Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 172 - Phần 2: Bí mật của thế giới

 Ở bên trái và bên phải của tấm thảm.

Những con quái vật mà tôi đã từng đối mặt trước đây, hoặc sẽ phải đối mặt trong tương lai, lần lượt xếp thành hàng.

Số lượng của chúng rất đông, nhưng không thể thấy rõ vì đã bị sương mù che khuất.

Hàng chục chủng tộc khác nhau tề tựu tại đây: Con người, yêu tinh, Orc, người thú, người chim, người cá… Như thể tại một hội chợ vậy.

“Grr! Grrr!”

"kéc kéc!"

“Groooo…”

Tiếng kêu của chúng nghe nhức cả tai.

Tôi cau mày và tiếp tục bước đi. Thật khó hiểu. Bọn chúng là kẻ thù của nhân loại cơ mà? Tại sao chúng lại tụ tập ở đây đông như vậy??

Chỉ có một điều duy nhất mà tôi biết được…

'Chúng đang sợ hãi.'

Kinh nghiệm chiến đấu cho tôi biết điều đó. Chưa rõ nguyên nhân là gì, nhưng nỗi sợ thì rõ rệt y như có thể sờ thấy được.

Bầu không khí thật ngột ngạt.

Tôi vẫn lặng lẽ rảo bước trên tấm thảm.

Một lúc lâu sau…

Tôi đã nhìn thấy điểm cuối của tấm thảm đó. Ở đó,  có một chiếc ngai vàng được trang trí công phu.

Chiếc ngai vàng trống rỗng, nhưng ở chiếc bàn lớn phía trước nó, nhiều người đang tụ tập. 

Tôi nheo mắt nhìn kỹ người đàn ông ngồi ở đầu bàn.

Mặc áo khoác lông vàng, đội vương miện bạc.

Với mái tóc và đôi mắt vàng rực rỡ, anh ta sở hữu khuôn mặt đẹp trai như một bức tượng nam thàn. Chàng trai nhìn thẳng vào tôi nhưng lại quay đi, dường như không nhìn thấy tôi. Rồi anh ta cử động đôi môi nhợt nhạt của mình.

“Mọi người đã tập hợp chưa?”

“Gia tộc Assinis chưa đến,” người đàn ông ngồi bên trái chàng trai trẻ nói.

Người này mặc một chiếc áo khoác màu đỏ thêu lộng lẫy.

[Gia chủ gia tộc Halkion]

[Ricardo von Halgiraf Lv.???]

'Huh?'

nhớ ra danh tính của người đàn ông đó, tôi ngạc nhiên đến nỗi há hốc mồm.

'Đó là!'

Boss của tầng 20, Hắc Long.

Chắc chắn đây là hình dạng con người của người đàn ông đó.

Tôi chỉ gặp ông ta hơn một phút, nhưng vẻ ngoài của người đàn ông đó đã in sâu vào trí nhớ của tôi.

Tôi nhanh chóng đưa mắt nhìn các thông điệp của Hệ thống.

[Gia chủ gia tộc Halkion]

[Gia chủ gia tộc Shutenberg]

[Gia chủ gia tộc Lantia]

“Tại sao gia tộc Assini không đến? Rõ ràng là họ cũng được gọi mà.”

Trước câu hỏii của chàng trai trẻ, một người phụ nữ mặc áo choàng hải quân trả lời.

“Họ nói rằng họ sẽ chiến đấu đến giây phút cuối cùng.”

“Giây phút cuối cùng ư… Chẳng phải giây phút cuối cùng chúng ta nên ở bên nhau sao?”

“Nếu ngài ra lệnh, chúng tôi sẽ …”

"Thôi khỏi. Nếu họ muốn chết trên chiến trường để bảo toàn danh dự thì hãy tôn trọng điều đó.”

Chàng trai trẻ nói với giọng dịu dàng.

Đôi mắt vàng của anh ta nhìn quanh bàn. Rồi anh ta nở nụ cười tới ba Gia chủ gia tộc, và xa hơn nữa là tới những nhân vật ngồi xa hơn.

“Hỡi những người chiến binh anh dũng của thế giới này.” - Chàng trai tiếp tục như thể đang hát - “Cảm ơn tất cả vì đã chiến đấu không ngừng nghỉ. Những nỗ lực của bạn sẽ không bị lãng quên. Có thể trong lịch sử, chúng ta đã đổ máu và xung đột với nhau. Nhưng lần này, tất cả chúng ta đã đoàn kết thành một. Tôi xin bày tỏ lòng biết ơn của mình tới tất cả các bạn.”

Chàng trai cúi đầu.

“Kkeke! Nhân loại tử tế! Thật vui khi được chiến đấu cùng nhau!”

[Bậc thầy bí thuật]

[Kurushakh Lv.???]

"Tôi xin lỗi! Nếu tạo tác của tôi mạnh hơn một chút thì mọi chuyện có thể đã khác!”

"Không. Những phát minh của bạn thực sự đáng sợ.”

“Hehe, cảm ơn bạn đã thừa nhận.”

Lizardman nhe răng và mỉm cười.

Tôi nhận ra kẻ đó.

'Là…Người thằn lằn ở Tầng 30.'

Kẻ điều khiển con golem khổng lồ.

“Chà, suốt cả đời mình ta chưa bao nghĩ đến chuyện chiến đấu trên đất liền. Quả là một trải nghiệm thú vị.”

“Xin cảm tạ ngài, Thủy Long cao quý.” – Chàng trai cúi đầu.

“Hehe, dù sao thì cũng đâu còn cách nào khác chứ.”

Lão già tóc trắng cười ha ha.

Dòng chữ trên đầu lão già làm tôi bật ngửa.

[Thủy Long Thần]

[Ktaart Lv.???]

Tiếp theo đó, một người đàn ông trung niên có đôi tai hổ vẫy cái đuôi sọc của mình, nhe răng nanh và cười toe toét.

“Chúng ta đã chiến đấu hết sức mình. Không có gì phải hối tiếc!!”

"Cảm ơn ngài, Thú Vương".

Thật vậy, ông ta là Thú vương Kiadni.

Lần này, ánh mắt của chàng trai trẻ chuyển sang góc bàn.

Một nhóm người mặc áo choàng rộng và áo giáp bạc đứng đó. Trên áo giáp của họ là biểu tượng chữ thập có cánh. Tôi đã nhìn thấy nó nhiều lần. Đó là biểu tượng của Giáo phái Nữ thần.

[Chỉ huy thứ ba của Quân đội giáo phái]

[Thiết huyết Hiệp sĩ Vallention Lv.???]

[Hiệp sĩ ưu tú của đội quân giáo phái]

[Tia Chớp bạc, Hiệp sĩ Versace Lv.???]

 “Giáo hội cũng đã vất vả rồi. Mặc dù chúng tôi không nhận được sự giúp đỡ của nữ thần nhưng những đóng góp của các vị đã cho phép chúng tôi duy trì niềm tự hào của mình đến cùng.”

"Không có gì. Tôi rất tiếc vì không giúp được nhiều hơn.”

Cô gái mặc áo choàng trắng mỉm cười và nhắm mắt lại. Trong khi đó, các hiệp sĩ đều cúi đầu trước chàng trai trẻ.

"Đây có lẽ là bữa tiệc cuối cùng của chúng ta. Townia của chúng ta, vốn dĩ bị chia rẽ bởi các chủng tộc và hệ tư tưởng khác nhau, đã đổ máu vô số. Nhưng lần này, chúng ta đã đoàn kết lại.”

“…”

“Thế nhưng, chúng ta vẫn thua. Giờ đây quê hương chúng ta sẽ cháy rụi, chúng ta sẽ chìm vào những trang lịch sử đen tối cũ kỹ. Hoặc, bản thân Townia có thể biến mất. Nhưng chúng ta không có gì phải hối hận.”

Chàng trai nâng chiếc ly vàng của mình lên.

Tôi bật cười.

Bây giờ tôi đã hiểu.

Thứ mà “Hệ thống” đang cố cho tôi thấy.

'Là…Quá khứ.'

Trước khi Pick Me Up được tạo ra.

Khung cảnh ngay trước khi Townia bị phá hủy.

Và trong khi tất cả mọi người ở đây đều nở nụ cười hài lòng, thì có một người.

Một cô gái không kìm được nước mắt, không kìm được cơn tức giận, cắn môi.

[Người thừa kế thứ hai]

[Prario Al Ragnar Lv.???]


Comments

Xem nhiều nhất

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Tiếng Việt: Mục lục

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Chương 122: Bữa tiệc ăn mừng

Gacha vô hạn truyện chữ - Chương 105: Đồng đội mới

Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 144: Vĩnh biệt, Eloka

Gacha Vô hạn - Chương 91: Niflheimr (3)