Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 151: Hội ngộ
Sau khi đánh bại bảy đối thủ một cách dễ dàng, cô gái nhỏ đưa tay quệt mũi.
"Xin lỗi vì đến muộn. Tôi bị lạc đường.” - Cô bẽn lẽn gãi đầu và cười - “Yurnet nói nó ở bên phải, nhưng hóa ra nó ở bên trái. Cuối cùng tôi phải đi lòng vòng cùng một nơi trong suốt một tiếng đồng hồ…”
Bùm!
Khi cô nhóc đang nói chuyện với tôi, pháo của phi thuyền kia đã khai hỏa.
'...'
Nắm đấm của cô gái mờ đi. Sau đó với một tia chớp, viên đạn đại bác biến mất trong không trung.
Tôi nheo mắt lại.
"Cô là…"
“Xin Chúa tể đợi một chút đã. Hãy để tôi giải quyết sự khó chịu này trước.”
Cô gái đưa tay phải ra.
“Xuất hiện nào, Brunak!”
Rắc rắc!
Xẹt xẹt
Những tia sét vàng bắt đầu tụ lại trong tay phải của cô.
Chúng tạo thành hình một cây cung có cánh.
Đó là Bryunak, một trong năm vũ khí huyền thoại mà tôi đã tạo ra, dành riêng cho nhóm chủ lực.
Khi Nihaku làm động tác giương cung, một mũi tên vàng óng xuất hiện.
Chíu
Rắc rắc!
Xoẹt xoẹt
Quầng sáng màu vàng bao trùm mọi thứ trong tầm mắt.
Tia sét bắn ra từ Bryunak xuyên qua hàng rào bảo vệ của chiếc phi thuyền dễ dàng như đậu phụ. Chưa hết, nó còn đục thủng cả boong tàu. Và sau đó…
Bùm!
Chiếc phi thuyền khổng lồ phát nổ ngay lập tức.
Hàng chục rào chắn ma thuật và các tấm kim loại kiên cố đã bị phá nát chỉ trong một đòn tấn công.
Một cái chết thật thảm hại đối với chiếc phi thuyền hoành tráng như vậy.
“Để xem nào, khoảng hai mươi lăm tên. Ba tên là pháp sư. Vô cùng thương tiếc!” - Cô gái cúi đầu và lắc lư.
“…”
“Master, ngài sao thế?"
'...'
"Có phải cách nói chuyện của tôi làm ngài khó chịu phải không? Xin lỗi, tôi không cố ý....”
Cô gái gãi đầu, có vẻ hơi xấu hổ.
Giọng nói của Yurnet đột ngột vang lên, làm tai tôi nhột nhột.
<Xin hãy thông cảm. Cô ấy vẫn luôn như vậy.>
Những người mới gặp cô gái này đều bối rối vì cách hành xử của cô ta.
Nhưng tôi thì không quá ngạc nhiên, vì tôi đã nhận thức được tính cách độc đáo của cô ấy rồi.
"Không sao cả. Tôi đã biết trước chuyện này.”
Cô gái trước mặt tôi là người sôi nổi và năng động nhất trong số năm anh hùng của nhóm Chủ lực và là người trẻ nhất. Cô ấy là Nihaku Guestfel, xếp thứ năm trong hệ thống cấp bậc của Niflheim.
“Ngài là… ngài…” - Lydel lắp bắp, nhìn chằm chằm vào Nihaku - “Từ tầng 13…là…”
“Nihaku.”
“Vâng, ngài Nihaku! Tôi rất vinh dự khi được gặp một anh hùng hiển hách như ngài!”
“Không cần trịnh trọng như vậy đâu.”
Lydel chồm tới và chụp lấy tay Nihaku.
“Đúng như lời đồn đã nói, ngài thật mạnh mẽ! Không ngờ trên đời này có người đủ sức phá hủy một chiếc phi thuyền, chỉ bằng một đòn duy nhất!”
“Không cần phản ứng thái quá vậy đâu. Chuyện này không có gì đặc biệt."
Nihaku gạt tay Lydel ra và nhìn tôi với vẻ ngượng ngùng. Sau đó, cô chỉnh lại tư thế và cúi chào một cách lịch sự.
“Tôi là Nihaku Guestfel. Thật vinh dự được gặp ngài, thưa Master. Tôi nghe nói ngài đã đến thăm một lần, nhưng khi tôi tìm tới thì ngài đã đi rồi… Lẽ nào ngài không thích tôi?”
“Không có chuyện đó. Thật tốt khi được gặp được cô ở đây.”
“Master, ngài thật ngầu và bảnh bao đúng như tôi tưởng tượng!”
“…Hãy bỏ qua những lời khen ngợi hào nhoáng đó đi.”
Tôi nhìn sang một bên.
Rắc, rắc.
Dòng điện vàng óng vẫn đang xoáy quanh tàn tích của chiếc phi thuyền bị phá hủy.
Đó là một màn phô diễn sức mạnh đáng kinh ngạc. Chiếc phi thuyền này tiên tiến hơn nhiều so với bất kỳ chiếc airship nào tôi từng đối mặt ở Harla. Nó được bảo vệ bởi một rào cản ma thuật cường độ cao và kim loại tinh luyện, nhưng Nihaku đã phá hủy nó chỉ bằng một đòn tấn công.
‘Cảnh tượng này... khi quan sát qua góc nhìn của một anh hùng, thực sự mang lại cảm giác nổi da gà.’
Hồi trước, với tư cách là một Master, tôi không mấy để ý tới những sự kiện này.
Và tôi cũng biết là, Nihaku chưa thể hiện hết sức mạnh của mình.
Cô ấy chỉ đang vui đùa.
Dù sao thì, các vấn đề đã được giải quyết.
Tôi quay lại bên trong con tàu.
Chúng tôi đã gần đến đích.
Tôi đã định đi ngủ một lát.
"Vì sao cô lại đi theo tôi?"
“... Tôi không thể sao?”
Nihaku lẽo đẽo bám theo tôi.
Tôi lắc đầu và bước vào phòng mình. Nihaku cố gắng theo tôi vào võng như một con thú cưng đang rúc vào người chủ của nó. Tôi khịt mũi và đẩy cô ấy ra.
Nihaku Guestfel.
Lần đầu tiên được triệu tập, cô ấy không thể làm gì cả.
Chỉ gục trên chiến trường như sắp chết. Một kẻ vô dụng.
Nếu tôi không vô tình phát hiện ra tài năng chiến đấu của cô ấy thì cô ấy đã bị tổng hợp rồi.
Chạm vào cơ thể nhỏ nhắn của cô ấy làm tôi hồi tưởng lại quá khứ. Tôi khẽ rùng mình.
Những sinh vật này thực sự đang sống trong trò chơi.
Vậy mà tôi đã nhiều lần suýt giết cô ấy.
'Chà, bây giờ hối tiếc có tác dụng gì?'
Tôi khẽ thở dài.
***
Không lâu sau, tiếng gọi của Lydel đã đánh thức tôi.
Chúng tôi đã đến đích. Sau khi thay đồ xong, tôi nhìn xuống và thấy Nihaku đang ngủ ngon lành bên dưới sàn. Tôi để cô ấy ở đó và đi ra ngoài.
Khi lên đến boong tàu, tôi đã gặp phải một cảnh tượng bất ngờ.
Landgrid07 đang trượt qua sân bay về phía nhà chứa máy bay nhưng không thấy người hướng dẫn nào cả. Đây không phải là cánh cổng dẫn tới Niflheimr. Phải mất vài giây sau, tôi mới nhận ra nơi này.
“Brunhild?”
"Vâng! Đích đến của chúng ta không phải là Niflheimr.” - Lydel gập người chào tôi.
Brunhild01. Soái hạm của hạm đội Niflheimr.
Chúng tôi đang ở trong khoang chứa của Brunhild01.
“Xin tạm biệt ngài ở đây, thưa Master. Thật vinh dự khi được phục vụ ngài!"
Lydel cúi đầu kính cẩn, và....
Cạch cạch.
Kẹt kẹt.
Cầu thang của phi thuyền bắt đầu mở ra.
Sau khi cảm ơn Lydel vì sự phục vụ của cô ấy, tôi đi xuống cầu thang.
"Mừng ngài trở lại. Ngài có khỏe không?
Bên dưới cầu thang, Yurnet chào tôi bằng một nụ cười tươi. Thay vì mặc chiếc áo choàng trắng rộng thùng thình thường ngày, cô ấy mặc một bộ đồng phục màu đen được trang trí bằng những đường thêu màu trắng.
"Không khỏe lắm. Tôi rất buồn ngủ."
"Vui lòng đi lối này. Chúng tôi đã chuẩn bị một nơi cho ngài.”
Một chiếc thang máy từ trên cao đi xuống. Sau khi tôi bước lên thang máy ma thuật, nó bắt đầu bay lên.
“Ngài đã nhận được báo cáo chưa?”
“Tôi đã xem qua. Phe bị hủy diệt là Liên minh Bartz phải không? Nếu có video về vụ tấn công đó thì tốt.”
“Tất nhiên là tôi đã chuẩn bị sẵn rồi.”
Thang máy tiếp tục đi lên dốc.
Khung cảnh đã thay đổi. Nội thất của Brunhild mở ra trước mắt chúng tôi.
"Chúng ta đang ở đâu? Có vẻ như nơi này không giống Niflheimr chút nào.”
“Chúng ta cách điểm tập trung của Hiệp hội Liên minh không xa. Một căn cứ tiền phương.”
Nghe Yurnet mô tả., tôi gật đầu. Vị trí tập kết này thực sự thuận tiện hơn nhiều so với việc ngồi một chỗ chờ địch tới.
“Nhưng thưa Master. Tôi có một yêu cầu nếu ngài cho phép.”
"Ý cô là gì?"
“Đó là... để bảo vệ phẩm giá của Master.”
Yurnet mỉm cười dịu dàng, khiến tôi ớn lạnh sống lưng.
“Ngài sẽ không từ chối chứ?”
“Tùy xem tình hình.”
“Nó hoàn toàn cần thiết, thưa ngài.”
Thang máy dừng lại. Hành lang dẫn đến tầng trên cùng của Brunhild xuất hiện.
"Lối này."
Yurnet mở cánh cửa bên hành lang và dẫn tôi vào.
Tôi làm theo nhưng với vẻ mặt bối rối.
Một căn phòng hình tròn được lót bằng những tấm gương.
Một ma-nơ-canh, được mô phỏng theo vóc dáng của tôi, mặc một bộ đồng phục tuyệt đẹp.
“Ý cô phải là…”
“Tôi đã thiết kế nó một cách hết sức cẩn thận, thưa ngài. Bộ chiến phục của Chúa tể Niflheimr.”
“Cô muốn tôi mặc cái này à?”
Ngực của bộ đồng phục được trang trí bằng những đường thêu vàng tinh xảo.
Những chiếc cầu vai, chiếc thắt lưng kim loại sáng bóng, đôi bốt da màu đen và chiếc mũ lưỡi trai đều được nạm kim cương lấp lánh…
Nó giống như một bộ lễ phục của vị lãnh chúa nào đó.
"Đây là…!"
“Xin ngài, Master! Trong phòng chỉ huy còn có những thành viên phi hành đoàn khác. Ngài cần một sự hiện diện phù hợp với phẩm giá và danh dự…”
“Không được, tôi từ chối!”
“Cái gì… Tại sao?" - Cô ấy kêu lên thất thanh - "Tôi đã đặc chế bộ trang phục này cho ngài.”
Vai của Yurnet rũ xuống.
“Thật diêm dúa! Áo giáp da với tôi là đủ rồi!”
“Nhưng!" - Yurrnet cao giọng - "Nếu người chỉ huy tối cao mà xuất hiện trong trang phục tồi tàn, điều đó có thể ảnh hưởng đến tinh thần quân sĩ.”
Tôi lắc đầu.
“Ngài đã nói là sẽ đồng ý bất cứ điều gì…”
"Tôi chưa bao giờ nói câu đó."
“ÔI trời ơi! Thật đáng thất vọng làm sao. Không ngờ ngài đối xử với những nỗ lực của tôi như vậy..."
Yurnet thút thít và lau mắt bằng ống tay áo.
“Xin ngài, Chúa tể anh minh… Ngài không thể xem xét lại sao?”
Yurnet nhìn tôi với vẻ mặt tha thiết.
30 phút sau.
“Hoan hô…!”
"Im đi!"
Tôi càu nhàu trong lúc đang đi dọc hành lang.
Với mỗi bước đi, tôi có cảm giác cứng ngắc như thể đã biến thành một con robot. Trong lúc đó, cô ấy liên tục tán dương.
“Trông ngài thật tuyệt vời. Vô cùng ngoạn mục.”
“Không phải tôi đã bảo cô im lặng sao?”
“Tôi không thể kìm nén sự suong sướng này!”
Tôi cảm thấy xấu hổ đến nỗi muốn đào hố chui xuống.
Tôi ấn vành mũ xuống, sải bước dọc hành lang.
Yurnet lẽo đẽo đi theo tôi. Với tính cách của Yurnet, tôi cá là cô ấy sẽ lưu lại một bức ảnh, hoặc một video về điều này.
Ngày hôm nay, sẽ là một kỷ niệm đáng quên của tôi.
'...'
Dù nói vậy nhưng tôi cũng hiểu rằng, quan điểm của Yurnet không hoàn toàn vô lý.
Bộ quần áo cô ấy đang mặc. Chính tôi là người đã cung cấp đồng phục cho các anh hùng để nuôi dưỡng cảm giác thân thuộc.
Chỉ là, tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng cuối cùng mình sẽ lâm vào cảnh này.
Sau khoảng năm phút đi bộ, sảnh chỉ huy Brunhild đã hiện ra.
Kích thước của một sân thể thao nhỏ. Ghế của người chỉ huy nằm ở giữa, với trạm điều khiển và ghế của tổ lái xếp thành vòng tròn. Một số anh hùng đang bận rộn với nhiệm vụ của mình, khi thấy tôi thì vội vã cúi đầu.
“Danh tính của Master sẽ không bị lan truyền. Ngoài ra, ở đây cũng chỉ có những người kín miệng được chọn để vận hành soái hạm”.
"Tôi cũng mong là như vậy."
Tôi nhìn lên cao, một tấm kính rộng hiển thị bầu trời xanh huyền ảo.
"Xin mời ngồi."
Yurnet chỉ vào ghế chỉ huy.
Tôi tặc lưỡi và ngồi xuống.
Trước mặt tôi là một chiếc bàn tròn với bản đồ ba chiều nổi phía trên.
"Đầu tiên."
"Vâng?"
“Chúng ta đã liên hệ với tất cả các thành viên của nhóm Chủ lực chưa?”
Tôi cần Yurnet vì bây giờ tôi không có quyền chỉ huy họ.
Nếu không có năm người ở tầng 13, có thể chúng tôi sẽ gặp tổn thất.
Yurnet gật đầu.
“Như ngài thấy, Nihaku đã tới. Ridgion cũng hứa là sẽ xuất hiện để gặp ngài. Chúng tôi đã nhận được phản hồi từ Myuden. Tuy nhiên…"
“Chúng ta đang thiếu Seris.”
“Có vẻ như cô ấy ở khá xa. Ngài tính sao? Chúng ta có thể mở cổng không gian để triệu hồi cô ấy, nếu cần thiết.”
“Hãy để cô ấy yên.”
Không cần thiết phải gọi Seris.
Đó là kết luận của tôi, sau khi phân tích lực lượng của Hiệp hội Liên minh.
"Hiểu rồi. Nhân danh Master, tôi sẽ lập tức truyền đạt lệnh khai chiến tới những thành viên khác.”
"Làm đó đi."
“Tôi sẽ ra ngoài một lát.” - Yurnet cúi đầu kính cẩn - “Những dữ liệu cập nhật sẽ được thực tập sinh mới mang đến.”
“Thực tập sinh?”
“Cô ấy sẽ đến đây ngay thôi.”
Yurnet rời đi sau khi nở nụ cười bí ẩn.
Tôi đưa mắt nhìn cái bàn. Nó được bao phủ bởi các tài liệu với nhiều thông tin khác nhau, bao gồm cả lực lượng có thể huy động được của Niflheimr và nhiều thông tin chi tiết khác nhau về Hiệp hội Liên minh.
Tôi đã từng nhận được thông tin này bằng kỹ thuật số khi tôi còn là Master.
Có vẻ như đêm nay tôi sẽ không ngủ. Tôi bắt đầu lật qua các tài liệu ở phía trước.
Sau đó, đột nhiên.
[Ugh!]
Một nàng tiên nhỏ đang loay hoay với chiếc túi đựng tài liệu bay về phía tôi.
[Tại sao con cáo đó luôn bắt tôi làm những việc lặt vặt cơ chứ! Đã thế lại còn hay cằn nhằn! Bực mình quá! Hãy đợi đấy, khi Loki nhận ra giá trị của tôi, tôi sẽ cho cô thấy…]
“…”
Ánh mắt chúng tôi gặp nhau.
[Ngươi, ngài là!]
“Cô thế nào rồi, Vua Hải Tặc?”
[Tôi không biết là ngài sẽ đến. Ngài đã đến từ khi nào?]
“Vừa mới thôi.”
Iselle đặt túi tài liệu lên bàn.
Cô ấy không mặc trang phục Vua Hải Tặc nữa, mà mặc đồng phục màu đen và đội mũ lưỡi trai. Đặc biệt, miếng bịt mắt vẫn đang che mắt trái của cô.
“Thế nào? Cô thấy sống ở Niflheimr ra sao?”
[Chà…]
“Không dễ như cô nghĩ à?”
[ Hừm! Ngài nghĩ gì chứ! Từ bỏ ước mơ lớn lao của mình là bay lên bầu trời, bị bắt cóc và biến thành nô lệ. Thật là khốn khổ. Thật xấu hổ với cái tên Vua Hải Tặc…]
“Vậy tôi sẽ thả cô ra.”
[Aaa! Đừng!] - Iselle xòe tay ra - [Tôi đùa thôi! Đùa đấy! Trở thành thực tập sinh của Niflheimr là điều tuyệt vời nhất!]
Iselle quay lại, trên tay phải cô ấy xuất hiện một gói cà phê hòa tan, và trên tay trái cô ấy là một chiếc cốc giấy chứa đầy nước nóng.
Cô nhanh chóng pha cà phê và đặt cốc giấy lên bàn.
[Cà phê, quét dọn, phục vụ! Giấc mơ của tôi đã thay đổi rồi. Từ giờ trở đi, tôi sẽ là Vua thực tập sinh. Nhớ lấy!]
Sau khi nói xong, Thuyền trưởng Iselle phóng đi.
“…”
Tôi mở túi đựng tài liệu.
Nó chứa hồ sơ về cuộc tấn công vào Liên minh Bartz.
Khi tôi chạm vào mép tờ giấy, nó vỡ vụn thành ánh sáng.
[Bản ghi đã được nhập.]
Hình ba chiều của tài liệu từ từ hiện ra.
Tôi nhấp một ngụm cà phê.
Nó có vị giống như loại cà phê tôi từng uống trên Trái đất.
Comments
Post a Comment