Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 184: Thay người
Ngày hôm sau…
Đúng như tôi dự đoán, chức nghiệp có lợi nhất trong trận chung kết Battle Royale này chính là đạo tặc. Chuyên môn của họ là chạy trốn, ẩn mình và phục kích, đồng thời cũng xuất sắc trong việc xác định vị trí kẻ thù.
Trong các vòng trước, nơi số lượng người tham gia ít và bản đồ hẹp, các chức nghiệp khác cũng có thể thể hiện ở một mức độ nào đó. Tuy nhiên, trong vòng chung kết với 100 người tham gia và bản đồ rộng như một khu phố, thì mọi chuyện hoàn toàn khác.
Rất nhiều người đã bị loại mà không kịp nhận ra kẻ tấn công, và rất nhiều người khác vừa hạ gục đối thủ thì bị kẻ khác sát hại.
[Số người sống sót – 21]
Tôi nhìn lên màn hình phía trên.
Còn lại 21 người sống sót. Những anh hùng không quen với các trận hỗn chiến đều đã bị loại.
Với số lượng hiện tại, Giờ đây, khả năng xảy ra một cuộc tấn công trực diện quy mô lớn giữa những người sống sót là rất nhỏ. Mọi người đều hướng tới một điều may mắn.
“Thế nào? Anh bạn thấy sao? Tham gia nhóm của chúng tôi quả là một quyết định sáng suốt, đúng không?” - Sadine cao giọng - “Hãy tưởng tượng nếu anh ở một mình, chuyện gì sẽ xảy ra? Hahaha, anh sẽ không thể tìm kiếm vật phẩm hay vũ khí bởi vì tất cả những người khác sẽ tấn công anh.’
“…”
“Có hai đạo tặc cao cấp làm đồng đội, cuộc sống dễ dàng hơn nhiều, đúng không? Vừa có thể nắm thông tin kẻ địch, vừa nhanh chóng thu thập được vật phẩm trên bản đồ…”
“……”
Tôi nhíu mày.
Không thể phủ nhận rằng nhóm Sadine khá hữu dụng. Toà nhà mà chúng tôi chiếm giữ nằm giữa vùng an toàn, được đánh dấu bằng một vòng tròn màu trắng. Một khu vực đắc địa có thể dễ dàng quan sát môi trường xung quanh, kèm theo những cái bẫy khá tih vi được lắp đặt ở tất cả các lối vào - kể cả cửa sổ, để phát hiện những kẻ đột nhập.
Ngoài ra, 2 đạo tặc trong nhóm cũng đã tìm ra được một số bộ áo giáp da chất lượng, một vài thanh kiếm, dao găm và nỏ nữa. Ngay cả thuốc hồi phục cũng có vài bình lớn.
Vấn đề là…
‘Người phụ nữ này lắm mồm quá.’
Đúng như tôi cảm thấy ngày hôm qua, cô ấy nói rất nhiều. Đặc biệt là sau khi nắm giữ được tòa nhà này.
Một mình tôi hạ gục ba đối thủ, còn Sadine và đồng đội hạ được một đối thủ. Tuy nhiên cô ta nói liến thoắng suốt nãy giờ, như thể để kể công.
“Han, tôi rất ấn tượng với trận chiến vừa rồi. Anh bạn thật đặc biệt. Kông thể tin nổi, một người xuất chúng như anh bạn lại đến từ một lãnh địa hẻo lánh vừa lên cấp 40. Hãy xem xét đề nghị của tôi một cách cẩn thận. Tôi sẽ giới thiệu anh…”
Trong lúc đó, tôi cẩn thận kiểm tra bản đồ.
“Anh bạn biết đấy, Lakereia của chúng tôi có bảy tầng và nhiều tiện nghi sang trọng…”
Mặc kệ cô ta, tôi tiếp tục tính toán cẩn thận.
'Có tổng cộng 4 nhóm và 4 con sói đơn độc...'
Trong số 21 người, có 17 người hoạt động theo nhóm. Bốn người còn lại đánh lẻ.
Đây là những thông tin do hai đạo tặc đồng đội của Sadine tìm hiểu được. Thành phần, năng lực và địa bàn hoạt động của đối phương đều bị phơi bày.
Nếu tôi cũng đánh lẻ, chắc chắn tôi sẽ không nhận được những thông tin này.
“Ở cái lãnh địa hẻo lánh của anh làm sao tìm thấy món đồ uống ngon như thứ mà tôi đã đưa cho anh ngày hôm qua? Ngay cả một người kén chọn như tôi cũng thích lon nước đó …”
Không biết nhóm của Jenna làm ăn ra sao. Lúc này, vòng chung kết nhóm chắc hẳn đang bước vào hồi gay cấn. Vòng chung kết của giải cá nhân cũng sắp bắt đầu.
Dù rất tò mò, tôi vẫn phải tập trung vào nhiệm vụ của mình trước tiên.
Tôi tựa người vào tường. Bản đồ sắp thu hẹp thêm nữa rồi.
Không chỉ chúng tôi, mà cả những đấu thủ còn lại đều đang ẩn nấp ở gần đây, chờ đến lúc bản đồ co lại.
‘Từ giờ đến lúc đó, vẫn chưa cần phải chiến đấu, thế nên mình có thể nghỉ ngơi thư giãn một lúc…’
Ngay khi tôi nghĩ như vậy, giọng nói khẩn cấp của Jenna vang lên.
“Oppa, anh có nghe thấy em nói không?”
Tôi giật mình, nói nhỏ: "Tôi đây. Jenna.”
Một viên đá cẩm thạch giấu trong ngực tôi đang phát ra ánh sáng mờ nhạt.
Đó là công cụ giao tiếp do Katiio tinh chế. Tôi đã giấu nó vào cổ áo, đề phòng trường hợp khẩn cấp.
“Xin lỗi, tôi phải ra ngoài một lát.”
"Anh bạn định đi đâu? Chúng ta đang bàn bạc chuyện tương lai mà?”
"Tôi đi WC."
Tôi trả lời ngắn gọn và đi lên cầu thang.
Sau khi giữ khoảng cách vừa đủ, tôi nắm lấy viên đá giao tiếp trong tay.
Sau đó tôi thì thầm, đảm bảo không ai có thể nghe thấy.
"Có chuyện gì vậy?"
“May quá, oppa vẫn nghe thấy hả? Em cứ sợ viên đá bị hỏng rồi.”
“Bây giờ tôi hơi bận. Đang ở giữa trận đấu.”
"Em xin lỗi, nhưng có chuyện này cần báo cáo.” - Jenna tiếp tục nói bằng giọng gấp gáp - “Edis vừa bị trúng độc trong trận đấu gần đây.”
“……”
“Thuốc hồi máu không có tác dụng. Nó dường như là một loại chất độc gây tê liệt đặc biệt. Đối phương không có sẵn thuốc giải độc, dù bây giờ họ điều chế cũng phải mất nửa ngày. Trận đấu tiếp theo sắp diễn ra, tụi em nên làm gì đây?”
Tôi thở dài. Đây là tình huống tệ hại nhất.
“Tụi em có nên thử không… chỉ Kishasha và em.”
“Nếu chỉ có hai người thì không thể đâu. Lực lượng quá mỏng, và còn cả đội của Niflheimr cũng ở đó.”
Chỉ cần nhóm Jenna bị tụt xuống hạng hai, chúng tôi cũng sẽ thất bại.
‘Chết tiệt.’ – Tôi cay đắng nhủ thầm. Đầu tôi căng lên như dây đàn, từng nơ ron thần kinh vội vã chạy như điên để tìm giải pháp.
“Xin lỗi, Oppa. Em đã nói là anh không cần lo lắng gì, vậy mà bây giờ lại …”
“Còn bao lâu nữa cho đến trận đấu tiếp theo?”
"Khoảng 10 phút."
“Thế là đủ rồi. Hãy chạy đi tìm Velkist ngay, cậu ta ở trong đấu trường cá nhân. Giải này cho phép đổi người cùng lãnh địa.”
"Huh? Ý anh là sao…"
“Cô không đọc tờ rơi à? Nếu chúng ta đến từ cùng một nơi, chúng ta có thể thay người thoải mái.”
“Nếu vậy thì sẽ lỡ trận đấu của giải cá nhân đấy! Thay vào đó, sao chúng ta không tìm cách chữa lành vết thương cho Edis…”
“Tìm thuốc giải độc ở đây? Sẽ mất rất nhiều thời gian, mà chưa chắc đã thành công. Đừng lãng phí thời gian nữa và làm như tôi nói đi. Túm cổ Velkist, đưa cậu ta vào thay Edis. Giành chiến thắng bằng mọi giá, hiểu chưa?”
“Nhưng trận đấu cá nhân…”
“Tôi sẽ thay thế.”
Tôi nói ngắn gọn và cắt đứt liên lạc.
Phía trên cao, chiếc đồng hồ 3D vẫn đang đếm giờ. Hiện tại là 10:57. Theo thông báo, vòng chung kết giải cá nhân sẽ bắt đầu lúc 12 giờ trưa. Chỉ còn gần 1 giờ nữa.
"Gì lâu thế? Ngoài ra, về lời đề nghị…”
Xoẹt.
Tôi rút thanh kiếm của mình ra khỏi vỏ và chuẩn bị nhảy ra khỏi cửa sổ.
“Đợi đã, anh đang làm gì vậy?! Chúng ta đã thỏa thuận là đợi đến phút cuối cùng mới…”
“Tình hình đã thay đổi rồi.”
“Hả? Là sao???”
“Đừng lo lắng. Trước khi các đội khác bị loại, tôi sẽ không rời nhóm của cô đâu.”
"Cái gì?"
“Và đừng uống sôcôla bạc hà. Vị của nó dở ẹc.”
Thịch.
Tôi nhảy xuống từ độ cao vài mét và đáp xuống đất.
Ngay lúc đó, một mũi tên từ nóc nhà bên phải bất ngờ bay tới, nhắm vào đầu tôi. Tôi xoay người, vẫy tay trái và bắt lấy mũi tên.
Chưa hết, một quả cầu lửa phóng ra từ tòa nhà ngay phía trước.
Tôi nhảy một bước dài để né tránh, trong đầu vội vã tính toán kế hoạch mới.
‘Để xem nào… Cự ly, thời gian, và cả quãng đường di chuyển…’
Tôi không muốn sử dụng đòn này, nhưng không còn cách nào khác.
”Han! Anh điên rồi à, anh không sợ …”
Tôi nghe tiếng cô ta léo nhéo từ đằng xa.
“Biết rồi, biết rồi” – Tôi cười thầm – “Tôi sẽ không làm trái giao ước đâu, bởi vì…’ .
Tôi sẽ quét sạch tất cả trong một đòn!
['Han (★★★★)' đã vào bước vào Trạng thái Đăng Thiên!]
“Nào, nhào vô kiếm ăn!”
Và như thế…
BÙMMMMM
Một ánh sáng chói lòa xuất hiện, bao phủ toàn bộ khung cảnh xung quanh.
Sóng xung kích của Thiên Hồn Đao phóng ra, quét sạch mọi thứ xung quanh trong bán kính khoảng hai mươi mét.
Vì không có thời gian, nên tôi quyết định dốc hết toàn bộ sức mạnh. Uy lực của đòn tấn công lần này thậm chí vượt xa lúc chiến đấu trên ngọn đồi ở tầng 40.
Bao gồm cả “đồng minh” lẫn kẻ thù, tất cả đều bị kiếm khí xâu xé.
Aaaaa
Á á á
Những tiếng hét thất thanh vang lên xung quanh tôi.
Sau đó…
…
[Chà, tuyệt vời! Thật không thể tin nổi! Anh đúng là con chó điên… à không, cỡ này phải là siêu chó mới đúng! Tôi hy vọng sẽ gặp lại anh vào năm sau.] – Nàng tiên vừa cười vừa đưa cho tôi một cái khay lớn – [Đây là viên đá giải thưởng, còn đây là món quà tôi tặng riêng cho anh, một chiếc chảo rán vàng…]
Tôi giật lấy Viên đá Mùa Vọng cấp cao khỏi tay nàng tiên, trong khi cô ta còn đang lảm nhảm.
Hậu quả của Đăng Thiên làm tầm nhìn của tôi mờ di. Tôi lảo đảo đi ngang qua nàng tiên còn đang ngơ ngác, và chen qua đám đông.
[Chờ đã! Anh quên chiếc chảo vàng nè!]
“Tôi không muốn rác rưởi như vậy, cô cứ giữ lấy nó đi.”
[Sao vậy! Tôi tưởng binh khí ưa thích của anh là cái chảo nấu ăn?!]
Giọng nói của nàng tiên vang vọng phía sau lưng tôi.
‘Hộc hộc…’
Tôi uống một ngụm thuốc hồi phục trong khi rời khỏi sân vận động.
Thời gian hiện tại là 11:41. Không có xe buýt đưa đón nào chạy vào giờ này.
'Tình hình gấp gáp lắm rồi, mà anh ta vẫn không hiểu sao?.'
Chắc chắn anh đang xem, vậy thì anhphải hiểu mức độ nghiêm trọng của tình hình hiện tại chứ.
Edis đã bị thương, và Chúng ta có nguy cơ bị mất vé triệu hồi 5 sao.
‘Master của tôi, hành động đi!’ – Tôi lầm bầm trong miệng.
May mắn thay, Anytng đã lập tức mở các công cụ chiến thuật.
Vụt.
Một mũi tên màu đỏ xuất hiện trên bầu trời. Đó chính là sân vận động của giải cá nhân.
Tôi chạy hết tốc lực về hướng mà mũi tên chỉ vào.
Nhưng…như thế này vẫn còn quá chậm!
Đúng lúc đó, một chiếc xe thể thao màu đỏ tươi chạy qua đường.
Tôi nhảy qua làn đường và lao vào chiếc xe thể thao. Khi người đàn ông ngồi trên ghế lái còn đang ngơ ngác….
"Này, anh làm gì…"
Bang!
Dùng hết sức lực, tôi giật tung cánh cửa, khiến một tấm kim loại bay ra ngoài. Sau đó, tôi kéo người đàn ông đang bối rối ra khỏi ghế lái và ném anh ta xuống đường.
“Này, anh, cái quái gì vậy! Tôi là nhân viên của Mobius đấy…”
Mặc kệ anh ta la hét, tôi ngồi vào ghế lái, nắm chặt vô lăng và nhấn ga.
“Này, tên khốn điên khùng này! Bạn đang làm gì thế?!"
Vroom!
Tiếng động cơ mạnh mẽ gầm lên khi chiếc xe thể thao tăng tốc về phía trước.
Tiếc là tôi chơi đua xe không giỏi như Anythg nên chiếc xe bị va chạm liên tục. Phần đầu của chiếc xe thể thao sang trọng nhanh chóng dập nát, nhưng lúc này tôi không có thời gian để bận tâm về chuyện đó.
Tôi lấy viên đá giao tiếp ra, và cầm nó trong tay trái.
“Han đây. Thế nào rồi?"
“Velkist nói rằng anh ấy sẽ không tha thứ cho Oppa đâu.”
“Úi chà, đáng sợ quá cơ.”
“Dù sao thì bây giờ tụi em cũng đã đủ 3 người để thi đâu rồi. Nhưng chỗ anh thì sao? Em nghe nói các trận đấu Battle Royale mất rất nhiều thời gian…”
“Hãy tập trung vào trận đấu của cô. Nếu cô không thể giành chiến thắng, mọi thứ sẽ tan thành mây khói. Hiểu chưa."
“Ừm… em hiểu.”
“Tốt, tôi cúp máy đây.”
Tôi phun ra một ngụm máu đang đọng trong miệng.
Toàn thân tôi đầy máu. Đó là kết quả tổng hợp của những vết thương nhỏ và hậu quả của việc Đăng thiên.
Dù xuất sắc đến mấy thì tôi cũng vẫn là người trần mắt thịt. Huống chi đối phương đều là anh hùng 4 sao, thậm chí còn có vài kẻ khá mạnh mẽ.
‘Nếu đám người đó ngoan ngoãn chết sớm hơn thì tốt’ – Tôi vừa khịt mũi vừa đạp ga.
Vroom!
Bảng đồng hồ hiển thị tốc độ lên tới 200 km/h.
Trước mặt là một khúc cua gắt. Tôi vội vã bẻ lái và đạp phanh.
KÉTTTTTTT!
Mùi lốp xe cháy tràn ngập không khí khi những vết trượt dày in trên đường.
11:53 rồi.
Còn 7 phút nữa.
Lúc này, tôi bắt đầu thấy bóng dáng của sân vận động.
Cổng sân vận động đang đóng.
Không chút do dự, tôi nhấn ga.
Vroooom!
Chiếc xe thể thao lao thẳng tới, đâm xuyên hàng rào thép.
11:57 sáng.
Tôi tiếp tục lái xe đến bãi đậu xe phía trước sân vận động.
"Đó là thứ gì?"
“Có vẻ như nó đang đi về hướng này…”
Một đám người đứng lố nhố trước cổng soát vé. Tôi vội vã bấm còi và tiến về phía trước.
"Ah!"
“Cái gì, cái gì thế này! Tài xế bị điên à!
“A, tránh ra!”
Bang!
Chiếc xe thể thao đâm xuyên qua cửa kính ở cổng soát vé, và kẹt lại ở đó. Lửa và khói bốc lên từ phần đầu xe.
Chiếc xe bầm dập và tôi cũng vậy. Khắp người tôi đều đau nhức.
Thịch. Cánh cửa xe méo mó rơi xuống, và tôi lò dò bước ra.
“Ờ…”
Tôi nháy mắt với một nhân viên soát vé.
“Tôi là người tham gia giải đấu cá nhân. Sắp đến trận đấu của tôi rồi”.
Dù đang tròn mắt ngạc nhiên, nhân viên nọ vẫn gật gù: “OK, cậu có thể đi lối đó.”
Ngay khi tôi bước đi qua cửa kiểm soát…
Bùm!
Chiếc xe thể thao găm trên đã cửa kính phát nổ.
Chà, dù sao thì đó cũng là xe của Mobius thôi mà.
Tôi di chuyển về phía hành lang, theo sự chỉ dẫn của anh chàng soát vé. Vừa đi, tôi vừa lấy lọ thuốc thứ hai từ trong túi ra và uống cạn.
“Đấu thủ Velkist đến từ Townia, bạn có ở đây không? Nếu không ra sàn đấu ngay bây giờ, bạn sẽ bị loại!”
Trọng tài trên sân khấu đang gọi thí sinh tiếp theo. Hình như chính là Velkist thì phải?
'Xin lỗi nhé, Velkist. Tôi rất tiếc.”
Tôi nhếch mép cười và tiến đến gần sàn đấu.
Ở đó, đối thủ đã đứng chờ sẵn.
“Tên khốn ấy đã bỏ chạy à?”
“Chờ một chút, tôi đang gọi lần cuối. 10, 9, 8…” – Trọng tài lắc đầu.
“Chờ đợi thế này thật khó chịu. Sao không loại hắn ta luôn đi.”
“Đừng nói nhảm nữa.” - Tôi bước lên cầu thang và leo lên.
Lập tức, khán giả trên khán đài tập trung sự chú ý vào tôi. Trong số họ có cả Aaron, đôi mắt cậu ấy mở to vì vui mừng.
"Ai đây?” – Trọng tài nhíu mày – “Có vẻ như anh bạn đang bị thương nặng.”
"Người thay thế."
"Người thay thế? Sao lại….”
Một nữ nhân viên chạy lên sân khấu nói nhỏ vào tai trọng tài.
Sắc mặt của trọng tài thay đổi từng giây từng phút.
“……”
Trọng tài nhìn tôi với vẻ mặt kinh hoàng.
“Anh bạn có phải là Han Israt đến từ Townia, người vùa chiến thắng Battle Royale không?”
Tôi gật đầu.
“……Ok, anh được chấp nhận tham gia.”
"Cái gì? Một người tham gia hai sự kiện? Chuyện hài hước gì vậy?” - Đối thủ của tôi - Người đàn ông lực lưỡng cầm rìu - nhăn mặt càu nhàu.
“Hầu như cả ba sự kiện đều được tổ chức đồng thời nên chúng tôi không nghĩ điều này sẽ xảy ra.” – Trọng tài từ tốn trả lời – “Tuy nhiên, điều này không bị cấm”.
“Hừ. Các người mất trí rồi. Sao cũng được, ta sẽ bổ đầu ngươi ra.”
Người đàn ông vạm vỡ nhổ nước bọt vào tay và đập rìu xuống đất.
“Ê nhãi con, nhìn ngươi đầy máu thế kia, sao không tới bệnh viện cho nhanh? Muốn ta đưa về chầu Diêm Vương luôn hả?”
Thật vậy, máu chảy ra từ trán tôi rơi xuống sàn đấu trường.
“Ngươi thậm chí còn không có vũ khí? Định đánh tay không à?”
Gã đàn ông cao lớn cười ngạo nghễ.
Tôi vẫn đứng đó, tranh thủ điều hòa hơi thở. Bàn tay tôi giơ ra sẵn, chờ Bifrost bay tới.
‘Chà, nếu nó không tới kịp, chắc là phải dùng tay trần để đấm thôi’
May mắn thay, khi tôi nghĩ đến đó…
Vút
Soạt!
Đột nhiên, Bifröst, xuyên qua trần nhà, rơi xuống sàn sân khấu.
Tôi mỉm cười, gật đầu và rút thanh kiếm ra khỏi vỏ.
TOEEEÉT
Ngay lúc này, trọng tài đã thổi còi.
Đồng thời, Aaron trên khán đài đứng dậy và hét lên.
“Đại ca! Cố lên nhé!”
Tôi nhếch mép cười và vung thanh kiếm với hào quang màu đen u ám.
Búa Thor à :))
ReplyDeleteHay ad vvaf cảm ơn cảm ơn vì đã ban
ReplyDeleteTội nghiệp ông nhân viên, mất xe😂🤣
ReplyDeleteClm búa anh Thỏ phiên bản kiếm =))))))
ReplyDeleteThis comment has been removed by the author.
ReplyDelete