Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 121: Được rồi, tôi đầu hàng
<Na-haha, xong cái thứ bảy!>
Hơi nước dữ dội lại phun ra khắp nơi.
“Chúng tôi sẽ xử lý thứ trên đỉnh đầu rồi trốn thoát sau.”
<Chà, chúc anh may mắn, chiến
binh!>
Kết nối bị ngắt và giọng của Kishasha biến mất.
[Golem Ma thuật tối thượng XYZ Lv.46]
Có vẻ như cái cửa đã bị phá.
Khi đến gần chúng tôi, con golem đưa tay ra. Thiết bị ngắm trên nỏ liên châu của nó bắt đầu quay.
Những mũi tên tuôn ra từ tay nó. Velkist, người bọc hậu ở đằng sau, xoay người lại và vung kiếm.
Chát chát chát!
Gỗ vụn và đầu mũi tên rải rác
khắp mọi hướng.
“Tôi sẽ giải quyết việc này.”
“Anh đang nói cái gì vậy? Nếu chiến đấu, tất cả chúng ta nên chiến đấu cùng nhau.”
[Venik (★★★)’ đang trong tình trạng chảy
máu. Sức khỏe giảm đều đặn.]
<Han! Đột nhiên, một lượng lớn kẻ thù đang bao vây chúng
tôi!>
Neryssa quay sang nhìn tôi, mỉm cười nhẹ nhàng.
“Cô không tin tưởng chúng tôi à?”
Nói xong, tôi quay lại và chạy tiếp. Jenna theo sát sau tôi. Một lát sau, phía sau vang lên âm thanh giao chiến kịch liệt.
“Họ sẽ ổn chứ?”
“Cô nghĩ rằng những người đó vô dụng hay sao? Hãy tin tưởng đồng đội mình.”
Tôi vừa nói vừa tăng tốc độ.
[Chiến binh người thằn lằn ưu tú Lv. 32]
“Karrrruuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuk!”
Cánh cửa cạnh hành lang mở ra với một tiếng cọt kẹt, và một người thằn lằn cao lớn lao ra.
Một mũi tên xuyên qua kẽ hở trên áo giáp của
anh ta như một cây kim.
Phập!
Thêm một mũi tên nữa. Chiến binh người thằn lằn ưu tú loạng choạng, lảo đảo.
Tôi rút con dao găm của mình ra và đâm nó vào mũ giáp của người thằn lằn, khiến hắn phát ra một tiếng hét đau đớn. Khi tôi rút dao ra, hắn phun máu và ngã xuống.
Tôi tiếp tục chạy qua hành lang.
Chiến binh người thằn lằn xuất hiện nhiều lần, nhưng chúng tôi đã xử lý hết tất cả.
[“Velkist (★★★)” đang trong tình trạng chảy
máu. Sức khỏe giảm đều đặn.]
"Chết tiệt!."
Cho dù Pick Me Up có khó đến đâu thì việc này vẫn thật tệ hại.
Việc chinh phục nhiệm vụ luôn đi kèm với tổn thất không hề mong muốn.
Tôi tiếp tục tiến về phía trước, tiêu diệt lũ Chiến binh người thằn lằn đang
chặn đường.
Lưỡi kiếm của tôi nhuộm màu đỏ thẫm. Sau khi băng qua
hai khu vực và leo vô số cầu thang, cuối cùng tôi cũng đến được căn phòng cuối
cùng.
Một cánh cửa sắt dày đóng chặt trước mắt tôi.
“Karrk! Những con người ngu ngốc, không ngờ các ngươi đã
đến được đây.”
Tôi nghe thấy một giọng nói vọng ra.
“Ngươi có biết người phụ nữ mà ngươi đang bảo vệ có tội gì không? Cô ta đang thách thức trật tự của vũ trụ!”
Tôi khịt mũi. Hắn đang lảm nhảm cái gì vậy?
BANG!
Tôi tung người, nhảy lên bằng cả hai chân và đá mạnh vào cánh cửa.
Bên trong một căn phòng hình tròn có kích thước vài mét, với những màn hình lớn mở rộng ra mọi hướng, một người thằn lằn nhỏ mặc áo choàng đang nhìn chằm chằm vào tôi. Đôi kính dày của hắn lóe lên ánh sáng.
[Hiền giả Người thằn lằn, Kurushakh Lv.35]
“Kiaak, con người! Ngươi đã phạm sai lầm…”
Tôi lấy ra một con dao găm tẩm độc từ thắt lưng và ném nó. Lưỡi dao màu tím xuyên qua áo choàng và cắm vào bụng hắn ta.
“Kkuuh…”
Thuk.
Hắn ta nôn ra máu đen và giãy dụa vài cái rồi im bặt.
Chết ngay lập tức.
Tôi nhanh chóng kiểm tra xung quanh. Căn phòng chứa đầy những tinh thể hình bát giác. Có một cánh cửa khác ở phía bên phải bức tường.
“Phá hủy tất cả các thiết bị đáng ngờ này. Không để lại gì cả.”
"Vâng!"
Tôi mở cửa và bước vào.
Thịch! Thịch!
Thịch! Thịch!
'Đây chắc là viên cuối cùng.'
Tôi nhìn xuống chân mình.
Máu của gã Hiền giả Người thằn lằn tuôn ra đã dính vào ủng của tôi. Nếu
có thời gian, tôi sẽ lắng nghe những gì hắn nói, nhưng bây giờ thì không…
Tôi nắm chặt chuôi kiếm bằng cả hai tay.
Khi tôi đâm thanh kiếm vào viên pha lê khổng lồ, ánh sáng màu vàng lan ra như mạng nhện. Tôi vặn thanh kiếm và kéo nó ra.
Crunch!
Những mảnh pha lê vỡ vụn văng ra mọi hướng.
Ngay khi ấy..
[Nguy hiểm!]
Toàn bộ căn phòng bắt đầu rung chuyển.
[Loại nhiệm vụ đã thay đổi.]
[Loại nhiệm vụ – Trốn thoát]
[Mục tiêu – Thoát khỏi khu vực này!]
[Mục tiêu đặc biệt – Sự sống sót của NPC ‘Prisis Al Ragna’]
Tôi lao ra ngoài. Jenna vẫn đang siêng năng đập vỡ các bộ phận máy móc bằng cây cung của mình.
“Jenna!”
Jenna gật đầu và chạy cùng tôi.
Chúng tôi lập tức rời khỏi phòng. Những rung động ngày càng mạnh mẽ.
Kugugugug.
Những tảng đá cả to lẫn nhỏ, rơi xuống từ trần nhà.
“Chúng tôi đã xử lý viên pha lê cuối cùng. Lối vào sẽ
được mở ngay bây giờ. Ngọn lửa bên ngoài chắc là đã biến mất. Đi ra ngoài ngay.”
“Chúng tôi ổn. Chúng tôi sẽ tự xử lý."
Ngay khi cắt đứt liên lạc, tôi nhảy sang một bên.
Hàng loạt mảnh đá sắc nhọn rơi xuống nơi tôi vừa đứng. Tôi chạy theo sau đó.
Rất nhiều người thằn lằn hoảng loạng chạy khắp nơi trong hành lang. Tôi phớt lờ chúng.
'Nó đâu rồi nhỉ?'
Trái phải. Sau đó lại phải
Kwakwakwakwakwung!
Bùm!
Một vụ nổ mạnh mẽ vang lên từ hành lang bên cạnh.
Tôi ngay lập tức di chuyển. Trong làn khói xuất hiện một
bóng người. Đôi mắt của Jenna lấp lánh khi cô lao vào làn khói.
"Ở đây!"
Trong làn khói, ba người lộ diện.
“Chậm hơn dự kiến đấy. Chúng tôi chờ mãi.”
Velkist phun ra một ngụm máu.
Một nửa khuôn mặt của anh ta be bét vì thương tích. Neryssa và Eloka cũng không khá hơn, quần áo họ rách nát để lộ vô số vết thương nhỏ.
“Còn cái máy đó thì sao?”
“Nó tự dừng lại ngay lúc tôi chuẩn bị kết liễu. Có phải anh ra tay không??”
Tôi nhìn xuống. Chân phải của Velkist bị cắt sâu, lộ cả xương.
Thịch!
Đang cố tỏ ra cứng cỏi thì Velkist sụp đổ.
RẮC!
Bức tường nứt toác và hơi nước phun ra. Chúng tôi vội vã đi
vòng quanh nó.
Ở hành lang tiếp theo, một vụ nổ nữa xảy ra. Chúng tôi tranh thủ nhảy xuống
qua sàn nhà bị sập.
Nếu không ghi nhớ bản đồ, có lẽ chúng tôi đã lạc đường từ lâu.
Trước mắt chúng tôi là hành lang ngoài trời.
Tôi nhìn xuống.
“Chúng ta sẽ xuống bằng cách nào? Cao quá!”
“Neryssa, sợi dây!”
Cô ấy vội đưa sợi dây thừng cho tôi. Một sợi dây có độ bền cao được chế tạo đặc biệt. Nó dài gần 100 mét.
Tôi quấn nó như một chiếc thòng lọng và giữ nó bằng tay
trái. Không còn thời gian nữa. Nếu cố tìm cách giữ thăng bằng, chúng tôi sẽ
không có cơ hội.
Tôi áp lưng vào đùi bức tượng, và trượt xuống dọc theo con dốc.
Khi trượt qua phần đùi, tôi ném thòng lọng và móc sợi dây vào một mỏ đá ở đầu gối.
'Trúng rồi!'
Nắm chắc sợi dây, tôi lớn tiếng gọi mọi người.
Thấy tình thế có vẻ ổn, tôi gật đầu và tiếp tục tụt xuống đất.
Mặt đất ngày càng gần hơn.
Trong khi đó, hàng loạt người thằn lằn từ trên cao rơi lả tả như táo rụng.
Thịch!
Những tên người thằn lằn rơi xuống, nằm bất động và để lại những vệt máu đỏ trên nền cát.
Tôi đáp xuống cạnh cái xác của một người thằn lằn, sẵn sàng đón đồng đội của mình.
Bùm! Bùm!
Trong khi chúng tôi vất vả chạy qua bãi cát, những ánh sáng huỳnh quang lập lòe ở trên cao.
Anytng vẫn đang miệt mài lắc lightstick.
Sau khoảng ba phút, chúng tôi tới một cồn cát nhỏ, nơi những người khác đang nghỉ ngơi.
Và sau đó.
UỲNH UỲNH UỲNH
“Áaaa! Chúng ta sống rồi!”
Eloka ngã gục trên cát và rên rỉ.
[Hoàn thành màn chơi!]
['Han(★★★)', 'Jenna(★★★)', 'Eloka(★★★)', 'Velkist(★★★)', 'Neryssa(★★★)', Tăng cấp!]
['Edis(★★★),' 'Roderick(★★★), 'Annan(★★★)', 'Benik(★★★), 'Lilinia(★★★)', Tăng cấp!]
['Kishasha(★★★★)', 'Lacari(★★★)'…]
[Phần thưởng – 300.000G, Bộ phận ma thuật (Thấp) x 3, Thủy ngân(C) x 5…]
[MVP – ‘Han(★★★)’]
[Master, chúc mừng bạn đã vượt qua được tầng 30!]
Ánh sáng bắt đầu bao trùm khắp nơi. Những hạt sáng
chói từ từ bay lên trời.
“Làm tốt lắm, Han.”
Tôi cầm lấy bình nước mà Edis đưa cho.
“Tình trạng của mọi người thế nào rồi?”
"Không cần phải lo lắng. Không sao cả. Một vài người đã chết, nhưng…”
Giọng của Edis nhỏ dần.
“Kahaha! Chàng trai trẻ ơi, cậu thật tuyệt vời! Đã lâu rồi tôi mới cảm thấy tràn đầy sức sống như vậy!”
Giữa khung cảnh hân hoan này, có một người đang đứng lúng
túng.
Ánh sáng đã bao trùm toàn bộ khu vực.
Ánh sáng lóe lên và tôi nhắm mắt lại.
Khi tôi mở mắt ra, một nơi quen thuộc xuất hiện.
Ba tấm gương và một căn phòng hình tròn. Đó là sự khe nứt của
thời gian và không gian.
'Hẹn gặp lại.'
Prisis nói có ba chiếc chìa khóa.
Tôi cố nở một nụ cười cay đắng và đi ra ngoài.
[Loki, Loki, Lokiiiiiii!]
Iselle đang bay về phía tôi với vẻ mặt rạng rỡ.
“Đừng gây ồn ào thế. Tai tôi ù cả lên rồi!.”
[Gửi tới Loki vĩ đại, một món quà từ Chủ nhân!]
'Lẽ nào...'
Iselle chìa ra một món đồ cô đang cầm trên tay.
“…”
Một lần nữa, lại là tượng ngựa chiến.
Master của tôi bị ám ảnh với ngựa hay sao? Đến giờ là bao nhiêu lần rồi?
Tôi đưa tay nhận lấy bức tượng.
Mục lục:
Chương 82-1
Chương 81
Chương 80
Chương 79
Clm lol master hài ẻ
ReplyDeleteTks
ReplyDelete