Gacha Vô hạn truyện chữ - Chương 114: Đêm trước trận chiến

 Thấy tôi ngập ngừng, Yurnet cất lời

<Tôi đùa thôi.>


“Không vui chút nào đâu. Tim tôi cũng hơi đau đấy.” - Tôi cười khẩy.


Giọng của Yurnet tiếp tục.

<Việc Chúa tể liên lạc như thế này, phải chăng …>

“Đúng vậy, chúng tôi sắp đến giai đoạn chiến đấu với Boss. Để đề phòng, tôi báo trước cho cô.”

<Điều đó có nghĩa là có khả năng xảy ra tai nạn phải không?>

“Cũng có thể.”


Tôi đã kể cho Yurnet về Townia và những vấn đề của nó. 

Sau khi nghe câu chuyện, Yurnet đã phản đối kịch liệt, nhưng bằng cách nào đó tôi đã thuyết phục được cô ấy.

<Chúa tể, nếu gặp nguy hiểm, đừng ngần ngại sử dụng chiếc nhẫn.>

"Hiểu rồi."

Nói vậy thôi chứ tôi không có ý định sử dụng nó. Quá lãng phí. Quyền năng của nó chỉ sử dụng được ba lần và theo Yurnet, việc triệu hồi vũ khí cũng tốn thời gian. Quan trọng nhất là nó làm lộ danh tính của tôi cho Anytng và những người khác. Chuyện này không ổn chút nào.

Tóm lại, tôi sẽ không sử dụng nó - trừ khi lâm vào tình huống sinh tử.

Sau đó, chúng tôi nói chuyện thêm một lát. Chủ đề cũng không có gì đặc biệt. Đó là về tình hình hiện tại của Niflheimr và những gì đã xảy ra sau khi tôi ra đi. 

Yurrnet nói rằng một thành viên khác của tầng 13 là Nihaku, đã đột ngột trở về sau khi biết tin và vô cùng thất vọng. 

Tôi chỉ có thể cười thôi.

<Nếu Chúa tể cho phép, hay là cho Nihaku chuyển đến Townia …>

"KHÔNG."

<Tôi đoán ngay mà.>

Một tiếng cười nho nhỏ vang lên.

<Dù sao thì, Chúa tể, xin hãy bảo vệ cơ thể của mình. Cuộc sống của ngài không còn thuộc về riêng ngài nữa.>


"Đừng lo lắng. Đương nhiên là tôi không có ý định chết ở đây. Tôi sẽ liên lạc lại với cô sau. »

<Ngài không được quên đấy nhé. Tuyệt đối không.>

"Tôi hiểu. Ngay sau khi trở về, tôi sẽ báo cho cô biết. Sẽ không chậm trễ nữa đâu.”

<Thật là nhẹ nhõm.>


Sau đó, tôi xoay chiếc nhẫn sang bên phải.

Dòng ma thuật bao quanh cơ thể tôi tan biến và liên lạc cũng bị ngắt.

Tôi ngồi xuống bàn, trên bàn có vài tờ giấy.

Đây là những tờ ghi chú mà tôi đã viết. Hồi đó, tôi đã cố dự đoán các nhiệm vụ tới tận tầng 30. Tờ giấy ngoài cùng bên trái phân loại ba loại nhiệm vụ: Thám hiểm, chinh phục và trốn thoát.

Tiếc thay, dự đoán này chỉ phù hợp đối với các tài khoản thông thường. Không hiểu sao, nhiệm vụ của Townia khó hơn nhiều so với sự mong đợi của tôi.

Phần bên phải là những ghi nhớ quan trọng. Cấu trúc mê cung mà tôi gặp ở màn chơi thưởng, cũng được ghi lại ở đây.

‘Bản đồ này… rất có thể sẽ phát huy tác dụng.’

Tôi không biết nó sẽ có tác dụng vào nào, nhưng tôi phải ghi nhớ nó.

Ngoài ra, tôi còn ghi lại các chỉ số và thông tin chi tiết của Tổ đội 1, tình trạng của các tổ đội khác, cũng như tình hình trong phòng chờ. Đây là tất cả những điều cần lưu ý khi lập kế hoạch chiến lược.

Tối hôm sau.

Anytng đưa những kẻ ăn trộm tài nguyên ở tầng 1 ra khỏi phòng giam, và đẩy chúng tới tầng 30.

Tôi biết ngay mục đích của anh ta.

Chúng là "vật thí nghiệm" để lấy thông tin về tầng 30.

Chúng bị tiêu diệt chỉ trong khoảng 5 phút. May mắn thay, chúng tôi vẫn kịp có được một số thông tin quan trọng về tầng 30.


[Chú ý!]


[Nhiệm vụ này cần có năm tổ đội, là một nhiệm vụ quy mô lớn. Nếu bạn thiếu thành viên, vui lòng sử dụng lệnh triệu hồi trả phí hoặc miễn phí để bổ sung anh hùng của mình!]


Tôi đoán không sai. Tầng 30 là nhiệm vụ quy mô lớn đầu tiên của Townia. Nó đòi hỏi năm tổ đội. 

“Vậy là… Trong lần chinh phục chính thức, chúng ta cần 25 người.”

Anytng nhanh chóng tiếp tục kế hoạch.

Quá trình đào tạo của tổ đội ba gần như đã hoàn tất. Đã đến lúc nuôi dưỡng các tổ đội còn lại.

Tần suất Tổ đội 4 và 5 được cử đi tăng lên đáng kể. Họ lang thang trên những cánh đồng sa mạc, dần dần nâng cao trình độ chiến đấu của mình.

Ngoài ra, một số hoạt động khác cũng được sự chuẩn bị sẵn sàng.

Eloka, người đang luyện tập đội hình ở trại huấn luyện, bất ngờ bị đưa đến Magic Hall. Mục đích là tăng tốc độ nghiên cứu ma pháp. Theo yêu cầu của Master, cô ấy phải dành 18 giờ mỗi ngày ở đây.


“Như vậy có quá đáng lắm không ??”

“Không còn cách nào khác. Việc này rất cần thiết."


Hiện tại, Eloka là người duy nhất trong bộ phận nghiên cứu ma pháp của Townia. Để quản lý tốt một nhiệm vụ đột kích có 5 tổ đội, cần phải nâng cấp độ nghiên cứu lên ít nhất là Lv 5. Sau ba ngày đêm làm việc chăm chỉ, Eloka cuối cùng cũng có thể được thả ra.


[Ding!]

[Nghiên cứu Ma pháp Hỗ trợ anh hùng đã đạt đến Cấp 5.]

[Phước lành của Nữ thần giáng xuống phòng chờ!]

[Một chức năng mới đã được mở khóa!]

[Đã nhận được 'Giao tiếp (Cấp 1)'!]

[Mẹo/Về giao tiếp]

[Giao tiếp trôi chảy là nền tảng của một tổ đội! Những anh hùng có được chức năng này sẽ có thể giao tiếp hiệu quả ở cự ly xa. Điều này giúp tăng hiệu quả phối hợp khi làm nhiệm vụ.]


Tác dụng của tính năng này rất đơn giản: giao tiếp tầm xa. Điều này có nghĩa là ngay cả khi các tổ đội ở xa nhau, họ vẫn có thể liên lạc được. Nó rất cần thiết cho các nhiệm vụ trong chiến trường rộng lớn. 

Mặc dù ở Lv1, hiệu quả của nó còn hạn chế, nhưng có còn hơn không. Tôi ngay lập tức gọi cho Edis và giải thích chức năng.

“Chúng ta có thể nói chuyện ngay cả khi chúng ta ở xa?”

“Hãy coi nó như một phép thuật. Hãy làm…”


Cách thức tương tự như khi chúng tôi cầu xin điều gì đó từ Master.


<..Như thế này.>


Edis giật mình ngạc nhiên.


“Wow ! Tôi nghe thấy một giọng nói trong đầu mình. Thật hấp dẫn."

"Hãy thử cho quen dần. Chúng ta sẽ cần thứ này khi làm nhiệm vụ ở tầng 30.”

"Hiểu rồi."

Edis nhắm mắt lại.


<Anh có nghe thấy tôi nói không?>


“Rõ lắm. Hãy ghi nhớ cách sử dụng nó và thông báo cho các tổ đội khác.”


Có một số hạn chế.


Đầu tiên, chỉ có người đứng đầu Tổ đội mới có thể sử dụng nó. Thứ hai, việc liên lạc trong cùng một Tổ đội là không được phép. Khoảng cách không quá lớn, nhiều nhất là khoảng 1 km. 

Khi cấp độ giao tiếp tăng lên, những hạn chế này sẽ biến mất.


“Chà. Mình có nên tạo ra vật phẩm để nâng cao Lv của chức năng này không ?" 

Sẽ mất nhiều thời gian, và có thể thu hút sự nghi ngờ của Anythg.

Tôi ngẫm nghĩ một lát, rồi quyết định sẽ làm việc này vào lúc khác.


***

Sau khi mở khóa chức năng liên lạc, Anytng tiếp tục sử dụng đá phát hình cho Tổ đội 4 và 5, để họ xem lại các diễn biến quan trọng.

 

Có thể thấy, anh ấy đang cố gắng bù đắp sự thiếu kinh nghiệm trong hai tổ đội này. 

Xưởng thiết bị liên tục sản xuất các món trang phục có chức năng tản nhiệt và thông gió, phù hợp với môi trường sa mạc. Các vật phẩm bảo vệ và thuốc kháng nhiệt cũng được sản xuất rất nhiều. 

Anytng đang tích cực chuẩn bị cho cuộc đột kích.

 

 ‘Không thể gọi anh ấy là một tay gà mờ được nữa.’ - Tôi mỉm cười.

 

Tôi bước vào khu huấn luyện. Ở đó Velkist và Neryssa đấu tập trên sân tập. Jenna đang ngồi trên chiếc ghế dài gần đó, đung đưa chân.

 

“Oppa, dạo này khó gặp anh quá. Có vẻ như anh khá bận rộn.”

 “Ừm. Tôi phải đi kiểm tra nhiều chỗ.”

 

Tôi ngồi xuống cạnh Jenna.

 

Về nguyên tắc, tôi không can thiệp vào việc của các tổ đội khác, nhưng nếu ngó lơ thì tôi lại không biết gì về họ, khiến hiệu quả hợp tác giảm đi. 

Việc tương tác và hiểu biết lẫn nhau là điều cần thiết cho chiến lược trong các nhiệm vụ quy mô lớn.

 

‘Nếu chúng ta mất một nhóm nữa thì sẽ rắc rối lắm.’

 

Tôi nhìn Velkist. Mặt cậu ta đỏ tưng bừng.


“Cậu có cảm giác như thế này bao lâu rồi?”

 

“Ừm, kể từ sáng nay đến giờ tôi chưa nghỉ phút nào. Tôi cứ cảm thấy như có điều gì đó lớn lao sắp xảy ra.”

 

Keeng!

 

Thanh liễu kiếm văng đi sau tiếng va chạm chói tai, và Neryssa lùi lại ba bước.

Dù kết quả trận chiến đã được định đoạt, nhưng Velkist vẫn không dừng lại. Cậu ta cầm kiếm thủ thế và nói với Neryssa, 

“Cô mau nhặt kiếm đi. Chúng ta bắt đầu lại.”


“…”

Neryssa rút thanh kiếm đang bị mắc kẹt trong chiếc thùng gỗ, với vẻ mệt mỏi.

 Cuộc đọ sức lại bắt đầu. Velkist tiếp tục tấn công Neryssa không ngừng, mồ hôi tuôn như tắm.

 

‘Sắp đến lúc rồi.’

 

Quỹ đạo của thanh kiếm đang thay đổi.

 

Đây chính là điều kiện để đạt tới kiếm thuật trung cấp, theo như mà Ridgion đã đề cập. Tôi cảm thấy rằng Velkist đang từ từ xây dựng "lãnh địa" của riêng mình một cách tinh tế. Cứ thế này, cậu ta sẽ đột phá bất kỳ lúc nào.

“Oppa Velkist thật ấn tượng. Ở một khía cạnh nào đó, em thấy anh ấy còn chăm chỉ hơn cả Aaron." - Jenna nói với một nụ cười gượng. - "Ngay cả lúc đấu tập, em cũng có cảm giác như anh ấy đang đặt cược cả cuộc đời mình vào trận chiến.”

  

“Chẳng phải chúng ta cũng đang đặt cược mạng sống của mình vào việc này sao?”

 Tôi đặt tay lên đầu Jenna và đứng dậy.

 

Neryssa đang rút lui, khuôn mặt tái nhợt vì đuối sức. Thời gian qua cô ấy đã tập trung rèn luyện các kỹ năng phụ trợ liên quan đến khám phá thông tin và bẫy hơn là các kỹ năng chiến đấu thuần túy. 

Thế nên giờ đây, khoảng cách giữa cô và Velkist, một chiến binh thuần túy, đã mở rộng đáng kể.

 

Bang!

 

Sau khi né được thanh liễu kiếm của Neryssa, Velkist giậm chân và vào thế tấn công.

 Cú đâm cực nhanh và mạnh mẽ của cậu ta hướng thẳng vào ngực Neryssa. Tôi lập tức lao ra ngoài, nhảy qua cửa sân tập và vung tay phải. Thanh kiếm được rút ra như một tia sáng, làm chệch hướng đòn tấn công của Velkist.

 

“Neryssa, lùi lại đi. Tôi sẽ chăm sóc anh chàng này.”

 "…Tôi xin lỗi." - Neryssa thở dài, cúi chào tôi và rời sân tập.

 

“Từ sáng tới giờ anh đi đâu mà về muộn thế? Tôi đã đợi cả ngày rồi.”

 “Ừ. Tôi xin lỗi vì đến muộn.” - Tôi rút kiếm ra.

 “Hehe. Đến với Tổ đội 1 quả là xứng đáng. Nếu tôi ở Tổ đội 2 thì tôi đã không có trải nghiệm này” - Velkist cười khúc khích.

 “Cậu trở nên nói nhiều thế từ bao giờ vậy?”

 Đáp lại lời tôi, cậu ta vung thanh kiếm của mình như ánh chớp.

 ‘Cái tên này…'

 Tài năng thiên bẩm của cậu ấy không thua kém Jenna, còn tinh thần chiến đấu của cậu ta thậm chí còn cao hơn nhiều. Cho dù tôi có đánh bại cậu ta bao nhiêu lần đi chăng nữa, cậu ta vẫn đứng dậy và quay lại để đấu tiếp.

Hồi đó, nếu cậu ta không quyết tâm đến mức này…

‘Mình sẽ giữ Aaron, dù phải hủy bỏ thỏa thuận.’


Tôi cười và vung kiếm.

Nếu cậu ta nhiệt huyết đến thế, tôi cũng phải chăm sóc cẩn thận mới được.


***

 

Đêm đó, Velkist đạt được kiếm thuật trung cấp.

Trong quá trình đó, tôi cũng nâng kiếm thuật trung cấp của mình lên mức 3.

 

Sang ngày hôm sau....

 

‘Cửa sổ trạng thái.’

 

[Han Israt (★★★) Lv. 29 (EXP 13/160)]

[Chức nghiệp: Chiến binh]

 [Sức mạnh: 62/62]

 [Trí tuệ: 10/10]

 [Sức khỏe: 58/58]

 [Nhanh nhẹn: 57/57]

 [Kỹ năng: Kiếm thuật trung cấp (Lv.3), Thiên kiếm linh hồn (Lv.1), Bạo Trảm (Lv.2), Sáng suốt (Lv.6), Kháng lửa (Lv.3), Kháng đau (Lv.6) , Bình tĩnh (Lv.6), Điên cuồng (Lv.8), Bất khả chiến bại (Lv.3), Sát rồng (Lv.1), Cưỡi ngựa (Lv.1)]

 

Thông số kỹ thuật của tôi đã đạt đến giới hạn. Kiếm thuật trung cấp hiện đã ở cấp 3, Bạo Trảm đã đạt đến cấp 2 và tôi cũng có thể cải thiện Bình tĩnh, Điên cuồng và thậm chí là Bất khả chiến bại. Tuy nhiên, thật đáng tiếc là Điên cuồng không kết hợp với Bất khả chiến bại.

Chúng vẫn chưa bổ sung cho nhau một cách hoàn hảo. Tuy nhiên, tôi không quá thất vọng. Người xưa đã nói "dục tốc bất đạt". Trong quá trình chiến đấu, tôi tin là mình sẽ tìm ra giải pháp.

  

Trạng thái của các thành viên khác không khác nhau quá nhiều.

 Cấp độ của họ hầu hết đã gần đạt mốc 30 và họ cũng nâng cấp kỹ năng của mình lên nhiều nhất có thể. Nếu tham gia ngay vào trận chiến ngày mai, tôi đoán là có thể giao cho họ phụ trách vài nhiệm vụ nhỏ.

 

“…”

 

Ngồi trên bàn, tôi chăm chú viết ra mô hình và chiến lược của các nhiệm vụ mà tôi đã từng quan sát với tư cách là Master. Tôi không thể dự đoán chính xác loại nhiệm vụ nào sẽ xảy ra. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là tôi sẽ mất cảnh giác.

Tầng 30 sẽ khó khăn hơn tầng 20, chắc chắn là thế. Mặc dù thoạt nhìn Pick Me Up có vẻ giống như một trò chơi may rủi nhưng nó có luật lệ riêng. Một nhiệm vụ dễ dàng xuất hiện đồng nghĩa với việc một nhiệm vụ khó nhằn đang chờ bạn.

Độ khó tổng thể của trò chơi không bao giờ đi xuống, mà chỉ đi lên. Tất cả những gì bạn phải làm là trở nên mạnh mẽ hơn và chuẩn bị kỹ lưỡng hơn.

 

Tôi nhớ lại thái độ của Yurnet và bật cười. Khi chơi game trên điện thoại, tôi không biết cô ấy lại có tính cách như thế. Tôi cũng tò mò muốn biết những người khác ra sao.

Tuy nhiên, tôi đã từ bỏ việc ở lại Niflheim.

Đây là một loại thử nghiệm. Liệu tôi có thể sống sót trong thế giới này bằng sức mạnh của chính mình hay không?

 

Tôi liếc nhìn bàn làm việc. Có một chiếc bánh méo mó được đặt trên một chiếc đĩa trắng.

 Đó là món quà Jenna dành cho tôi. Tôi dùng nĩa gắp một miếng và ăn nó.

“…Không ngon lắm.”


Tôi miễn cưỡng ăn chiếc bánh. Cô ấy cho quá nhiều đường, nên bánh rất ngọt.

Nhưng mà, dù sao thì vị ngọt vẫn đỡ hơn vị đắng cay.

'Nếu có thể, mình không bao giờ muốn nếm trải lại cảm giác cay đắng hồi đó...'

Lúc chúng tôi suýt chết ở tầng 5.

Tôi siết chặt nắm tay, và lặng lẽ ăn hết cái bánh.

 --

Mục lục:

Chương 114

Chương 113

Chương 112

Chương 111

Chương 110

Chương 109-P2

Chương 109-P1

Chương 108

Chương 107

Chương 106

Chương 105

Chương 104

Chương 103

Chương 102

Chương 101

Chương 100

Chương 99

Chương 98 P2

Chương 98

Chương 97

Chương 96 

Chương 95 P2

Chương 95 

Chương 94 P2

Chương 94

Chương 93

Chương 92

Chương 91

Chương 90

Chương 89

Chương 88

Chương 87

Chương 86

Chương 85-2

Chương 85-1

Chương 84-2

Chương 84-1

Chương 83

Chương 82-2

Chương 82-1

Chương 81

Chương 80

Chương 79

Comments

Xem nhiều nhất

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Tiếng Việt: Mục lục

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Chương 122: Bữa tiệc ăn mừng

Gacha vô hạn truyện chữ - Chương 105: Đồng đội mới

Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 144: Vĩnh biệt, Eloka

Gacha Vô hạn - Chương 91: Niflheimr (3)