tôi đã chứng minh rằng Tổ đội 1 xứng đáng là tổ đội chính để leo tháp. Anytng không có lý do gì để chần chừ. Chúng tôi ngay lập tức bước vào khe nứt của không gian và thời gian.



[Tầng 26.]

[Loại nhiệm vụ – Hộ tống]

[Mục tiêu – Bảo vệ cá nhân được chỉ định.]


Môi trường là một sa mạc.

Nội dung nhiệm vụ đúng như mong đợi.

Dưới ánh mặt trời thiêu đốt, tôi đoàn tụ với Prisis trên sa mạc. 

Cô ấy đang vật vờ đi trong cái nóng, toàn thân được bao phủ bởi một lớp vải thô.

"Cô chưa chết à?" -Tôi trêu đùa cô ấy.

Đối với tôi thì chỉ mới có một ngày, nhưng đối với cô ấy đã là một khoảng thời gian đáng kể. Ánh mắt của Prisis hướng về phía chúng tôi.


“Chúa thương xót nên… Anh thấy đấy, tôi còn sống. Mặc dù tôi đã chuẩn tinh thần để về với Chúa.”

Prisis nói với giọng mệt mỏi.

Chiếc túi da của cô ấy, vốn căng phồng lên, giờ chỉ còn một nửa. Tôi ném cho cô ấy cái bọc mà mình chuẩn bị sẵn từ phòng chờ.

Prisis ngập ngừng cầm lấy nó.

“Nó chứa thuốc chịu nhiệt, nước và thức ăn. Hãy sử dụng chúng thật tốt.”

“Tôi lại nợ anh một lời cảm ơn…”

Prisis mở nắp lọ thuốc chịu nhiệt bằng bàn tay đẫm mồ hôi.

Lần này tôi không tạo ra những món đồ này. 

Anytng hẳn đã nghiên cứu những điều cơ bản về sinh tồn trên sa mạc và ra lệnh cho nhà giả kim ở tầng 2 làm ra chúng. Nhờ thế, tôi không cần phải thao túng thông tin nữa.

“Ồ, lại là người phụ nữ này. Nhiệm vụ lần này là gì?”

“Thật đơn giản. Hãy đi theo Prissis và bảo vệ cô ấy.” – Tôi quay sang Prisis và hỏi thêm – “Cô biết đích đến rồi phải không? Đừng để bị lạc.”

“Tôi đã nhìn thấy nó trong giấc mơ của mình vài lần. Chỉ cần làm theo các dấu hiệu.”

Prisis chỉ vào đường chân trời vô tận, đằng sau những đụn cát cao.

"Dấu hiệu? Tôi không thấy gì cả.”

Dù sao đi nữa, chỉ cần cô ấy biết hướng đi là được.

“Hãy uống những thứ này trước.”

Chúng tôi cũng uống thuốc chịu nhiệt.

[Mẹo/ 'Thuốc chịu nhiệt' ngăn ngừa tình trạng mất nước và say nắng. Tuy nhiên, hiệu quả của nó có thể bị giảm khi hoạt động mạnh.]

Một cảm giác sảng khoái chảy khắp cơ thể chúng tôi.

Dù trời nắng gắt nhưng tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Tôi ném cái chai rỗng vào một góc và với lấy chuôi kiếm. Bên kia ngọn đồi bên cạnh, có thể nghe thấy một tiếng kêu rõ ràng.


“Karrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrr!”




“Chúng đang đến chào đón chúng ta kìa.”


[Chiến binh người thằn lằn cấp 24] x 15

Thông báo bật lên, cho biết sự xuất hiện của kẻ thù.

Neryssa đi thẳng lên đồi, nheo mắt nhìn và nói, “Trông chúng có vẻ mạnh mẽ hơn lần trước. Tôi đoán đây là những tên lính ưu tú.”

“Hoàn hảo cho việc tập thể dục sau bữa ăn.”

“Mọi người chuẩn bị sẵn sàng nhé.”


Xoẹt

Tôi rút kiếm ra và lao đi.

“Kiaaaaa!”

Thân thể bị xé nát của lũ thằn lằn bay lên không trung, với những tiếng la thảm thương.

Không mất quá ba phút để giải quyết tất cả chúng. 

Trên đường đi, chúng tôi tiếp tục gặp phải một số nhóm khác, nhưng chúng tôi đã đánh bại từng nhóm một và tiếp tục băng qua sa mạc.


“Lực lượng Vệ binh Hoàng gia thậm chí còn không mạnh đến mức này.”

Prisis lặng lẽ quan sát chúng tôi và nhận xét.


Nửa ngày trôi qua như vậy. Sau khi vượt qua ba ngọn đồi,


[Hoàn thành màn chơi!]

['Velkist (★★★)', 'Neryssa (★★★)' đã tăng cấp!]

[Phần thưởng – 50.000G, Tinh hoa sa mạc]

[MVP – ‘Han (★★★)’]


Thông báo cho thấy chúng tôi đã vượt qua tầng 26.


Tôi tra kiếm vào vỏ. Màn đêm đang buông xuống trên sa mạc màu vàng. Ánh sáng bao bọc chúng tôi. Tôi nói với Prisis: “Hẹn gặp lại ở tầng tiếp theo.”

“Hiểu rồi, Han.” - Prisis nhẹ nhàng mỉm cười và vẫy tay.

Bối cảnh dần mờ đi, và chúng tôi quay trở lại qua khe nứt của không gian và thời gian.

“Tôi không hiểu ý nghĩa của nhiệm vụ này. Chỉ cần dẫn cô nhóc đó đi lang thang thôi sao??”

"Cô nhóc? Ăn nói cho cẩn thận nào, Velkist.” - Neryssa mắng anh ta.

Đáp lại, Velkist hờn dỗi: “Cô ta ghê gớm lắm sao?? Cô ấy là công chúa của đế quốc hay gì đó à?”

"Đúng rồi."

“Rõ ràng là không… hả? Cô nói gì cơ?"

Khuôn mặt của Velkist trở nên hoang mang.

Tôi cười khúc khích và bỏ đi

Ngày hôm sau, cuộc thám hiểm tiếp tục.

Lần này, môi trường cũng là một sa mạc. Điểm khác biệt là, chúng tôi gặp Prisis vào ban đêm thay vì ban ngày. Vì vậy, lần này, chúng tôi cần thuốc chống lạnh để tránh nhiệt độ đóng băng, mặc dù chúng tôi đang ở sa mạc.

Có những điểm tương đồng với những lần gặp trước. 

Thi thoảng, Người thằn lằn xuất hiện và chúng tôi giao chiến với chúng một cách khốc liệt.

Khi chúng tôi tiến sâu hơn vào sa mạc, số lượng của chúng ngày càng tăng lên.

“Kirk! Kẻ xâm phạm vùng đất thiêng, giết đi, giết đi!”

“Kara-ralalak!”

[‘Chiến binh người thằn lằn’ đã bước vào trạng thái điên cuồng!]

Chúng không chỉ đơn giản là tỏ thái độ thù địch.

Chúng lao về phía chúng tôi với lòng căm hận rõ rệt.

Quái vật đang hoành hành khắp lục địa. Những gì xảy ra ở ngôi làng tầng 25 chỉ là một phần nhỏ trong tổng thể mà thôi. 

Prisis nhìn xác của đám Người thằn lằn nằm rải rác và nói, “Chúng ta không có nhiều thời gian. Cần phải nhanh lên."

Mái tóc bạc của cô lấp lánh dưới ánh trăng.


“Nếu giấc mơ của tôi là đúng thì… Chỉ còn chưa đầy mười năm nữa là đến ngày hủy diệt.”


“Cô nói cô không biết chìa khóa dùng để làm gì. Tại sao lại thu thập chúng?”

“Đó là một loại bằng chứng. Chìa khóa là vật phẩm chỉ được truyền lại trong huyền thoại thành lập đế chế. Nếu tôi có thể thu thập được, họ sẽ cho tôi mượn sức mạnh.”

“Họ?”

“Gia tộc Assini.” - Prisis nói với vẻ mặt kiên quyết - “Họ cũng là một trong tứ đại gia tộc và là lực lượng quân sự mạnh nhất của đế quốc. Tôi đã hứa với họ. Để chứng minh giá trị của mình, tôi phải biến điều không thể thành có thể.”

“Và việc thu thập chìa khóa là nhiệm vụ dành cho cô?”

"Đúng rồi."

Cô ấy trả lời không chút do dự.

Tôi gật đầu và tiếp tục bước đi.


“Nhưng tại sao anh lại giúp tôi? Tôi không có gì để cho anh cả. Không quyền lực. Không tiền” – Prisis ngập ngừng – “Tất cả những gì tôi có bây giờ là cơ thể khốn khổ này.”

Đôi vai nhỏ phủ đầy tóc bạc của cô run lên.


“Đừng nghĩ linh tinh. Tôi không mong đợi cô báo đáp gì cả” – Tôi lắc đầu -  “Chỉ là nhiệm vụ  của chúng tôi diễn ra theo cách này thôi.”

"Dù sao thì cũng cám ơn anh."

"Đừng nói nữa, đi nhanh lên."

Tôi thở dài và liếc nhìn lại phía sau.

Đúng như dự đoán, Jenna và Eolka đang thì thầm với nhau và cười khúc khích..

“Quả nhiên là thế nhỉ?”

“Ừ, tôi cũng nghĩ vậy. Cảnh tượng giống như một bức tranh. Cựu Công chúa của đế quốc và…”



“Vệ sĩ bảo vệ cô ấy! Haha, cứ như truyện cổ tích trở thành hiện thực vậy…”

Tôi thò đầu vào giữa hai người họ.

"Có gì mà buồn cười vậy? Cho tôi tham gia với nào.”

"Huh? Vừa rồi anh còn ở phía trước… Ái ui!”

Tôi kéo hai má của Eolka căng ra.

“Đừng có đưa tôi vào mấy câu chuyện viển vông của các cô. Nhớ lấy."

"Hứ! Tại sao anh lại véo má tôi? Jenna cũng…”

Không biết từ bao giờ, Jenna đã đứng xa ra và huýt sáo.

“…”

Eolka nghẹn ngào không nói nên lời.

30 phút nữa trôi qua.

[Hoàn thành nhiệm vụ!]

['Han (★★★)', 'Jenna (★★★)', 'Eolka (★★★)' đã lên cấp!]

[Phần thưởng – 50.000G, Vảy Thằn lằn Sa mạc (B) x 2]

[MVP – ‘Han (★★★)’]


Tầng 27 cũng được quét sạch mà không có vấn đề gì.


Ánh sáng phát ra từ cơ thể chúng tôi. Đó là tín hiệu cho thấy chúng tôi sắp trở về.

Prisis nhìn tôi và ngập ngừng.

“Han… Chúng ta sẽ gặp nhau ở tầng tiếp theo phải không?”

“Có thể là không. Chúng tôi không phải là những người duy nhất ở đây.”

Tôi chưa nói hết câu, tầm nhìn của chúng tôi đã được bao phủ trong ánh sáng.

Chúng tôi trở lại phòng chờ. Khi tôi nhìn lên, ánh sáng trắng đang lan tỏa khắp bầu trời.

‘Anythg sẽ phải gửi thêm tổ đội khác.’

Bạn không thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ nếu chỉ tập trung vào một tổ đội.


Trong trận chiến chinh phục tầng 20, toàn bộ lực lượng xung kích có nguy cơ bị tiêu diệt do sai lầm của tổ đội khác. Anytng hẳn đã quan sát cẩn thận điều đó. Nếu anh ta không rút ra được bài học nào từ chuyện này thì anh ta sẽ là một kẻ ngốc.

Đúng như tôi dự đoán…

Tối hôm sau,

[Tổ đội ba, chuẩn bị làm nhiệm vụ! Tập hợp ở tầng 1!]

Giọng nói oang oang của Iselle vang vọng khắp phòng chờ.

Lần này, Tổ đội ba tham gia vào cuộc thám hiểm. Tất nhiên, mục tiêu vẫn là dẫn dắt Prisis. Kishasha và nhóm của cô ấy bước ra khỏi cánh cửa bên ngoài sân tập.

‘Tính cách của cô ấy có thể kỳ lạ, nhưng cô ấy sẽ xử lý ổn thỏa thôi.’

Ít nhất thì Kishasha cũng biết cách phân biệt điều gì nên làm và điều gì không nên làm.

Bây giờ, tôi phải gác những lo lắng của mình sang một bên. Chúng tôi có nhiệm vụ riêng của mình.

“Thêm một lần nữa đi, tiền bối.”


Bên trong sân tập, Velkist thở dốc và thủ thế. Ánh mắt cậu ta vẫn rực lửa như mọi khi.


“Xin đừng nương tay, tiền bối."


Tôi gật đầu và bước tới.



Sau khi đạt được Kỹ năng kiếm thuật sơ cấp Lv10, Velkist đã không ngừng rèn luyện cả ngày lẫn đêm. Cậu ta đã nhận ra sự hiện diện của một bức tường khổng lồ. 

Nhờ những ngày huấn luyện với Ridgion, bây giờ tôi cũng có thể chia sẻ phần nào kiến thức của mình với Velkist. Tôi không có ý định giảng cho cậu ta những kiến thức nhàm chán về lãnh vực hay trái tim, mà vẫn dùng biện pháp cũ. Đánh gục, hồi phục và tiếp tục đánh gục. 

Kết quả là Velkist ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn. Nghề nghiệp của cậu ta cũng được chuyển đổi thành Chiến binh.

Đò là nhờ Anythg xây dựng các cơ sở thăng tiến nghề nghiệp, trong lúc tôi đi huấn luyện ở Niflheimr.


Do Master của chúng tôi vẫn còn ở Level thâp,s nên chúng tôi chỉ có thể chọn một trong ba nghề nghiệp cơ bản. Tuy nhiên, đó không phải là một lựa chọn tồi. Velkist đã là Chiến binh 3 sao và Neryssa là Đạo tặc 3 sao.

Sáng hôm đó tôi nghe tin tầng 28 đã được dọn sạch.

Hôm sau, Anythg chọn người đi chinh phục tầng 29. Lần này, chúng tôi cũng không được chọn. Nhiệm vụ được dành cho tổ đội thứ hai. Hai cựu binh và ba tân binh đã tham gia nhiệm vụ. Các tân binh ra trận với vẻ mặt lo lắng và trở về với vẻ mặt đắng cay. Tuy nhiên, ít nhất thì họ không bị chết.


Và như thế, tầng 30 đã mở ra. Thử thách tiếp theo là màn đấu Boss ở tầng 30. 

Đây chắc chắn sẽ là một nhiệm vụ khó khan, bởi vì tầng 25 tương đối dễ dàng. 

Có lẽ vì biết điều đó nên Anytng không đưa chúng tôi thẳng vào trận chiến.

Tất cả mười lăm người ở tầng 3, bao gồm cả tôi, vẫn chưa đạt đến cấp độ thích hợp.

Anytng thay phiên nhau đưa chúng tôi quay lại tầng 28. Bộ tộc Người thằn lằn nằm ở phía bên kia ngọn đồi sa mạc, trở thành đối tượng để chúng tôi cày cấp.

Prisis đã không xuất hiện và quá trình cày cấp của chúng tôi khá suôn sẻ. Thậm chí tôi đã kịp Kỹ năng vũ khí trung cấp lên Lv 2.

Anytng đã siêng năng chuẩn bị cho các khía cạnh khác của cuộc chinh phục.

Trước hết, anh ta nuôi dưỡng hai tổ đội dự bị ở tầng 2 của phòng chờ: Tổ đội 4 và Tổ đội 5. Vì tầng 25 là một nhiệm vụ quy mô nhỏ nên nhiều khả năng tầng 30 sẽ là một nhiệm vụ quy mô lớn.

Edis cũng kể cho tôi nghe về một sự cố xảy ra ở tầng 1. Theo lời cô, một số kẻ đã âm mưu đánh cắp thịt và trái cây từ Hầm ngục ngục tối hàng tuần. Thay vì bỏ chiến lợi phẩm vào cổng không gian, họ bỏ chúng vào túi của mình. Đương nhiên, họ đã bị bắt.

Một nửa số đó đã bị tổng hợp ngay lập tức, nửa còn lại bị giam ở một nơi biệt lập, chờ xử lý. 

Dù sao thì phòng chờ này cũng đã có hơn một trăm Anh hùng. Bây giờ, khi chuyển sang giai đoạn tiếp theo, kỷ luật cũng sẽ khắt khe hơn một chút.

***

Trời đã tối muộn, chiếc đèn lồng trên bàn đang phát ra ánh sáng màu vàng. Tôi ngồi tựa lung vào ghế, cố làm dịu cơn ngứa ngáy trong lồng ngực.


“…”


Cảm giác ngứa ran cứ quanh quẩn ở ngực tôi. Cảm giác cồn cào khi chuẩn bị cho màn đấu Boss. 

‘Tối đa là tuần sau...’

Cấp độ hiện tại của tôi là 29. Việc chuẩn bị cho cuộc chinh phục sẽ sớm được hoàn thành sớm thôi.

Tuy nhiên, dù chuẩn bị kỹ đến mấy thì nỗi hồi hộp vẫn nguyên vẹn.

Tôi khẽ mỉm cười.

Tôi đã chọn Townia thay vì Niflheimr, chọn con đường chông gai thay vì con đường dễ dàng.

Chắc chắn, tôi sẽ không hối hận.

Nhớ đến chiếc nhẫn màu đen trên tay trái, tôi liếc nhìn nó. Chiếc nhẫn vẫn tỏa ra hào quang màu đen.

Tôi xoay chiếc nhẫn sang trái, và sau đó,…


<Chúa tể.>


Một giọng nói quen thuộc nhẹ nhàng tuôn chảy vào tai tôi. Giọng nói khẽ khàng như làn gió nhẹ thổi qua. Đó là giọng của Yurner.

Tuy nhiên, nội dung lời nói không hề nhẹ nhàng.

<Tôi cứ ngỡ rằng ngài sẽ liên lạc với tôi sớm. Ngài làm trái tim tội nghiệp này đau đớn quá.>

"Chà, tôi…"

Comments

Xem nhiều nhất

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Tiếng Việt: Mục lục

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Chương 122: Bữa tiệc ăn mừng

Gacha vô hạn truyện chữ - Chương 105: Đồng đội mới

Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 144: Vĩnh biệt, Eloka

Gacha Vô hạn - Chương 91: Niflheimr (3)