Gacha Vô hạn - Chương 210: Chó Điên ra oai, người người hoảng sợ

 Tôi đang đứng giữa một cái hố lớn, những mảnh đá, mảnh giáp và vết máu nằm rải rác xung quanh.

Sức mạnh khủng khiếp của đòn tấn công ban nãy đã nghiền thanh kiếm của tôi thành bột, và ngay cả bộ giáp tôi mặc cũng rách nát.

Cơ thể tôi thực ra cũng không thoải mái gì. Tự biến thân thể mình thành một tảng thiên thạch,đương nhiên là vượt quá sức chịu đựng của da thịt con người. Cũng may, hậu quả của Long Trảo Kích nhẹ nhàng hơn so với Thiên Hồn đao, và khi đó tôi vẫn đang kích hoạt Vảy Rồng Đen.

‘Đánh đổi như thế này cũng không tệ lắm…’

Tôi cười thầm.

Jenna và Velkist đã đi vào đường ngầm bên dưới viên pha lê trung tâm mà không gặp trở ngại gì.

Những kẻ đứng gần điểm rơi của tôi đều đã tan xương nát thịt. Sijal, gã khổng lồ mặc trang phục Ba Tư, và những tên “linh cẩu” tinh nhuệ. Không một ai sống sót.

Đáng lẽ họ nên nghe lời Jenna.

Những kẻ may mắn thoát chết cũng bị thương không nhẹ, nhưng quan trọng là họ đã mất hết ý chí chiến đấu. 

Những anh hùng ở xa hơn thì há hốc miệng và trợn mắt kinh hoàng. Một số anh hùng thậm chí còn thẫn thờ đến nỗi đánh rơi vũ khí.

Khi tôi đưa mắt nhìn quanh, những kẻ chạm phải ánh mắt của tôi đều tái mặt. Họ từ từ lùi lại, rồi quay lưng bỏ chạy toán loạn.

Xem ra, những người này chưa bao giờ phải đối mặt với kẻ thù mạnh mẽ vượt trội.

Dù tôi nhiều lần thầm chửi rủa độ khó quái đản của Townia… nhưng nhờ nó, chúng tôi đã trui rèn được bản lĩnh và ý chí chiến đấu vượt xa các anh hùng cùng cấp độ.

Ding!

Một lần nữa, khung chat của Hệ thống lại bật lên.

[http://go.onewinch.tv/ – Buổi phát sóng trực tiếp của One TV]

[Chó Điên ra oai, người người hoảng sợ!]

[Người xem trực tiếp: 8.312]

Tôi thở dài và chậm rãi bước ra khỏi cái hố, tiến về phía rào chắn ma thuật.

Mọi người đều lùi xa khỏi hướng tôi đang đi, giống như đàn linh dương né tránh con sư tử.

[라이큐 (Pikapik3) : Đỉnh quá trời ơi! Phê như phim!]

[상스치콤 (NolJulAra): Anh chàng này ngầu như cục xì lầu luôn!]

[LandOver17: Không thể tin được! Thật không thể tin được! Đây là tàn tích dành cho cấp độ 4x thôi mà?]

[RRAAR: Đúng rồi, đó là tàn tích dành cho cấp độ 4x. Nghĩa là không có anh hùng nào cấp 50 trở lên]

[LandOver17: Nếu vậy… chắc anh ta là anh hùng 5 sao bẩm sinh chăng?]

[Readq2: Có phải anh ta chính là ngôi sao băng đã tiêu diệt loài khủng long không?!]

Tôi đưa tay tắt cửa sổ trò chuyện thêm một lần nữa.

Xem ra những tin đồn về tôi sẽ tiếp tục gia tăng. Sẽ chẳng ai tin rằng tôi chỉ là anh hùng 1 sao bẩm sinh.

Thực tế, so với những anh hùng cùng cấp độ, chỉ số của tôi không hề vượt trội. Nhưng trình độ kỹ năng và mức độ thành thạo của tôi ở một đẳng cấp hoàn toàn khác so với họ. Quan trọng hơn, tôi đã kiếm được một dấu ấn phù hợp với phong cách chiến đấu của mình.

Cả dấu ấn lẫn kỹ năng đều là “độc nhất vô nhị”, nên không ai biết những điểm yếu của chúng.

Ví dụ như đòn Long Trảo Kích ban nãy. Kỹ năng này có sức công phá lớn, phạm vi phá hoại rộng nhưng lại dễ bị bắt bài. Nếu ban nãy các anh hùng tản ra ngay khi tôi nhảy lên cao thì họ sẽ không thê thảm đến vậy.

Đăng Thiên và Vảy Rồng Đen thì thời gian công hiệu quá ngắn, thời gian hồi chiêu quá dài. Thiên Hồn Đao thì khỏi nói, mỗi lần sử dụng là tôi lại đau đớn đến điên dại.

'…Thật hài hước.' – Tôi cười khẩy.

Chỉ với một chiêu duy nhất, toàn bộ trận chiến đã dừng lại. Không kẻ nào giữ được ý chí chiến đấu sau khi chứng kiến pha tấn công kiểu “sao băng” bạn nãy.

Có vẻ như họ nghĩ rằng tôi có thể sử dụng kỹ thuật đó nhiều lần.

Tôi hướng mắt về phía lực lượng còn lại của Sao Bạc.

Những thành viên cảnh vệ, tay lăm lăm vũ khí, nghiến răng nhìn tôi. Nhưng họ không có ý định tấn công. Họ chỉ nhìn tôi bằng đôi mắt sợ hãi và khuôn mặt tái nhợt.

Một chàng trai trẻ quen thuộc bước lên.

“Ngay cả với sức mạnh như vậy… anh đã…”

Là Adilung Rizos, Chủ hội Sao Bạc. Bộ trang phục ủa anh ta lấm lem bụi và máu. Môi anh ta chuyển sang màu xanh và mắt anh ta rướm máu. Có lẽ ban nãy, đòn tấn công của tôi đã phá vỡ rào chắn ma thuật của Adilung và anh ta bị phép thuật phản phệ.

Adilung nhìn tôi với đôi mắt vô hồn.

“Ngay từ đầu, anh đã đùa giỡn với chúng tôi, phải không?”

“Anh đang nói gì thế?”

“Với sức mạnh của anh, anh toàn hoàn toàn có thể chiếm lấy nơi này ngay từ lúc đầu. Chúng tôi chỉ…”

“Đủ rồi, anh không bỏ được tật nói nhiều à?”

Tôi khịt mũi.

Tôi không ưa quan điểm của Adllung, tôi cũng không đồng tình với lối suy nghĩ ngây thơ của anh chàng này. Nhưng tôi không muốn ra tay với anh ta.

 “Chúng tôi… không còn cơ hội nữa, phải không?”

“Có vẻ như vậy.”

Tôi trả lời một cách vô cảm. Tất cả các anh hùng cấp thấp của Sao Bạc ở trong pháo đài đều đã chết. Lực lược chủ chốt của đội cảnh vệ hầu như đã bị tiêu diệt.

Quan trọng hơn, dù chúng tôi không ra tay, vẫn có những kẻ khác sẽ sớm chiếm lấy nơi này.

“Rất nhiều người vô tội cũng bị giết.”

Adilung tiếp tục lên tiếng. Giọng nói của anh ta cho thấy, anh ta không còn chút ý chí chiến đấu nào.

Một số cảnh vệ đã nhận ra rằng Jenna và Velkist đang đến gần bức tượng nữ thần, và báo cáo với Adilung. Nhưng anh không nói gì, chỉ nở một nụ cười cay đắng.

“Nếu không muốn chiến đấu thì hãy ở lại lãnh địa và đừng bao giờ ra ngoài.” - Tôi gằn giọng - “Chăm lo cho lũ trẻ của anh. Đừng cố gieo rắc những ý tưởng kỳ lạ của mình vào đầu người khác.” 

Từ hôm nay, Hội Sao Bạc chính thức tan ra.

Chà, kể cả không có tôi, nó cũng sẽ sớm tan rã thôi. Sijal và đồng bọn đã ủ mưu từ lâu rồi. Sự xuất hiện của chúng tôi chỉ đẩy nhanh tiến độ của sự tan rã mà thôi.

Không lâu sau…

Chíu.

Viên pha lê phía sau lưng Adilung nhấp nháy và chuyển sang màu vàng. Đó là dấu hiệu cho thấy Jenna và Velkist đã thành công.

 [Thông báo!]

[Master 'Anytng' đã chiếm đóng thành công khu di tích.]

[Anh hùng của các Master khác sẽ tự động bị đẩy khỏi khu vực trong vòng 10 giây!]

 “Han…”

"Cái gì?" - Tôi quay lại nhìn Adilung.

Cơ thể anh ta đang tỏa sáng. Giống như những anh hùng khác, anh ta đang bị đẩy khỏi tàn tích và triệu hồi trở lại phòng chờ.

“Chúng tô sẽ không quên chuyện ngày hôm nay đâu.”

"Anh muốn làm gì thì làm."

Trong làn ánh sáng chói lòa, Adilung và những anh hùng khác lần lượt biến mất.

Cuối cùng, khi không còn ai xung quanh, tôi mới ngồi phịch xuống và thở dốc.

Trong lúc đó, Hệ thống vẫn tiếp tục gửi thông báo.

 [Chúc mừng Master Anythng đã chiếm được tàn tích!]

Comments

  1. bây h ko quên thì cũng ko làm đc j main cả:) thích main gọi nifhelm đến bắn là hết

    ReplyDelete

Post a Comment

Xem nhiều nhất

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Tiếng Việt: Mục lục

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Chương 122: Bữa tiệc ăn mừng

Gacha vô hạn truyện chữ - Chương 105: Đồng đội mới

Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 144: Vĩnh biệt, Eloka

Gacha Vô hạn - Chương 91: Niflheimr (3)