Gacha Vô hạn - Chương 209: Chó Điên tái xuất
Đại bác của tàu Lucette khai hỏa, tạo ra một cái lỗ nhỏ trên cổng.
Tôi thọc tay vào cái lỗ đó, và bẻ những tấm thép nứt nẻ để tạo thành một khoảng hở.
Bước qua kẽ hở, tôi đi vào trong pháo đài.
Ở sảnh trước pháo đài, có rất nhiều người đang chạy toán loạn. Đây chắc chắn là “tác phẩm” của Adilung. Anh ta đang triệu tập thêm anh hùng thông qua các cổng không gian.
Sự xuất hiện của họ khiến tôi cảm thấy bực bội.
Đa số đều chỉ ở cấp 10 đến 20. Họ chưa được đào tạo bài bản, chỉ đơn giản là những tấm khiên thịt mà thôi.
Nhiệm vụ của họ là kéo dài thời gian, chờ đến khi lực lượng cảnh vệ tới.
“Ngăn chặn chúng lại! Ngăn chúng bằng mọi giá!”
Một thanh niên mặc trang phục cảnh vệ đứng trên tháp canh ở tầng hai và hét lên.
‘Thật ồn ào.’
Tôi rút con dao găm và phóng về phía tên cảnh vệ đó.
“Ngậm miệng lại đi”.
Lưỡi dao của tôi xẹt qua cổ, và tên cảnh vệ gục xuống ngay tại chỗ.
Tôi nhảy lên cầu thang, trèo lên tháp canh và nhìn xung quanh.
Jenna và Velkist đang quét sạch quân lính trên tường, như một cái chổi hất tung lũ kiến.
Nhưng những kẻ rắc rối thực sự bây giờ mới xuất hiện.
[Bọn đạo đức giả kia! Các ngươi xong đời rồi!]
Ở phía đằng xa, một vài chiếc phi thuyền đang đáp xuống. Ngọn lửa bùng cháy dữ dội và khói bốc lên nghi ngút. Hàng chục anh hùng lăm lăm vũ khí nhảy xuống.
[Bình đẳng? Hòa bình? Các ngươi bị điên à!]
{Haha! Làm thịt lũ bò hai chân này đi anh em ơi!]
Ba hoặc bốn chiếc phi thuyền đã tiếp cận vách đá sau pháo đài. Một số anh hùng cầm kiếm và giáo đang đu dây xuống.
Tất nhiên, chúng không phải là thành viên của Sao Bạc.
'Rắc rối đấy.'
Bùm! Bùm!
Những tiếng đại bác rền vang làm tai tôi rung lên. Một cuộc đấu pháo dường như đang diễn ra ở đâu đó.
'Có khoảng… mười toán quân vừa tới.'
Những kẻ mới xuất hiện là những tên cướp khát máu thực sự. Chúng giết bất cứ ai trong tầm mắt.
Đây chính là cục diện thường thấy ở các tàn tích.
Một thế lực làm chủ tàn tích và những thế lực khác rình mò xung quanh. Chỉ cần một dấu hiệu bất thường, ngọn lửa hỗn chiến sẽ bùng lên.
'Không còn là một chọi một nữa…’
Bao nhiêu đấu với bao nhiêu? Tôi cũng không biết nữa.
Vút
Đang suy nghĩ, tôi cảm thấy có luồng sát khí hướng về phía mình và khẽ nghiêng đầu. Một mũi tên vừa sượt qua má tôi.
“……”
Ở vách đá đằng xa, tên xạ thủ đang loay hoay lắp tên để tiếp tục tấn công. Nhưng đã quá muộn.
Tôi vung tay và ném con dao găm của mình.
Con dao găm cắm vào trán của gã xạ thủ, và hắn rơi xuống như một cục đá.
“Tên kia có vẻ nguy hiểm” – Giọng ai đó hét lên từ trên vách đá.
“Bắn hắn đi! Bắn đi”
Xem ra những kẻ xâm nhập đã để ý đến tôi. Đương nhiên là tôi không lãng phí thời gian đứng đó đối đầu với chúng. Thay vào đó, tôi tăng tốc, len lỏi băng qua các tháp canh để tập hợp với Jenna và Velkist.
Pháo đài này vốn dĩ được xây dựng để chống lại sự xâm lược của kẻ thù, nhưng trong tình huống hiện tại, nó đã bị vô hiệu hóa. Giờ đây, nơi này đã biến thành bãi chiến trường.
Khó có thể phân biệt được đâu là đồng minh và kẻ thù, người ta điên cuồng vung vũ khí vào nhau.
Trong tình huống này, một nhóm nhỏ tinh nhuệ sẽ hữu dụng hơn là một đám đông ô hợp. Hỗn chiến như thế này hơi rắc rối, nhưng chúng tôi sẽ thắng. Chắc chắn là như vậy.
Xoẹt
Phập!
Velkist vung kiếm vào một anh hùng vừa nhảy xuống từ vách đá.
“Như thế này mới vui chứ.”
Vút vút vút!
Những mũi tên bay ra từ cây cung của Jenna, găm vào cơ thể của những kẻ đang dùng thang leo lên tường thành.
Mọi tòa nhà trong pháo đài đều bị nhấn chìm trong khói mù và lửa nóng.
Âm thanh của vũ khí va chạm, tiếng la hét tuyệt vọng, tiếng nổ chói tai, tiếng da thịt bị xé nát, hòa lẫn với tiếng cười điên loạn, vang vọng khắp pháo đài như một dàn nhạc điên cuồng.
Khoảng mười phút trôi qua...
"Chúng ta cần phải xử lý bao nhiêu tên?"
Jenna vẫn bắn liên tục đến nỗi khó có thể nhìn thấy bàn tay của cô ấy.
“Ai mà biết được!”
Tôi vung kiếm mà không hề ngoảnh lại.
“Kiếm của tôi bị mẻ mấy chỗ rồi đấy!”
Velkist liếm mép.
Chúng tôi đứng thành hình tam giác ở một góc tường thành và quan sát tình hình.
Với cục diện như thế này, chỉ cắm đầu chiến đấu liều lĩnh không phải là giải pháp hợp lý. Kẻ giành chiến thắng không phải là kẻ giết được nhiều đối thủ, mà là kẻ kiểm soát được nơi này.
“Chạy sâu vào bên trong đi! Chúng ta phải mau chóng chiếm giữ viên pha lê trung tâm!”
“Vâng, Oppa!”
Trong các phe tấn công, nếu một phe nào đó kiểm soát được viên pha lê trung tâm, một bức tường bảo vệ sẽ được thiết lập trong khoảng thời gian nhất định. Các phe khác sẽ bị trục xuất, và phải chờ đến khi tường bảo vệ hết tác dụng mới có thể phát động tấn công trở lại.
'Lực lượng chủ chốt của đội cảnh vệ chắc chắn đã tập trung ở chỗ đó.'
Adilung là một pháp sư cao cấp, và theo những gì anh ta thể hiện, anh ta rất thành thạo ma pháp không gian.
Trong tình huống hiện tại, điều duy nhất Hội Sao bạc có thể làm là dựng tuyến phòng thủ cuối cùng ở khu vực pha lê trung tâm.
Khi tôi đang suy nghĩ thì….
Bùm!
Một chiếc phi thuyền loạng choạng và đâm vào pháo đài. Khói, lửa, đá và các mảnh vỡ bay ra khắp mọi hướng.
Một vài anh hùng đang chiến đấu gần đó đã biến thành thịt băm.
<Tiền bối!!>
Tiếng kêu hoảng hốt của nữ phi công vang lên. Tôi ngước mắt lên trời.
Một trận không chiến đang diễn ra ở đó. Ba chiếc phi thuyền, mang ba biểu tượng khác nhau đang đuổi theo Lucette.
Bùm! Bùm! Bùm bùm bùm!
Ánh lửa đỏ rực của đại pháo bùng nổ trên không trung.
Phi thuyền Lucette bay lượn nhào như chim, tận dụng kích thước nhỏ bé để tránh né đợt pháo kích.
<Giúp tôi với!>
‘Chúng tôi ở dưới này, và cô ở trên đó, chúng tôi có thể giúp gì cho cô đây?’ – Tôi khịt mũi và nói vọng vào hệ thống truyền tin: “Giữ gìn cẩn thận nhé. Nếu cô làm nổ tung món đồ chơi mới này, cô sẽ phải ăn khoai tây cả tháng đấy.”
“Cẩn thận anh em ơi” – Một gã đàn ông vừa đặt chân lên tường thành thì trợn mắt nhìn tôi và kêu ầm lên – “Chó Điên! Hắn đang ở đây!”
Bốp
Tôi nhảy tới, tung một cú đấm vào mặt gã, khiến gã ngã lộn cổ xuống đất.
“Chó điên…” – Tôi nghiến răng.
Cô này chết tiệt đã đặt cho tôi biệt danh này… Nếu một ngày nào đó tôi gặp lại cô ta, tôi sẽ nện cho cô ta một trận.
“Tiền bối, mấy kẻ mạnh đâu hết cả rồi” – Velkist lớn tiếng gọi – “Sao nãy giờ toàn thấy lũ ô hợp thế này?”
“Oppa, chúng ta làm gì tiếp theo?”
Dù có rất nhiều cuộc đụng độ quanh đây, nhưng gần như không có anh hùng cấp cao nào. Có lẽ lực lượng chủ chốt của các phe đều đã hướng tới viên pha lê trung tâm.
"Chúng ta cũng đi thôi nào." - Tôi lên tiếng giục giã họ, và nhảy khỏi bức tường thành.
Thịch
Tôi đáp xuống mái của một tòa tháp canh, và tiếp tục nhảy sang tòa nhà tiếp theo.
Velkist và Jenna nhanh chóng chạy theo sau.
Xoẹt
Ngay khi tôi hạ gục một tên sát thủ trên mái nhà, tầm nhìn của tôi bỗng trở nên mờ đi.
[http://go.onewinch.tv/ – Buổi phát sóng trực tiếp của One TV]
[Chó Điên tái xuất trong tàn tích?!]
[Người xem trực tiếp: 511]
Có vẻ như ai đó đã bắt đầu phát sóng livestream.
Tôi tắt cửa sổ phát sóng. Người xem đang bàn tán về điều gì đó, nhưng tôi quyết định bỏ qua. Họ muốn xem gì thì xem, dù sao thì kỹ năng của tôi cũng đã được bộc lộ trong sự kiện Festa rồi.
Thịch, thịch
Thịch, thịch
Từ mái nhà này sang mái nhà khác. Từ bức tường này sang bức tường khác.
Chúng tôi quét sạch mọi kẻ thù cản đường và tiến vào trung tâm pháo đài.
Không lâu sau, tôi đã nhìn thấy…
Ở giữa những tòa tháp canh, một viên pha lê khổng lồ tỏa sáng lung linh. Và xung quanh viên pha lê đó, đội cảnh vệ Ngôi Sao Bạc đã dựng lên các rào chắn.
Xung quanh rào chắn, những kẻ tấn công bu lại như kiến.
“Kya ha ha! Giết chúng đi!”
“Giết bọn ăn cỏ đó đi!”
Theo tôi biết, ở phía sau viên pha lê, có một cầu thang hẹp dẫn xuống lòng đất. Và ở cuối cầu thang là một căn phòng, nơi đặt món vật phẩm được cho là “trái tim” của tàn tích này.
“Chúng ta phải làm sao?” – Jenna quay sang tôi – “Có nên lẻn vào không?”
Tôi lắc đầu. Chắc chắn lối vào đã được giăng đầy rào chắn ma thuật phòng ngự. Quan trọng hơn, danh tính của chúng tôi quá nổi bật, rất dễ bị chú ý.
“Đặc biệt là mình, hahaha…”
Tôi nở một nụ cười cay đắng.
Trên cao, những tiếng nổ và tiếng động cơ phi thuyền rền vang. Phía dưới, ma thuật lửa, ma thuật sấm sét và các loại ma thuật khác lóe lên liên hồi.
Xem xét số lượng anh hùng và phi thuyền quanh đây, e rằng các Master ở các khu vực lân cận dường như cũng đã đánh hơi được tình huống lộn xộn này.
Chúng tôi cũng có thể gọi quân tiếp viện từ phòng chờ, nhưng sẽ mất kha khá thời gian.
'Đêm dài lắm mộng, càng để lâu càng dễ sinh phiền toái’.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi nhìn hai người họ.
“Được rồi, chúng ta đột phá thôi. Nhưng tôi sẽ đi một mình.” - Tôi chỉ vào viên pha lê và nói tiếp - “Tôi sẽ thu hút sự chú ý ở bên kia, hai người lẻn vào đường ngầm, giành lấy vật phẩm ở dưới đó”.
“……Một mình anh có thể làm được không?” – Velkist nhíu mày.
“Chúng ta còn lựa chọn nào khác đâu?”
“Được rồi, Oppa, em nhận nhiệm vụ” - Jenna mỉm cười rạng rỡ - “Trông cậy vào anh đấy. Vel oppa, chúng ta đi thôi.”
“…….”
Velkist có vẻ hơi khó chịu nhưng rồi cũng chạy theo Jenna.
Sau khi xác nhận hai người đó đã biến mất, tôi nhảy khỏi bức tường.
Chiến lược lần này cũng khá giống những cuộc chiến trước đây. Nhưng… đây là cách hiệu quả nhất mà chúng tôi có thể làm được.
Tôi mỉm cười, vung quay kiếm và từ từ tiến về phía rào chắn.
“Halkion Syraos.”
<Tôi đây.>
"Tới lượt ông rồi đấy."
<Hừ, tôi sắp chết vì buồn chán rồi đấy!>
Lách tách.
Một tia sét đỏ thẫm bắt đầu xuất hiện quanh tay trái của tôi.
<Nhân tiện, cho tôi hỏi chút. Cậu có phải Hoàng đế chuyển sinh không? Hoặc con cháu một vị thần nào đó? Tốc độ và tỷ lệ đồng bộ hóa kỹ năng cao dữ dội, ngay cả tôi cũng bất ngờ… >
"Nếu là thế thì sao?" - Tôi cười khúc khích.
Đúng như lời Hắc Thiên Long nói, tỷ lệ đồng bộ kỹ năng của tôi tăng rất nhanh. Bây giờ, tôi có thể kích hoạt kỹ năng mà không cần sự hiện diện trực tiếp của con chim bồ câu béo bự.
“Ngươi là…!”
Sijal đã nhìn thấy tôi.
Đôi mắt xanh của cô ta nhăn lại, và sát khí bùng lên như ngọn lửa.
"……Tao sẽ giết mày."
Cô ta chĩa kiếm về phía tôi, toàn thân bê bết máu.
[Hoét!].
Sijal thổi chiếc còi quanh cổ cô ta, và tất cả sự chú ý của đội cảnh vệ Ngôi Sao Bạc đều đổ dồn về phía tôi.
Không chỉ có đội cảnh vệ…
“Ôi trời, nhìn xem ai đây.”
Bên ngoài rào chắn cũng vậy.
Một gã khổng lồ cao lớn, mặc trang phục giống như người Ba Tư, đưa mắt nhìn tôi.
Hắn đưa tay múa hai thanh kiếm cong vun vút và liếm môi.
"Không phải chính là Chó điên khét tiếng sao? Đúng lúc lắm, ta đang muốn đổi món đây."
Hắn ta bước qua những xác chết nằm rải rác trên nền đá và tiến về phía tôi.
“Anh em ơi! Trước hết, hãy giết tên đó đã! Nếu để hắn sống thì sẽ rất phiền phức.”
“Có lý! Tạm đình chiến đã!”
“Đúng vậy! Tên này rất nguy hiểm!!”
Anh mắt sắc bén của đám “linh cẩu” cũng hướng về phía tôi.
Những kẻ này đều là lực lượng chiến đấu chủ chốt của những người chơi PVP. Chúng là những tinh hoa thực sự của mỗi lãnh địa.
Mỗi tên đều tỏa ra khí chất hoàn toàn khác biệt so với những anh hùng của hội Sao Bạc.
[http://go.onewinch.tv/ – Buổi phát sóng trực tiếp của One TV]
[Chó Điên chuẩn bị ra tay! Một chọi một trăm?!]
[Người xem trực tiếp: 5.142]
Cửa sổ livestream bật lên lần nữa. Số lượng người xem đã tăng gấp mười lần.
'…….'
Tôi hít một hơi thật sâu.
Ở đâu đó, Jenna và Velkist hẳn đang chờ đợi cơ hội.
Không cần phải kiềm chế nữa.
“Lần này ngươi chết chắc rồi.”
Sijal nhổ ra một ngụm máu. Một vệt màu tím xuất hiện trên cổ cô ta.
Đó là dấu hiệu cho thấy cô ta đang kích hoạt Dấu ấn.
“Xin lỗi nhé, Chó Điên. Đời vốn bất công mà.”
“Phải đấy. Nếu ngươi muốn sống, ngươi nên ngoan ngoãn ngủ ở nhà….”
Đám “linh cẩu” cũng kích hoạt Dấu ấn của họ.
Sau đó.
Bùm! Bùm ! Bùm!
Với âm thanh chói tai, những mũi giáo, thanh kiếm, mũi tên và ma pháp bắn về phía tôi.
Đó là một cảnh tượng hoành tráng. Như thể một dàn pháo hoa đang bắn quanh tôi.
Đáp lại, tôi cũng kích hoạt kỹ năng của mình.
['Han (★★★★)' đã vào trạng thái Đăng thiên!]
Cảm giác như có một quả bom vừa phát nổ trong đầu tôi. Máu chảy trong huyết quản của tôi dâng trào, và tia sét đỏ thẫm lan tỏa khắp cơ thể.
[Kỹ năng độc nhất, 'Vảy Rồng đen' được kích hoạt!]
Bùm! Bùm ! Bùm!
[Anh hùng này miễn nhiễm với phép thuật!]
[Anh hùng này miễn nhiễm với phép thuật!]
[Anh hùng này miễn nhiễm với các đòn tấn công vật lý!]
[Anh hùng này miễn nhiễm với các đòn tấn công vật lý!]
[Anh hùng này miễn nhiễm với phép thuật!]
[Anh hùng này miễn nhiễm với các đòn tấn công vật lý…]
Hiện tại, tôi đã nâng Huyết Hắc Long Chân Chính lên cấp độ 3. Vảy rồng đen lan ra từ vai trái của tôi và bao phủ toàn bộ cơ thể tôi trong chốc lát.
Cảm giác như có những cây kim đang đâm vào khắp tĩnh mạch của tôi.
Xoẹt xoẹt! Xoẹt xoẹt!
Những tia sét đỏ thẫm tạo thành đôi cánh hình rồng phía sau tôi, và tầm nhìn của tôi chuyển sang màu đỏ.
[Nguy hiểm!]
['Han (★★★★)' đang bắt đầu bị tha hóa!]
Theo lời Hắc Long, kỹ năng này càng nâng cao, ảnh hưởng của Tháp đối với tâm trí tôi càng nặng.
Đó là chuyện đương nhiên, bất cứ thứ gì giá trị đều đi kèm với rủi ro tương ứng.
<Này, cậu sẽ không phát điên ở đây chứ?> - Hắc Thiên Long, trong hình dạng tia sét đỏ, lên tiếng hỏi tôi.
“Còn lâu mới có huyện đó.” - Tôi mỉm cười.
Trong lúc tôi nói chuyện với Hắc Thiên Long, khói bụi đã tan dần và mọi người dần nhìn thấy rõ hình dạng của tôi.
“Cái… cái gì thế kia!”
“Một, một con quái vật?”
Tôi đang đứng bình thản trên mặt đất. Thế như, chỉ riêng điều đó đã khiến nền đá bị nứt toác ra.
Bụp bụp!
Những tia sét tại thành đôi cánh sau lưng tôi đang nổ lách tách.
Ở cấp độ 3 của Huyết Hắc Long, tôi có thể điều khiển trọng lực.Tất nhiên, mức độ hiện tại thì cũng chứ có gì ghê gớm. Nhiều nhất thì tôi chỉ có thể tăng trọng lượng cơ thể của mình thôi.
<Tăng khoảng một ngàn lần nhé?> - Hắc Thiên Long lên tiếng.
‘Một ngàn lần tức là… Khoảng 80 tấn. Đủ để tạo ra một cú sốc.’
Tôi gật đầu và giậm chân.
Bùm!
Chỉ với một cú nhảy, cơ thể tôi bắn lên cao hàng chục mét.
Không, đó không còn là một cú nhảy nữa. Tôi đang bay.
Ở phía dưới, gần 100 anh hùng đang nhìn chằm chằm vào tôi một cách ngơ ngác.
“Nếu muốn sống thì hãy chạy đi!”
Từ xa, Jenna vừa hét lớn vừa bắn mũi tên xuyên thủng rào chắn ma pháp.
Tiếng hét của cô khiến mọi người như choàng tỉnh. Nhưng đã quá muộn.
Tôi cúi đầu, và cơ thể tôi bắt đầu rơi xuống.
Không phải rơi với tốc độ bình thường, mà với gia tốc từ khả năng thao túng trọng lực.
Toàn thân tôi phóng đi như viên đạn. Thậm chí tôi có cảm giác như mình đã phá vỡ bức tường âm thanh.
Tôi rút thanh kiếm của mình ra. Luồng sét đỏ và ngọn lửa xanh quấn lấy nhau, bao phủ lưỡi kiếm.
[kỹ năng đặc biệt 'Long Trảo Kích' được kích hoạt!]
Ngay trước khi chạm đất, tôi vung kiếm chém xuống.
ẦMMMMMMMMM
Trời đất như đảo lộn.
Chất đấy
ReplyDeletenổ cái bùm!
ReplyDeleteNgầu đấy
ReplyDeleteOách đấy
ReplyDelete