Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 197: Quyết định sinh tử

 Khi kích hoạt trạng thái Đăng Thiên, sức mạnh trong cơ thể tôi tăng vọt. Nhờ đó, tôi tạm thời thoát khỏi sự khống chế trong giây lát.

Với tất cả nỗ lực, tôi dồn sức điều khiển tay trái, phóng dao găm về phía thánh nữ mù.

Vút!

Con dao găm lao đi. Trước sự ngạc nhiên của tôi, nó cắm sâu vào ngực của thánh nữ. Cô ta loạng choạng và chúi đầu về phía trước.

‘Sao lại dễ vậy?’

Tôi hơi ngỡ ngàng trước cảnh tượng đó, nhưng đây không phải lúc để suy nghĩ nhiều. Lợi dụng tình huống này, tôi quay đầu bỏ chạy. Ưu tiên hàng đầu của tôi bây giờ là tìm Pria.

‘Tất cả bọn họ đều là đối thủ cấp Boss...’

Một người phụ nữ thả quả cầu ma thuật như máy bay ném bom, một thú nhân với nắm đấm khủng khiếp và thậm chí là một thánh nữ có sức mạnh kỳ lạ.

Tôi đã nhìn thấy họ trong hoạt cảnh thăng cấp lên 4 sao, tôi cũng biết rằng họ là những nhân vật quan trọng, thậm chí còn đoán được rằng họ sẽ trở thành kẻ thù cấp Boss. Nhưng… tôi không bao giờ ngờ rằng cả ba người lại xuất hiện ở đây cùng nhau. Nếu là từng người một thì tôi còn có hi vọng, chứ cả ba người thì thắng thế quái nào được!

Tôi tiếp tục chạy về rìa doanh trại và nhìn lại.

Có vẻ như họ đang tấn công đội quân của gia tộc Assinia, vì họ không còn đuổi theo tôi nữa.

Những quả cầu lửa vẫn bùng nổ, những binh sĩ vẫn bị hất tung lên cao.

Đồng thời từ phía trước mặt, tôi nhìn thấy một vài toán quân giữa những lá cờ phấp phới.

Đó là đội quân giáo phái Nữ thần.

‘Tình hình càng lúc càng tệ hại…’

Tôi lắc đầu và tăng tốc độ.

[Chiến binh giáo phái Lv.25] X 32

[Hiệp sĩ giáo phái Lv.32] X 2

Lực lượng của phe giáo phái đã xâm nhập toàn bộ khu vực này.

Binh!

Tôi đá văng một tên đang lao tới và dùng kiếm đâm vào ngực hắn. Sau đó, tôi chém gục liên tiếp ba tên nữa và hướng tới lều của Pria.

Soạt

Tôi lật tung rèm của chiếc lều, nhưng không thấy cô ấy.

'…Cô ấy không ở đây.'

Mọi thứ bên trong được sắp xếp gọn gàng, không có dấu hiệu chiến đấu hay phá hoại.

Có vẻ như cô ấy không ở đây và rời đi.

Điều này có nghĩa là cô ấy không ở trong lều, ngay từ trước khi những kẻ kia xuất hiện.

'Pria có thể đi đâu vậy......'

Trong đầu tôi chỉ nghĩ ra một nơi mà thôi. Tôi quay lại, quyết định đi về phía con đường mòn dẫn đến vách đá, nơi có đài quan sát.

Nhưng… Ngay khi tôi bước tới con đường mòn, tôi thấy một toán lính đang chiến đấu với cô gái mặc áo trắng.

Không, đây không thể gọi là “chiến đấu” được. Đó là một vụ thảm sát.

Cô gái mà Hệ thống gọi là “thánh nữ mù” đứng đó, giữa những tiếng la hét và xác chết rải rác. Xung quanh cô ta, những người lính, rõ ràng là bị khống chế, đang gào khóc trong khi dùng vũ khí tự tấn công bản thân mình.

Tôi chĩa thanh kiếm về phía trước và nhảy bổ tới.

<Lại gặp nhau rồi>

Thánh nữ xoay người, nghiêng đầu về phía tôi.

<Xin chào, anh hùng. Ta là Irine Icario, Thánh nữ thứ 38 của Giáo hội Tel Ikar…….>

Đôi mắt của cô ta hướng về phía tôi, khiến tay chân tôi run lên. Nhưng do quán tính, thân thể tôi vẫn lao đi.

Trước khi cô ta kịp nói xong, thanh kiếm của tôi xuyên qua trái tim của nữ thánh.

Phập!

Tôi xoay người, vặn mạnh thanh kiếm, tạo thành một lỗ hổng lớn trên ngực cô ta. Sau khi rút kiếm ra, tôi đạp mạnh, đẩy cô ta ngã xuống đám cỏ. 

Cơ thể của thánh nữ phun máu tung tóe, nhưng vẫn ngọ nguậy trên nền đất. Máu vừa phun ra khỏi cơ thể đã nhanh chóng di chuyển, tụ lại vào lỗ hổng nơi trái tim cô ta.

Trước đó, tôi đã phóng dao găm vào ngực thánh nữ, vậy mà cô ấy vẫn ở đây, có vẻ như không hề hấn gì. Xem xét tình hình hiện tại, có lẽ cô ta cũng sẽ hồi phục lại sớm thôi.

Khạc ra một ngụm máu, tôi lại chạy tiếp.

May là ban nãy tôi chưa tắt trạng thái Đăng thiên. Suýt nữa thì tôi đã bị cô ta tóm gọn rồi.

Kỹ năng của cô ta dường như là một loại ma nhãn nào đó. Từ giờ cho đến khi gặp lại cô ta, tôi sẽ suy nghĩ tìm cách phá giải kỹ năng này.

Dần dần, khi tôi leo lên cao, màn sương mù dần bao phủ xung quanh. Từ trong sương mù vang lên âm thanh của tiếng la hét và tiếng vũ khí va chạm.

Tôi siết chặt chuôi kiếm dính máu của mình và lao vào màn sương.

Ở đó, tôi thấy Pria, cầm một thanh liễu kiếm, đang vật lộn với năm tên lính phe giáo pháo.

Tuy nhiên, cô ấy đã bị áp đảo. Một lưỡi giáo vừa sượt qua cẳng tay của Pria, khiến cô hét lên đau đớn và đánh rơi thanh kiếm của mình. Đám lính dường như không có ý định bắt sống Pria, chúng xông tới và nhiều loại vũ khí đồng loạt nhắm vào cơ thể cô.

Keeng!

Tôi đã kịp can thiệp ngay lúc đó.

Vung thanh kiếm của mình, tôi chém gãy hai ngọn giáo và hất tung một chiếc rìu. Sau đó, tôi vung chân đạp ngã tên lính định đâm Pria bằng dao găm. Tay trái tôi vung lên, bắt lấy thanh kiếm đang nhắm vào cổ Pria. Cuối cùng, tôi tiễn hắn chầu trời bằng một nhát chém ngang ngực.

“Ái chà.” - Tôi lắc đầu và ôm lấy bàn tay trái. Thanh kiếm của tên lính đã xé rách găng tay, máu đang rỉ ra bàn tay của tôi.

“Han…! Anh…”

“Sao cô lại ngạc nhiên thế? Đây có phải là lần đầu tiên đâu” – Tôi bật cười – “Không cần chào hỏi gì đâu. Chỉ cần nhìn cũng có thể biết tình hình không ổn.”

“Chuyện gì…… đang xảy ra thế?”

“Quân đội của giáo phái đã tấn công. Chúng ta đang bị đánh bại.”

Tôi đưa tay, định dắt Pria bỏ chạy. Nhưng trước hết…

['Trạng thái Đăng thiên của Han(★★★★) đã bị vô hiệu hóa.]

Tôi quyết định hủy trạng thái Đăng Thiên để bảo toàn sức lực. 

“Vậy thì chúng ta phải chống trả bọn chúng chứ!” – Pria ngơ ngác – “Ngài Delphin rất mạnh! Ngài ấy đâu rồi……!”

"Theo tôi."

“Úi!”

Không có thời gian để giải thích. Tôi nắm lấy cổ tay Pria và dẫn cô ấy ra khỏi đó.

Nếu chúng tôi đi theo con đường bên trái, chúng tôi sẽ đến được bãi đáp khinh khí cầu. Tôi dự định cướp lấy một chiếc và trốn lên bầu trời. Nhưng…'

Bùm bùm!

Phừng phừng!

Ở phía xa, ngọn lửa khổng lồ đang bốc lên từ bãi đáp khinh khí cầu. Một số chiếc vừa cất cánh cũng biến thành những quả cầu lửa và rơi xuống.

'Chết tiệt.'

Biết đi đâu bây giờ?

Nếu chúng tôi chạy sang hướng khác, nó sẽ dẫn tới vùng đồng bằng. Tuy rộng rãi nhưng lại rộng và thoáng, không thích hợp để chạy trốn hay ẩn nấp.

‘Phải ra khỏi đây trước đã!’

Tôi cắn môi. Đằng sau chúng tôi là vách đá sâu hút hun hút. Vị trí này quá đỗi nguy hiểm.

Tôi kéo cổ tay Pria và đổi hướng. Nhưng cô ấy nức nở lên tiếng:

 “Han!”

“…?”


 “Buông tay tôi ra. Tôi có thể chạy theo anh."

"Ok."

Tôi thả tay cô ấy ra. Pria xoa xoa cổ tay, nước mắt lưng tròng và nhìn tôi.

“Mấy chìa khóa trước đó… Cô đang giữ chúng, phải không?”

“Vâng, tôi luôn giữ chúng bên mình.”

“Hãy bám sát tôi nhé.”

Lực lượng chủ lực của quân đội giáo phái dường như cũng đã tiến vào doanh trại của nhà Assinis. Khói lửa và tiếng la hét vang vọng khắp nơi.Đó là một vụ thảm sát một chiều.

Chúng tôi cẩn thận di chuyển, giấu mình giữa những tán cây và bụi rậm.

Pria lúng túng đi theo phía sau tôi.

“Chuyện gì…… đang xảy ra…….”

Bang! Bang bang bang bang!

<Ahaha! Chết đi, chết đi!>

Persene vẫn đang bắn ra những quả cầu ma thuật khủng khiếp. Mặt Pria tái nhợt.

"Đó là…."

“Nhận ra cô ta rồi à?”

“Đó là Đại pháp sư Persene! Sao ngài ấy lại…Mm!”

Tôi bịt miệng Pria lại. Từ bên phải chúng tôi, một người đàn ông cao lớn đang bước tới. Những bước chân của ông ta làm rung chuyển mặt đất.

Đó chính là Thú Vương, Kiadni.

'Chết tiệt.'

Tôi quay sang bên trái. 

Một cô gái nhỏ nhắn mặc áo trắng đang bước tới. Đằng sau cô ấy, tôi có thể nhìn thấy các Thánh Hiệp sĩ được trang bị giáp lộng lẫy.

[Thánh Hiệp sĩ giáo phái Lv.42] X 30

Một tiếng cười lảnh lót dội vào tai tôi.

<Kahahahaha!>

<Không còn nơi nào để chạy nữa đâu, Anh hùng.>

Persene từ trên trời đáp xuống mặt đất.

“…….”

Bên trái, bên phải và phía trước đều bị chặn.

Phía sau tôi chính là vách đá sâu hun hút.

"Chúng ta nên làm gì?" - Pria run rẩy nhìn tôi.

Đột phá chính diện? Không, cơ hội thành công quá thấp. Ngay cả khi chỉ có một mình tôi cũng quá khó, huống chi ở đây còn có Pria.

Vậy còn cách nào khác không?

"…Haha..." 

Tôi cười cay đắng và nhắm mắt lại. Dù mọi chuyện đã diễn ra bất ngờ đến mức phi lý, nhưng... trong số những giải pháp mà tôi nghĩ đến vào hôm qua, có một giải pháp hữu dụng trong tình huống này

“Pria, chuẩn bị chạy theo tôi.”

"Anh định đi đâu?"

“Tới vách đá.”

“Nhưng ở đó……”

Tôi không nói gì cả. Pria ngẫm nghĩ vài giây rồi nhìn tôi và gật đầu.

Thế là, tôi nắm chặt kiếm, Pria nắm áo tôi. Cả hai từ từ lùi lại mà không hề quay đầu. 

Năm bước, mười bước, năm mươi bước…

Không lâu sau, ba gia chủ đã tiếp cận chúng tôi từ những hướng khác nhau.

“Anh hùng, nếu anh định bỏ chạy thì đáng ra anh nên bỏ cô ta lại.” - Persene mỉm cười – “Nếu ban nãy anh làm thế, có lẽ chúng ta đã để anh đi.”

“Ta muốn đấu với ngươi một cách công bằng… với tư cách là một chiến binh, nhưng thật đáng tiếc.” - Thú Vương khoanh tay và bước tới.

<…….> - Thánh nữ lặng lẽ tiến đến gần với đôi mắt nhắm nghiền.

'… Chó má….' – Tôi rủa thầm. Cái nhiệm vụ chết tiệt này, độ khó đến mức phi lý. 

Chà, dù sao thì đây cũng không phải đây là lần đầu tiên tôi phải thốt ra câu chửi này.

“Đủ rồi” - Persene lên tiếng - “Giao người phụ nữ đó ra đây.”

“Ngài Persene!”

“Im ngay” – Nữ pháp sư gằn giọng - "Ta không muốn nghe giọng nói của ngươi” 

“Đợi đã, xin hãy lắng nghe! Tôi……."

"Ta đã bảo ngươi câm miệng!" - Persene hét lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Pria.

Pria im bặt, khuôn mặt cay đắng và nước mắt chực trào ra.

Persene quay lại nhìn tôi và mỉm cười.

“Anh hùng, tiếp tục câu chuyện nào. Anh có thực sự nghĩ rằng mình có thể giành chiến thắng ư? Nếu muốn giữ được mạng sống, hãy đưa ra lựa chọn đúng đắn.”

<Đại Hoàng tử rất đánh giá anh rất cao.> - Thánh nữ bước tới - <Anh xứng đáng nhận được sự tôn trọng.>

“Anh hùng, ngươi là một chiến binh xuất sắc, xứng đáng tham gia vào sự nghiệp vĩ đại của chúng ta. Hãy giao cô gái đó ra và tham gia cùng chúng ta.” - Thú Vương nói thêm.

Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói.

“Nếu tôi giao Pria, chuyện gì sẽ xảy ra với cô ấy?”

"À…."

Persene giơ tay phải lên.

Mana của cô ta tụ lại như một lưỡi dao.

“Chúng ta sẽ đáp trả sự đau khổ của mình. Để cô ta trải nghiệm nỗi đau ấy. Để cô ta sống dở chết dở, để cô ta khao khát được chết.”

<Kẻ phản bội đáng bị trừng phạt thích đáng.> - Thánh nữ thì thầm.

“Ta đồng ý.” - Thú Vương gật đầu.

Tôi quay lại và nhìn lại.

“……Han.”

Pria đang nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ.

Không còn vẻ duyên dáng như một nàng công chúa, chỉ còn là một cô gái nhỏ bé đang sợ hãi tột cùng.

“Nếu, nếu anh có thể sống sót, thì cũng được thôi. Anh, anh có thể giao tôi cho họ….”

“Ngưng nói nhảm.” - Tôi nhẹ nhàng gõ vào trán Pria.

Sau đó tôi lại hướng về phía trước.

<Anh hùng, chúng ta có một lý do vĩ đại. Chúng ta cần cứu tất cả mọi người đang đau khổ trên thế giới này. Anh biết những gì đang xảy ra đối với thế giới này là điều sai trái mà.>

Giọng nói của nữ thánh vang vọng trong đầu tôi. Giọng nói của cô ấy đã chứa đầy sức mạnh ma thuật.

“Anh hùng, con khốn đó cần phải trả giá. Ta sẽ nói cho anh sự thật. Chúng ta đã trải qua những gì, tại sao chúng ta lại trở nên như thế này. Bản chất thực sự của con khốn phản bội đó….” – Giọng nữ Pháp sư ngân nga.

“Thật vớ vẩn.” - Tôi bật cười. Tôi đã cố gắng kìm chế nhưng không thể, tiếng cười đã bật ra - “Tại sao tôi lại phải tham gia cùng một đám khốn nạn thảm hại?”

"…Cái gì?" – Mặt Persene trở nên méo mó.

Tôi nhếch miệng cười khẩy.

“Các người nghĩ rằng chỉ có các người bị dối xử bất công sao? Chỉ có các người bị rơi vào vũng lầy  sao?”


“…….”

“Có rất nhiều người cũng bị lôi kéo mớ hỗn độn này, dù ngay từ đầu họ chẳng liên quan gì. Máu, mồ hôi và nướ mắt họ tuôn rơi không biết bao nhiêu lần…”

Mỗi trận chiến là một địa ngục trần gian. Những ngày đau khổ, giằng co giữa sự sống và cái chết.

Tôi đã giết vô số kẻ thù và chứng kiến đồng đội chết không biết bao nhiêu lần.

Nhưng…

 “Chúng ta không trút giận lên người khác.”

Chúng tôi không bắt ai phải hứng chịu sự đau khổ của mình. Chúng ta không kéo người khác xuống vũng bùn cùng mình. Chúng tôi nỗ lực vươn lên và sống tốt hơn mỗi ngày.

“Hãy nói với chủ nhân của mấy người. Ngừng tuôn ra những điều nhảm nhí và rửa cổ cho sạch đi. Tôi sẽ đến và lấy nó sớm thôi”.

 “…”

Ba người nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng.

 “Đó có phải là lời cuối cùng của ngươi không?” - Persene lẩm bẩm bằng một giọng điệu vô cảm.

Tôi không trả lời và quay sang Pria.

“Pria.” - Tôi thì thầm - "Giữ chặt. Đừng buông tay nhé.”

“Ồ, vâng… vâng, được ạ.”

Ngay sau đó, Pria bám chặt vào tay tôi.

Tôi xoay thanh kiếm của mình và hướng nó về phía trước một lần nữa.

Cả ba đang lững thững tiến lại gần tôi.

“Các ngươi cũng nên suy nghĩ đi. Cách tạo dáng thật đẹp khi bị chém đầu”.

"Đồ khốn điên khùng này! " - Persene nhìn tôi và chửi rủa.

Đáp lại, tôi giương ngón tay giữa ra, trỏ vào mặt ả. 

Sau đó, tôi tóm lấy Pria và nhảy xuống vách đá cao hàng ngàn mét.


Comments

Post a Comment

Xem nhiều nhất

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Tiếng Việt: Mục lục

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Chương 122: Bữa tiệc ăn mừng

Gacha vô hạn truyện chữ - Chương 105: Đồng đội mới

Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 144: Vĩnh biệt, Eloka

Gacha Vô hạn - Chương 91: Niflheimr (3)