Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 196: Cuộc tập kích
Tôi đưa tay vuốt mặt.
“……”
Máu từ cơ thể của Delphin bắn tung tóe, ướt đẫm mặt tôi.
Người mà Adel ca ngợi là Hiệp sĩ mạnh nhất Đế quốc đã trở thành một mớ hỗn độn đẫm máu chỉ sau cái vẫy tay của người phụ nữ đó. Cô ấy chết mà không thể kháng cự chút nào.
“Con sâu trắng tội nghiệp.”
Perseine nhìn xác của Delphin với vẻ khinh bỉ trước khi chuyển ánh mắt sang tôi. Một nụ cười tạ dị xuất hiện trên môi cô ta.
“Anh hùng… Chà, những kẻ đến từ thế giới khác, được ban phước lành để trở nên mạnh mẽ hơn sau mỗi trận chiến… Chàng trai, bây giờ anh đã mạnh tới mức nào rồi? Nhìn anh chiến đấu và xử lý đám thuộc hạ của ta, thú thật là ta cũng phải ngạc nhiên đấy.”
Tôi cau mày.
Theo lời người phụ nữ này nói, rõ ràng là hiểu biết và tư duy của cô ta vượt xa loại quái vật thông thường.
“Các người nghĩ rằng chúng ta sẽ lặng lẽ chờ chết sao? Các người nghĩ rằng chúng ta ngoan ngoãn chấp nhận làm vật hy sinh cho sự trưởng thành của các người sao?”
Perseine cười lớn.
“Ở những thế giới khác thì có thể như vậy, nhưng ở đây, chúng ta có Hoàng tử vĩ đại...”
Tôi thủ thế, sẵn sàng di chuyển bất cứ lúc nào.
Kẻ thù trước mặt tôi đã nghiền nát Delphin thành từng mảnh chỉ trong phút chốc, bằng thứ phép thuật kỳ quái nào đó.
Tôi không thể mất cảnh giác dù chỉ một giây.
Thấy vậy, Perseine làm bộ cười duyên dáng, “Ôi trời, không cần phải cảnh giác thế đâu.”
Mụ vung tay, phẩy chiếc quạt lông và che miệng lại.
'…Thật tệ.'
Tôi đã vạch ra kịch bản của hàng trăm biến cố, và lên kế hoạch kỹ lưỡng để đối phó với những biến cô đó. Nhưng… tôi ngờ mọi chuyện sẽ diễn ra như thế này vào ngày hôm nay.
Hiện tại, cả Jenna, Velkist và Anytng đều không ở đây.
Chỉ có tôi mà thôi.
'Mình cần phải câu giờ.'
Sắp đến lúc giao ca. Nếu mọi người không nhận được tin tức gì của tôi, họ sẽ gửi quân tiếp viện ngay lập tức.
"Mục tiêu của các người là gì?" - Tôi nhíu mày - “Có phải là trả thù không?”
Perseine thở dài.
“Chà, ta không quan tâm lắm đến việc trả thù. Dù sao thì chúng ta cũng không còn gì cả. Bây giờ chúng ta chỉ là tàn dư của một thế giới đã bị hủy hoại.”
"Thế rốt cuộc là gì?"
“Đầu tiên, chúng ta muốn đáp lại sự sỉ nhục mà chúng ta đã phải chịu, không chỉ ngang bằng mà gấp trăm, gấp nghìn lần.”
‘Đồ điên…’ – Tôi thầm nhủ - ‘Rõ ràng ả nói rằng ả không quan tâm đến việc trả thù. Vậy cái mà ả vừa nói là thứ khỉ gió gì…?’
Perseine ném chiếc sừng đẫm máu của Delphin xuống đất.
“Và thứ hai…”
“Có phải là… sự giải thoát?”
“Ta không thích những kẻ hay ngắt lời. Nhưng anh nói đúng. Giải thoát, phải, đó là một phần của quá trình này. Kể từ khi chuyện này xảy ra…”
Một đường gân đen phồng lên cạnh mắt Perseine. Cô nghiến răng như thể đang rất đau đớn.
“Mỗi khoảnh khắc đều như điên cuồng, mỗi ngày đều như địa ngục.”
“……”
“Nhưng trả thù hay giải phóng, đó chỉ là mục tiêu thứ yếu. Chúng ta không bám víu vào những điều tầm thường như vậy. Chúng ta chỉ đi theo Hoàng tử.”
Perseine đưa tay ôm má, hai chân xoắn vào nhau và lẩm bẩm với vẻ mặt mơ màng.
“Ồ, Hoàng tử vĩ đại của em…”
Cô ta dường như đã mất đi lý trí.
Tôi xoay thanh kiếm của mình, định xông lên tấn công ngay khi cô ta lộ ra sơ hở. Nhưng… ngay cả khi đang choáng váng, những ngón tay của ả vẫn chỉ vào tôi.
“Chúng ta sẽ… vượt qua thế giới này.”
“……?”
“Và giải phóng... tất cả những ai đau khổ. Đó là mục tiêu của chúng ta. Đó là ý muốn của Hoàng tử vĩ đại.”
Vượt qua thế giới này.
Giải phóng.
Đột nhiên, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi. Lẽ nào mục đích của những kẻ này là…
'Bọn họ… đang tìm cách vượt qua xiềng xích của nữ thần và tòa tháp?'
Điều đó có thể thực hiện được không?
“Chà, nhìn vẻ mặt của anh, có lẽ anh đã đoán ra rồi phải không? Đúng như mong đợi, quả là một chàng trai thông minh. Anh hùng à, anh rất xứng đáng để trở thành cánh tay trái của Hoàng tử.” – Nữ phù thủy liếm mép – “À nhân tiện, ta là cánh tay phải của ngài. Chúng ta sẽ trở nên thân thiết với nhau…”
“Ồ..” – Tôi cười khẩy - “Bây giờ cô đang định chiêu mộ tôi phải không?”
"Như thế có vấn đề gì không?" - Perseine nháy mắt với tôi - “Ta đã nghe kể về chiến công của anh. Thật đáng tiếc nếu anh chết một cách lãng phí ở đây. Đóng vai anh hùng thế vẫn chưa đủ sao? Tham gia với chúng ta nào. Chúng ta sẽ chào đón và đối xử tốt với anh, chàng trai dũng cảm”.
Tôi hiểu rồi.
Vì vậy, thảo nào mà cô ta không gây sự với tôi ngay lập tức, mà dứng đó giải thích nhiều thứ như vậy.
Nhưng…Dù sao thì mục đích của tôi vẫn không thay đổi.
“Câu trả lời của tôi là…”
Tôi dồn năng lượng vào bàn tay và hướng tới cây kiếm.
Nhưng đối phương lại là một bậc thầy về ma thuật. Cô ta dường như đã đọc được sự chuyển động của luồng năng lượng trong cơ thể tôi, và hành động trong chớp mắt.
<Chết đi>
Khoảnh khắc tiếp theo, ngón tay của cô ấy chỉ vào trái tim tôi.
Tôi ném mình nằm bẹp xuống đất.
BÙM
Sau tiếng nổ chói tai, mảng tường bằng gỗ sau lưng tôi đã bay đi như một tờ giấy bị xé.
“Hahaha!”
Tiếng cười man dại vang lên trong làn khói bụi.
‘Mình phải rời khỏi đây ngay!’
Tranh thủ cơ hội, tôi ném mình vào cái hố bên ngoài. Sau đó, xoay người một vòng giữa không trung, tôi đáp xuống mặt đất.
<Rồi ngươi sẽ thấy, sự lựa chọn của ngươi ngu ngốc đến mức nào!>
Bùm! Bùm Bùm!
Một loạt tiếng nổ nhỏ vang lên và sau đó, một cơn lốc lớn bùng lên từ nóc doanh trại, khiến căn lều ba tầng vỡ tan thành từng mảnh. Binh lính hoảng loạn chạy tới, la hét.
"Cái quái gì thế?"
“Đó không phải là lều chỉ huy của gia chủ sao?”
Một cái bóng màu xanh bay lên từ đống đổ nát của tòa nhà.
Chính là Perseine. Ả đang lơ lửng trong không trung và ngân nga một giai điệu nào đó.
“Con mụ khốn kiếp! Ngươi là ai?" - Một hiệp sĩ rút kiếm và hét lên.
Perseine cười lớn và chỉ vào hiệp sĩ đó.
Bùm!
Rốp rốp
Như thể có một cái miệng vô hình vừa cắn xé thân hình hiệp sĩ, anh ta bị biến thành một khối thịt ngay lập tức.
Chiếc áo choàng màu xanh đậm của Perseine rung lên dữ dội. Đồng thời những luồng sóng ma lực rít lên từng hồi
Chẳng mấy chốc, những quả cầu ma thuật bắt đầu bay lơ lửng quanh cô ta.
Hàng chục quả cầu ma thuật cứ thế tích tụ trong không trung.
Chúng bốc cháy hoặc đóng băng, hoặc quay tròn dữ dội, hoặc phóng ra những tia sét về mọi hướng.
<Ta là Perseine Riedel von Strabern, người thừa kế của Gia tộc Shutenberg, tổ tiên của mọi phù thủy và pháp sư!>
<Hỡi năng lượng ma thuật, ta ra lệnh cho các ngươi…>
<Bùng nổ!>
Những người lính thậm chí không có thời gian để phản ứng. Những quả cầu ma thuật xung quanh Perseine bắt đầu bắn phá khu doanh trại một cách dữ dội.
Bùm!
“Argh!”
Những quả cầu ma thuật rơi xuống, và phá hủy mọi thứ trong bán kính vài mét xung quanh.
Người chết, thịt bay, doanh trại bị đốt cháy, mặt đất bị lật tung.
“Hahahahaha!”
Bùm! Bùm bùm bùm bùm!
Perseine tiếp tục bắn ra những quả cầu ma thuật với sức mạnh khủng khiếp như máy bay thả bom.
Tôi vội vã chạy về phía doanh trại.
Trong lều của tôi, có một cổng không gian kết nối với phòng chờ. Tôi cần liên lạc với những đồng đội của mình.
Thế rồi, trong không trung, giọng của Perseine vang lên lảnh lót
“Ồ, nhân tiện, Anh hùng.”
“……”
“Ta nghe nói anh rất yêu quý một đệ tử của ta.”
Tôi cau mày: ‘Con mụ điên khùng này…’
Trước khi tôi kịp chửi xong, một câu thần chú quen thuộc vang lên
「La Grand Sedus.」
‘Chết tiệt’ – Tôi rùng mình nhớ lại phép thuật đó.
「Đốt cháy!」「Nổ tung!」「Thăng hoa!」
Ngay khi tia lửa lóe lên trước mắt tôi, tôi cúi người xuống và dùng toàn bộ thân mình để trượt trên cỏ.
Bùm! Bùm Bùm! Bùm
Hàng loạt vụ nổ bùng lên phía sau tôi. Và tiếp theo…
"Hủy Diệt!"
Một cột lửa khổng lồ bay lên từ tâm chấn. Đó là đòn kết liễu của Eloka.
Ngay khi tôi định thở phào nhẹ nhõm, trí óc tôi bật ra lời cảnh báo.
‘Khoan đã… ả ta là sư phụ của cô ấy!’ – Tôi rùng mình.
Chẳng có lý do gì đảm bảo rằng phép thuật của Perseine sẽ dừng lại ở đó.
Thế là tôi bật người dậy như lò xo, tận dụng những cột gãy của doanh trại và nhảy ra xa.
Đúng như tôi dự đoán…
Phừng!
Phừng!
Phừng!
Sức nóng khủng khiếp ập vào lưng tôi. Ngoái đầu nhìn lại, tôi thấy một mặt trời nhỏ đang hút các vật thể xung quanh như một lỗ đen.
Tiếng hét của Perseine vang lên trên cao:
“Anh hùng, sao lại chạy thế??”
"Anh hùng, ngươi không thích đốm lủa đáng yêu đó hay sao?"
“Ngươi định gọi Eloka ra đối đầu với ta à? Ôi trời, ta sợ quá đi mất. Con nhỏ ngốc nghếch vô năng đó, nó chết chưa nhỉ?”
Tôi nghiến răng chịu đựng. Không phải lúc để quan tâm đến những lời của ả.
Xung quanh tôi, những tiếng la hét và gào thét vang lên
“Gia chủ đâu? Gia chủ đâu rồi?”
“Tìm sĩ quan chỉ huy! Ai đang ra lệnh vậy?”
“Phục kích! Đó là một cuộc phục kích! Chạy mau!"
Toàn bộ doanh trại viễn chinh đang hỗn loạn.
Đó là chuyện không thể tránh khỏi. Tất cả những người chỉ huy đã bị thảm sát ngay doanh trại chính. Đội quân này sẽ sớm đổ vỡ.
Điều này… giống hệt như khi tôi tiêu diệt chỉ các huy cấp cao của quân giáo phái ở tầng 40.
Bùm! Bùm! Bùm!
Mỗi vụ nổ khiến hàng chục binh sĩ bay thiệt mạng.
Không có cuộc đối đầu nào cả. Pháp sư đó giống như một thảm họa của quỷ thần.
Sau rất nhiều nỗ lực, tôi đã thấy căn lều của mình. Dốc hết sức lực, tôi bổ nhào vào trong.
Cổng không gian đáng lẽ phải ở góc bức tường bên trái… Nhưng…
'Nó không có ở đây?'
Tôi không thể nhìn thấy nó.
Cánh cổng không gian - lẽ ra phải ở đây – bây giờ đã biến mất.
Thế rồi, Hệ thống bất ngờ phát tín hiệu.
[Ding!]
[Nhiệm vụ đã được thay đổi!]
[Loại nhiệm vụ – Trốn thoát]
[Mục tiêu – Thoát khỏi địa điểm được chỉ định!]
[Mục tiêu đặc biệt – Anh hùng 'Han Israt (★★★★)' còn sống]
[Mục tiêu đặc biệt – NPC 'Priz al Ragnar' còn sống]
Rắc rắc. Rắc rắc.
Cửa sổ mục tiêu nhiệm vụ lơ lửng trước mặt tôi bắt đầu rung chuyển dữ dội.
[Lưu ý!]
[Nhiệm vụ này là 'nhiệm vụ cá nhân.']
[Không có anh hùng nào khác ngoại trừ 'Han (★★★★)' có thể tham gia chiến trường.]
…Cái quái gì đây? Một nhiệm vụ cá nhân?
'... Chó má...'
Mắt tôi run lên, tôi chỉ muốn phu ra một tràng chửi thề. Nhưng mà bây giờ không có thời gian để lãng phí.
Tôi vội vã chạy khỏi căn lều. Hơn một nửa doanh trại đã bị hủy hoại.
'Phải tỉnh táo, phải tỉnh táo.' - Tôi nghiến răng.
Nếu tôi do dự, tôi sẽ chết.
‘Dù đây là lần đầu tiên mình rơi vào hoàn cảnh như vậy nhưng nếu giữ bình tĩnh, mình sẽ tìm được lối thoát…’
Đầu tiên…
Tôi cần tìm Pria.
Lều của cô nằm khá xa bên khu vực này. Tôi xoay người lại và bỏ chạy. Từ trên cao, Perseine vẫn đang trút những quả cầu ma thuật xuống, giống như một máy bay ném bom hạng nặng.
'Con mụ khốn kiếp đó có mana vô hạn à?'
Ả đã bắn ít nhất một nghìn quả cầu ma thuật, nhưng những tiếng cười của ả vẫn vang lên không dứt.
"Chúng ta phải làm gì đây…"
Tiếng ai đó vang lên. Đó là một hiệp sĩ đang bối rối. Xung quanh anh ta là một số người lính cũng đang do dự.
Họ đã tập trung thành từng nhóm, nhưng không có người chỉ huy nào ra lệnh. Tôi vội vã lên tiếng: “Còn đứng đó làm gì! Mau chạy đi!”
"Anh là…"
"Lắng nghe tôi. Tất cả các sĩ quan đều đã chết. Hiệp sĩ mạnh nhất trong Đế quốc cũng vậy.”
"Cái gì! Gia chủ? Điều đó không thể xảy ra được…”
"Im mồm!” – Tôi gắt lên – “Tập hợp quân đội còn rải rác và rời khỏi trại, nhanh lên. Hãy cứu càng nhiều người càng tốt.”
“Nhưng, mệnh lệnh của gia chủ là…”
“Đừng hỏi nữa” – Một hiệp sĩ già xuất hiện – “Cậu muốn chết à?”
“…!”
"Di chuyển mau lên! Mọi người, mau tập hợp và chạy về phía khinh khí cầu!”
Hiệp sĩ già gầm lên. Chắc hẳn ông ta có nhiều kinh nghiệm chiến đấu.
Tôi vỗ vai hiệp sĩ già và chạy về phía lều của Pria.
Thế rồi, từ phía bên phải của tôi…
Bùm!
Bùm Bùm!
Rầm!
Có những người lính bị hất tung lên không trung. Thân hình họ chới với như những viên sỏi, rồi ngã xuống hàng loạt.
'Có ai đó ở bên kia.'
Tôi đưa tay nắm chặt thanh kiếm của mình. Nhưng trước khi tôi kịp hành động…
Vút
“……!”
Có thứ gì đó xuất hiện trước mặt tôi.
Theo bản năng, tôi lùi lại và giơ tay trái lên.
[Kỹ năng độc nhất, 'Vảy rồng đen' được kích hoạt!]
[Anh hùng miễn nhiễm với sát thương vật lý!]
[‘Vảy rồng đen’ bị hư hại do tác động của kỹ năng ‘Thiên Sơn Quyền’]
Bùm!
Hai mắt tôi tối sầm trong giây lát, đồng thời cơ thể tôi bay đi, đâm sầm vào đống đổ nát phía sau.
Rầm!
“……Ưư!”
Toàn thân tôi run lên.
‘Đây là loại sức mạnh điên rồ gì vậy…’
Ngay cả vảy rồng đen cũng không thể vô hiệu cú đấm khủng khiếp đó?
“Hohoohohoho.”
Một người đàn ông trung niên bước ra. Bảng thông báo nhấp nháy cho thấy thông tin của ông ta.
[Thú Vương]
[Kiadni Vikshavi Lv.???]
Với mái tóc nâu bờm giống sư tử và hai cánh tay đầy cơ bắp, người đàn ông khổng lồ nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thích thú.
“Ngươi đã chịu đựng được cú đấm của ta. Ấn tượng đấy."
“Đồ… khốn nạn…”
Tôi lau máu trên miệng và loạng choạng đứng dậy.
<Cái này thì sao?>
Thịch.
Trước khi tôi kịp đứng thẳng, đầu gối tôi lại khuỵu xuống.
“……Ưư?!”
Tay phải tôi tự đưa lên và bóp chặt cổ họng mình.
Càng lúc, bàn tay tôi càng siết chặt hơn.
Mọi chuyện vẫn chưa hết. Khi tôi đang cố điều khiển tay phải, tay trái của tôi tự động di chuyển và rút một con dao găm từ thắt lưng.
'Có phải đây là…'
Tôi không thể kiểm soát được cơ thể mình nữa?
Lưỡi dao trong tay trái của tôi, đang chĩa thẳng vào tim tôi.
[Thánh nữ mù]
[Irine Lv.???]
Một cô gái nhỏ bé đứng trước mặt tôi, mặc bộ đồ nữ tu màu trắng. Thế nhưng sóng mana của cô ta bùng nổ như một cơn bão.
Mắt trái của cô ta hé mở.
<Anh hùng, ngươi sẽ chết ở đây.>
“…Chết tiệt.”
Lúc này, không phải thời điểm để do dự hay giữ sức.
Ngay trước khi con dao trong tay trái chạm tới trái tim tôi,
Tôi nghiễn răng và kích hoạt kỹ năng của mình.
['Han (★★★★)' đã bước vào trạng thái Đăng Thiên!]
Hayyy
ReplyDeleteĐm cái game rác này thực sự muốn giết thằng main à ?????
ReplyDeleteCảm ơn ad cảm ơn vì đã ban...
ReplyDeleteGiống bộ anh hùng kỹ tính vừa vào chuyển sinh đã gặp boss cuối :)) nhưng ở đây lại ko cho a chuẩn bị :))
ReplyDelete