Gacha Vô hạn Truyện chữ - Chương 103: Tạm biệt, Niflheimr

 Những mục tiêu của tôi ở đây, gần như đã hoàn thành.

Đầu tiên, tôi thu được nhiều thông tin hữu ích.

Cách các anh hùng của Niflheimr nhìn nhận tôi và mối quan hệ giữa các anh hùng với chủ nhân. Ngoài ra, tôi cũng biết thêm về cách sử dụng sức mạnh mà tôi sở hữu.

Tiếp theo là học kỹ năng.

Ở đây, tôi học được kỹ năng chiến đấu trung cấp với tốc độ nhanh hơn nhiều so với việc tự thân luyện tập.

Trên hết, việc học được Thiên Kiếm Linh là một điều đáng mừng. Tôi có thể mất nhiều thời gian hơn để học được kỹ năng chiến đấu Trung cấp ở Townia, nhưng kỹ năng này chỉ có thể học được ở đây. Là một kỹ năng xuất sắc, nó sẽ giúp ích rất nhiều cho tôi trong tương lai.

Cuối cùng, tôi đã có được trang bị mới.

Một chiếc nhẫn có thể thao túng thông tin và một vũ khí tăng trưởng.

Nếu tôi sử dụng chiếc nhẫn đúng cách, tôi có thể hoạt động tự do hơn; còn món vũ khí thì sở hữu tiềm năng vô cùng to lớn. 

Đó là điều đáng mong đợi trong tương lai.

“Về Aaron và Jenna… cũng ổn.” - Tôi cười khúc khích.


Aaron có lẽ hiện đang hoàn toàn đắm chìm trong việc luyện tập với Myuden. Tôi không thể dự đoán được kết quả. Thôi thì cứ chờ xem.

"Chúa tể, ngài có ở trong không?"

Tôi nghe thấy tiếng gõ cửa.

Đó là Nisled.

"Mời vào."

"Xin phép ngài."

Nisled mở cửa và bước vào.

Như mọi khi, Nisled đi về phía giường nhưng dừng lại.

"…Chúa tể."


Chiếc giường hoàn toàn gọn gàng. Không một nếp nhăn nào lộ ra.


“Hôm nay là ngày cuối cùng phải không? Tôi cho cô nghỉ một hôm.” - Tôi mỉm cười và tra kiếm vào vỏ.

Tôi đã ở đây đúng một tháng. 

Hôm qua là ngày cuối cùng của chương trình đào tạo kiêm tuyển dụng ở Niflheimr. Hôm nay là ngày trao giấy chứng nhận và lễ chia tay.

“Nhưng tại sao tôi lại đứng đầu khi tôi chưa làm gì cả?” - Tôi than phiền với khoảng không trước mặt.

Có một chuyện khá phiền toái. Đó là vì tôi được xếp hạng nhất trong số những tân binh - theo điểm số được công bố ngày hôm qua. Vấn đề là tôi chỉ tham gia vài bài học đầu tiên, còn lại thì vắng mặt.


<Tất nhiên rồi. Ngài là người giỏi nhất.> - Lời của Yurnet vang vọng trong tai tôi.

“Như vậy có vẻ không công bằng với những người chăm chỉ kia.”

<Thực ra… Đó cũng là một cái cớ để trao vật phẩm cho ngài.>

"Ý cô là?"

Tôi tặc lưỡi và dùng cùi chỏ chạm vào chuôi kiếm Biforst. Hiện tại, vũ khí này đã trở thành thanh kiếm ma thuật hạng A, bằng cách sử dụng nhẫn để thao túng thông tin.



"Vâng. Chúng tôi sẽ gửi thông báo cho Master của Townia, rằng Bifrost là phần thưởng cho việc đứng đầu trong khóa huấn luyện của Niflheimr.”


Cũng có lý. Tôi cần một cái cớ để có thể cầm món đồ này về. Dù sao đi nữa, với anh hung cấp 20 thì một thanh kiếm hạng A cũng là thứ hiếm có khó tìm. 

“Còn vị trí thứ hai thì sao?”


“Jenna Shirai. Cô ấy đứng đầu trong hạng mục đạo tặc và đứng thứ hai về tổng thể. Cô ấy rất nổi bật. Tài năng hiếm có."

“Đừng làm phiền cô ấy. Tôi sẽ đưa cô ấy về.”

“Vâng, tôi đã thông báo cho Huấn luyện viên trưởng.”

‘Là cô ta à?’

Huấn luyện viên trưởng trại huấn luyện, Eclet Pardisa.

Theo lời Nisled, cô ấy đã đến đây nhiều lần để tìm cách xin lỗi tôi. Nhưng tôi luôn ra ngoài tập luyện hoặc có việc bận rộn, nên chúng tôi chưa bao giờ gặp nhau.

Tôi lấy ra một tờ ghi chú. Dù không có thời gian gặp cô ấy nhưng tôi vẫn nên viết vài lời.

Người nhận là Eclet. Nội dung là “hãy tiếp tục làm tốt công việc sau này”. 

“Đưa cái này cho Huấn luyện viên trưởng.” - Tôi đưa phong bì cho Nisled.

Nisled cúi đầu nhận lấy.

Xì xì

Sương mù tụ lại ở góc phòng.

Một cái bóng giống với bề ngoài của tôi được tạo ra.

Ảo ảnh này sẽ quay trở lại để tham dự lễ tốt nghiệp rồi quay trở lại phòng. Còn tôi, sau khi thu dọn đồ đạc, sẽ đi thẳng về Townia.

“Cô cũng vất vả rồi, Nisled.”

“Thật vinh dự khi được phục vụ Chúa tể.”

"Vinh dự? Có gì đâu chứ.” - Tôi cười khúc khích và bỏ đi.

Đích đến là cánh cổng không gian bên cạnh giường. Nó được kết nối với tầng 13 của Niflheimr. Yurnet đã nhắn rằng tôi nên ghé qua, vì vậy tôi bước vào trong.

Màn sương mù nhanh chóng tan biến.

Tôi có thể nhìn thấy khung cảnh khu vườn quen thuộc.

“Chúa tể, tôi đang đợi ngài.”

Yurnet đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Cô ấy không mặc áo choàng trắng như thường lệ. Cô ấy đang mặc Chiến phục của Niflheimr.

“Chờ chút. Tôi sẽ chuẩn bị một bữa ăn.”

“Không cần chuẩn bị đâu. Thế này đủ rồi.”

Tôi nhặt một miếng bánh mì đang đặt trên bàn.

Cắn một miếng bánh mì, tôi hỏi: “Có việc gì thế?”

"Hôm nay ngài đi, vậy tôi muốn gặp ngài là điều tự nhiên mà. Không phải sao?"

Có một chút bất mãn trong ánh mắt của Yurnet. Khuôn mặt cô ấy xị ra, đôi môi thì thào: “Tôi thậm chí còn không biết khi nào ngài sẽ quay lại…”

Tôi không thể trả lời.

Tôi cũng không biết khi nào mình sẽ trở lại. Đó là sự thật.

“Chúa tể, còn một điều cuối cùng tôi muốn hỏi. Ngài thực sự muốn quay trở lại Townia ư? Ngài có thể ở lại Niflheimr cũng được mà. Kể cả với Seris…”

“…”

"Tôi xin lỗi. Ý ngài đã quyết rồi. Tôi xin lỗi vì sự xấc xược của mình.” - Yurnet cúi đầu và thở dài.

“Tôi trân trọng những gì cô đã làm ở đây. Nếu không có cô, tôi sẽ rất vất vả ”.

"Không, tôi chỉ tiếc là chúng tôi không thể làm gì hơn…”

"Mọi người thật tuyệt vời." - Tôi tiếp tục - “Nếu tôi ở vị trí của mọi người, tôi sẽ vô cùng khó chịu. Ra lệnh cho mọi người, đưa mọi người vào những trận chiến khó khăn, quyết định vận mệnh của mọi người theo ý muốn của tôi.

“Hoàn toàn không phải vậy.”

“Vì thế nên mọi người thật tuyệt vời.”


Yurnet và ba anh hùng khác, bao gồm cả Ridgion, đã đồng hành cùng tôi từ những ngày đầu của Niflheimr.


Trong thời gian này, tôi đã nhiều lần đưa ra những mệnh lệnh khắc nghiệt cho họ. Tôi đưa họ vào những trận chiến với tỷ lệ sống sót cực kỳ thấp hoặc đẩy đồng đội của họ đến chỗ chết vì những sai sót nhỏ.

‘Ngoại trừ Seris, năm người của tầng 13 chưa bao giờ chống đối lại mình.’

Thực ra thì Seris chỉ từ chối mệnh lệnh khi tôi quá tham vọng.

Hầu hết mọi trường hợp, họ chấp nhận các mệnh lệnh mà không phàn nàn. Đó là vì chúng hiệu quả, nhưng nhìn lại, chúng quá rủi ro.

‘Nếu mình suy nghĩ cẩn thận hơn…’

Vô số thất bại hiện lên trong đầu.

Những anh hùng đã chết vì lỗi phán đoán của tôi. Trong số đó có nhiều người có tiềm lực không kém đội chủ lực hiện tại. Nếu tôi theo đuổi chiến lược tỉ mỉ hơn một chút thì họ đã không phải chết.


Mặc dù tôi đã nghiên cứu và phân tích rất nhiều, nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng những anh hùng của “Pick Me Up” thực sự là những sinh vật sống. Tôi chỉ đối xử với họ một cách liều lĩnh với định kiến rằng họ là nhân vật trong một game di động.


“…Chúa tể, ngài đang nghĩ gì vậy?”

"Không có gì. Chỉ là một vài chuyện vẩn vơ thôi.”


Tôi lắc đầu.

“Dù sao thì, tôi muốn trả ơn những gì mà mọi người đã làm cho tôi.”

“Nếu ngài sẵn lòng…” – Mắt Yurnet sáng bừng lên.

“Ngoại trừ việc ở lại đây.”


Yurnet lại thở dài.


Tôi nhếch mép cười và nói: “Cái gì? Ý cô là tôi không thể làm được gì khác à?!”


"Không, không phải thế. Chỉ là… nếu có thể… thỉnh thoảng liên lạc với tôi nhé?”


“Thỉnh thoảng liên lạc?”


“Như tôi đã đề cập trước đó, chiếc nhẫn tôi tặng ngài có chức năng liên lạc. Ngài có thể liên lạc với chúng tôi ngay cả ở Townia. Tuy nhiên, cuộc trò chuyện sẽ không kéo dài được lâu.”


Yurnet đã dạy tôi cách sử dụng nó. Xoay chiếc nhẫn sang trái và đưa nó lại gần miệng để nói.


"Như thế này? Chà, có vẻ hay đấy.”


Yurnet mỉm cười ấm áp.


“Một tuần một lần là đủ. Chỉ để kiểm tra xem ngài đang thế nào, sức khỏe của ngài có tốt không và ngài có gặp khó khăn gì không. Nếu có bất cứ điều gì chúng tôi có thể giúp được, chúng tôi sẽ nhanh chóng hỗ trợ ngài.”


“Hơi nhiều.”


Tôi nhanh chóng nói tiếp, trước khi khuôn mặt xinh xắn của Yurrnet trở nên phụng phịu.


“Tóm lại, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ liên lạc với cô, mỗi tuần một lần. Nếu tôi cần sự giúp đỡ của Niflheimr, tôi sẽ liên hệ.”

‘Chà… Nếu có thời điểm mà mình cần sự hỗ trợ của Niflheimr …’


Tình hình chắc chắn sẽ vô cùng tồi tệ.


Tệ đến mức tôi hoàn toàn bó tay.

Tôi chỉ có thể hy vọng rằng ngày đó không đến sớm.


“Chúa tể, có vẻ như Ridgion cũng muốn gặp ngài. Anh ấy nói rằng muốn cho ngài lời khuyên.”


“Được rồi.”


Tôi đứng dậy.

Yurnet vẫn đứng ở cạnh chiếc bàn.

Thời gian khởi hành dự kiến là 2 giờ chiều. Sau khi rời khỏi đây, tôi sẽ không thể gặp Yurnet trong một thời gian dài.


Yurnet cúi chào tôi.

Mái tóc trắng của cô xõa xuống.


“Yurnet.”


"Vâng."


“Tôi sẽ không bao giờ quên sự giúp đỡ của cô.”


“Nguyện cầu cho Chủ nhân được may mắn.”


Tôi mỉm cười và rời khỏi khu vườn.


Tiếp theo, cuộc chia tay với Ridgion diễn ra trong bình thản.


Tranh thủ những giờ phút cuối, anh ấy đã dạy tôi mọi thứ về kiếm thuật.


“Tôi đã nói tất cả những gì tôi muốn nói.” - Ridgion vừa nói vừa quay đi - “Lần sau gặp nhau, hãy cho tôi xem kiếm thuật của ngài.”

Đằng sau bộ đồng phục của Ridgion, thanh kiếm của anh ta đung đưa như vẫy tay chào.

Tôi rời Hắc Thiết Sơn.

Bây giờ chỉ còn lại ba thành viên của Tầng 13. Nhưng họ không ở đây.

‘Chúng ta sẽ gặp nhau… vào một ngày nào đó.’

Tôi đi xuống bằng thang máy, bước vào căn nhà phụ trên tầng hai và sắp xếp đồ đạc của mình. Chẳng có gì nhiều để mang theo. Hai con dao găm và một bình máu dự phòng là tất cả những gì tôi có. Tôi buộc chúng vào thắt lưng và rời khỏi phòng. 

Ảo ảnh của tôi đã biến mất.

Tôi đi ra sân tập của khu nhà phụ.

Các tân binh đã tập hợp lại, sẵn sàng khởi hành.


“Ở đây, Oppa! Đây!"

Jenna vẫy tay từ một góc sân tập.

Tôi tiến lại chỗ Jenna.

“Nhanh thật. Có cảm giác như đã được khoảng một năm rồi.”

“Thời gian không hề lãng phí.”

“Ừ, đúng thật. Trước đây anh đã dạy cho em rất chi tiết. Nhờ anh, em đã tiến bộ rất nhanh khi ở đây” - Jenna mỉm cười và gãi má.

Theo hướng dẫn của huấn luyện viên, chúng tôi bắt đầu đi đến khe nứt không gian.

“Waaaa… Em muốn về phòng và tắm rửa.”

“Tắm ở đây không phải tốt hơn sao?”

“Cơ sở vật chất ở đây tốt hơn nhưng chỗ kia lại có cảm giác quen thuộc hơn. "

Chúng tôi vui vẻ trò chuyện khi đi bộ.


Đi ba người, về hai người. Nhưng Jenna không đề cập đến chủ đề đó.

“Em tự hỏi mọi chuyện sẽ thay đổi thế nào khi chúng ta quay lại. Chắc là có nhiều đồng đội mới nhỉ?”


Trong khoang chứa máy bay, Landgrid-07 đang đợi.

Đó là con tàu đã đưa chúng tôi đến đây. Chúng tôi lên tàu.

“Đã một tháng rồi phải không? Tất cả các bạn đã học tốt chứ? Tôi hy vọng trải nghiệm ở Niflheimr sẽ đem lại nhiều lợi ích!” - Lydel vui vẻ nói.


Cùng lúc đó, tàu con thoi bắt đầu di chuyển chậm rãi.

Phía trước phi thuyền, vòng xoáy của các chiều không gian đang quay tròn.

Ánh sáng nhanh chóng bao trùm con tàu.

Trước mắt tôi là cảnh tượng quen thuộc.

Một ngọn núi lửa đang phun trào dung nham và đám mây lưu huỳnh dày đặc. Đây là bên ngoài Niflheimr.

“Ngoài kia rất nguy hiểm nên đừng nghiêng người ra ngoài.” – Giọng Lydel vang lên thông báo. 

Tôi tựa tay vào lan can. Những tòa tháp của Niflheimr ngày càng xa hơn.

‘Lần tiếp theo mình quay lại đây là Khi nào?’

<Bước nhảy không gian, sẵn sàng!>


Con tàu bắt đầu rung chuyển.

Tôi hướng ánh mắt về phía tòa tháp.

Tại thời điểm đó.


“…?”


Ở đỉnh của một ngọn núi lớn.

Một bóng người mờ ảo thu hút sự chú ý của tôi.

Khoảng cách quá xa nên khó nhìn rõ. Tôi tập trung sự chú ý vào mắt của mình.


‘Đó là…’


Mái tóc vàng như nắng. Cô ấy đang chống tay nhìn về hướng này, với một thanh kiếm cắm xuống đất.

Ngọn lửa đỏ thẫm phát ra từ thanh kiếm nhuộm đỏ bầu trời.

“…”

Tôi đã nhìn thấy thứ ấy nhiều lần. Không thể quên màu sắc của ngọn lửa đó.

“Là Hỏa Nhật Họa Kiếm, Levatein.”

Và chủ nhân của nó. Anh hùng mạnh nhất ở Niflheimr, xếp hạng 1.

‘Cô biết lý do mà, phải không?'

Đúng vậy. Ở đằng kia, Seris đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Khoảng cách rất xa, nhưng ánh mắt rực lửa của cô vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng.

'Giờ chưa phải lúc.' - Tôi mỉm cười.

Bây giờ không phải là lúc để gặp cô ấy. Một ngày nào đó, khi tôi thực sự trở nên mạnh mẽ hơn.


“Oppa, sao anh trầm ngâm thế?? Cứ như đang nhớ ai đó vậy.”

"Không có gì."

Tôi ngoảnh mặt đi.

Bước nhảy không gian tỏa ánh sáng chói lòa, bao trùm chiếc phi thuyền.

Comments

Xem nhiều nhất

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Tiếng Việt: Mục lục

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Chương 122: Bữa tiệc ăn mừng

Gacha vô hạn truyện chữ - Chương 105: Đồng đội mới

Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 144: Vĩnh biệt, Eloka

Gacha Vô hạn - Chương 91: Niflheimr (3)