Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 186: Cách chiến thắng của Aaron

 Trận tứ kết của Aaron vừa kết thúc.

Đối thủ của cậu là một anh hùng có chức nghiệp hiếm: Kiếm sĩ ma thuật, thành thạo cả phép thuật và kiếm thuật. Tuy nhiên, cũng vì thế nên anh ta không nổi trội ở bất kỳ điểm nào cả. Rốt cuộc, đây là trận chiến giữa hai kẻ không thể dứt điểm được đối phương, hai bên cứ thế đánh qua đánh lại suốt 20 phút.

Cuối cùng, Aaron là người giành chiến thắng, mặc dù cơ thể cậu có rất nhiều vết thương. Khán giả chán ngán vì cuộc chiến kéo dài nên đã ngáp dài suốt.


Tiếp theo là trận đấu của Vanil, đấu với một hiệp sĩ măc giáp bạc.

Toàn bộ sân vận động vang lên tiếng reo hò. Vanil, đáp lại sự nhiệt tình của đám đông, sử dụng thanh liễu kiếm của mình, tấn công vào những khe hở trên bộ giáp của đối phương, bằng những đường kiếm uyển chuyển và bộ pháp hoa mỹ.

Ngay sau Vanil là trận đấu của tôi. Đối thủ là cũng là một anh hùng hiếm gặp: thú nhân tộc Linh miêu. Anh ta đã vượt qua các đối thủ khác nhờ phong cách chiến đấu hoang dã và tốc độ phi thường. Nhưng tiếc thay, đối thủ của anh ta lần này lại là tôi. So với Kishasha là chàng Linh miêu này không khác gì một con mèo nhỏ. Đương nhiên, tôi giành chiến thắng và tiến vào vòng tiếp theo. Lần này, trận đấu kéo dài khoảng 3 phút.


Sau vòng tứ kết, các thí sinh được nghỉ ngắn để chuẩn bị cho vòng bán kết và chung kết.


 [PickMeUp! – Giải đấu vô địch cá nhân, hạng 4 sao]

[Hai đấu thủ được yêu thích nhất: QUỶ KIẾM và….CHÓ ĐIÊNNNNNNNNNN]

[Ai sẽ là người giành chiến thắng? – Số người xem trực tiếp: 35.643 người xem]


Hàng loạt bình luận viên chuyên nghiệp đã xuất hiện và bật luồng livestream.

Sân vận động khổng lồ đã đầy ắp. Sau các trận bán kết và chung kết, chiều nay sẽ diễn ra lễ trao giải và bế mạc. Có vẻ như tất cả các anh hùng ở thành phố này đã dồn hết vào đây.

Thứ tự của các trận đấu được quyết định bằng vòng quay may mắn.


Kết quả, trận đầu tiên của vòng bán kết là trận của tôi.

Lần này, tôi gặp một Pháp sư bốn sao, thuộc tính lửa, điều này khiến tôi bật cười.

Những đòn tấn công bằng Hỏa ma pháp , tôi gần như đã thuộc làu. Còn sức nóng của Lửa ư? Tôi đã quá quen với nó rồi.

Thế nên Pháp sư này bị đánh tơi tả và gục ngã trong vòng một phút. Chà, đấy là tôi tưởng nhớ Eloka nên mới nương tay vậy đó.


Bây giờ chỉ còn lại trận đấu của Aaron và Vanil.


[Tazza11: Mọi người nghĩ ai sẽ thắng chung cuộc? Tôi đã đặt cược toàn bộ gia sản vào mọi thứ vào Quỷ kiếm tái xuất. Nếu anh ta thua, chắc là tôi sẽ nhảy xuống sông Hàn.]

[Hou38: LOL anh bạn à, anh bạn chẳng biết gì cả. Anh chưa thấy Chó điên chiến đấu à trong battle royale à? Chuẩn bị hoảng loạn đi.]

[ToMuch7: Chà, cuộc đụng độ của các anh hùng kiệt xuất. Tôi nóng lòng muốn xem trận chung kết quá]

[Easygame22: Ủa vẫn còn trận bán kết mà?]

[Hou38: Bán kết? Quan tâm làm gì, gã vật vờ kia thua là cái chắc!]


Trong phòng chờ.

Bởi vì vết thương đã hở ra trong trận bán kết nên tôi phải băng bó lại.

Trong khi đó, Aaron ngồi trên chiếc ghế dài trong góc, vẻ mặt khó đoán. Ngược lại, Vanil tỏ ra thoải mái và tập vung kiếm.

“Trận bán kết bảng A sắp bắt đầu! Người chiến thắng trong trận đấu này sẽ bước vào trận chung kết. Mời hai đấu thủ, hãy lên sân khấu!”

Tiếng loa đã vang lên.

Vanil tra kiếm vào vỏ và rời khỏi phòng chờ không chút do dự.


“……”

Aaron và tôi nhìn nhau.

Tôi lên tiếng: "Thắng."

“Bằng mọi giá… ý đại ca là vậy à?”

"Đúng."

Aaron mím chặt môi và nhìn lại tôi trước khi từ từ rời khỏi phòng chờ.


Tôi cũng chộp lấy vỏ kiếm và bước ra.

 “Này anh, vẫn chưa tới trận chung kết mà. Hãy ngồi đợi ở…”

"Trời ạ, dù sao cũng sắp hết giải đấu rồi, các anh cứng nhắc quá làm gì” – Tôi lắc đầu – “Tôi chỉ đứng xem từ khán đài thôi.”

Tôi vượt qua đám nhân viên đang chặn đường và bước xuống hành lang.

Trên đường đi, tôi cẩn thận lấy một lọ thuốc ra khỏi thắt lưng. Đó là loại thuốc hồi phục cấp cao nhất ở Townia. Mỗi người chỉ có một lọ, nhưng tôi đã dùng hết lọ của mình.

May thay, Jenna đã lẻn vào phòng chờ và “tiếp tế” cho tôi. Nhờ đó, tôi có thể cầm cự đến hết trận chung kết.

Tôi uống cạn lọ thuốc và bước vào khán đài.


Trong lúc ấy, Vanil và Aaron đã leo lên dàn đấu.

Mặc dù cả hai đều đến từ Niflheimr nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt.

Vanil mặc bộ đồng phục sáng bóng không tì vết, tương phản rõ rệt với bộ quần áo rách nát của Aaron.

Cách thức hai người tiến vào trận bán kết cũng hoàn toàn khác biệt.

Trên sóng livestream...

 [MC: Bình luận viên, anh nghĩ ai sẽ thắng?]

[Bình luận viên : Chà, rõ ràng là Vanil. Theo tôi được biết, anh ấy luôn là người đứng đầu trong các chương trình huấn luyện của Niflheimr]

Trên kênh chat...

 [Tazza11: Chết tiệt! Giải quyết trận này nhanh lên nào!]

[Hou38: Không có hy vọng gì. Cùng lắm thì anh ta cũng chỉ tiêu hao được chút thể lực của Quỷ Kiếm.]


Trên khán đài

“Chiến thắng đi, Quỷ kiếm tái xuất! Xé xác hắn ra!”

“Tại sao Loki không yêu cầu gã kia chịu thua? Thật là mất thời gian?”


Từ các khán giả xem trực tiếp, các BLV đang livestream, cho tới phòng chat của các Master…

Ai cũng nghĩ rằng Aaron sẽ thua.

Tôi tìm một chỗ vắng vẻ ở sát sân vận động và ngồi xuống.

Hai anh hùng đứng đối mặt nhau.

Tôi phớt lờ mọi người và lắng nghe hai người họ.


"Rốt cuộc cậu đã đến được đây."

"Tất nhiên rồi. Tôi cũng đã nỗ lực hết sức.”

“Chậc. Đáng ra cậu không nên bước lên đây. Một kẻ kém cỏi như cậu sẽ làm hoen ố danh tiếng của chúa tể Loki.”

Vanil rút ngọn giáo của mình ra. Đó không phải là vũ khí chính của anh ta.

Trong những cuốn tiểu thuyết võ hiệp mà tôi từng đọc hồi ở Trái đất, có một gã thích đánh bại kẻ thù bằng môn võ công của đối phương, nhằm hạ nhục đối thủ và thể hiện sự cao ngạo của bản thân. Dường như anh chàng Vanil này cũng có sở thích tương tự như thế.

Aaron cũng lặng lẽ giương cây giáo của mình lên.


HOÉT!


Tiếng còi vang lên, Vanil nhanh chóng lao về phía trước.

Những cú đâm nhanh như chớp của anh ta nhắm vào toàn bộ điểm trọng yếu cơ thể Aaron. Aaron bình tĩnh xoay cây thương của mình để chặn đòn tấn công. Vanil thu gọn cán giáo lại, tung ra hàng loạt cú chém như thể móng vuốt một con quái vật khổng lồ bổ tới từ mọi hướng xung quanh Aaron.


Tốc độ, sức mạnh, sự thuần thục.

Từ đâm tới chém, từ chém sang kéo, rồi lại đâm.

Vanil kết nối ba chuyển động cơ bản này như mây trôi nước chảy.


Đáp lại, Aaron chỉ có thể dựng lên một tấm màn vững chãi để phòng thủ.

 “Chúng ta chuyển sang phần tiếp theo nhé?”

Vanil giữ ngọn giáo bằng cả hai tay, truyền sức mạnh vào cán giáo.

Cây giáo rung lên mãnh liệt và khi Vanil xuất chiêu, thân giáo uốn cong như một con rắn hổ mang vồ mồi.

Lần này không phải là một chiêu cơ bản nữa.

Đòn tấn công kết hợp cả sự mềm mại (유), sự nhanh nhẹn (쾌),và cả hư ảnh (환).

Loại kỹ thuật mà Aaron không bao giờ có thể bắt chước được.


“……!”

Dù Aaron phản ứng rất nhanh nhưng mũi giáo vẫn sượt qua vai cậu ta, làm vết thương đã được băng bó bị bung ra.

Từ vết rách, máu chảy thành dòng.

 “Tôi đã nghe kể về câu chuyện của cậu. Cậu đã dành 57 năm tập luyện ở đó.”

“……”

“Nhưng giới hạn của cậu chỉ đến thế thôi. Cậu không thể vươn tới đỉnh cao. Cậu không thể vượt qua giới hạn của nhân loại tầm thường. Cậu không thể vươn tới cảnh giới của tôi và ngài Quỷ Kiếm.”

Cuộc tấn công dữ dội của Vanil vẫn tiếp tục.

Nhiều kỹ thuật ngoạn mục khác nhau được anh ta tung ra liên tiếp.

 “Nhìn xem, tôi đang không dùng kiếm còn cậu thì được dùng giáo. Nhưng cậu vẫn không thể đánh bại tôi, dù sử dụng vũ khí quen thuộc của mình. Đó là giới hạn. Cho dù cậu có luyện tập cả triệu năm……”

"……Câm miệng."

Khuôn mặt của Aaron méo mó, lần đầu tiên cậu ta hạ thấp trọng tâm và tung ra một đòn tấn công toàn lực.

Ngọn giáo phóng ra thẳng căng như kẻ chỉ, nhưng đã bị chặn lại một cách dễ dàng.

Vanil nhếch mép cười.

“Một đòn tấn công chuẩn mực y như sách giáo khoa. Nhưng Chỉ có thế mà thôi."

“Nếu anh đến để thi đấu thì cứ đánh là đủ rồi. Tại sao cứ……"

“Chà, tôi là một người tử tế và tôi đang cho cậu một lời khuyên. Dù sao cậu cũng là học trò của Niflheimr. Con đường của cậu chỉ dẫn đến tuyệt vọng mà thôi. Bỏ cuộc đi."


Vút

Một lần nữa, Aaron vung ngọn giáo.

Đáp lại, Vanil chỉ hơi nghiêng đầu để né tránh.

Như thể anh ta đã thấy trước mọi chuyện đang đến.


“Nhìn xem, anh ấy chỉ đang chơi đùa với tên ngốc kia thôi. Thậm chí không cần phải xem thêm nữa.”

“Nhanh lên và kết liễu tên ngốc kia đi. Tôi muốn xem trận đấu giữa Quỷ Kiếm Tái Lâm và Chó Điên trong trận chung kết.”

“Chà, trận này coi cũng được mà !! Ngọn giáo di chuyển rất nhanh.”

“Quỷ Kiếm vẫn chưa tung hết sức đâu!”

Người xem thì thầm.


Tôi thì thở dài. Aaron không ngừng lao tới nhưng Vanil né tránh tất cả chỉ bằng những cử động nhẹ nhàng.

Vanil đã làm chủ được « lĩnh vực » bao quanh anh ta. Đúng như Ridigion nói, đó là thứ cơ bản để trở thành một chiến binh xuất chúng.

Để xâm nhậm « lĩnh vực » của đối phương, người ta phải sở hữu một « lĩnh vực » mạnh mẽ hơn, bền chắc hơn.

'Cậu ta thậm chí không hiểu được điều đó sao?'

Đó là một kiến thức cần thiết để thành thạo các kỹ thuật sử dụng vũ khí trung cấp, nhưng có vẻ như Aaron hoàn toàn không hiểu gì. Việc cậu ta sở hữu Thương thuật trung cấp, xem ra hoàn toàn là do khổ luyện lâu dài.

Đúng là chuyển động của Aaron rất gọn gàng, sắc nét và chính xác. Nhưng đó là tất cả.


“ 57 năm của cậu chỉ để vươn tới trình độ này sao ?.”

Vanil vẫn xoay người nhàn nhã.

Đòn tấn công bằng giáo của Aaron thậm chí còn không chạm vào áo khoác của Vanil.

‘Aaron, cậu phải thắng. Nếu không thể thắng bằng kỹ thuật thì phải dùng cách khác…’

Nếu xét về mặt kỹ thuật thì Ridigion sẽ là người mạnh nhất ở Niflheimr .

Nhưng thực ra không phải vậy.

‘Nếu không vượt qua được tên này, con đường của cậu sẽ chấm dứt. Cậu sẽ không thể đến được ‘chỗ’ mà tôi đang hướng tới’ - Tôi lặng lẽ nhủ thầm.


Trong khi ấy…


“Khụ!”

Aaron loạng choạng.

Lưỡi giáo của Vanil khoét sâu vào sườn cậu ta, và máu đã thấm đẫm qua bộ đồng phục.

"Đầu hàng đi. Tôi không muốn giết hại đồng đội.”

"Im đi…"

“Hừm.” - 

Vanil chế giễu và xoay cây thương - “Đã vậy, tôi sẽ làm cho cậu hiểu vị trí của mình.”


Một lần nữa, vô số đòn tấn công như ánh chớp phóng vào Aaron. Cậu ta chỉ có thể vung thương để bảo vệ những chỗ trọng yếu của mình, từng bước rút lui.

20 phút sau.

Cậu ta đã lùi đến rìa của sàn đấu hình vuông.

“……Hết vui rồi.”

Vanil nhíu mày.

Trận đấu diễn đã ra được 30 phút.

Đồng phục của Aaron rách nát và cơ thể cậu ta đầy vết thương.

Máu chảy xuống thấm vào các vết nứt trên sàn, tạo thành vũng.

Tuy nhiên, Aaron vẫn không gục ngã.


“Tại sao tên đó không chịu thua đi? Càng ngày càng nhàm chán.”

“Này, nhanh lên và kết liễu hắn đi! Chúng tôi muốn xem trận chung kết!”

Từ trên khán đài, tiếng la ó vang lên dữ dội.


Vanil nghiến răng và siết chặt ngọn giáo.

“Tôi thừa nhận sự kiên trì của cậu. Tôi không muốn giết cậu, nhưng… đành chịu thôi.”

Lần này, mũi giáo nhắm vào trái tim của Aaron.


'Anh không muốn giết cậu ta?'

Quỷ kiếm tái xuất. Tôi không biết ai đã đặt cho Vanil biệt danh đó, nhưng… đấy là một biệt danh thật sự ngốc nghếch.

Tôi cười khúc khích.

Trên đấu trường, Vanil dậm chân xuống đất. Lưỡi giáo xoay tròn như vòi rồng và đâm thẳng vào tim Aaron.


“Phụt…!”

Đột ngột, Aaron phun ra thứ mà mình đang ngậm trong miệng.

Máu đỏ tươi phun khắp mặt Vanil, khiến anh ta giật mình trong khoảnh khắc. Kết quả là đòn tấn công của anh ấy hơi chệch hướng.

Xoẹt !

Lưỡi giáo xuyên vào cơ thể Aaron, nhưng không trúng tim.

Soạt

 Aaron đã nắm chặt lấy cán giáo của Vanil.

Toàn thân cậu ta như trượt trên cán giáo, và mũi giáo của cậu ta lao tới như sao băng.

Trong lúc ấy, Vanil – mặt đầy máu – vẫn đang bối rối tìm cách rút giáo ra.


‘Kết thúc rồi’ – Tôi mỉm cười.

Thật vậy, lần này Vanil không né được nữa.

Một cái lỗ đã xuất hiện giữa hai hàng lông mày của anh ta.

Vanil gục xuống như một cây chuối.


'Quỷ Kiếm tái xuất gì chứ ? Chỉ là một tên ngốc.'


Thứ nhất, không bao giờ coi thường đối phương.

Thứ hai, ra tay dứt khoát.

Đó là hai điểm khác biệt quan trọng giữa Vanil và Ridigion.

Đúng là anh ta có tài năng nhưng có vẻ như anh ta thiếu kinh nghiệm chiến đấu thực sự. Về điểm này, anh ta thua xa Aaron, và chăc chắn là không bằng cái móng tay của Velkist.

Đó là lý do khiến tôi tin rằng Velkist sẽ thắng Vanil.

Tất nhiên, nếu anh ta trải qua thực chiến một thời gian, mọi chuyện sẽ khác.


“Tôi… tôi đã thắng…”

Aaron lắp bắp.

Dù sắp gục xuống, cậu ta cố chống đỡ bằng cách dựa vào ngọn giáo.

Đến lúc này, trọng tài mới hết bàng hoàng.

“À, vâng… Aaron đã thắng!”


Khi trọng tài giơ cờ lên thì cũng là lúc tiếng la ó trút xuống.

“Trận đấu kiểu gì vậy!”

“Bán độ ! Bán độ !?!”

“Tên yếu đuối kia chỉ gặp may thôi"

Khán giả chắc chắn không hề thích thú với kết quả này.

Rõ ràng là Aaron bị áp đảo.

Hơn nữa, mấu chốt của chiến thắng là khi cậu ta phun máu vào mựt Vanil. Cách chiến đấu này có vẻ không đẹp cho lắm.

Khác xa với trận chiến khốc liệt và hoành tráng mà khán giả mong đợi.


“Đấu thủ Aaron, trận chung kết sẽ bắt đầu sau 10 phút nữa. Xin hãy quay lại phòng chờ…”

Aaron không đáp lại chỉ dẫn của trọng tài. Cậu ta chỉ loạng choạng, đứng trên sân khấu.

“……”

Đôi mắt lờ đờ của cậu ta hướng về phía tôi.

Tôi cũng nhổm dậy, bước lên sân khấu, mỉm cười.

"Trọng tài!"

"Hả?"

“Hãy bắt đầu trận đấu cuối cùng ngay bây giờ.”

"Ý cậu là gì? Theo quy tắc thì…”

“Anh chàng này không chịu đựng lâu hơn được đâu.. Nếu quay lại phòng chờ, cậu ta sẽ không thể quay lại sàn đấu. Đến lúc đó thì trận chung kết có bị hủy không ?”


Thật vậy, Aaron gần như không thể giữ mình đứng thẳng được.

Nếu phải bước xuống cầu thang, cậu ta sẽ ngã.

Và có lẽ sẽ không bao giờ đứng dậy được nữa.


“Chà, nếu vậy thì…Nếu bắt đầu trận chung kết ngay bây giờ thì cũng được thôi.” - Trọng tài nhìn về phía Aaron - “Đó là… nếu cả hai bên đồng ý…”

Đáp lại, Aaron khẽ gật đầu.

Trọng tài vội vàng rời khỏi sân khấu, chắc là để báo cáo cấp trên.

Quyết định sẽ sớm được công bố.

Trong khi ấy, tiếng la ó của khán giả vẫn tiếp tục.


“……Đại ca.” - Aaron đang nhìn tôi.

"Cái gì."

“Em…em đã thắng.”

"Làm tốt lắm. Tôi biết cậu sẽ làm được mà.”

Aaron liếc sang một bên.

Cơ thể của Vanil đang tan biến thành ánh sáng.

“Em… em nhớ ra rồi…”

Lảo đảo, Aaron cố gắng dựa vào ngọn giáo của mình và lẩm bẩm.

“57 năm… không phải 57 năm…”

“……”

Comments

Post a Comment

Xem nhiều nhất

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Tiếng Việt: Mục lục

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Chương 122: Bữa tiệc ăn mừng

Gacha vô hạn truyện chữ - Chương 105: Đồng đội mới

Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 144: Vĩnh biệt, Eloka

Gacha Vô hạn - Chương 91: Niflheimr (3)