Gacga Vô hạn - Truyện chữ chương 124: Những kẻ xâm lược

 Một lúc sau, Lãnh đạo của các tổ đội đã tập trung tại sảnh.

Laiman, người đang liếm môi, lên tiếng trước.

“Thật sự là có người từ lãnh địa khác đang đến đây ư?”

“Chính xác.”

"Không thể tin được…"

Edis nhíu mày và hỏi tôi.

“Han, anh gọi cho chúng tôi, chắc hẳn là có lý do. Anh có kế hoạch gì đó rồi, phải không?”

“Đây là tình huống không thể tránh khỏi.” - Tôi nhấp một ngụm nước và lên tiếng - “Chúng ta sẽ cho chúng nếm đòn gậy ông đập lưng ông.”

“Đó có phải là một cuộc chiến tranh toàn diện không?” - Kishasha cười khúc khích.

Tôi lắc đầu.

“Mọi người chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng. Tổ đội 1 của chúng tôi sẽ tiếp đón kẻ địch trước.”

 “Sao cơ? Chỉ năm người liệu có đủ không?” – Ai đó lo lắng lên tiếng.

“Nếu tình thế nguy hiểm, tôi sẽ ra hiệu nhờ mọi người giúp đỡ.” – Tôi bình thản trả lời.

Không nên bung hết sức ngay từ đầu. 

Với một người chơi mới và đơn độc như Anythg, cần ghi nhớ phương châm “đáp trả tương ứng”.

Nếu mục tiêu của chúng là cướp bóc thì chúng tôi cũng sẽ đáp lại giống như vậy.

Cuộc họp kết thúc nhanh chóng.

Sau đó, các anh hùng hỗ trợ tiến về khu ký túc xá để cố thủ. Các anh hùng chiến đấu thuộc tổ đội khác, sẽ đợi ở khu lò rèn.

Tôi bước ra quảng trường.

Bên cạnh tôi, Velkist nhoẻn miệng cười.

“Tuyệt vời, mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp ngoài mong đợi.”

Cậu ta vừa nói vừa mân mê vỏ kiếm của mình, khuôn mặt tràn đầy sức sống.

“Đừng ra tay liều lĩnh.”

“Sao vậy? Phải chờ đến khi nào??”

“Cứ bình tĩnh. Còn rất nhiều việc khác phải làm.”

Các thành viên của Tổ đội 1, bao gồm cả Velkist, đã tập hợp lại.

Sau khi nghe chỉ dẫn của tôi, ánh mắt họ tràn ngập sự quyết tâm.

“Sắp đến lúc rồi. Di chuyển đi.”

Eloka càu nhàu: “Tại sao tôi lại ở tổ đội 1 chứ, cuộc sống thật khắc nghiệt với một cô gái chân yếu tay mềm như tôi!”

“Đừng quá lo lắng. Chuyện này cũng giống như một nhiệm vụ thôi.” – Tôi vỗ nhẹ vào vai Eloka.

“Phải đấy, đừng lo lắng và hãy bắt đầu thôi.” - Jenna reo lên và nhảy xuống cầu thang.

Neryssa và Velkist theo sau. Mọi người đều đi xuống tầng dưới – ngoại trừ tôi.

Hệ thống bảo vệ anh hùng được áp dụng từ tầng 1 đến tầng 40. Ngay cả khi một anh hùng chết trong trận PVP, họ sẽ không biến mất vĩnh viễn.

Tuy vậy, hình phạt phải nhận cũng khá nặng nề. Tất cả các chỉ số và kỹ năng đều giảm mạnh, điều này có thể biến một anh hùng tiềm năng thành kẻ phế vật.

Tất cả những người ở tổ đội 1 đều là nhân lực chủ chốt mà tôi lựa chọn kỹ càng. Tôi không muốn họ phải mạo hiểm.

“Một mình tôi là đủ rồi.”

Khác với họ, tôi có sẵn phương án cho những trường hợp khẩn cấp.

Tôi đeo găng tay da và từ từ đi xuống cầu thang. Đích đến là khe nứt không gian trên tầng 2. Đó là nơi những kẻ xâm lược sẽ bước vào.

Những gì cần làm tiếp theo, chỉ là chờ đợi. 

Có những góc tối ở khắp mọi nơi quanh đây. Tôi trốn vào một trong góc và cúi thấp người xuống.

5 phút sau…

[Nguy hiểm!]

[Master, một chiếc phi thuyền đã xâm nhập trái phép vào lãnh địa của bạn!]

[Phi thuyền 'Chủ nghĩa Tư bản' đang hạ cánh.]

UỲNH!

Vòng xoáy không gian tỏa sáng màu xanh lam, và mũi của phi thuyền lòi ra.

[Bạn không có hệ thống báo động.]

[Các anh hùng của bạn sẽ không được cảnh báo về sự xâm nhập.]

[Lưu ý: Nếu bị tấn công bất ngờ, bạn sẽ gặp thiệt hại đáng kể. Thận trọng!]

Phi thuyền này có kích thước bằng một chiếc tàu hàng nhỏ, dài hơn 10 mét. Có một chiếc lá cờ gắn trên cột buồm. 

Lá cờ vẽ một hộp sọ với miếng bịt mắt.

Tiếng cười vang lên từ phi thuyền.

 “Không có ai ở đây à?”

“Hahaha, lần này lại là một tên ngốc à? Thật thú vị!"

Cót két

Cọt Kẹt. 

Cầu thang gỗ bắt đầu hạ xuống.

Tôi đặt tay lên bao kiếm và cúi người thấp hơn nữa.

Năm người đàn ông đang đi xuống cầu thang. Họ mặc áo giáp da màu đỏ và đeo nhiều loại vũ khí, bao gồm cả kiếm, trên lưng.

“Không có tên nào tiếp đón chúng ta ư? Chán vãi." - Một gã tóc dài, dường như là thủ lĩnh, lên tiếng.

Một gã thấp bé nhanh nhẹn mở cánh cửa ở đáy phi thuyền và nhảy xuống.

“Dựa trên kinh nghiệm của tôi, mấy tên gà mờ thường đặt nhà kho ở tầng 1!”

Một chiếc xe đẩy lớn xuất hiện.

“Nhớ mang về thật nhiều nguyên liệu nhé.” 

“Chắc chắn rồi!”- Gã thấp bé cười nhe răng.

“Nếu có kẻ nào đó canh gác kho, các cậu biết phải làm gì với chúng rồi chứ?” – Gã tóc dài căn dặn.

“Đập chúng sống dở chết dở rồi chất lên xe và mang về, phải không?”

"Đúng rồi. Chúng ta đang cần nguyên liệu để tổng hợp.”

“Nếu đám phụ trách chiến đấu mà phát hiện ra và tấn công các cậu thì…”

“Chúng tôi sẽ nhanh chóng trốn thoát và quay trở lại đây.”

Cả sáu tên cười phá lên, sau đó năm tên cùng nhau kéo xe và rời đi.


'Đúng như mình dự đoán.' – Tôi cười thầm.

Những kẻ này không có ý định gây chiến toàn diện. Chúng chỉ nhăm nhe cướp phá nhà kho.

Kế hoạch của chúng là đột kích nhà kho ở tầng một, chất đầy vàng và các vật liệu có giá trị rồi quay trở lại phi thuyền. Nếu những kẻ này tình cờ gặp ai đó, chúng sẽ khống chế và bắt cóc họ.

Nếu mọi việc bắt đầu trở nên tồi tệ, tên thủ lĩnh sẽ can thiệp để cả nhóm chạy trốn.

Hit and Run (Đánh và chạy). 

Đó là một chiến thuật phổ biến nhưng hữu dụng. 

Thông thường, những Master non nớt sẽ bị lũ khốn này cuỗm sạch tài sản.

 “Ư~”

Gã tóc dài vô tư há miệng ngáp, trong khi dựa vào chiếc phi thuyền.

Tôi ẩn nấp và từ từ tiếp cận.

“Mệt quá… huh?”

Hắn đã phát hiện ra tôi, nhưng tôi hành động nhanh hơn.

 “Chết tiệt! Ngươi…"

Trước khi hắn kịp nói hết câu, tôi túm tóc hắn và kéo về phía mình

CHÁT

Đầu gối của tôi thụi vào mặt hắn ta.

Cùng với tiếng răng gãy, máu bắn tung tóe. Sau đó, tôi dúi đầu hắn vào thành tàu.

Thịch! Thịch! Thịch! Chát! 

Sau khi bẻ gãy tay hắn ta, tôi ném hắn xuống đất. Máu phun ra, và thân thể hắn trượt dài trên sàn nhà.

Brrrrr!

Bất ngờ, phi thuyền bắt đầu di chuyển.

Tôi nắm lấy đầu cầu thang và gấp gáp leo lên.

Nhảy qua vài bậc thang cuối, tôi lao vào phòng điều khiển.

Rầm!

Tôi đạp cửa bằng cả hai chân. Cánh của vằng ra, và tôi thấy một người đàn ông đang vận hành bàn điều khiển.

“Ngươi! Ngươi là tên quái nào vậy?”

Tôi xông thẳng về phía tên kỹ thuật viên.

“N-ngươi điên rồi…!”

Hắn rút ra một con dao găm và vung nó lên, nhưng tôi dễ dàng né được và tóm lấy cổ tay hắn, vặn ngược lại. 

Rắc!

“Aaargh!”

Cổ tay hắn trở nên mềm nhũn. Tôi đá mạnh vào mặt hắn như một quả bóng đá. Máu bắn tung tóe trên cửa kính.

“Ối, ối!”

“Chỉ có bảy người đến đây thôi, phải không?”

“Tôi, tôi không biết…”

‘Làm gì có chuyện không biết’ – Tôi cười khẩy và bẻ mạnh khớp vai hắn.

“Á á á!”

"Nói mau. Trước khi tôi kết liễu anh.”

"Vâng vâng! Tất cả chúng tôi đều ở đây, chỉ có bảy người!"

'Vậy là không có pháp sư nào cả.'

Tôi liếm môi.

Một hình ảnh ba chiều rực rỡ xuất hiện trên bảng điều khiển thiết bị trước mặt tôi.

Nó dường như đang ở chế độ tự động, những múi tên di chuyển nhấp nháy.

Tôi nhìn xuống người đàn ông đang ngồi khóc trên sàn.

"Khi nào các ngươi định đi?"

“Ba… ban đầu là sau 10 phút nữa! Nhưng vì tôi vừa nhấn nút khởi động nên chỉ còn 5 phút thôi…”

Thịch!

Tôi dùng bao kiếm đập vào gáy hắn.

Tên kỹ thuật viên gục xuống như một cây chuối bị chặt.

'Phi thuyền được đặt ở chế độ tự động ư?'

Mọi chuyện trở nên rắc rối.

Hiện tại, phi thuyền vẫn đang ở đây, nhưng sau một khoảng thời gian nhất định, nó sẽ tự động di chuyển trở lại. Và nó sẽ trở về vị trí ban đầu.

Tôi cố gắng nhấn nhiều nút khác nhau trên bảng điều khiển thiết bị.

[Bíp! Hoạt động bị cấm.]

[Bíp! Hoạt động bị cấm.]

[Bíp! Hoạt động bị cấm…]

 …

'Vô dụng rồi. Nếu chế độ đã cài sẵn từ nơi xuất phát, thì không thể hủy được…'

Không có cách nào để giữ nó ở đây.

Tôi cắn môi, trầm ngâm suy nghĩ.

<Han!>

<Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tình huống sao rồi>

“Mọi chuyện sẽ được xử lý, mọi người đừng lo. Lát nữa khi phi thuyền đi, mọi người chỉ cần quay lại giường và ngủ một giấc. Đừng đợi chúng tôi.”

<Anh đang nói về cái gì vậy? Đừng đợi? Nghĩa là sao?>

Tôi cắt đứt liên lạc.

Đã đến nước này thì phải thay đổi kế hoạch thôi.

Tôi trói dùng dây trói tay kỹ thuật viên đang bất tỉnh, và kéo hắn vào khoang nhiên liệu. Cả gã thủ lĩnh nằm bên dưới cũng vậy. Sau khi kiểm tra dọc hành lang, tôi lau sạch vết máu bằng cây lau nhà.

[Master, kẻ địch đang cướp bóc nhà kho!]

['Trái tim rồng (Cấp thấp)' đã bị lấy đi!]

['Vảy Rồng Đen (C) x 3' đã đã bị lấy đi!]

[Lõi ma thuật (Cấp thấp) x 2' đã đã bị lấy đi!]

['Xương Rồng Đen (C)' …]

['300.000G' …]

Đúng là những tên có nghề. Chúng chỉ chọn những thứ đắt tiền.

Một lúc sau…

Cọt Kẹt. 

Cọt Kẹt.

Ở phía xa, có thể nghe thấy tiếng bánh xe.

Tôi trốn đằng sau cây cột trên boong. Khi tôi nhìn qua lan can, năm tên kéo xe đang quay lại, mang theo nhiều chiếc hộp lớn.

“Lại vỡ bẫm nữa rồi!”

“Với tốc độ này, chúng ta sẽ giàu to!”

“Hehe, không thấy một con chuột nào cả. Chưa thấy kẻ nào ngốc như tên này.”

Chúng bước tới với khuôn mặt đỏ bừng vì phấn khích.

“Sếp ơi, chúng tôi… Hả? Anh ấy đã đi đâu?”

“Có lẽ anh ấy đã vào trong và ngủ quên rồi phải không? Nhiệm vụ của anh ấy là canh chứng cơ mà! !”

Cót két

Cót két

Cầu thang đã tự động hạ xuống.

Chúng đặt xe đẩy vào khu vực chứa đồ phía dưới rồi lên boong. Như thể đang chờ đợi, chỉ trong chớp mắt, chiếc phi thuyền hút lấy xe đẩy rồi bắt đầu di chuyển.

“Hôm nay khởi hành hơi sớm phải không?”

Một trong số chúng tỏ ra nghi ngờ, nhưng tên khác gạt đi.

“Quan tâm làm gì! Xong việc thì chuồn thôi!!”

Tôi hít một hơi thật sâu.

Chiếc phi thuyền bắt đầu hướng tới vòng xoáy của các chiều không gian.

[Nguy hiểm!]

[Phi thuyền 'Chủ nghĩa tư bản' đã khởi hành cùng với các vật phẩm của Master!]

Thông báo hệ thống nhấp nháy màu đỏ nhưng… Anytng đã rời khỏi trò chơi. Sau khi kết nối lại, anh ấy mới đọc được những dòng này. Lúc đó thì đã muộn rồi.

Chíu!!

Một áp lực mạnh mẽ bao trùm toàn bộ cơ thể tôi và bối cảnh thay đổi ngay lập tức.

Trước mắt tôi là bầu trời xám xịt và vùng đất hoang vắng. 

Phi thuyền đang lơ lửng ở bên ngoài Townia. 

Rè rè

Cót két

Chiếc phi thuyền dang rộng đôi cánh và nhanh chóng bay lên trời.

Khoảng một phút trôi qua như thế.

Sau đó…

<Chuẩn bị bước nhảy không gian!>

Giọng nói máy móc vang lên. Khung cảnh lại một lần nữa thay đổi. 

 [Đích đến: Harlara]

Cách đó vài trăm mét, một vòng xoáy không gian đang quay cuồng.

Phi thuyền sẽ lao qua vòng xoáy này để trở về.

Tôi thò đầu ra khỏi cột và kiểm tra boong tàu. Có một người đang dựa vào lan can.

Bốn người còn lại vẫn đang ở bên trong.

'Tốt rồi.'

Tôi đứng dậy và tiến về phía trước.

Người đàn ông dựa vào lan can, đưa mắt nhìn xa xăm và lẩm bẩm.

“Mình bắt đầu quen với việc này rồi. Biết làm thế nào được. Thế giới đã thay đổi, không phải vậy sao… huh?”

Thịch!

Tôi đạp vào lưng người đàn ông đó.

“Đợi đã, ugh!”

Người đàn ông lộn cổ qua lan can và rơi xuống.

Tôi quay lại và bước về phía cửa.

Trước khi tôi kịp mở cửa...

“Ư, á á!”

Một người đầy máu lao ra. Miệng hắn đầy máu.

 “Ngươi thật yếu đuối. Làm sao ngươi có thể yếu đến vậy chứ?!”

Velkist lẩm bẩm.

“Chỉ vì lũ bèo nhèo này mà chúng tôi phải trốn trong rương à? Suýt nữa thì tôi chết vì ngạt thở đấy.”

"Đừng phàn nàn nữa” – Tôi lắc đầu – “Tình hình thế nào?"

“Gã này là tên cuối cùng.”

Velkist chĩa kiếm vào người đàn ông.

“Đợi đã, tha cho tôi đi. Làm ơn tha cho tôi đi.”

Velkist lạnh lùng vung tay.

“Ngươi sẽ phải hối hâ…”

Trước khi người đàn ông kia nói xong, thanh kiếm của Velkist đã xuyên qua cổ.

 “Ughhh!”

Đôi mắt của người đàn ông trợn ngược và thân thể run rẩy dữ dội.

Velkist nhổ một bãi nước bọt.

“Con bọ bẩn thỉu.”

Jenna bước ra boong tàu, hét lớn: “Bên này cũng đã thông thoáng rồi nhé.”

.

Con dao của cô đẫm máu.

“Lũ khốn, chúng tệ hại hơn tôi tưởng. Chúng nói rằng chúng đã làm điều này vô số lần.”

“Mặc dù chúng tôi đã cảnh giác cao độ, nhưng trình độ của chúng thật… đáng thất vọng.”

Eloka và Neryssa nhanh chóng xuất hiện.

Tất cả thành viên của Tổ đội 1 đã tập trung ở trên boong.

“Oppa, anh định đột kích lãnh địa của chúng ư?? Chỉ có năm người chúng ta thôi... Như thế có ổn không?"

Tình hình hơi lệch so với kế hoạch ban đầu. Phi thuyền ở chế độ tự động nên không thể giữ nó lại Townia, cũng không có thời gian để tập hợp những người khác.

“Chắc chắn phải có ít nhất hàng chục anh hùng dạng chiến đấu đang chờ chúng ta trong lãnh thổ của kẻ thù.”

“Tôi đã thẩm vấn một tên, hắn nói rằng có cách để đưa phi thuyền quay trở lại Townia. Sao chúng ta không quay lại và tổ chức đội hình…”

“Không, nó sẽ không có tác dụng. Tấn công mà không bất ngờ thì chẳng có ý nghĩa gì cả.” - Tôi lắc đầu - “Nếu phi thuyền quay về muộn, kẻ thù sẽ chú ý đề phòng.”

"Nếu vậy…"

“Chúng ta sẽ tấn công. Và hoàn thành công việc trong một chuyến này thôi.”

Sự phản kháng yếu ớt sẽ không ngăn cản được lũ linh cẩu.

Thay vào đó, chúng sẽ điên cuồng cắn lại bạn. Sẽ rất rắc rối nếu dính phải phiền phức như thế.

Cách duy nhất là xử lý chúng một lần và mãi mãi

“Nhưng chúng ta chỉ có năm người…”

"Thế là đủ rồi." - Velkist ngắt lời và đá người đàn ông đang nằm dưới chân anh ta - “Những loại sâu bọ này không đáng để bận tâm.”

“Họ thực sự rất yếu.” – Jenna gật đầu.

Tôi nhìn người đàn ông.

Vì sao những kẻ này yếu hơn nhiều so với cấp độ của mình? Rất đơn giản. Chúng đã không tập luyện đúng cách.

Lẽ thường tình, nếu một anh hùng từ bỏ việc leo lên tòa tháp, thì cũng sẽ bỏ bê việc tập luyện.

"Quyết định thế nhé?" - Tôi xoa hai tay.

“Chúng ta đã đi xa đến mức này rồi, chẳng lẽ lại trở về tay trắng à?” – Jenna mỉm cười

“Đó là câu trả lời hiển nhiên.” – Eloka cũng gật đầu.

Bây giờ không còn đường quay lại nữa.

“Cướp bóc mọi thứ và đốt cháy tất cả. Hãy vét sạch tài nguyên của chúng.”


Comments

Xem nhiều nhất

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Tiếng Việt: Mục lục

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Chương 122: Bữa tiệc ăn mừng

Gacha vô hạn truyện chữ - Chương 105: Đồng đội mới

Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 144: Vĩnh biệt, Eloka

Gacha Vô hạn - Chương 91: Niflheimr (3)