Gacha Vô hạn- Chương 93: Niflheimr (5)

 Ngày hôm sau.


Khi ngủ dậy, tôi mở mắt ra. 

Và há hốc mồm.

Vốn dĩ tôi được phân cho một căn phòng ở tầng 4, một căn phòng nằm trong số những khu nhà phụ dành cho tân binh. 

Tuy nhiên, ngay sau khi tôi bước vào, căn phòng đã bị cháy.

Vâng, một ngọn lửa "bí ẩn" đã bốc lên và thiêu rụi căn phòng. Thế là tôi được chuyển tới một căn phòng trống ở tầng cao hơn - tầng 5 - một cách "danh chính ngôn thuận".

Một căn phòng sạch sẽ, gọn gàng, tươm tất nằm ở cuối hành lang trên tầng 5.

Ngay khi nhận phòng, tôi đặt đồ dùng xuống sàn, nhanh chóng trải ga giường và đi ngủ.

Thế mà bây giờ, sau một giấc ngủ...

"...!"

Căn phòng được dọn dẹp kỹ lưỡng, gối và chăn được điều chỉnh đến mức hoàn hảo. Tôi thở dài: "Cô đang ở đó, phải không??"


"Vâng".

Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, rồi Nisled bước vào. Cô ấy cúi đầu chào tôi rồi tiến về phía chiếc giường.


“Ngài thấy căn phòng thế nào ạ? Nó có đơn sơ quá không? Nếu muốn, ngài có thể lên tầng 13…”


"Thế này đủ rồi."


Tôi nhặt thanh kiếm và chiếc khiên ở trên bàn, rồi hỏi Nisled:


"Cô không tiết lộ danh tính của tôi, phải không?"


"Dĩ nhiên là không. Ngài không muốn có bất kỳ sự quấy rầy nào mà.” - Nisled cúi đầu nhìn tôi - "Tôi có thể hiểu được điều đó. Nếu người ta biết ngài là chúa tể Loki, Niflheimr sẽ náo loạn lên mất.”


“Chuyện đó không đáng để mọi người quan tâm đến vậy.” - Vừa buộc chặt dây áo giáp cuối cùng, tôi vừa mở cửa.

Đáp lại, Nisled nói khẽ: “Tôi sẽ tiếp tục nhiệm vụ của mình.”


Cơ thể của Nisled mờ dần và nhanh chóng biến mất.


Đó là kỹ năng ẩ thân cấp cao nhất. Nisled có thể xóa bỏ hoàn toàn sự hiện diện của cô ấy.


'Phiền quá.'


Tôi không muốn cô ta bí mật đi theo mình, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác. Nisled nói rằng cô ấy sẽ gặp rắc rối nếu không hoàn thành nhiệm vụ này.


Dù sao, cũng không ai biết chuyện này. Trái ngược với ngoại hình có vẻ hiền lành, Nisled là một Sát thủ bậc thầy, cấp độ 6 sao. Xét về khả năng chiến đấu thuần túy, cô ấy đủ sức hiện diện trong bảng xếp hạng 100 đạo tặc.


Tôi bước ra hành lang. Xuống tầng 4, tôi thấy hai người đang đợi.


“Oppa, anh ở đây à?” - Jenna hồ hởi bắt tay tôi.


Bên cạnh cô ấy, Aaron gật đầu chào tôi: "Anh ngủ ngon không?"


“Có chứ. Chỗ ở này tốt hơn hẳn so với ký túc xá của chúng ta".


“Em cũng thế, oppa.”


Tôi mỉm cười nhìn Aaron. Dù cậu ta nói rằng mình đã ngủ ngon, nhưng nước da của cậu ấy cho thấy điều ngược lại: nó tái nhợt và xanh xao như da người ốm.


Chắc hẳn cậu ấy đang suy nghĩ rất nhiều: Tôi là ai, làm sao tôi biết về Niflheimr và chuyện gì sẽ xảy ra với cậu ta. 

Tuy nhiên, lúc này tôi không thể nói gì cả. Sau này sẽ có cơ hội.

Tôi nhìn quanh phòng tiếp tân.

Ngoài chúng tôi, những tân binh khác cũng đang tụ tập và trò chuyện.


Chủ đề chính của cuộc trò chuyện là Niflheimr: Sự ngưỡng mộ trước quy mô Lãnh địa, Khí thế của những huấn luyện viên, tuyên bố của Eclet hay cơ hội được trở thành một phần của vùng đất này.


“Hôm qua em đã nói chuyện với mấy thành viên từ những vùng đất khác, ai cũng khen nơi này thật tuyệt vời.” - Jenna thì thầm với tôi.


Hóa ra vùng đất này nổi danh hơn tôi nghĩ.


“Quan trọng nhất là họ nói Niflheimr chưa bao giờ thua!”


"Ai đã nói thế?"


“Tất cả mọi người đều nói vậy!” - Jenna nhe răng cười.


“A, em cũng đã nghe câu chuyện đó. Họ nói lãnh địa này là bất khả chiến bại.” - Aaron nói thêm.


'Không bao giờ thua?' - Tôi ngẩn người.


Thực tế thì tôi đã nhiều lần thất bại trong các nhiệm vụ.


‘Hay là... họ đang nói về điều gì khác chăng?’


Chà, nếu họ đang nói về trận chiến giữa các Lãnh địa, thì đúng như vậy thật. Có rất nhiều kẻ đã tấn công nơi đây, nhưng đều phải cuốn gói quay về.


“Oppa, có vẻ nhiều người muốn chuyển tới Niflheimr.”


“Ý cô là, họ sẽ phấn đấu đạt thành tích cao trong kỳ huấn luyện để được mời ở lại đây??”

"Vâng. Họ nói rằng, ở Niflheimr chúng ta không cần phải lo lắng về việc bị tổng hợp hay chết khi làm nhiệm vụ. Cơ sở vật chất tốt, đồ ăn thức uống và sinh hoạt đầy đủ, cơ hội phát triển cũng rộng mở nữa.”


Tôi nhìn quanh những tân binh khác một lần nữa. Khoảng 99% những người đứng ngồi quanh đây, khuôn mặt đều lộ rõ niềm hy vọng và sự hân hoan.


"Còn hai người thì sao?"


“Huh? Em á? Tất nhiên là chúng ta phải quay lại. Đồng đội của chúng ta đang chờ đợi.”


"Em cũng cảm thấy như vậy."


Câu trả lời của hai người không chút do dự.


Họ cảm thấy mình cần phải quay về.


Tôi đoán là, 1% tân binh còn sót lại, có lẽ cũng suy nghĩ như thế.


"Chà, mơ ước là một chuyện, thực hiện được lại là chuyện khác". 

Việc ở lại Niflheimr không phải do bạn quyết định. Như Eclet đã nói, muốn trở thành một nhân sự của Niflheimr, bạn phải lọt vào top 3.


Chín mươi bảy người còn lại sẽ phải quay về. Trừ khi... những người xếp hạng cao nhất từ chối cơ hội.

'Jenna có thể sẽ là một người như thế'.


Khởi đầu ở mốc 1 sao, nhưng tài năng của cô gái này thật đặc biệt. Tôi tin là cô ấy đủ sức cạnh tranh 1 trong 3 vị trí đầu tiên. Tuy nhiên, tôi không hề có ý định để cô ấy lại đây.


Chưa phải lúc.


***


Theo sự hướng dẫn của người hướng dẫn, chúng tôi tập trung tại sảnh tầng một và đi đến nhà ăn.


Sau khi kết thúc bữa ăn ở căng tin, lớp học đầu tiên đang chờ chúng tôi. Nếu hôm qua là ngày ghi danh và chia phòng, thì hôm nay khóa huấn luyện sẽ thực sự bắt đầu.


Các học viên bước vào một tòa nhà đối diện với khu ký túc xá. Tòa nhà lớn đến mức, tôi đếm được hàng chục lượt leo cầu thanh và đi bộ qua hành lang.

Cuối cùng, khi cánh cửa sắt lớn mở ra, cả đoàn người bước vào một căn phòng có trần cao và những dãy bàn dài. 

Tôi ngay lập tức nhận ra.

‘Đó là một giảng đường.’

Ngoại trừ tôi, những tân binh khác chưa thấy kiểu kiến trúc này bao giờ. Họ ồ lên, trầm trồ thán phục.

Sau khi điểm danh xong, các huấn luyện viên đều rời đi, chỉ riêng Eldarkin ở lại.

Eldarkin đứng trước mặt các tân binh và nói.


“Từ bây giờ các bạn sẽ học lý thuyết.”


"…Lý thuyết?" - Khuôn mặt mọi người lộ vẻ ngơ ngác.


“Một nửa quá trình đào tạo, là thời gian để các bạn tiếp thu những lý thuyết liên quan đến nhiệm vụ và chiến đấu. Kỹ thuật chiến đấu chi tiết sẽ được dạy trong phần sau của khóa huấn luyện.” - Eldarkin giải thích - “Chắc hẳn bạn đã biết điều này qua trải nghiệm của mình. Thế giới này khác với hẳn so với nơi bạn từng sống. Vậy bạn cần gì để tồn tại?”


Không có ai trả lời.


“Đó là thông tin.” - Eldarkin nghiêm mặt.


“…”


“Bạn phải hiểu luật lệ của thế giới này. Những ký tự xuất hiện trước mắt bạn có ý nghĩa gì. Chỉ số và kỹ năng là gì. Cách áp dụng chúng trong chiến đấu. Bắt đầu từ những điều cơ bản.”


Eldarkin nói.


“Từ đó, chúng tôi sẽ mở rộng đến nhiều chủ đề khác nhau, từ loại nhiệm vụ và chiến lược, cách khai thác đối tượng, loại và thuộc tính của kẻ thù cho đến đội hình chiến đấu.”


“Chỉ số, kỹ năng, nhiệm vụ. Những từ này nghe quen quá!” - Jenna lẩm bẩm.


Thật vậy, đó chính là những điều tôi thường nói.


‘Ngạc nhiên thật. Những người như Eldarkin cũng biết kiến thức này à?’


Chà, kể ra cũng có lý. Kiến thức sẽ được lan tỏa và truyền dạy qua nhiều thế hệ.

Những anh hùng cấp cao ở đây đều là người thông minh. Sau thời gian dài lăn lộn và trải nghiệm chiến trường, việc rút ra kinh nghiệm cũng là chuyện bình thường. 


Trên bục giảng, Eldarkin vẫn thao thao bất tuyệt.

“Điều quan trọng nhất bạn phải biết, là vị trí hiện tại của bạn trên thế giới này.”


Eldarkin lấy một vật từ dưới bục giảng.


Món đồ chơi hình vuông sơn đen trắng.


Đó là một bàn cờ.


“Chắc chắn lãnh địa của bạn phải có tối thiểu một cái. Thứ này là một trò chơi, được gọi là cờ vua.”


Eldarkin đặt một quân cờ xuống bàn cờ.


Thân thấp, hình dạng giản đơn. Đó là quân có thứ hạng thấp nhất, quân tốt.


“Các Master giống như người chơi cờ, còn chúng ta là quân cờ…”


Lời giải thích của Eldarkin tiếp tục vang vọng trong giảng đường. .


"Các anh hùng chẳng qua là đồ chơi đối với các Master."


Không có ai tỏ ra bị sốc.


Dù sao, câu chuyện này không đến nỗi hoang đường. Những người ngồi ở đây đều đã trải qua chinh chiến, chứ không phải là những chú gà con mới được triệu hồi.


Nhiệm vụ, tổng hợp và biến đổi là những điều cơ bản thường xảy ra ở phòng chờ. Nếu họ không nhận ra điều đó, thì họ thật ngu ngốc.


Bài giảng tẻ nhạt vẫn tiếp tục.


“Khò....ò... ”


Ai đó đã ngủ gật rồi.


Hầu hết mọi người chỉ quen với việc rèn luyện thể chất, nên họ cảm thấy chuyện này thật nhàm chán.


‘Thực ra thì mình cũng muốn ngủ như vậy’


Suốt vài tiếng đồng hồ, anh ta kể lại những sự thật mà tôi đã quá rõ.


Buổi chiều, lớp vẫn học lý thuyết. Lần này là về việc xác định các chỉ số và kỹ năng, cũng như cấp độ và điểm kinh nghiệm.


Tôi ngao ngán nhìn về phía lối ra của lớp học.


“…”


Nisled đang đứng đó.


Môi cô đang chuyển động. Dựa vào khẩu hình của cô ấy, tôi đoán lời của Nisled là...


"Ngài có thể ra ngoài."


Tôi thở dài.


Tôi vẫn có thể chịu đựng nốt hôm nay. Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy trong hai tuần tới thì…


Buổi tối.


Sau khi quay lại ký túc xá, tôi mở cửa phòng.


“…”


Cổng không gian đã mở.


Thông qua màn sương mù, tôi có thể thấy rõ khu vườn.


‘Mình còn bận việc gì khác không nhỉ?’


Bữa tối đã kết thúc và không có lý do gì để gọi cho Jenna và Aaron. Thời gian còn lại khá dài, đủ để tiếp tục câu chuyện còn dang dở ngày hôm qua.


Tôi bước qua cổng không gian.


Khu vườn thân quen chào đón tôi. Nisled đang đứng ở lối vào và Yurnet đang ngồi trên ghế. Đồ ăn nhẹ và một tách trà được đặt sẵn trên bàn. 


“Tôi đang đợi đây, thưa Master. Ngày hôm nay như thế nào ạ?"


"Không ổn lắm."


“Tôi có nên hủy tất cả lịch học không?” - Yurnet nhíu mày.


Tôi lắc đầu. Những lý thuyết này chẳng có tác dụng gì với tôi, nhưng với Jenna và Aaron hay các anh hùng khác, thì lại rất quan trọng.


Họ cần nắm thêm thông tin về thế giới này. Và tôi cũng cần thông tin, nhưng không phải 'thứ' ở trên giảng đường, mà là thông tin liên quan đến tôi.

Khi đang chơi game trên thiết bị di động, tôi rơi từ Trái đất xuống Möbius.

Sau đó, bằng cách nào đó tôi đã sống sót và trọng sinh vào tài khoản của một người xa lạ.

“Cô biết được bao nhiêu?”


“Đó là một câu hỏi phức tạp.” - Yurnet mỉm cười dịu dàng - “Tôi có thể mường tượng sơ bộ về thế giới này.”

"Và...?"

"Tôi cũng biết mình là một quân cờ và tôi di chuyển để làm vui cho Chủ nhân.”

“Có vẻ như cô cũng biết về internet.”

Nếu không, cô ấy sẽ không thể viết bài tuyển dụng trên bảng tin.


Yurnet đã trả lời.


"Tất nhiên rồi. Tôi đang tìm hiểu về văn hóa Trái đất. Thứ đó đã giúp ích cho tôi rất nhiều.”


“Hmmm... Làm sao cô biết tôi rơi vào chỗ này? Chuyện này chắc chắn không phải nhờ internet.”


“Master, ngài có nhớ những gì tôi đã nói với ngài ngày hôm qua không?”

Tôi ngẫm nghĩ rồi trả lời:

“Mối liên hệ giữa chủ nhân và anh hùng rất sâu sắc.”


“Vâng. Vậy ngài biết về "điểm can thiệp" chứ?”


"Có"


“Mối liên hệ này cũng giống như "Điểm can thiệp". Tất cảsức mạnh của chúng tôi đều bắt nguồn từ Master. Khi Master thăng cấp, sức mạnh sẽ tăng lên, và mối liên hệ giữa Master với anh hùng cũng trở nên bền chặt hơn.”


Yurnet đưa tay phải ra và một cuốn sách xuất hiện. Cuốn sách bìa da màu trắng, khảm hình một con dê núi. Đó là Naglepar, một trong năm cuốn ma đạo thư đỉnh cấp.


“Thực tế thì, theo bản năng, năm người chúng tôi đã biết thời điểm Master rơi vào Möbius.”


“Theo bản năng?”


“Vâng. Cũng có thể gọi là thần giao cách cảm."


Tôi thở dài - “Chỉ có các thành viên tầng 13 thôi, đúng không?”


“Vâng, Vấn đề nằm ở năng lực.” - Yurnet gật đầu.



--

Mục lục:

Chương 101

Chương 100

Chương 99

Chương 98 P2

Chương 98

Chương 97

Chương 96 

Chương 95 P2

Chương 95 

Chương 94 P2

Chương 94

Chương 93

Chương 92

Chương 91

Chương 90

Chương 89

Chương 88

Chương 87

Chương 86

Chương 85-2

Chương 85-1

Chương 84-2

Chương 84-1

Chương 83

Chương 82-2

Chương 82-1

Chương 81

Chương 80

Chương 79

Chương 78

Chương 77

Chương 5

Chương 4

Chương 3

Chương 2

Chương 1


Comments

Post a Comment

Xem nhiều nhất

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Tiếng Việt: Mục lục

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Chương 122: Bữa tiệc ăn mừng

Gacha vô hạn truyện chữ - Chương 105: Đồng đội mới

Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 144: Vĩnh biệt, Eloka

Gacha Vô hạn - Chương 91: Niflheimr (3)