Gacha Vô hạn - Chương 206: Lời đề nghị


Vậy là Anytng đã bắt đầu “Cuộc sống bang hội”.

Theo thỏa thuận, Anytng chỉ là thành viên tạm thời. Tuy nhiên, Saecheorom, thủ lĩnh bang hội, không phân biệt đối xử với anh ta, trao cho anh ta quyền phân phối vật phẩm và chỉ định anh ta cấp bậc là thành viên bang hội chính thức.

Bang hội Sao Bạc tuyên bố rằng tất cả các thành viên đều bình đẳng, bất kể là là thủ lĩnh bang hội hay thành viên tạm thời.

Trên danh nghĩa là như vậy. Nhưng thực tế thì…

“Có vẻ như sẽ không bao giờ đến lượt chúng ta.”

Trong biệt thự dành riêng cho chúng tôi, Velkist dựa lưng vào tường và cằn nhằn. 

“Theo như tôi biết, hôm qua có hai người nhận được tài nguyên. Nhưng thứ tự vẫn không thay đổi, chúng ta vẫn bị xếp cuối cùng.”

“À, họ được ưu tiên vì họ gặp tình huống khẩn cấp. Chúng ta đâu thể can thiệp được?” – Jenna cố gắng xoa dịu Velkits.

“Không lẽ họ là những kẻ duy nhất có việc gấp?”

"Đó là sự thật nhưng…"

Velkist và Jenna đều nhìn tôi. Biểu cảm của họ cho thấy cả hai đều đang bối rối.

Mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó.

Ba ngày tiếp theo, vẫn có thêm những kẻ chen ngang. Và lượt của chúng tôi vẫn bị xếp cuối cùng.

‘Mấy kẻ đó toàn là cảnh vệ nhỉ.' – Tôi khịt mũi.

Theo Adilung, họ là những anh hùng đã đóng góp công sức lớn lao trong việc chiếm lại tàn tích này từ tay những người chơi PvP. Thực tế, họ chính là sức mạnh của Hội Sao Bạc.

Jenna nói rằng trong quá trình trinh sát quanh tàn tích, cô đã phát hiện nhiều hạm đội ẩn núp từ xa.

Họ sẽ tấn công ngay khi họ nhìn thấy bất kỳ điểm sơ hở nào. Đúng như cô gái hôm qua nói, nếu “đội cảnh vệ” suy yếu, kẻ địch sẽ xâm chiếm nơi này.

‘Tuy nhiên, việc “đội cảnh vệ” nhận được quá nhiều ưu đãi như thế này, cũng là một quả bom nổ chậm’ – Tôi cười thầm – ‘Lịch sử Trái đất thiếu gì chuyện như vậy’.

“Hahaha” - Velkist chế nhạo - “Một thiên đường lý tưởng nơi mọi người đều bình đẳng và yêu chuộng hòa bình?”

Đó là những gì Adilang đã nói với chúng tôi khi giới thiệu Bang hội Sao Bạc.

“Thật ngây thơ và ngu xuẩn. Làm sao họ lên được tầng 40 nhỉ? Có lẽ họ chỉ phải đối mặt với những nhiệm vụ dễ dàng.”

Velkist rút nửa thanh kiếm ra khỏi vỏ. Sau đó cậu nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Tiền bối, chúng ta phải làm gì đó.”

“…”

" Nơi này là một mớ hỗn độn, đầy rẫy những kẻ đạo đức giả. Chắc chắn là anh hiểu mà. Dù ở đâu thì kẻ mạnh luôn giành chiến thắng. Phải không, nhóc Cung thủ?” – Velkist lè lưỡi – “Chúng ta phải tiếp tục màn kịch này bao lâu nữa đây?”

“À, thì…” - Jenna gãi má - “Không phải ý kiến của Master là quan trọng nhất hay sao?”

“À, đúng rồi. Cái gã khó chịu đó. Nhưng lâu nay anh ta chỉ ngoan ngoãn nghe theo yêu cầu của anh thôi mà, tiền bối??”

“Đừng nói nhảm nữa.” – Tôi lắc đầu.

"Vâng vâng, Là lỗi của tôi." - Velkist ngồi phịch xuống ghế và trả lời bằng giọng bất mãn.

Thật ra, lý do khiến tôi không thể đưa ra quyết định, chính là Anytng.

Rốt cuộc, anh ta là chúa tể thực sự của Townia. Cách Anytng xử lý chuyện này sẽ quyết định con đường tương lai của chúng tôi.

Tất nhiên, tôi đoán là nếu tôi có quậy tưng một trận thì Anytng cũng sẽ không trách tôi.

Thực ra lời nói của Velkist không hoàn toàn sai. Hầu hết những lời đề xuất của tôi đều được đáp ứng.

Nhưng về lâu về dài, một lãnh địa mạnh mẽ cần phải có một Master mạnh mẽ. Tôi không thể lấy danh Loki để đứng chỉ đạo sau lưng mãi được.

'Nếu mình là Master…'

Tôi sẽ không bao giờ tham gia vào một bang hội như thế này.

Ở một khía cạnh nào đó, nơi này còn rắc rối hơn các bang hội PVP. Nếu họ là những người chơi PvP, tôi có thể chiến đấu hết mình, nhưng đối phó với những kẻ này khá khó khăn.


Họ bóp cổ bạn bằng nụ cười thay vì bằng lưỡi kiếm. 

“Tiền bối, anh sẽ làm gì nếu anh là Master?”

“Tôi sẽ chịu đựng chuyện này.”

“Chịu đựng? Không giống anh chút nào.”

“Vậy cậu có thể đối đầu với bao nhiêu kẻ thù trong cùng một lúc?”

Trong thời gian làm Master, tôi đã từng xung đột với một bang hội tương tự và bị “bóc phốt” trên diễn đàn cộng đồng game thủ. Quãng thời gian đó thật tệ hại, tôi phải đối mặt với vô số trận chiến.

Đối thủ là thành viên của bang hội, hoặc những kẻ “nghĩa hiệp” muốn làm anh hùng.

Với năng lực của Townia hiện tại, vừa đối đầu với các Master khác vừa tiếp tục leo thác là chuyện bất khả thi.

“Nhưng nếu bọn họ cứ tiếp tục như thế này… liệu anh còn chịu đựng được không?” – Velkist vẫn chưa bỏ cuộc.

Tôi trông trả lời, chỉ lặng lẽ cầm lấy bức tượng trên bàn.

Đó là 'Bức tượng ngựa chiến dũng cảm' mà Anytng đã tặng tôi, sau khi chinh phục tầng 45.

Không biết từ bao giờ, tôi cảm thấy vui khi nhận được những bức tượng này.

Chỉ cần chạm vào nó cũng cảm thấy thoải mái.

“Tôi sẽ quan sát thêm một thời gian nữa” - Tôi vừa nói lắc lư bức tượng trong tay.

--

[Kênh Bang hội]

Anytng> Xin chào! Tôi chỉ là thành viên tạm thời của bang hội, nhưng xin hãy quan tâm đến tôi.

Saecheorom> Chào mừng ^^.

YaoingMeongMeong> Rất vui được gặp bạn~

Ggalkkemi> Chào mừng người bạn mới!

Tối hôm đó.

Khi Anytng đăng nhập vào Pick Me Up, cửa sổ chat bang hội luôn luôn bận rộn.

Trong thời gian qua, tôi đã quen mặt với khá nhiều Master ở đây. Những kẻ chat nhiều nhất là những kẻ yếu đuối nhất. Họ còn được gọi là những “người chơi ăn cỏ”.

Khả năng chiến đấu của họ rất thấp vì họ đã từ bỏ việc leo tháp, chỉ tập trung vào việc xây dựng lãnh địa, chiêu mộ và trang trí các anh hùng.

Có nhiều lý do khác nhau để từ bỏ việc leo tháp.

Bởi vì họ thấy mệt mỏi. Bởi vì họ cảm thấy nó quá khó khăn. Bởi vì họ cảm thấy tiếc cho những người anh hùng đã chết. Bởi vì việc xây dựng và trang trí rất thú vị…

Dù sao đi nữa, ở Pick Me Up có rất nhiều người chơi như vậy.

BlueRose> Nhân tiện, bạn có thấy loại hoa mới xuất hiện trong cửa hàng không? Nó đẹp quá.

MilkLove33> Ý bạn là hoa thủy tiên phải không?

BlueRose> Đúng rồi, chính là nó. Trồng trong hồ thủy sinh thì đẹp hết xảy! 

MilkLove33> Mỗi khóm tốn tới 300 viên đá quý đấy. 

BlueRose> Không sao. Các anh hùng của tôi thích nó ^^;

300 viên đá quý cho mỗi khóm hoa, một mức giá quá đắt. Nhưng vẫn rất nhiều người mua hoa.

Lakshumi> Có ai có mẫu phòng chờ hình tròn 5 tầng không? Tôi muốn mở rộng theo kiểu đó.

Saecheorom> Tôi có đấy. Cho tôi email của bạn, tôi sẽ gửi file.

Thế đấy. Kênh chat của bang hội liên tục tràn ngập những cuộc trò chuyện như vậy.

Hầu như không có thông tin nào liên quan đến chiến đấu. Chủ yếu là về việc trang trí phòng chờ.

Mặt khác, có một số thành viên lại không đồng tình với bầu không khí đó.

Những người này khá cảnh giác. Họ không bao giờ chào hỏi khi đăng nhập. Ngay cả khi ai đó hỏi một câu hỏi về anh hùng hoặc nhiệm vụ, họ đều phớt lờ hoặc gạt đi. Thỉnh thoảng, cuộc trò chuyện của họ diễn ra như thế này:

Melt> Này

Dydie> Vâng

Melt > Vào đi

Dydie> Vâng

Có lẽ, họ đang rủ nhau vào một kênh trò chuyện riêng tư, dành cho một nhóm nhỏ hơn.

Tuy nhiên, Anythg dường như không mấy quan tâm. Bất kể chuyện gì xảy ra với Bang hội Sao Bạc hay bất cứ điều gì họ làm, anh ta đều mặc kệ. Master của tôi hiếm khi tham gia trò chuyện bang hội trừ khi đăng nhập hoặc đăng xuất.

Rồi một ngày.

Khi Edis gửi cho tôi một báo cáo cập nhật.

Melt> Anythg có ở đó không?

Một thành viên chủ chốt của đội cảnh vệ đã lên tiếng gọi Anytng trong kênh chat bang hội.

Tôi ngừng đọc báo cáo và chăm chú quan sát.

Anytng> Có, tôi đây.

Melt> Xin lỗi, nhưng tôi có chuyện gấp muốn nói với anh. Anh có thể qua đây không?

[Ding!]

['Melt' đã mời bạn vào kênh trò chuyện riêng tư 'Đội cảnh vệ Sao Bạc'. Bạn có chấp nhận không?]

[Có (Đã chọn)]

Tôi mỉm cười. Rốt cuộc, dường như chuyện gì đó đang xảy ra.

"Xin chào. Anh bạn, anh có ở đó không?"

Tiếng gõ cửa vang lên. Tiếp theo là tiếng bước chân của ai đó ở bên ngoài.

Jenna và Velkist đã ra ngoài tập luyện, chỉ có tôi một mình trong phòng. Dường như những người này chỉ muốn gặp riêng tôi.

“Anh bạn là Israt của Townia phải không? Tôi có vài điều muốn nói. Anh có thể mở cửa được không?

Khi tôi mở cửa, một người phụ nữ da nâu mặc áo giáp da xuất hiện. Cô chính là nữ chiến binh cách đây vài ngày đã gạt người đàn ông trung niên sang một bên để đòi quyền ưu tiên.

Tên cô ấy là Sijar Mekne. Cô là phó Master của Melt, đồng thời cũng là thủ lĩnh của đội cảnh vệ.

“Phew, gặp được anh rồi.”

Sijar bước vào phòng và ngồi xuống ghế sofa. Sau đó cô ấy nhìn tôi và nói.

“Anh là người chiến thắng ở sự kiện Festa hôm trước, đúng không? Đấu thủ Chó Điên đã một mình quét sạch hàng chục người. Tôi cũng tham gia giải đấu đó… Chà, thành tích của tôi không tốt lắm… nhưng tôi đã thấy cách anh chiến đấu. Anh rất mạnh.”

"Vậy thì sao?"

“Tham gia đội cảnh vệ đi. Không, chính xác hơn là, hội mà chúng tôi sắp thành lập.”

Sijar thì thầm.

“Master của chúng tôi cũng nhận ra giá trị của anh. Có lẽ ông ấy cũng đang nói chuyện với Master của anh về điều đó.”

“…”

“Thật lòng mà nói, anh không thấy chán khi phải làm bảo mẫu cho những kẻ yếu đuối kia sao? Anh chấp nhận còng lưng gánh vác cho bọn chúng à?”


“…”

“Lúc đầu, tôi chấp nhận chuyện đó. Nhưng theo thời gian, tôi nhận ra rằng mọi chuyện thật tệ.”

Đôi mắt xanh của Sijar tối sầm lại.

“Ngay trước khi các anh đến, nơi này đã bị tấn công. Hai mươi ba thành viên Sao Bạc đã chết. Nhưng tất cả những người thiệt mạng đều thuộc đội cảnh vệ. Anh có biết tại sao? Bởi vì không có Master nào gửi quân tiếp viện!

“…”

“Bọn khốn nạn. Chúng thậm chí không nhớ nổi những ai đã chết để chiếm nơi này. Chúng cũng không biết ai đã đã đổ máu để bảo vệ tàn tích.Vũ khí, quân lính, phi thuyền. Đội cảnh vệ chúng tôi phải chịu trách nhiệm cho mọi thứ. Chúng chỉ ngồi ăn sẵn nằm ngửa, sau đó phàn nàn vì chúng tôi lấy đi nhiều tài nguyên hơn.

Tôi cười thầm, khẽ vuốt ve bức tượng ngựa chiến. Có vẻ như tôi không phải đợi lâu.

“Chúng tôi sẽ lật đổ tất cả.” - Sijar nói - “Những kẻ chỉ muốn lợi dụng người khác. Những kẻ hèn nhát và tham lam. Những kẻ khốn nạn cúi đầu nhưng lại nói xấu sau lưng. Chúng tôi sẽ xử lý chúng.  Hãy tham gia cùng chúng tôi.”

"Không, cám ơn."

"Cái gì?"

"Không, cám ơn."

Cùng lúc đó, Anytng cũng gõ bàn phím.

Anytng> Không, cảm ơn.

Tôi hiểu những gì cô ta nói. Kẻ yếu chưa chắc là kẻ tốt. Và trên đời này, rất nhiều kẻ quên đi trách nhiệm, chỉ nhớ tới quyền lợi.

 “Vậy… anh bạn sẵn sàng nhường tài nguyên cho những kẻ như vậy?”

“Đương nhiên là không.”

“Vậy thì tại sao?”

"Đi đi. Đừng kéo tôi vào vũng lầy của các người.”

“Nếu anh tham gia cùng chúng tôi, chúng tôi sẽ ưu tiên cung cấp tài nguyên cho anh.”

"Tôi nói cô đi đii."

Tôi đặt tay lên vỏ kiếm.

Nét mặt của Sijar trở nên tối sầm.

“Cả đám tay sai đang trốn sau cánh cửa nữa. Dẫn họ đi.”

"…Ngươi sẽ phải hối tiếc."

“Đó không phải việc của cô.”

Sijar lườm tôi rồi bỏ đi.

Đồng thời, Anytng cũng rời khỏi cuộc trò chuyện riêng tư của đội Vệ binh Sao Bạc.

Tôi bật cười. Thứ chúng tôi quan tâm không phải là những cuộc đấu tranh chính trị nhỏ nhặt như vậy.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Ở phía đó, Sijar và các thành viên cảnh vệ đang rời khỏi khu nhà.

"Oppa!" - Cửa sổ đột nhiên mở ra, Jenna nhanh nhẹn nhảy vào - “Hóa ra mọi chuyện là vậy sao!!”

"Cô đến từ khi nào thế?"

“Được một lúc rồi. Em phát hiện thấy họ đi về hướng này.” - Jenna bước tới chỗ tôi - "Thật phiền phức. Nếu chiến đấu ngay từ đầu thì dễ dàng hơn nhiều."

Tôi gật đầu.

“Vậy, anh sẽ làm gì, Oppa?”

“Còn gì nữa. Làm việc cần phải làm, thế thôi.” 

Tôi vứt lá thư đang viết dở vào thùng rác.

Jenna thở dài: “Chà, cũng chẳng còn cách nào khác.”

“Để ý nhé. Chắc chắn sẽ có hệ thống cảnh vệ gần viên pha lê.”

“Em sẽ tìm hiểu về nó.”

“Hãy thông báo cho Velkist nữa. Chuẩn bị dần đi là vừa."

“Vâng!”

Rốt cuộc thì quãng thời gian nhàm chán này cũng sắp đến hồi kết thúc.


Comments

Post a Comment

Xem nhiều nhất

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Tiếng Việt: Mục lục

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Chương 122: Bữa tiệc ăn mừng

Gacha vô hạn truyện chữ - Chương 105: Đồng đội mới

Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 144: Vĩnh biệt, Eloka

Gacha Vô hạn - Chương 91: Niflheimr (3)