Gacha Vô hạn truyện chữ - Chương 116: Sụp đổ
Loại nhiệm vụ lần này là Thám hiểm.
Tuy nhiên, mục tiêu chính của nhiệm vụ không rõ ràng, kèm theo một điều kiện bổ sung là sự sống sót của NPC. Nó hơi giống như một nhiệm vụ thông thường, nhưng linh cảm mách bảo tôi rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Cho đến nay, mọi thứ đang diễn ra suôn sẻ, nhưng ở Pick Me Up thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Dù sao, cũng phải cảm ơn Neryssa. Nếu không có cô ấy, có trời mới biết được chúng tôi sẽ loay hoay trong cơn bão này đến bao giờ. Thậm chí, nếu không tìm thấy Prisis và cô ấy bỏ mạng, thì nhiệm vụ sẽ thất bại ngay từ bước đầu tiên. 25 anh hùng bao gồm cả tôi cũng sẽ chết cùng Prisis.
"Sau này nhẹ nhàng với Neryssa nhé" - Tôi huých vào khuỷu tay Velkist.
Trong lúc cậu ta còn đang ngơ ngác, tôi đưa tay lên tai.
“Là Han của Tổ đội 1.”
<<Tôi nghe thấy rồi.>>
“Edis, cô đã kiểm tra cửa sổ nhiệm vụ chưa? Chắc là nó đã xuất hiện thôi.”
<< Tôi đã kiểm tra rồi. Một cuộc thám hiểm, nhưng trước đó phải tìm thấy mục tiêu hộ tống. Thật rắc rối>>
“Chúng tôi đã thấy
mục tiêu. Không cần phải tìm kiếm nữa. Hãy thông báo cho các tổ đội khác và
quay về tập hợp cùng chúng tôi ngay lập tức.”
<<Tuyệt vời.>>
Cạch.
Ngắt liên lạc xong, tôi phủi cát khỏi vai và tiếp tục bước đi. Ngôi đền ngày càng gần chúng tôi hơn.
‘Yên tĩnh đến kỳ quái.’
Đã hơn 10 phút kể từ khi chúng tôi triển khai nhiệm vụ này.
Thông thường, một điều gì đó bất ngờ sẽ xảy ra vào lúc này. Nhưng thành phố vẫn im lặng đến đáng sợ. Không có dấu hiệu của bóng dáng kẻ thù.
“Cứ căng thẳng đề phòng thế này làm tôi phát điên.” - Eloka phẩy tay áo với vẻ mặt khó chịu.
Những hạt cát từ bên trong áo rơi xuống lả tả.
“Chờ một chút nữa xem.”
Tôi lẩm bẩm và liếc nhìn phía sau.
Ở đó, Prisis đang bước đi trong im lặng.
Tôi chỉ vào tòa nhà
phía trước, nơi có bức tượng nữ thần gắn trên đỉnh.
Khi con đường mở rộng ra,
chúng tôi đến gần quảng trường.
Ngôi đền đã ở ngay trước mặt chúng tôi. Ban đầu nó chắc hẳn là một tòa nhà tráng lệ, nhưng bây giờ, bị bao phủ bởi cát và phong hóa bởi thời gian, trông nó khá thảm hại. Thật khó để nhận ra vẻ hùng vĩ ban đầu của nó.
“Han! Tôi ở đây!”
Tổ đội 3 từ cổng phía
bắc của quảng trường, Tổ đội 4 và Tổ đội 5 từ cổng phía tây.
Nghe giọng cô ấy, lông mày của Raiman nhíu lại.
“Cô nói Al Ragnara... Không phải là hoàng tộc Al Ragnara đấy chứ?”
“…”
“Được rồi, chúng ta có thể bàn chuyện đó sau.”
Tôi nhanh chóng chuyển chủ đề và hỏi các thành viên của các tổ đội khác về những gì họ đã quan sát thấy.
Câu trả lời của họ đều giống nhau: Một thành phố hoang tàn, phủ đầy cát và không có đặc điểm khác thường nào.
‘Có phải ngôi đền đó là thứ duy nhất ở đây không?’
Tôi nhìn lên tòa nhà phía trước.
Những cây cột xếp dọc cầu thang ở hai bên. Phía sau chúng, một cánh cửa đá cẩm thạch đồ sộ hiện ra. Sự chú ý của mọi người đổ dồn về phía cánh cửa.
“Nếu có thứ gì đó quan trọng thì... Chắc là nó sẽ ở
trong đó.”
"Tôi đồng ý."
"Tôi cũng vậy."
Tôi gật đầu và thông báo: “Tổ đội 1 sẽ vào trước. Những người còn lại đợi bên ngoài ngôi đền.”
"Anh có chắc không? Chúng ta không biết điều gì có thể xảy ra.”
“Không còn cách nào khác. Rất có thể chuyện gì đó đang xảy ra ở bên ngoài. Nếu phát hiện thấy gì đó, hãy liên lạc với nhau ngay lập tức.”
Sau khi bàn bạc xong, các tổ đội giải tán.
Ngoại trừ Tổ đội 1 đang xâm nhập, các tổ đội còn lại lần lượt phụ trách canh phòng các hướng Đông, Tây, Nam và Bắc.
Sau khi Neryssa quay lại, tôi dẫn các thành viên của Tổ đội 1 tiến đến ngôi đền.
Đội hình của
chúng tôi là một vòng tròn với Prisis và Eloka ở trung tâm.
“Có vẻ như không có cái bẫy nào cả.” - Neryssa kiểm tra cánh cửa và lên tiếng.
Tôi gật đầu, đẩy
cửa bước vào.
Kẽo kẹt.
Với một âm thanh đậm chất cổ kính, nội thất của ngôi đền lộ ra. Những dòng cát chảy xuống từ vết nứt trần của ngôi đền.
“Đó, chính là nó!” - Prisis reo lên và chỉ vào bàn thờ.
Trên một bàn thờ hình vuông nhỏ có một vật nhỏ lơ lửng và phát ra ánh sáng.
“Một con dao găm ư?”
Chính xác, là một thanh đoản kiếm đặt trong bao kiếm vàng, khắc đầy những hoa văn phức tạp.
Prisis tiến lại gần như bị mê hoặc. Chúng tôi cẩn thận đi theo cô.
"Thật kì lạ. Vẫn không có dấu hiệu của kẻ thù.”
“Như thể con dao để sẵn ở đây chờ chúng ta lấy.” - Tôi cười khúc khích.
Không phải là một mê cung nguy hiểm và cũng không có con quái vật khổng lồ nào trong tầm mắt.
Mục tiêu của chúng tôi thậm chí còn ở ngay trước mặt chúng tôi ngay khi chúng tôi bước vào.
“Nếu chúng ta lấy nó thì mọi chuyện sẽ kết thúc phải không?”
“Tình huống có đơn giản quá không?”
“Chà, chắc là thần linh phù hộ.” - Eloka tươi cười.
Prisis đưa tay lấy con dao găm trên bàn thờ.
Tôi đặt tay lên bao kiếm, sẵn sàng rút nó ra bất cứ lúc nào. Và sau đó…
[Mục tiêu đầu tiên đã đạt được.]
[Đã nhận được 'Chìa khóa hư không'!]
Prisis nắm chặt con
dao găm.
"Sao thế nhỉ? Không
có chuyện gì xảy ra…?"
UỲNH
Toàn bộ ngôi đền rung
chuyển dữ dội.
RẦM RẦM
Mặt đất dưới chân chúng tôi rung chuyển dữ dội.
“Hình như là một trận động đất!”
"Tôi biết."
Tôi nhìn quanh quảng trường. Rõ ràng là đã có chuyện gì đó xảy ra.
‘Cơn bão cát...!’
Chỉ năm phút trước,
toàn bộ thành phố chìm trong cơn bão cát, nhưng giờ nó đã biến mất.
Và sau đó…
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội từ bên này sang bên kia.
Prisis nghiêng ngả vì mất thăng bằng, may mắn là Jenna đã đỡ được cô.
"Hãy cẩn thận."
"…Cảm ơn cô."
“Oppa, chúng ta nên làm gì đây?”
Mặt đất tiếp tục rung chuyển từng đợt.
"Chúng ta có thể làm gì nữa?" - Tôi lắc đầu vàđưa tay lên tai.
<Ra khỏi đây đi.>
Cạch.
Sau khi thông báo cho tất cả mọi người, tôi nhanh chóng kết thúc cuộc liên lạc.
“Chúng ta cần phải rời khỏi thành phố này.”
Uỳnh uỳnh
Một tòa nhà ở quảng trường sập xuống.
“Neryssa, lối thoát gần nhất ở đâu?”
“Đi về hướng Tây Nam. Theo tôi." - Neryssa vừa nói vừa chạy nhanh về phía trước.
Tôi chạy nhưng vẫn đặt tay lên bao kiếm, sẵn
sàng rút Bifrost ra bất cứ lúc nào. Các thành viên của Tổ đội 1 cũng chạy theo tôi.
"Prisis đâu?!"
"Tôi cũng đang chạy đây!"
Lách cách lạch cạch
Âm thanh vang vọng dưới chân chúng tôi, như thể một cỗ máy đang hoạt động.
'Âm thanh đó là
gì?'
Dù thắc mắc nhưng tôi không có thời gian để suy nghĩ.
Tôi phóng nhanh
xuống phố. Các tổ đội khác đã bắt kịp ở phía sau.
Những rung động vẫn tiếp tục. Những mảnh vụn từ các tòa nhà phủ đầy cát vương vãi khắp mọi hướng.
ẦM
Một cây cột đổ nát đổ sụp trước mặt tôi. Không, toàn bộ thành phố đã sụp đổ.
<Han, chuyện quái gì thế này?>
"Tự ứng biến đi, tôi không phải là bảo mẫu!"
Mỗi lần đất rung chuyển, các tòa nhà lại đổ sập như quân domino.
“Phía sau, phía sau! Nhìn kìa!" - Eolka thét lớn.
“Quả nhiên là sẽ không dễ dàng mà” - Velkist cười khúc khích.
Sau lưng chúng tôi, một cơn sóng cát khổng lồ nhấn chìm mọi thứ.
Độ cao khoảng 20 mét và trải dài đến mức không thấy điểm cuối.
<Ồi, Ối! Han ơi!>
“Im đi!” - Tôi gắt lên - “Tổ đội 1 sẽ dẫn đầu. Tất cả theo tôi."
Cơn sóng cát khổng lồ như muốn che khuất bầu trời, đang tiến đến gần hơn.
Bóng tối đổ xuống đường phố.
UỲNH UỲNH UỲNH
Trong lúc đó, mặt đất vẫn rung chuyển
dữ dội.
Các mảnh vụn từ các tòa nhà che lấp mọi ngả đường.
Tôi chạy về phía trước, nghiêng người né tránh một tòa nhà đổ sập trúng ngay chỗ tôi vừa đứng.
“Ối!”
Prisis bước hụt chân và vấp ngã.
“Jenna, hãy chăm sóc cô nhóc. Dù có chết cũng không được rời bỏ cô ấy.
"Hiểu rồi!"
“Những người còn lại, tiếp tục chạy!”
“Còn 5 phút nữa là tới lối ra.” - Neryssa nhảy qua đống đổ nát chắn đường phía trước và lên tiếng thông báo.
Tôi đạp vào một bức tường và nhảy qua nó. Jenna bế Prisis và nhảy theo. Đằng kia, Velkist bế Eolka đang chạy điên cuồng.
['Jedy (★★★)' đã
trở lại vòng tay của nữ thần! Quyết tâm của cô ấy sẽ mãi mãi được ghi nhớ.]
‘Tệ thật. Cô ấy chết rồi
à?’
Tôi rẽ trái ở ngã tư.
Những rung động ngày càng trở nên mãnh liệt.
Nhìn lại, một số anh hùng có khả năng giữ thăng bằng kém đã bị vấp ngã. Có một cơ thể vô hồn bị mặt đất hất tung như viên sỏi. Dường như người phụ nữ đó đã chết, chắc là Jedy.
Rầm rầm
“Những người còn đủ sức, hãy hỗ trợ những người đang gặp khó khăn. Nếu
có ai chết ở đây thì rắc rối lắm.”
<C-còn bao lâu nữa mới tới lối ra?>
“Khoảng một phút nữa thôi.”
Tôi đã kết thúc cuộc liên lạc và tiếp tục tiến về phía trước.
Cánh cửa dẫn ra
ngoài thành phố ngày càng gần hơn.
‘Thật may là
không có quái vật ở đây.’
Trong trường hợp
đó, độ khó chắc chắn sẽ tăng gấp đôi.
Cảm giác cân bằng của tôi đã vượt quá giới hạn của con người. Nhờ đó, ngay cả những cơn chấn động mạnh không thể đánh ngã tôi.
Tôi nhảy qua những cây cột đổ sập ở cả hai bên và bước ra sa mạc bên ngoài thành phố.
“Dù đã ra khỏi thành phố cũng đừng dừng lại. Tiếp tục chạy mau!"
Tôi liếc nhìn lại
một lúc.
Các thành viên của
cuộc đột kích đang dần rời khỏi thành phố. Sóng cát khổng lồ sượt qua họ. Trong chốc lát, toàn bộ thành phố chìm trong cát.
<Tạm thời
chúng ta đã trốn thoát được rồi. Chúng ta cần phải đi bao xa?>
“Cho đến khi tôi
nói dừng lại. Nếu đã mệt, các bạn có thể chậm lại.”
Vừa nói, tôi vừa giảm tốc độ một chút. Tranh thủ lúc này, tôi phủi cát và gạch đá vụn trên người mình.
“Đây... đây có phải là lỗi tại tôi không?” - Prisis cay đắng thốt lên.
Tôi lấy túi nước ra uống
một ngụm.
Các thành viên khác của Tổ đội 1 vẫn ổn. Prisis cũng không hề hấn gì. Bằng cách nào đó chúng tôi đã thoát khỏi thành phố. Những rung động ngày càng xa dần.
Sau khi đi được một quãng, tôi dừng lại và gửi tín hiệu thông báo cho mọi người. Theo sau tôi, tất cả cũng dừng theo.
Một số anh hùng gục xuống,
có lẽ kiệt sức.
“Wow, chúng ta đã làm được. Nhưng mà nguy hiểm thật.” - Jenna lau mồ hôi trên trán.
Tôi quay lại nhìn thành phố. Không thể nhận ra hình dạng của nó được nữa. Thứ sau lưng chúng tôi là một hỗn hợp của cát và
mảnh vụn. Tuy nhiên, những rung động vẫn tiếp tục.
“Oppa, sao anh lại
nhìn nó như thế?”
“Ừm, là… một trận động đất à?”
“Có trận động đất nào kiểu như thế này không?”
Tôi nuốt nước bọt và bật ra một tiếng cười cay đắng.
[Cảnh báo! Cảnh báo! Cảnh
báo!]
“Cầm lấy vũ khí mau."
"Mặt đát... sao lại…"
Dưới chân chúng
tôi rung chuyển dữ dội.
[Đang tải…….]
[Đang tái tạo chiến trường.]
Một bức tường lửa bùng lên ở vùng ngoại ô sa mạc. Ngọn lửa tạo thành một vòng tròn khổng lồ bao quanh chúng tôi, như thể một bức tường bao bằng lửa.
Và sau đó…
ẦM ẦM UỲNH
Tôi ngay lập tức nhìn
vào thành phố.
10 mét.
50 mét.
100 mét…
Khi nó vượt quá 300 mét, tôi không đếm nữa.
Nó rất lớn. Vô cùng lớn.
Mặc dù tôi và sinh vật đó cách nhau gần 100 mét nhưng tôi hầu như không thể
nhìn thấy điểm cuối của nó.
THÌNH THỊCH
Một vật thể - dường như là chân của nó - đã di chuyển.
Bán kính một bàn chân lên tới vài chục mét. Nó có kích thước bằng một tòa nhà lớn. Một ánh sáng đỏ lóe lên từ đầu sinh vật.
[Tượng đá cổ
Lv.???]
Tôi cười khúc
khích và nói: “Này, cô có mơ thấy những điều như vậy không?”
“Ồ, không, tôi
chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì như thế này trong giấc mơ của mình…”
[Nhiệm vụ đã
thay đổi.]
[Loại nhiệm vụ – chinh phục]
[Mục tiêu – Tiêu diệt kẻ thù!]
[Mục tiêu đặc biệt – Sự sống sót của NPC ‘Prisis Al Raguna’]
Mục lục:
Chương 82-1
Chương 81
Chương 80
Chương 79
Comments
Post a Comment