Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 185: Thắng bằng mọi giá
Xoẹt
Chỉ một đòn tấn công duy nhất.
“……”
Giữa sự im lặng của mọi người, tôi tra kiếm vào vỏ.
Máu phun ra như suối từ cổ người đàn ông khổng lồ. Đòn tấn công của tôi đã xẻ đôi chiếc rìu thép khổng lồ của anh ta, sau đó tách đầu anh ta ra khỏi cơ thể.
Thậm chí tôi không cần dùng bất kỳ kỹ thuật phức tạp gì.
Một khối thép và một khối thịt, không đủ để thách thức độ sắc bén của Bifrost.
Thịch.
Thi thể không đầu loạng choạng rồi ngã xuống đất.
"Vậy… ơ…” – Trọng tài ngơ ngác nhìn qua nhìn lại, có lẽ anh ta không ngờ rằng người đàn ông khổng lồ đó lại bị hạ nhanh như vậy.
“Tôi đã thắng, phải không?”
“À, vâng. Han Israt, chiến thắng!”
Trọng tài vội vã giơ tay thông báo kết quả trận đấu. Trong lúc đó, tôi phủi máu trên lưỡi kiếm và bước xuống khỏi sân khấu.
Vết máu thấm vào các vết nứt trên sàn dần dần nhạt đi và biến mất.
Anh chàng đó sẽ sớm được hồi sinh trong phòng chờ của sân vận động. Đó là lý do tại sao tôi có thể ra tay với anh ta mà không hề do dự.
“Thật ấn tượng, Đại caaaaa!”
Giữa sự im lặng, Aaron hét lên.
‘Đừng làm tôi xấu hổ nữa.’ - Tôi cười khúc khích và đi về phía hành lang nối với phòng chờ.
Tong
Tong
Máu chảy xuống, dọc con đường tôi đi.
Tôi mở cánh cửa có ghi 'Phòng chờ của đấu thủ'.
Tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa trong góc và lấy ra một lọ thuốc hồi máu.
Đây là lọ thuốc cuối cùng còn lại.
Xương đòn, xương sườn, bụng dưới, đùi, bắp chân. Tất cả những bộ phận quan trọng đều bị thương.
Mỗi lần tôi bôi thuốc lên vết thương, một cơn đau dữ dội lại dâng lên.
Thật may là hồi đó tôi đã cố gắng học được kỹ năng tự hồi phục, không thì tôi đã gục lâu rồi.
Theo thông tin từ Ban tổ chức, trận đấu tôi vừa tham gia là trận đầu tiên của vòng chung kết.
Tôi cần phải thắng 4 trận nữa thì mới giành được chiến thắng trong giải đấu cá nhân.
"……Ấn tượng đấy."
Tôi nhìn sang nơi phát ra giọng nói.
Một người đàn ông mặc áo đồng phục Niflheimr đang nhìn tôi.
À, là anh chàng này.
Anh ta được gọi là ‘Quỷ kiếm tái xuất’.
“Tôi đã xem video trận đấu vừa nãy. Đó là một nhát chém tinh tế.”
Anh ấy đến gần tôi, vừa đi vừa nói. Đáp lại, tôi chỉ gật đầu lơ đãng.
Đúng là có một chiếc TV lớn được lắp trên tường phòng chờ.
“Tên tôi là Vanil Norchev, một học viên cao cấp đến từ Niflheimr. Và anh bạn là……"
“Han, đến từ Townia.”
“Townia? Ý anh bạn là lãnh địa cũ của Aaron?”
"Đúng rồi. Ban đầu cậu ấy là thành viên của nhóm chúng tôi ”.
“Trình độ giữa hai người chênh lệch quá.” - Vanil tiếp tục nói - “Tôi cũng đã xem trận chung kết của Battle Royale. Anh bạn giỏi đấy. Sao không gia nhập Niflheimr thì sao? Tôi nghe nói anh bạn cũng từng đến đó để tập luyện, vậy chắc là anh cũng biết Niflheimr vĩ đại cỡ nào chứ? Nếu cần, tôi sẽ nhờ Huấn luyện viên trưởng chiếu cố cho anh.”
Cậu ta cứ thế phun ra những điều vô nghĩa. Còn tôi thì lặng lẽ quấn băng quanh vết thương.
"Tôi nghĩ anh bạn là một trong những người thuộc loại của tôi."
"Loại gì?"
“Khác biệt với đám người nhỏ bé tầm thường. Sở hữu tài năng độc nhất. Giống như ngài Ridigion.” - Vanil nắm chặt bao kiếm của mình và cao giọng - “Thật hài hước khi thấy một con thỏ cố gắng săn mồi, còn một con sư tử ăn chay. Người ta chỉ có thể sống đúng với bản ngã và năng lực của riêng mình.”
Khi nhắc đến 'con thỏ', mắt Vanil nheo lại.
Biết rằng anh ta đang nghĩ đến ai, tôi chỉ mỉm cười.
"Đi đi. Tôi không có hứng."
“……Thật đáng tiếc.”
Đúng lúc đó, trọng tài cất tiếng tiếng gọi Vanil.
Có vẻ như đã đến lượt anh tham gia. Vanil rời phòng chờ sau khi gật đầu chào tôi.
'Thỏ và sư tử.'
Tôi không trách anh ta.
Đó là suy nghĩ và lẽ sống của Vanil, và nó cũng có phần đúng.
Việc Aaron cố gắng vươn lên, trông giống như một con thỏ đang cố gắng ăn thịt.
'Chà, chuyện gì đã xảy ra với Aaron vậy?'
Tôi là người duy nhất còn lại trong phòng chờ. Tôi uống ngụm thuốc cuối cùng rồi liếc nhìn bảng thông báo ở một bên phòng.
Màn hình ba chiều đang cập nhật danh sách đấu thủ theo thời gian thực.
May mắn thay, tên của Aaron vẫn còn đó. Cậu ta vẫn chưa bị loại.
Sau khi uống hết bình thuốc, máu đã ngừng chảy và tôi cảm thấy khỏe hơn, nhưng hôm nay sẽ khó hồi phục hoàn toàn.
Ban nãy tôi đã sử dụng Đăng Thiên quá lâu, hậu quả e rằng sẽ kéo dài trong vài ngày. Với “hình phạt” này, tôi phải tiết kiệm sức lực từng chút một.
Khi cơ thể tôi cảm thấy ổn hơn một chút, tôi rời khỏi phòng chờ.
Hầu hết đấu thủ vẫn đang ở trên khán đài để theo dõi các trận đấu và trinh sát đối thủ.
Khi tôi bước lên khán đài và ngồi vào ghế, cũng là lúc Vanil vừa đánh bại đối thủ của mình.
Lần này anh ta chỉ dùng nắm đấm. Khuôn mặt anh ta vẫn cao ngạo như mọi khi.
Tôi nhìn Vanil vài giây, rồi quay về phía tầng hai của khán đài.
Theo bảng đấu gắn trên tầng hai, trận tiếp theo sẽ đến lượt Aaron.
Aaron cầm một ngọn giáo đang tiến về phía sân khấu.
“Chà, không hổ danh là người anh hùng được mệnh danh 'Quỷ kiếm tái xuất'
“Thật vậy, anh ta mạnh vãi luônn”
“Kiếm thuật của anh ấy đúng là đỉnh của chóp”
Bên cạnh tôi, khán giả đang bàn tán xôn xao.
“Người kia là ai? Tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh ấy trước đây.”
“Anh ấy đến từ Niflheimr, giống như Quỷ Kiếm.”
“Ồ, vậy người đàn ông đó cũng mạnh lắm hả?”
“Không, anh ấy bình thường thôi. Anh ta không chế ngự được đối thủ của mình như Quỷ kiếm. Hầu như mọi trận đấu, anh ta chỉ có thể giành chiến thắng sau một hồi vật lộn vất vả”.
“Thế ư? Niflheimr cũng chứa chấp hạng tầm thường vật sao?”
“Đừng đặt cược vào người đàn ông đó, thua bét nhè cho coi. Anh ta đến được đây chỉ nhờ may mắn thôi. Sớm muộn cũng bị loại ấy mà”.
Khi lắng nghe những lời bàn tán, tôi nhếch mép cười và nhìn Aaron.
Đối thủ của cậu ta lần này là một hiệp sĩ cầm song kiếm. Aaron liên tục đâm và vung cây thương của mình. Hiệp sĩ nọ dùng song kiếm vừa cẩn thận phòng thủ vừa chớp thời cơ phản công chống lại Aaron.
Keng Keng
Keng Keng
Keng Keng
Những tiếng va chạm cứ thế lặp đi lặp lại một cách buồn tẻ.
"Chậc, chẳng có gì đặc biệt."
"Đúng thật nhỉ? Chẳng có chút gay cấn gì cả.”
Trên khán đài, người xem bàn tán xôn xao.
Đó là điều đương nhiên. Aaron không đủ khả năng áp đảo được đối thủ, phong cách chiến đấu của cậu ta cũng không hoa mĩ hay hào nhoáng.
Kỹ thuật của Aaron chỉ là những cú đẩy và xoay đơn giản.
Bất kỳ người nào cầm giáo tập luyện một thời gian cũng có thể thực hiện động tác cơ bản như vậy.
Chuyển động của cậu ta gọn gàng như một cái máy, nhưng không có gì hơn. Aaron chưa sử dụng bất kỳ kỹ năng võ thuật sâu sắc nào.
“Trận này thật nhàm chán. Còn ai là ứng cử viên cho chức vô địch không?”
“Có đấy, còn gã 'Chó Điên'.”
"Chó điên?"
“Một kẻ sát nhân hàng loạt trong Battle Royale. Dường như hắn chưa thỏa mãn cơn khát máu nên tiếp tục chạy sang giải này. Người ta nói rằng hắn ta xẻ đôi cả thân thể lẫn vũ khí của đối thủ chỉ bằng một đòn duy nhất.”
“Ồ, là kẻ đó ư? Nghe nói anh ta đang bị thương!”
“Đừng đùa, anh chưa nghe người xưa nói à? Chó điên cắn càn, càng bị thương thì càng hung dữ… Úi!”
Khán giả nọ đang ba hoa thì liếc mắt nhìn thấy tôi. Anh ta há hốc mồm và nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi.
“Cái gì, cái gì vậy?”
"Im ngay! Đừng nói gì nữa và Đi theo tôi!"
“Chờ tôi với!’
Trong chốc lát, những chiếc ghế phía trước tôi đều trống hoác.
‘Trông mặt mình đáng sợ vậy sao?’
Tôi tặc lưỡi và quay mặt đi chỗ khác.
Ngay lúc đó, tôi thấy…
“……”
Có ai đó đang ngồi bên cạnh mình.
Với vóc dáng nhỏ nhắn gần như trẻ con, và chiếc mũ che kín mắt.
"Ngu ngốc."
Một cậu bé khoanh tay lẩm bẩm trong khi quan sát sân khấu.
“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi mà sao cậu không thấm vào đầu vậy?”
Tôi nheo mắt lại.
'Anh chàng này là…'
“Đồ ngốc ngây thơ. Cậu xứng đáng bị phạt chống đẩy năm mươi ngàn lần. Chiến đấu cầm chừng như thế có ích gì? Cậu cần phải nhắm mũi giáo vào đầu hoặc tim của tên khốn đó.”
“……”
"Xin lỗi, Chúa tể. Tôi không kìm chế được." - Cậu bé vừa nói vừa nhấc một bên mũ lên. Đôi mắt tím sâu thẳm của anh tỏa sáng mãnh liệt – “Chắc ngài cũng biết vì sao tôi tới đây.”
Tôi lẵng lẽ gật đầu và không nói gì.
“Tiếc là tôi không thể ở lại lâu được, nếu không thì Quý cô Sương mù sẽ nổi giận. Tôi sẽ nói ngắn gọn thôi.”
Miệng cậu bé khẽ cử động.
“Aaron đã…”
Tiếng thì thầm kéo dài khoảng năm phút.
Nói xong, cậu bé cười tươi.
Khoảnh khắc tiếp theo, tôi chớp mắt và cậu bé đã biến mất.
Tôi nhìn về phía sân khấu.
Aaron đang ấn lưỡi giáo của mình vào cổ đối thủ đang nằm trên sàn đấu.
Đó là kết quả sau màn giằng co kéo dài khoảng 30 phút.
“Tôi, tôi thua rồi.”
"Không sao, anh đã thi đấu rất tốt."
Aaron đỡ đối thủ đứng dậy, sau đó chào hỏi nhau rồi rời khỏi sân khấu.
Không có ai lên tiếng cổ vũ cậu ta.
“Trận đấu tiếp theo!”
Trọng tài ở giữa sân hét lên.
“Sự kiện chính vòng 16, Bảng G! Han Israt đến Từ Townia! Jardi Noslight đến Từ Lersande!”
Vậy là đến lượt tôi rồi.
Tôii đứng lên, nhảy qua rào chắn ngăn cách ghế khán giả và sàn đấu, rồi trèo lên đó. Trong khi ấy, đối thủ của tôi là một hiệp sĩ mặc giáp trụ kín mít, cầm khiên và kiếm bước ra từ lối đi đối diện. Một trọng giáp binh điển hình.
“Vết thương của anh bạn rất nặng.” - Hiệp sĩ nọ lên tiếng sau khi nhìn thấy tôi – “Chịu thua đi. Tôi không thích chiến đấu với kẻ yếu.”
Tôi im lặng rút kiếm ra.
Thấy vậy, hiệp sĩ nọ thở dài: “Thật ngoan cố. Thôi đành vậy, tôi sẽ nhẹ nhàng với anh bạn…”
Cạch
Lưỡi kiếm của tôi mở rộng ra.
Bi Frost đã biến hình thành một thanh đại kiếm.
Tôi giương thanh kiếm đen khổng lồ lên, và lao vào anh ta.
“Ê, điên à!” - Hiệp sĩ nọ dù giật mình nhưng vẫn giơ khiên lên để chống đỡ - “Tín hiệu bắt đầu thậm chí còn …”
TOÉT
Khi anh ta còn đang lắp bắp, trọng tài đã thổi còi.
BANG!
Đòn tấn công toàn lực của tôi làm chiếc khiên bị móp sâu, khiến hiệp sĩ loạng choạng lùi lại vài bước.
“Chờ đã, chỉ một lát thôi!”
Tôi giậm chân phải xuống đất, hạ thấp trọng tâm và vung thanh đại kiếm của mình nhiều lần.
Bang! Bang! Bang! Bang! Bang!
“Ối! Ứ! Á! Hự! Ẹc!”
Sau cú đánh thứ năm, tấm khiên thép vỡ tan thành từng mảnh.
Và sau cú thứ sáu,
CHÁT
Ặc!
Hiệp sĩ ngã xuống, máu phun ra. Giáp trụ trên đầu anh ta bẹp dúm.
“Ha, Han Israt… Chiến thắng." - Trọng tài nhìn tôi, ngơ ngác.
“Wow! Đúng là chó điên”
“Chỉ có năm giây!”
“Phong cách chiến đấu điên vãi luôn!”
“Ngầu đét anh gì ơi”
Những tiếng xì xào của khán giả vang lên không ngớt.
Mặc kệ sự ồn ào, tôi rũ sạch máu trên thanh kiếm của mình và bước xuống khỏi sân khấu.
Tôi chiến đấu như thế này không phải để làm màu hay gây sự chú ý. Đơn giản là nếu trận đấu kéo dài, hậu quả sẽ trở nên tồi tệ hơn.
Bung toàn bộ sức lực để áp đảo đối thủ trong thời gian ngắn, còn hơn là giữ sức để rồi bị đối phương phản công.
Không lâu sau, các anh hùng lọt vào tứ kết đã lộ diện. Theo quan sát của tôi, những người còn lại đều khá mạnh.
Tình huống bây giờ đã thực sự trở nên nghiêm trọng.
2 giờ chiều.
Các ghế trong đấu trường thi đấu cá nhân bắt đầu được lấp đầy.
Battle Royale và trận chung kết đồng đội đã kết thúc. Các mini game cũng đã ngừng từ lâu. Thế nên tất cả các khán giả đều đổ về đây.
<Phew, suýt chút nữa thì toi, opa ạ.> - Jenna vui vẻ thông báo cho tôi.
“Thắng là được rồi. Có ai bị thương nặng không?”
<Ừm, Kishasha bị thương nhẹ. Nói chung không có gì nghiêm trọng. Bây giờ tôi đang hướng tới đấu trường giải cá nhân để xem màn trình diễn của anh. Anh có thể thắng mà, phải không?>
"Đó là dạng câu hỏi gì?" – Tôi cường khúc khích.
<Ồ, Aaron thế nào rồi, Oppa?>
"Khá ổn. Cậu ấy đang ở đây với tôi trong phòng chờ.”
<Hiểu rồi. Dù sao thì, hãy cố gắng nhé.>
Cuộc trò chuyện với Jenna kết thúc.
Tôi ném viên đá ma thuật đã cạn kiệt ma lực vào thùng rác và nhìn xung quanh.
Các đối thủ tụ tập đều đang ở trong phòng chờ. Aaron, người sắp đến lượt, đang ngồi trên một chiếc ghế dài, trông không có vẻ gì là lo lắng hay quyết tâm. Cậu ta đang loay hoay với cây thương của mình.
"Chào."
“À vâng, đại ca.”
“Không cần đứng dậy. Cứ ngồi tại chỗ là được."
"Tình hình của anh thế nào?"
“Đủ tốt cho trận chung kết. Lo lắng cho chính mình đi."
“Anh đến để động viên em phải không, đại ca?” - Aaron cười toe toét –“Cảm ơn anh, em sẽ cố hết sức."
Tuy nhiên, tôi lắc đầu.
“Aaron.”
"Vâng."
“Cậu có muốn được như anh ấy không?”
Tôi chỉ vào Vanil, người đang khởi động ở một góc.
Vanil đang từ từ vung thanh kiếm dài của mình. Nhìn thoáng qua cứ tưởng anh ta chỉ múa may chơi chơi, nhưng đó là một chuyển động chứa đầy sự tập trung và kỹ năng cao độ.
“Ý đại ca là gì… Em không hiểu lắm.”
“Cậu có muốn tài năng như vậy không?? Loại người nhìn một biết mười, học một hiểu cả trăm, tự coi mình là thượng đẳng. Xem thường những người khác với thái độ khinh bỉ ”.
"Em không…"
Trước khi Aaron kịp trả lời, tôi đã lên tiếng.
“Đương nhiên là cậu không thể.”
“……”
“Cậu sẽ không bao giờ bắt kịp được. Kiếm Vực, Kiếm Hồn, dù có giải thích thế nào cậu cũng không hiểu. Ngay cả khi được người khác làm mẫu cho một chiêu thức, cậu cũng không bắt chước được. Cậu không giống những kẻ khác, vậy tại sao phải bám theo đuôi kẻ khác một cách tuyệt vọng như vậy?
Aaron gục đầu.
“Aaron.”
"……Dạ? "
“Đánh bại tên phiền toái đó và lọt vào trận chung kết. Tôi sẽ đợi."
"Nhưng…"
“Đằng nào cậu cũng không thể chết ở đây được đâu, nên hãy cố hết sức đi. Tìm đủ mọi cách, Dù là tẩm thuốc ngủ vào nước, tẩm thuốc độc vào ngọn giáo hay đánh lén vào gáy hắn. Hãy dùng mọi cách để giành chiến thắng.”
Aaron cắn môi.
“Tại sao cậu lại nói muốn trở nên mạnh mẽ hơn? Là để có thể ở bên chúng tôi thôi phải không?”
“Em… em…”
“Đừng thần tượng anh ta. Cậu không thể trở thành anh chàng đó. Thậm chí đừng nghĩ đến chuyện bắt chước. Cậu không thể. Cậu là chính cậu. Vì vậy… hãy đánh gục hắn bằng cách của mình.”
Giống như Myuden đã từng làm.
Giống như cách Myuden từng đâm ngọn giáo xuyên qua trái tim của những thiên tài giỏi hơn mình hàng nghìn lần.
“……”
Aaron nhìn tôi, vẻ mặt ngơ ngác.
“Không sao đâu. Cậu không cần phải hiểu. Chỉ cần nhớ một điều: giành chiến thắng”.
<Trận đấu tiếp theo sắp bắt đầu! Các thí sinh hãy lên sân khấu!>
"Đến lượt cậu rồi đấy."
Nghe tiếng trọng tài, Aaron gật đầu.
“Em không hiểu ý anh lắm.”
Aaron đưa tay cầm lấy ngọn giáo treo trên tường.
“Anh đang bảo em phải thắng à?”
“Chính xác.”
"Em sẽ thử…"
“Không có chuyện thử ở đây.”
Aaron mỉm cười cay đắng, sau đó nắm chặt ngọn giáo.
"Em sẽ thắng."
"Tốt. Tiến lên đi.”
Aaron cúi đầu chào tôi rồi bước ra cửa.
Tôi nhìn lên trần nhà.
<Thật là một đứa trẻ ngu ngốc, dại khờ. Nhưng có lẽ vì thế nên cậu ta mới làm được ‘chuyện đó’.>
Giọng nói của Myuden vang vọng trong tâm trí tôi.
<Chúa tế, Aaron không hề dành 57 năm ở đó.>
Có thể đó là con số cuối cùng mà Aaron nhớ được.
Thực tế… không biết là gấp bao nhiêu lần.
Trong vô thức, Aaron đã tự thiết lập lại ký ức của mình để chịu đựng quãng thời gian đó.
Quan trọng hơn cả, cậu ta vẫn không đánh mất bản ngã của mình.
'Đồ quái vật chết tiệt….'
Tôi bật cười.
Mai 5/5 ad có tắm biển xả xui ko ? Cảm ơn ad cảm ơn vì đã ban...
ReplyDeleteCố lênnnn aronnnn
ReplyDeleteAaronnnn cố lênnn
ReplyDelete