Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 163: Bất lực
Mùi m,áu nồng nặc bay theo gió.
Đối với người bình thường, đó là một mùi hương sẽ khiến người ta bịt mũi theo bản năng . Tuy nhiên, với chúng tôi, nó chẳng có chút ấn tượng gì. Thời điểm chúng tôi cảm thấy buồn nôn vì máu đã qua lâu rồi.
“Hmmm.”
Tôi nhìn xuống phía dưới cỗ xe.
Bên dưới cỗ xe vỡ nát, có một vũng chất lỏng đặc màu xanh.
Chất lỏng màu xanh hòa lẫn với m,áu ướt át của một người lính, chuyển sang màu tím khi nó chảy ra. Bên cạnh, những mảnh thủy tinh dạng hạt lấp lánh dưới ánh nắng.
“Chúng là thuốc ma thuật. Chắc phải đến hàng trăm chai.” - Katiio chấm một ít chất lỏng lên ngón tay rồi nói.
Ánh mắt của anh sau đó hướng về phía chiến trường nơi một trận chiến khốc liệt đang diễn ra.
“Có vẻ họ đang vận chuyển thuốc ma thuật ra chiến trường. Có lẽ là để các pháp sư phục hồi mana của họ chăng?”
“Ờ ha, cậu nhắc mới nhớ…” - Jenna nhìn sang bên phải.
Tôi nhìn theo ánh mắt của cô ấy. Ánh sáng của những luồng ma thuật sặc sỡ trên bầu trời, đang mờ dần.
Có vẻ như các pháp sư là lực lượng chính của đội quân giáo phái.
'Phe bên kia, quân số còn lại chưa đến một nửa. Số lượng pháp sư cũng ít. Đội hình đã sụp đổ.'
Tôi đánh giá ngắn gọn tình hình trên chiến trường.
'Không còn hy vọng gì nữa.'
Dù sự can thiệp của chúng tôi đã ngắt nguồn cung mana và khiến những đòn tấn công ma thuật bị suy giảm, nhưng... có vẻ như điều đó không ảnh hưởng đáng kể đến cục diện chung của trận chiến.
Đội quân giáo phái vẫn có lợi thế áp đảo. Ngay khi chúng tôi được triệu tập, mọi chuyện đã ngã ngũ rồi
“Chúng ta có tham gia vào cuộc chiến này không? Chuyện này không dễ đâu. Dù chúng ta mạnh bao nhiêu đi nữa, chúng ta vẫn không phải là ba đầu sáu tay. Nếu xông vào trận chiến, chẳng phải chúng ta sẽ giống voi đối mặt với đàn kiến sao?”
"Tôi đồng ý."
Tôi gật đầu. Sau khi nhiệm vụ kết thúc, tôi phải tinh chỉnh lại thông tin sau khi trở về.
'Cần thêm thông tin.'
So sánh nó với các dữ liệu chiến lược mà tôi đã ghi chú, để nắm rõ tình hình...
Bất ngờ, khi tôi đang suy nghĩ miên man thì...
[Ding!]
[Loại nhiệm vụ đã thay đổi.]
[Loại nhiệm vụ – Không xác định]
[Mục tiêu – Không xác định.]
Một thông báo lạ lẫm hiện lên. Các thông tin về nhiệm vụ đột ngột thay đổi.
“Có vẻ như đây chưa phải là kết thúc nhỉ?” - Jenna quay đầu bối rối.
Katiio nhìn lên với vẻ mặt ngơ ngác: "Không xác định? Cái này là cái gì? Tôi chưa từng thấy vụ này bao giờ.”
Tôi đứng dậy và nhìn quanh.
'Không có gì đặc biệt đáng chú ý cả.'
Một chiến trường hỗn loạn với đá, đồng cỏ, cao nguyên và đồng bằng.
Ngoài trận chiến, không có gì nổi bật là liên quan đến nhiệm vụ hay vật thể đáng chú ý. Nếu có thì đó chính là đội quân tiếp tế mà chúng tôi vừa xử lý.
“…”
Mọi người đều nhìn tôi. Họ đang chờ đợi mệnh lệnh.
'Chậc, chuyện này bắt đầu trở nên rắc rối rồi.' - Tôi nheo mắt lại và trầm tư.
Điều này có nghĩa là, nhiệm vụ đang bảo chúng tôi hãy tự mình tìm ra mục tiêu.
“Oppa, chúng ta nên làm gì đây?”
“Chúng ta sẽ phải xem xét xung quanh thêm một chút. Ta còn làm gì khác được nữa?" - Tôi phủi bụi tay áo và buộc bao k.iếm vào thắt lưng - "Chuẩn bị nào. Chúng ta sẽ leo lên cao hơn.”
Ở phía xa, có một ngọn đồi khác, với tầm nhìn cao hơn và rộng hơn so với ngọn đồi mà chúng tôi lần đầu leo lên. Nó sẽ cho phép chúng tôi nắm bắt được tình hình trên chiến trường trong nháy mắt. Dù sao đi nữa, rõ ràng là nhiệm vụ này có liên quan sâu sắc đến trận chiến ở đó.
Ngay cả khi chúng tôi đã leo lên ngọn đồi thứ hai, trận chiến vẫn đang diễn ra từng giây phút. Pha giáo phái ngày càng chiếm ưu thế. Đội hình của đối phương sụp đổ, các sĩ quan cấp cao lượt ngã xuống và ch.ết.
Đứng trên đỉnh đồi thứ hai, cục diện càng phơi bày rõ rệt hơn.
Quân đội giáo phái đang tận dụng hợp lý số lượng quân áp đảo của họ: Đẩy bộ binh ở phía trước đồng thời phái kỵ binh từ phía sau đánh vào hai bên sườn.
Một chiến thuật cổ điển nhưng hợp lý.
‘Chỉ huy đội quân giáo phái... khá xuất chúng.’
Tình trạng tập luyện của họ cũng rất tốt. Hàng ngàn quân di chuyển như một thể thống nhất.
Ngược lại lực lượng đối phương hoàn toàn lép vế.
Bùm!
Một quả cầu lửa khổng lồ xoáy tròn trong không trung đánh thẳng vào giữa đám quân đang kháng cự. Những người lính ở trung tâm vụ nổ biến mất không dấu vết, những người ở gần đó thì bị ngọn lửa nuốt chửng.
“Chúng ta không thể nhảy vào trận chiến đó, phải không?"
“Nếu cô tò mò, hãy thử xem.”
Jenna lập tức bắn một mũi tên về phía chiến trường. Đầu mũi tên xoay tròn đập vào một bức tường vô hình.
"Oppa nói đúng. Chúng ta chỉ có thể đứng nhìn.” - Jenna đeo cây cung qua vai với vẻ mặt cay đắng.
Chúng tôi không thể làm gì được. Chỉ có thể quan sát mà thôi..
Tất nhiên, trong tình huống như vậy, quan sát cũng là lựa chọn tốt nhất.
Cứ thế, chúng tôi đã theo dõi trận chiến hàng chục phút.
Nhìn từ xa, chiến trường không khác ghì cảnh tượng kỹ xảo của một cuộc chiến quy mô lớn trong một bộ phim giả tưởng.
Tôi không cảm thấy buồn chán chút nào, thậm chí còn có cảm giác như đang ở trong rạp chiếu phim.
Tôi thậm chí còn nghĩ sẽ rất tuyệt nếu được ăn bỏng ngô hoặc cola.
Thế rồi...
"Huh?"
Jenna bất ngờ chớp mắt.
"Chuyện gì vậy?"
“Bàn tay của em... dường như mờ đi trong giây lát. Nhìn xem, như thế này này!”
Jenna đưa tay phải ra. Thật vậy, cẳng tay cô ấy trở nên hơi trong suốt, cho phép ánh sáng mặt trời xuyên qua.
“Cái này, chính là thế này, phải không! Tín hiệu cho biết chúng ta đang quay trở lại phòng chờ. Có một lần trong một nhiệm vụ tìm k.iếm đã xảy ra chuyện này!”
"Phải. Đã có một thời như thế.” - Tôi mơ hồ nhớ ra.
Đó tầng 6 thì phải. Khi chúng tôi thực hiện nhiệm vụ tìm k.iếm, có một khoảng thời gian trước khi trở về, cơ thể chúng tôi trở nên trong suốt.
Jenna thở phào nhẹ nhõm: “Phew, mừng quá. Em cứ tưởng chúng ta bị mắc kẹt và ở đây chứ.”
“Huh? Cung thủ, cô đang nói về cái gì thế?” - Kaitio ngơ ngác.
“Chúng ta sắp quay lại." - Jenna chỉ vào chiến trường - Có vẻ như chúng ta sẽ quay lại phòng chờ sau khi cuộc chiến ở đó kết thúc.”
Một thời gian dài đã trôi qua và trận chiến cũng sắp kết thúc.
Phe rút lui, bị chặn lại bởi một đội quân đang đến từ phía sau, bị tàn sát hàng loạt mà không thể trốn thoát.
“Ồ, những kẻ đó…”
“Những con người đó... mạnh mẽ.” - Kishasha nhe răng nanh.
Đôi mắt quái thú của cô hướng về đoàn quân mới đến.
Tôi cũng tập trung tầm nhìn của mình.
Mọi chuyện đã rõ ràng ngay lập tức. Những kẻ mới đến là một đội quân mạnh mẽ nổi bật giữa chiến trường rộng lớn. Cưỡi những con ngựa đen to gấp đôi ngựa bình thường, mặc toàn bộ áo giáp đen và cầm đại k.iếm, từng người lính giống như xe tăng.
'Những kẻ đó...'
Tôi đã từng gặp họ trước đây.
Và chiến đấu chống lại họ.
Phần cuối nhiệm vụ hộ tống ở tầng 15.
Hiệp sĩ giáp đen đã xuất hiện và chặn đường rút lui. Chuyển động của những kẻ này đã vượt qua giới hạn của con người. Có thể nói họ ở đẳng cấp phi thường... Giống như chúng tôi.
Số lượng hiệp sĩ giáp đen lần này là khoảng ba mươi.
'Họ đến từ đâu vậy?'
Trước đó, họ không hề lộ diện.
“Chà... Đấu với những kẻ đó... Chắc là sẽ rất vui đấy.” - Velkist nhếch mép cười.
Nhóm hiệp sĩ giáp đen đang chặn đường rút lui của đội quân đang tháo chạy, và tàn sát họ.
Một số binh sĩ chống cự nhưng nhanh chóng bị giẫm đạp như kiến và gục xuống.
Cùng lúc ấy, lực lượng của giáo phái Nữ thần cũng ập tới từ phía trước.
Với tình huống này, kết cục đã rõ ràng.
“Rốt cuộc thì chúng ta xem cảnh này để làm gì??”
Tôi liếc nhìn cổ tay mình.
Thịt trong suốt như thạch, cho phép ánh sáng xuyên qua. Cơ thể tôi dần trở nên mờ nhạt. Một dấu hiệu cho thấy chúng tôi sắp trở về.
Đúng như lời Jenna đã nói, một khi kẻ thù của đội quân giáo phái bị tiêu diệt hoàn toàn, chúng tôi sẽ có thể quay lại phòng chờ.
“Jenna, Kishasha!”
"Hả?"
"Vâng."
“Hãy chú ý hơn đến chiến trường. Nếu hai người nhận thấy bất cứ điều gì, hãy cho tôi biết ngay lập tức. Tôi có một cảm giác xấu."
Cả hai đều gật đầu.
'Thật lạ lùng.'
Có phải đó là bản năng của Master hay không? Tôi cảm thấy chuyện này thật lạ lùng.
Một cảm giác bất an ập đến trong tôi.
Ngay cả khi đây là một phần của chuỗi nhiệm vụ liên kết, cũng không cần phải bắt chúng tôi chờ xem lâu như thế này.
Tôi cũng cẩn thận rà soát khu vực nhưng khoảng cách khá xa. Mặc dù tôi có thể hiểu được dòng chảy tổng thể nhưng lại không thể nhìn thấy chi tiết.
Đành chờ báo cáo của Jenna và Kishasha vậy.
Không lâu sau...
“Han.”
Khi quân số của phe chạy trốn chỉ còn một phần tư, Kishasha lên tiếng.
“Cô có tìm thấy gì không?”
“Là nữ nhân đó.”
“Ý cô là gì? Một phụ nữ loài người?”
“Tôi đã tìm thấy người phụ nữ từng phiền tôi.... Yêu cầu cứu con người và những thứ tương tự. Nữ nhân đó đang ở đằng kia.”
Kishasha chỉ vào phía dưới, góc bên phải của chiến trường.
Tôi đõi theo ngón tay nhỏ bé của Kishasha.
Nơi tôi nhìn thấy, có hàng tá hiệp sĩ đen và…
“…!”
Không biết từ lúc nào, tôi đã chạy xuống đồi.
"Này? Anh đi đâu thế?!"
"Oppa, đường đó bị chặn rồi!"
“Tôi không thể chỉ đứng nhìn được!!” - Tôi hét lên như muốn nổ tung phổi mình, và tăng tốc độ.
Tay tôi đã đặt sẵn trên bao kiếm ở thắt lưng.
'Tại sao lại là cô ấy…?'
'Tại sao chúng ta không can thiệp được?'
'Tại sao mục tiêu lại là không xác định?'
Những câu hỏi nối tiếp nhau.
Ngay cả khi tôi đang xâu chuỗi những suy nghĩ của mình lại với nhau, tốc độ của tôi vẫn tăng dần. Tập trung toàn bộ sức lực trong cơ thể, tôi lao về phía trước.
Gió quất vào mặt tôi bỏng rát.
'Thật không thể hiểu được...'
Tôi nghiến răng chạy.
Chiến trường tưởng chừng như xa xăm và giống như một cảnh trong phim, bây giờ đang mở rộng ra trước mắt tôi.
Âm thanh của giáo và k.iếm, mùi m,áu nồng nặc, mùi thịt, tiếng la hét tuyệt vọng.
“Pria!” - Tôi hét to hết sức.
Khoảnh khắc tiếp theo, toàn thân tôi va vào bức tường vô hình.
Tôi nuốt cơn đau tê tái và chỉnh lại tư thế.
"Trả lời tôi! Prias! Pria!”
Giọng tôi như bị chôn vùi trong tiếng ồn ào của chiến trường, cô ấy cũng không quay lại nhìn tôi.
“Aaaa!”
“Xin hãy cứu tôi…”
“Tôi đầu hàng, tôi đầu hàng! Làm ơn…”
Những người lính gần đó bị gi.ết ch.ết như giun dế.
Cầu xin và van lạy đều vô ích. Các hiệp sĩ giáp đen đã tước đi mạng sống của họ một cách lạnh lùng.
Trong vòng vây đó, Prizma Al Ragnar đứng lặng lẽ với vẻ mặt nghiêm nghị.
Mái tóc bạc của cô lấm lem bụi và m,áu, khuôn mặt nhợt nhạt lấm tấm mồ hôi và bụi bẩn.
Bộ giáp trang trọng mà cô mặc đã bị móp toàn bộ. Cầm thanh k.iếm gãy một nửa trong tay phải, Pria hét lên: "Không phải tôi đã nói tôi đầu hàng sao!"
“…”
“Tôi sẽ hy sinh mạng sống của mình! Vì vậy hãy để họ đi! Không phải các người chỉ cần mạng sống của tôi hay sao?”
Các hiệp sĩ giáp đen không trả lời gì cả.
M,áu nóng bắn ra từ chiếc cổ của một người lính, phụt lên làm ướt đẫm thân hình mảnh khảnh của Pria.
“Chính xác thì các người là ai? Tại sao lại làm khổ tôi nhiều như vậy! Tôi chỉ… muốn cứu mọi người…”
Đôi mắt vàng của cô ấy nheo lại, và giọng cô ấy nghẹn ngào nức nở.
“Tại sao…”
Bang!
Tôi dùng hết sức đá vào bức tường.
Nhưng bức tường không hề nhúc nhích.
'Chuyện này là sao?'
Thật không thể hiểu được.
"Này! Có nghe tôi nói không?!" - Tôi gầm lên tuyệt vọng.
Cuối cùng chỉ còn lại Pria trên chiến trường.
Hàng chục hiệp sĩ đen vây quanh cô. Ngoài họ, hàng trăm bộ binh đang ở tuyến đầu. Xa hơn nữa là tuyến bộ binh thứ hai. Và sau đó là thứ ba.
"…Mọi người... Ch.ết hết rồi." - Pria cúi đầu - “Tôi đến từ hoàng gia… lãnh đạo mọi người…”
<Gi.ết cô ta.>
Từ tấm che mặt của các hiệp sĩ giáp đen, những giọng nói lạnh lẽo phát ra.
<Gi.ết mụ phù thủy.>
<Con mụ phù thủy bẩn thỉu, gi.ết mụ đi.>
<Mụ phù thủy. Phù thủy. Phù thủy.>
<Gi.ết! Gi.ết cô ta!>
Ba mươi hiệp sĩ đen đồng thanh hò hét. Như thể trong một dàn hợp xướng.
“…”
Tôi rút tay ra khỏi tấm màn chắn.
Khoảng cách chỉ cỡ 5m. Nhưng tôi không thể vượt qua được bức tường trông như tờ giấy trước mặt.
Không có cách nào, và tôi, từng là một Master, biết điều đó rõ nhất.
"Nói đi.... Tôi đã sai ở đâu.” - Pria nghẹn ngào.
<Ngươi đã làm ô uế. Niềm tự hào của chúng ta.>
<Ngươi đã bán đứng thế giới mà chúng ta yêu quý.>
<Giá như ngươi không tồn tại.>
'Thật là vớ vẩn.' - Tôi cau mày.
Prisis hét lên với đôi mắt đỏ ngầu: "Ý các người là gì? Tôi đã bán cái gì chứ! Chính xác là cho ai!”
Các hiệp sĩ đen không trả lời.
Họ chỉ giơ k.iếm lên, dính đầy thịt, nội tạng và m,áu.
Tôi bật ra một tiếng cười cay đắng và rên rỉ: “Nhóc à, cô...”
Cuối cùng, ánh mắt của Pria cũng thay đổi.
Tiếng rên của tôi không lớn nhưng lại thu hút sự chú ý của cô.
Đôi mắt đầy tuyệt vọng và cam chịu của cô ấy bừng lên một tia sáng.
“… Han!”
Tôi không nói gì cả.
Còn có thể làm gì được nữa.Cơ thể tôi được bao bọc trong ánh sáng.
Thậm chí không thể nói một lời tạm biệt.
Chẳng lẽ lại bảo cô ấy hãy yên nghỉ?!
“Thật mừng là anh còn sống.”
Pria mỉm cười với tôi trong nước mắt.
Và giữa vô số nhát chém, cơ thể Pria bị chém thành từng mảnh, rơi rụng lả tả trên mặt đất.
[Hoàn thành nhiệm vụ!]
['Han (★★★)', 'Jenna (★★★)', 'Kishasha (★★★★)', Tăng cấp!]
...
Các chương trước:
---
MỤC LỤC:
This comment has been removed by the author.
ReplyDeleteBuồn quá ae😢
ReplyDeletelà sao rối quá đọc méo hiểu gì hết :(
ReplyDeleteWtf tại saooooooo
ReplyDelete