Gacha Vô hạn - Chương 220 : Đồng tiền vàng
Chàng trai trẻ - được gọi là Vua lính đánh thuê ; và người đàn ông cao lớn bắt đầu đi vào khu rừng. Tôi cẩn thận đi theo họ và lắng nghe.
“Đại ca, chúng ta nên dừng lại thôi. Nếu chúng ta đi sâu hơn, chúng ta sẽ thu hút sự chú ý của lũ quái vật mất! Một vài con quái vật không thành vấn đề, bọn chúng đông quá!”
“Phải tiến vào mới có thể nhìn rõ quả trứng. Ở đây thì không thể thấy được.”
“Em không hiểu, tại sao quả trứng đó lại quan trọng đến thế ?”
“Nếu anh muốn, anh có thể quay lại trước.”
“Làm sao em có thể bỏ đại ca ở đây được?.”
“Thế thì cứ lặng lẽ đi theo thôi.”
Hai người đàn ông len lỏi qua những cành cây rậm rạp và bụi rậm, thận trọng tiến về phía trước. Đúng như chàng trai trẻ đã nói, quả trứng đứng sừng sững giữa rừng nhưng rất khó quan sát vì bị cây cối che khuất tầm nhìn. Tuy nhiên, sau khoảng năm phút đi bộ, họ đã trèo lên một gò đất cao, đủ để nhìn thấy quả trứng.
Quả trứng cao vài chục mét. Vỏ ngoài trong suốt rung chuyển, bên dưới là lớp nhầy màu xám. Trên vỏ, hàng trăm mạch máu đang vươn ra và đung đưa.
'Cái thứ chết tiệt đó mà là tạo vật mang lại hòa bình cho lục địa ư ?" – Chàng trai nheo mắt và há hốc mồm.
"Đế chế và Giáo hội đã nói vậy mà !" – Người đàn ông cao lớn run run lắp bắp.
Tôi khịt mũi. Nếu "hòa bình" có nghĩa là không còn chiến tranh, thì theo một nghĩa nào đó, đúng là quả trứng mang đến hòa bình thật.
Khi tất cả mọi người đều chết, đương nhiên là không còn chiến tranh nữa.
Một con quái vật khổng lồ chợt lướt ngang qua. Cả hai vội lùi lại và rút vũ khí ra. Nhưng nó chỉ nhìn hai người đàn ông trong thoáng chốc, rồi lại đi tiếp.
“Sao vậy ? Sao nó không tấn công chúng ta.” - Chàng trai trẻ tỏ vẻ bối rối – "Thật kỳ quái".
“Hay là bọn họ sợ đại ca?”
“Tôi có gì để chúng sợ ? َVà tôi đã bảo anh đừng dùng từ đó. Tên tôi là Yoshu.”
“Vâng, Yoshu đại ca.”
‘Yoshu à? '
Cái tên đó nghe quen quen. Chắc chắn là tôi đã nghe thấy ở đâu rồi.
Sau khi đi theo họ thêm vài phút nữa, tôi bắt đầu nhớ ra.
Yoshu.
Đó là tên của đứa trẻ đã bán cho tôi thông tin, khi chúng tôi bắt đầu leo tháp. Cậu bé đó xin một đồng tiền vàng và nói rằng cần làm gì đó.
Tôi đã đưa cho cậu ta một đồng để cậu ta khỏi làm phiền tôi.
'Thật hài hước.'
Ở phòng chờ của chúng tôi, chỉ mới nửa năm trôi qua. Nhưng trong dòng thời gian của Townia thì đã hơn mười năm rồi.
Nhưng điều đáng ngạc nhiên nhất lại là một vấn đề khác.
Đứa trẻ chỉ cao tới eo tôi giờ đã trở thành một chàng trai mạnh mẽ.
'Một đứa trẻ mà mình tình cờ giúp đỡ trên phố đã sở hữu một thế lực đáng gờm như vậy sao?'
Và cậu ta đã xuất hiện đúng lúc tôi cần giúp đỡ.
Giống như một phép màu vậy.
'Chuyện này chắc chắn không phải chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên đâu…'
Đầu óc tôi nhanh chóng phân tích và đưa ra câu trả lời.
[Nhà phát hành đã can thiệp.]
Lực lượng tiếp viện ban đầu – là nhà Assinis đã biến mất. Chính đại hoàng tử đã dùng quyền năng can thiệp để phá rối tình huống này. Đương nhiên là Mobius không thể chấp nhận chuyện đó. Tôi đoán rằng đại diện của Mobius, có thể là Tel hoặc là ai khác, đã nâng đỡ một NPC để làm đối trọng với đám quái vật mà đại hoàng tử lôi kéo xuống tầng 50.
Ngay lúc này, những con quái vật rải rác xung quanh cũng không tấn công chàng trai trẻ và người đàn ông kia. Chính xác hơn là chúng không thể tấn công.
‘Có thể cậu ta đã nhận được phước lành của Nữ thần hoặc thứ gì đó tương tự, haha…’ – Tôi cười khẩy.
Trong lúc tôi suy nghĩ, họ đã ra khỏi rừng.
Chàng trai trẻ ngoái đầu lại, cau mày nhìn chằm chằm vào quả trứng.
“Tôi đoán là Đế quốc và Giáo hội đang che giấu chúng ta rất nhiều chuyện. Họ đột nhiên treo thưởng cho cái đầu của công chúa và cả vụ việc này nữa. Họ không giải thích gì với thường dân chúng ta cả.”
“Nếu những kẻ đó nói dối thì sao?”
"Khi ấy…"
Chàng trai trẻ do dự rồi ngậm miệng lại.
Cậu ta lắc đầu.
“Chúng ta quay về đã.”
Hai người xoay lưng bỏ đi.
Khi bóng dáng họ biến mất hẳn, tôi mới đứng dậy khỏi bụi cây.
Cửa sổ hoàn thành nhiệm vụ không xuất hiện.
Tôi cứ nghĩ rằng việc trinh sát là đủ rồi, nhưng hóa ra không phải.
‘Vẫn còn việc gì đó cần phải làm chăng ?’
Tôi phủi những chiếc lá trên vai và đi đến chỗ mọi người.
“Trong trường hợp này, đột phá chính là câu trả lời duy nhất.”
"Đột phá?"
“Cho hạm đội phi thuyền sắp xếp thành đội hình mũi lao và xuyên thủng bầy quái vật. Chúng ta không thể dàn quân ra đánh, phải nhanh chóng tiếp cận quả trứng và phá hủy nó.”
“Điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ phải hy sinh rất nhiều.”
“Đúng vậy. Có lẽ hơn một nửa lực lượng của chúng ta sẽ thiệt mạng, nhưng chúng ta không còn lựa chọn nào khác.”
Jenna và Katiio đang thảo luận sôi nổi về chiến lược nhiệm vụ.
Tôi đi ngang qua Bennick - người đang lặng lẽ mài dao găm, và Kishasha - người đang ngáp dài.
“……”
Pria ngồi dưới gốc một cái cây lớn. Khuôn mặt cô ấy trầm tư, đôi lông mày bạc nhíu lại.
“A, Han…… anh quay lại rồi à.”
Nhìn thấy tôi, Pria cố nở một nụ cười.
Sau đó, cô ấy nói như đang chế giễu bản thân.
"Anh có muốn tôi giúp gì không? Dù sao thì tôi cũng chẳng có việc gì để làm."
“Ai nói là cô không thể làm được gì.”
“Tôi không có năng khiếu chiến đấu. Dù tôi luyện kiếm liên tục, nhưng so với anh, tôi chỉ như đom đóm trước trăng.”
Đó là chuyện đương nhiên. Tốc độ phát triển của anh hùng, được tăng cường nhờ kỹ năng và dấu ấn, chắc chắn là vượt xa NPC.
Pria đã luyện kiếm nhiều năm nhưng chỉ có thể đối phó với một hoặc hai con quái vật.
“Anh muốn mượn kiếm của tôi sao? Hoặc là…… anh cần mát-xa? Phải gánh vác một kẻ như tôi, chắc là vai của anh đau nhức lắm.”
Nụ cười của Pria vừa tinh nghịch vừa pha chút cay đắng.
“Tôi không cần……”
Nói đến đây, tôi dừng lại. Edis từng chỉ trích tôi vì nói những lời cụt lủn như thế.
Cô ấy bảo rằng tôi không hiểu và không quan tâm tới cảm xúc của mọi người.
"Đến đây."
Pria vỗ nhẹ xuống thảm cỏ bên cạnh cô ấy. Tôi ngồi xuống mà không nói một lời, và Pria bắt đầu xoa bóp vai tôi.
“Bờ vai này gánh vác tương lai của Townia. Nếu nó không được thư giãn đúng cách, chúng ta sẽ gặp rắc rối mất.”
Tôi không có cảm giác gì nhiều. Giống như một chiếc lông vũ cọ vào người tôi vậy.
“Cảnh tượng này làm tôi nhớ lại ngày xưa.” - Pria thì thầm - “Tôi thường mát-xa vai cho anh trai mình như thế này. Anh ấy khen tôi và bảo tôi là người mát-xa tuyệt nhất. Không biết bây giờ anh ấy đang làm gì.”
“Anh ấy vẫn còn sống, tôi chắc chắn thế.”
“Thật nhẹ nhõm. Đã gần mười năm kể từ khi tôi rời cung điện. Ước gì tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy thêm ít nhất một lần nữa.”
Tôi khịt mũi. Cô ấy sẽ sớm gặp lại hoàng tử thôi, nhưng không phải theo cách cô mong đợi đâu.
“Nghe này, Pria. Có một việc tôi cần nhờ cô.”
“Hehe, tôi giỏi mát xa lắm, muốn tôi làm cho cả năm người luôn không?”
Pria tiếp tục nhẹ nhàng vỗ vào bả vai tôi.
Mặc kệ trò đùa của cô, tôi nói tiếp: “Cô đã nghe nói đến Vua lính đánh thuê chưa?”
“Hmm, Vua lính đánh thuê. Hình như là có đấy.Tôi nghe một người hát rong trong quán rượu kể rằng anh ta và đồng đội đã chinh phục rất nhiều di tích và tiêu diệt những quái vật hùng mạnh trên khắp lục địa. Nhưng… có chuyện gì?”
“Cô phải đi ngay và chiêu mộ vị Vua đánh thuê này.”
Bàn tay của Pria dừng lại. Tôi tiếp tục.
“Tôi thấy anh ta có ảnh hưởng khá lớn trong thế giới lính đánh thuê. Nếu chúng ta có thể chiêu mộ anh ta, chúng ta sẽ nhận được một lực lượng quân tiếp viện hùng mạnh cho trận chiến này. Chúng tôi không thể rời khỏi đây, chúng tôi bị ràng buộc với nhiệm vụ. Cô là người duy nhất có thể làm được.”
“……”
“Cô giúp tôi được không?” – Tôi nhìn vào mắt Pria.
Cô ấy chớp mắt liên tục.
“Anh muốn tôi đưa anh ta tới đây à?”
"Đúng vậy."
“Tôi nghe nói có rất nhiều người giàu có đã cố gắng ký chiêu mộ anh ta nhưng không thành công. Một người như thế… làm sao tôi có thể… Tôi chỉ là một công chúa sa cơ. Tôi không có tiền bạc hay quyền lực…… ugh!”
Pria cắn môi.
“Xin lỗi, có vẻ như tôi lại phạm phải sai lầm nữa rồi. Đáng ra tôi không nên bàn lùi như vậy….”
“Nếu khó quá thì thôi, chúng ta sẽ tìm cách khác.”
“Không, tôi sẽ đi.”
“Anh ta vẫn đang ở gần đây.”
“Vậy ư? Tôi sẽ tìm anh ấy ngay!”
Pria đứng dậy. Cô bắt đầu bước về phía con đường mòn dẫn ra bên ngoài. Nhìn theo bóng lưng cô, tôi gọi lớn.
“Này.”
“……?”
“Nói với anh ta rằng Han Israt đã đến để lấy lại đồng tiền vàng.”
“Đồng tiền vàng?”
“Anh ta sẽ hiểu thôi. Phần còn lại tùy thuộc vào cô. Trông cậy vào cô đấy.”
Pria hơi giật mình. Tôi mỉm cười.
"Chúc may mắn."
Pria chậm rãi gật đầu rồi tiến về phía trước. Khi cô ấy làm vậy, một luồng sáng bao trùm lấy chúng tôi.
[Hoàn thành màn chơi!]
['Jenna(★★★★)', 'Kishasha(★★★★)' đã lên cấp!]
[Phần thưởng – 300.000G, Tinh chất rừng già (Trung cấp) x 3, Gỗ quý (A) x 13]
[MVP – 'Han(★★★★)']
Tin nhắn của Hệ thống hiện ra. Quay lại, tôi thấy các thành viên lần lượt quay trở lại phòng chờ.
'Vậy là một tầng nữa trôi qua…'
Không lâu nữa là tới tầng 50.
Không có thời gian để nghỉ ngơi. Trong đầu tôi bắt đầu tính toán công việc trong phòng chờ.
Những hạt ánh sáng bao quanh tôi. Tuy nhiên…
[Đang tải……]
'……?'
Một tin nhắn lạ xuất hiện.
[Kết nối đến máy chủ bị mất do lỗi. Vui lòng đợi trong giây lát.]
[Đang khôi phục……]
Những chiếc lá đung đưa trong gió rồi đứng im tại chỗ.
Cảnh quan khu rừng chuyển sang màu xám tro lạnh lẽo.
Đây không phải là lần đầu tiên.
Chuyện này đã từng xảy ra một lần rồi.
Đó là lúc ở tầng 10, khi Tell trực tiếp can thiệp vào nhiệm vụ.
'Có ai đó giống như thế đang ở đây.'
Tôi cố gắng quay lại.
"Ở yên đó."
Một giọng nói lạnh lẽo và vô cảm vang lên. Giới tính và giọng điệu không thể phân biệt được.
「Đã lâu lắm rồi tôi không được đứa trẻ đó mát-xa.」
"……Chuyện này là sao?"
「Chỉ là lời chào hỏi ngắn gọn trước khi chúng ta gặp nhau trên chiến trường thôi.」
“Một lời chào?”
「Chúng ta bị ràng buộc bởi một số phận đặc biệt.」
“…”
「Han Israt, ta muốn kiểm tra trình độ của cậu. Nếu cậu thực sự muốn chinh phục tòa tháp và tìm hiểu sự thật ẩn giấu của Mobius, hãy vượt qua những điều vô lý khốn kiếp ở phía trước.」
“……”
「Nếu cậu thất bại…… Ta sẽ phá hủy thế giới đổ nát này.」
Ngay sau câu nói, đó, cảnh vật đã lấy lại màu sắc.
[Khôi phục Hoàn tất!]
[Đang kết nối lại với máy chủ. Chúng tôi xin lỗi vì sự bất tiện này.]
Tôi lập tức quay lại. Sau lưng tôi chỉ còn lại một đống lá rụng.
'Đó có phải là lời tuyên chiến không?'
Có vẻ như quyền năng can thiệp của Đại hoàng tử khá mạnh mẽ. Anh ta có thể bắt chước được hành động của Tell
Phá hủy thế giới ư?
Tôi nghĩ là anh ta chỉ nói quá lên thôi… nhưng điều đó không quan trọng.
Điều cần quan tâm là, có khả năng hoàng tử sẽ xuất hiện ở tầng 50.
Ánh sáng bao trùm cơ thể tôi, và khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đã trở lại khe nứt không gian.
Tôi nhìn về phía trước.
Chiếc gương ở giữa phòng vẫn đang lấp lánh.
[Leo lên tháp và cứu thế giới!]
[Hầm ngục chính: Tầng hiện tại – 47]
Chinh phục tòa tháp và cứu thế giới. Đây là câu nói mà tôi đã thấy hàng ngàn lần khi còn là một Master, và bây giờ là một anh hùng.
Câu nói đó khiến tôi thấy thực sự mệt mỏi.
“Oppa, có chuyện gì vậy?” - Jenna tò mò nhìn tôi từ bên ngoài.
"Không có gì."
Tôi lắc đầu và đi theo cô ấy vào quảng trường.
Có rất nhiều việc cần phải làm. Cuộc chiến quyết định không còn xa nữa.
Đợi mãi
ReplyDeleteCảm ơn ad cảm ơn vì đã ban
ReplyDeleteCám ơn ad đã ban
ReplyDeleteTks ad 🙌
ReplyDelete