Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 176: Nữ thần, quái vật và anh hùng
Nhiều ngày đã trôi qua.
Vào một buổi tối nọ, trong phòng khách của căn biệt thự dành riêng cho Tổ đội Một ở tầng bốn của phòng chờ…
Những anh hùng chủ chốt đã tập trung lại.
“Ừm.”
Edis hắng giọng và nhìn tôi. Tôi gật đầu đồng ý, và Edis bắt đầu lên tiếng.
“Tôi nghĩ mọi người ở đây chắc hẳn đã chứng kiến cảnh tượng tương tự.”
Sự im lặng tràn ngập căn phòng.
Các anh hùng tụ tập ở đây, hầu hết là anh hùng bốn sao.
Kishasha và Katiio, những người bốn sao bẩm sinh.
Velkist và Edis, hai sao bẩm sinh.
Jenna và tôi,bắt đầu ở mức một sao.
Tổng cộng hiện tại có sáu anh hùng bốn sao.
Tuy nhiên, trong tương lai sớm muộn gì các thành viên khác cũng sẽ được thăng hạng, nên con số này sẽ tăng dần theo thời gian.
"Thật sự…" - Jenna thở dài - "Không thể tin được. Tôi hiểu hết mọi chuyện, nhưng cảnh tượng đó chắc chắn là rất quan trọng.”
“Cảnh những người tụ tập trong cung điện đó phải không?” - Velkist cười khúc khích.
Jenna tiếp tục lên tiếng: “Chà, tôi chỉ quan sát sơ qua, nhưng có vẻ như tất cả những điều đó đều có ý nghĩa gì đó. Lẽ ra tôi nên chú ý hơn.”
“Tôi không hiểu lắm. Ai đó có thể giải thích được không? Chẳng phải chúng ta đã tiêu diệt những kẻ thù đó sao?”
“Không phải, sứ mệnh của chúng ta có ý nghĩa trọng đại lắm.”
“Trời ạ, tôi không có hứng thú với việc giải đố. Một nhóm người và quái vật tụ tập trong một cung điện lộng lẫy, kêu quang quác với nhau trước khi mọi chuyện kết thúc. Điều đó có ý nghĩa gì?”
“Được rồi, hãy để tôi giải thích từng bước một.” - Neryssa lên tiếng.
Cô ấy là anh hùng ba sao duy nhất ở đây. Chính tôi đã gọi cô ấy đến, vì cô ấy có kiến thức sâu rộng và biết khá nhiều về thế giới này.
Neryssa hắng giọng và nói.
“Nói thẳng ra thì quê hương Townia của chúng ta đã bị hủy hoại rồi. Và chúng ta được triệu tập đến đây là để đảo ngược quá khứ đó và cứu Townia.”
Velkist nhíu mày.
“Cảnh tượng các bạn thấy là ngay trước khi Townia bị phá hủy. Đó là lý do chúng ta được triệu tập đến đây và làm nhiệm vụ, còn công chúa đóng vai trò then chốt trong những nhiệm vụ đó.”
“Ừm, …” - Jenna gãi đầu - “Tôi không hiểu lắm. Tôi không nhớ mình đã đồng ý với bất kỳ hợp đồng nào. Khi tôi tỉnh lại thì tôi đã ở đây rồi.”
“Theo tôi đoán, những anh hùng cấp thấp có thể đã bị cưỡng ép đén đây. Những anh hùng cấp cao thì biết nhiều thứ hơn.”
“Ví dụ như tôi.”
“Ừm, dường như là vậy."
Mọi người đều đóng góp ý kiến vào cuộc thảo luận.
“E, khoan, ký ức của tôi thì khác. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ tóc vàng đó.” – Kiashasha chen vào.
“Có lẽ bởi vì cô là anh hùng 4 sao bẩm sinh. Có thể ký ức của cô sẽ quay trở lại trong lần thăng hạng tiếp theo chăng?”
“Tôi dường như cũng từng nghe thấy giọng nói của ai đó. Đó là một ký ức rất mờ nhạt, nhưng có thể đó là nữ thần.”
Edis chốt lại: “Dù sao thì cũng không có gì thay đổi. Chúng ta vẫn phải vượt qua tầng 100.”
“Tôi đồng ý. Về cơ bản không có gì thay đổi cả.” – Jenna gật đầu.
“Nhưng nếu thông tin này lan truyền một cách bất cẩn, có thể làm phiền những người khác. Tạm thời chúng ta hãy giữ bí mật về chuỵện này. Hàn, anh nghĩ thế nào? …”
“…”
“Han?” - Edis vỗ vai tôi - “Tôi muốn nghe ý kiến của anh. Sao nãy giờ anh im lặng vậy”.
"Đúng rồi. Oppa ơi, anh nghĩ gì về những gì chúng ta đã thấy?”
Mọi ánh mắt lúc này đều đổ dồn vào tôi.
Tôi tặc lưỡi và cuối cùng cũng lên tiếng.
“Tôi không quan tâm. Các bạn muốn làm gì cũng được.”
"Cái gì cơ?"
“Mọi người cứ quyết đi. Tôi sẽ làm theo.”
Tôi nói bằng giọng thờ ơ, rồi đứng dậy khỏi chỗ của mình.
Edis chạy theo tôi với vẻ bối rối.
"Anh đi đâu vậy?"
"Xin lỗi. Tôi cảm thấy không khỏe.”
Tôi nhanh chóng rời khỏi phòng họp.
Neryssa và Edis hoàn toàn có thể chủ trì cuộc họp.
Tôi đoán là cảnh tượng kia sẽ được giữ bí mật và chúng tôi sẽ không thảo luận về nó một cách bất cẩn trước mặt những người khác.
'Dù sao thì tất cả đều là dối trá.'
Ở đây, chỉ một mình tôi thấy được sự thật. Nhưng tôi cũng không có ý định nói với bất cứ ai.
Thông tin đó rất nguy hiểm. Nếu các anh hùng biết các nữ thần đối xử với người dân Townia như đồ chơi, tinh thần của họ sẽ giảm sút nghiêm trọng.
'…'
Tôi mở cánh cửa ở cuối hành lang.
Đó là phòng của tôi.
Tôi ngã người xuống ghế sofa cạnh giường.
'Phiền thật đấy.'
Mọi thứ thật phức tạp. Một mớ plot twist rối bòng bong cứ quay cuồng trong đầu tôi.
‘Chậc. Mình cần sự giúp đỡ...’
Tôi búng ngón tay, và ngay bên cạnh tôi, bụi sao lấp lánh.
[Thuộc hạ đầu tiên của Loki, Iselle đã đến!]
Iselle hiện ra và đậu trên vai tôi.
Thấy tôi im lặng, Iselle trầm ngâm nhìn tôi.
[Mấy ngày nay ngài lạ quá. Chuyện gì đang xảy ra vậy?]
"Tôi có một câu hỏi. Cô có thể trả lời được không?”
[Tất nhiên rồi! Cứ việc hỏi tôi bất cứ điều gì!] - Iselle mạnh dạn vỗ ngực.
'Bất cứ điều gì ư? Để xem nào.’ - Tôi mỉm cười và bắt đầu.
“Tôi đã thấy một điều thú vị tại buổi lễ thăng hạng.”
[Đúng vậy, lễ thăng hạng bốn sao ở Townia được giám đốc chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Vì vậy đương nhiên là…]
“Họ đã dựng nên một câu chuyện khá thuyết phục.”
Iselle nao núng.
[Ý… ý ngài là gì, Loki?]
“Cô chỉ cần trả lời có hoặc không.”
Thấy vẻ nghiêm túc của tôi, Iselle tuy sửng sốt nhưng vẫn gật đầu ngập ngừng.
“Mục đích của trò chơi này là cứu một thế giới bị hủy diệt. Đúng không?"
[Đúng.]
“Master, các anh hùng, và cả phòng chờ tồn tại vì mục đích đó.”
[Đúng. Các nhiệm vụ cũng vậy.]
Cho đến nay, điều này phù hợp với những gì tôi biết.
Mục đích tồn tại của thế giới này là đảo ngược sự hủy diệt của thế giới.
Đó là ý nghĩa cốt lõi của thứ sức mạnh thần thánh mang tên là “Can thiệp thực tại”, cũng là nguyên nhân để Master, anh hùng và phòng chờ lại tồn tại.
[Sao đột nhiên ngài lại hỏi vậy?]
Tôi thở dài. Bây giờ mới là câu hỏi thực sự.
“Những kẻ địch trong nhiệm vụ, có liên quan đến sự hủy diệt không?”
[…]
“Tại sao chúng tôi lại chiến đấu với những sinh vật đó?”
[Đó… đó là để cứu Townia…]
Iselle do dự.
Tôi nhắm mắt lại.
Khi ở trên phi thuyền, tôi đã đi qua nhiều thế giới bị phá hủy.
Một số thế giới chìm trong biển lửa, một số khác bị biển bao phủ và một số thì hoàn toàn đóng băng.
Mỗi nơi có những đặc điểm riêng biệt nhưng đều có một điểm chung.
'Không có ai sống ở đó.'
Không một con người, không một con quái vật, thậm chí không một ngọn cỏ nào có thể sống sót ở những vùng đất hoàn toàn chết chóc đó. Tất cả đã thực sự bị tiêu diệt.
“Iselle. Tôi biết nhiều hơn cô tưởng đấy. Đừng cố giấu tôi.”
[…]
“Có sinh vật nào xuất hiện trong nhiệm vụ là nguyên nhân gây ra sự hủy diệt không?”
Tôi nhìn thẳng vào Iselle, và cô ấy run rẩy nói.
[K…không.]
“Vậy tại sao chúng tôi lại phải chiến đấu và giết những kẻ đó?”
Iselle nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi.
Đó là dấu hiệu cho thấy cô ấy không thể nói được.
Tôi mỉm cười và rút vũ khí của mình ra, đưa Bifröst cho Iselle.
"Cầm lấy cái này. Nó có thể chặn được tầm mắt của họ.”
Iselle thận trọng nhìn xung quanh trước khi đặt tay lên lưỡi kiếm.
Hào quang bóng tối tuôn ra từ thanh kiếm, bao bọc cả tôi và Iselle.
[Nếu họ phát hiện ra chuyện này… thì tôi sẽ chết thảm lắm.]
"Đừng lo lắng. Tôi sẽ bảo vệ cô."
[Thật chứ?] - Iselle ngước nhìn tôi – [Họ ghê gớm lắm].
“Sẽ không lâu nữa đâu. Tôi sẽ sớm trở nên mạnh mẽ như vậy.”
[Đ-được rồi.] - Iselle hít một hơi thật sâu - [Loki, ngài thực sự đã đến tầng 0 à?]
Tôi gật đầu.
Iselle thở dài thườn thượt, ngực phập phồng trước khi nói.
[Những con quái vật mà mọi người đang chiến đấu không liên quan gì đến sự hủy diệt của Townia.]
“…”
[Những sinh vật đó… là những cư dân của Townia trong quá khứ.]
“Dù là con người hay chủng tộc khác.”
[Vâng.]
Tôi có cảm giác như vừa cắn phải một quả ớt.
Điều đó có nghĩa là những sinh vật mà chúng tôi vui vẻ tàn sát trong những ngày leo tháp, hóa ra lại là những người từng liều mạng để bảo vệ Townia.
Và cả những kẻ chúng tôi sắp giết trong tương lai cũng thế
“Tại sao họ lại làm như thế?”
[Đó là biện pháp cần thiết để tạo ra một trò chơi.]
Theo lời Iselle, hai nữ thần đã tạo ra trò chơi “Pick Me Up” để tận dụng sức mạnh của người Trái đất và thao túng vận mệnh của những thế giới bị hủy diệt.
[Trong trò chơi có anh hùng thì phải có kẻ thù.]
“Nhưng bọn họ đã biến những sinh vật vô tội thành kẻ thù.”
[Chà, trong mắt họ thì những sinh vật ấy không hề vô tôi. Hơn nữa nếu họ mang kẻ thù thực sự đến…]
“Không có cơ hội thắng cuộc, đúng không?”
Iselle gật đầu.
Tôi lặng lẽ thở dài.
Từ kinh nghiệm chơi game trước đây, tôi biết rằng những “kẻ thù” thực sự, những kẻ đã hủy diệt thế giới, chỉ xuất hiện sau tầng 80.
Đó cũng là lý do khiến độ khó tăng vọt sau tầng 80.
Nếu những tên khốn đó xuất hiện ngay từ đầu thì không một Master nào có thể đánh bại được chúng.
Tôi mỉm cười cay đắng.
“Thế ra, những sinh vật vô tội kia, những sinh vật đã đứng lên bảo vệ Townia, chỉ tồn tại để cung cấp điểm kinh nghiệm thôi à?”
[Khi một tiểu thế giới liên kết với Mobius bị phá hủy, giám đốc sẽ quyết định xem ai là quái vật và ai là anh hùng, dựa trên tiêu chí của cô ấy.]
‘Thì ra là thế…’
Tôi nhớ lại những cảnh tượng lúc đó.
Nếu họ chấp nhận lời đề nghị của nữ thần, họ có thể đã trở thành 'anh hùng cao cấp'. Nhưng vì không có ai chấp nhận nên họ trở thành quái vật.
Bên cạnh đó, địa vị và sức ảnh hưởng của mỗi anh hùng chính là tiêu chí quyết định số sao của họ.
Những nhân vật chủ chốt của các tiểu thế giới trở thành anh hùng hạng cao. Những người dạng nhân vật quàn chúng trở thành người hạng thấp.
Đặc biệt khế ước sẽ được xác định bất kể cố tình hay vô ý. Thế nên Pria, dù chỉ vô tình nhắc đến ước nguyện của bản thân trong giấc mơ, cũng bị Tel bắt thóp.
'Chà, thực ra cô ta chỉ làm theo ý thích của bản thân mà thôi.'
Có một điều rõ ràng, dù là anh hùng hay quái vật, tất cả đều chỉ là những con rối.
Dù sao đi nữa, tôi vẫn tin rằngTel vẫn đang che giấu vô số bí mật.
Cô ta cố tình chỉ hiển thị những thông tin có lợi cho bản thân. Buổi lễ thăng hạng lần này đã chứng minh điều đó.
Đột nhiên tôi nghĩ đến Pria.
Cô ấy không khác gì món đồ chơi bị vần vò, quăng quật đến tan nát.
Tôi thở dài và đứng dậy.
"Cảm ơn. Nhờ cô mà tôi hiểu rõ hơn về thế giới này.”
[Ờ, Ừm.]
"Đừng lo lắng. Tôi sẽ đảm bảo an toàn cho cô.”
Sự hiếu kỳ của tôi đã được thỏa mãn, còn những gì tôi cần làm vẫn không thay đổi.
Leo lên tháp, đối phó với lũ quái vật và ngày càng mạnh mẽ hơn.
Và sau đó, khi thời điểm thích hợp thì quay trở lại Trái đất.
Trong lúc chờ quay về, tôi muốn làm thêm một điều nữa.
Trước đây tôi nghĩ rằng mình chỉ là một kẻ ngoài cuộc trong thế giới này, và chuyện gì xảy ra tôi cũng mặc kệ.
Nhưng bây giờ thì khác, tôi đã hạ quyết tâm rồi.
'Cô gặp rắc rối lớn rồi, Tel.'
Xem lại các chương cũ:
Hay
ReplyDeleteCảm ơn ad cảm ơn vì đã ban...
ReplyDeleteMong ad RA nhiều thêm nữa p
ReplyDeleteSự thật là đây ư?
ReplyDeleteTruyện hơn 300c giờ mới đi được 1 nửa :)) chắc còn vụ j đó nữa
ReplyDelete