Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 182-1: Chó cắn
Ngày đầu tiên của kỳ Festa đã kết thúc.
Kết quả đúng như tôi dự đoán. Tất cả chúng tôi đều vượt qua vòng đầu.
Chà, nếu ai đó bị loại khỏi vòng sơ loại thì đúng là chuyện đáng ngạc nhiên.
Sau khi kết thúc lịch trình trong ngày, chúng tôi ở trong phòng để tổ chức một cuộc họp chiến lược và đánh giá hiệu suất.
“Đội của Niflheimr có vẻ hơi mạnh, nhưng vẫn có thể xử lý được!” Jenna xắn tay áo và chống hai tay vào hông, khuôn mặt đầy vẻ tự tin - “Nếu chúng ta không phạm sai lầm nào, em nghĩ chúng ta có thể giành chiến thắng. Edis, chị có nghĩ vậy không?”
“Tôi đã rất lo lắng vì họ là những anh hùng nổi bật của các lãnh địa khác, nhưng mọi chuyện không khó như tôi mong đợi. Là chúng ta quá mạnh hay họ quá yếu?”
“Đừng mất cảnh giác. Nếu chúng ta thất bại dù chỉ một lần, chúng ta sẽ bị loại.”
Tôi nhìn vào tờ giấy trên bàn. Edis đã tổng kết số điểm mà đội Townia kiếm được trong ngày đầu tiên.
'126 điểm.'
Trong số đó có cả những điểm mà Anythg giành được khi tham gia các mini game được tổ chức tại thành phố này.
Bằng 1/20 số điểm số tôi thường nhận được.
'Anh ta chơi game thực sự rất tệ.'
Lần duy nhất anh ta giành chiến thắng, là trong cuộc đua phi thuyền, và nhận được 96 điểm.
Trong các trò chơi khác, chúng tôi liên tục xếp cuối cùng.
Dù điểm thưởng từ các minigame khá nhỏ so với điểm thưởng từ ba giải đấu chính, nhưng nhiều minigame cũng có thể đem lại con số kha khá.
Nhưng… Master của chúng tôi chơi kém như vậy…
Điều đó có nghĩa là, chúng tôi bắt buộc phải thắng trong cả ba giải đấu, mới có thể giành được tấm vé.
“Mang giúp tôi tờ thông tin khung giải đấu ra đây.”
“Ok Oppa!”
Jenna và Edis lấy ra một tờ giấy lớn màu xanh.
Tờ giấy này ghi lại danh sách các đội tham gia vòng chung kết, và thông tin bốc thăm chia bảng.
Ngày mai sẽ xác định ra top 16, ngày kia sẽ là tứ kết, bán kết và trận chung kết. Danh sách các đội tham dự vòng chính đầu tiên được in dày đặc trên giấy.
Tôi nhanh chóng xem xét các bảng đấu của giải đấu cá nhân và đồng đội và suy nghĩ kỹ càng.
Vòng loại có rất nhiều người tham gia và trình độ không đồng đều nên thời gian khá thư thái, nhưng bước sang vòng chung kết, các đội sẽ liên tục phải chiến đấu, hầu như không có thời gian để nghỉ ngơi.
Một điều đáng ngại nữa là ở đây không giống như phòng chờ, không có khả năng tự động chữa lành; và ban tổ chức không cung cấp nhân viên y tế. Thế nên nếu anh hùng bị thương nặng đồng nghĩa với việc bị loại ngay lập tức.
'Nhánh của nhóm Jenna có vẻ không ổn.'
Nhóm Jenna được phân vào bảng B, nơi chứa đầy những người chơi cấp cao.
Hơn nữa, theo lịch thi đấu, cô sẽ phải thi đấu 3 trận liên tiếp với thời gian nghỉ ngơi tối thiểu. Khả năng bị thương là rất cao. Tất cả những gì chúng tôi có thể làm là cung cấp cho nhóm của cô ấy những lọ thuốc hồi phục quý giá mà chúng tôi mang theo.
Tiếp theo, tôi chăm chú quan sát giải đấu của Velkist.
May mắn thay, cậu ấy sẽ không gặp anh chàng kiếm sĩ của Niflheimr hay Aaron quá sớm. Theo bản đồ nhánh đấu, cơ hội duy nhất để Velkist đối mặt với họ là trận chung kết.
Còn Aaron…
'Aaron sẽ đụng độ với anh chàng đó ở trận bán kết.'
Sau khi kết thúc cuộc họp, Velkist và nhóm Jenna nhanh chóng di chuyển tới khu tập luyện cá nhân dưới lòng đất của khách sạn, để chuẩn bị cho vòng đấu chung kết.
Còn lại một mình, tôi chìm đắm trong suy nghĩ.
'…Thật kỳ lạ.'
Aaron trở lại quá sớm.
Tại sao Myuden lại yêu cầu cậu ta tham gia giải đấu?
Tôi muốn hỏi Yurnet ngay lập tức.
Myuden… Theo tôi biết, anh chàng đó sẽ không làm điều gì vô nghĩa đâu.
Chắc chắn phải có lý do nào đó, chỉ là bây giờ tôi không thể biết được.
‘Chà, chuyện đó để sau đi’.
Hiện tại, tôi cần tập trung vào sự kiện của riêng mình. Nếu sơ ý bị loại và mất mặt trước các thành viên khác thì tệ lắm.
Khi tôi đang lên chiến lược cho vòng chính thì có tiếng gõ cửa.
“…”
Tôi mở cửa ra và bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc. Đó là Aaron.
"Em có làm phiền anh không?"
“Không, vào đi. Tôi là người duy nhất ở đây.”
Aaron do dự, nhưng rồi lặng lx bước vào phòng khách.
Tôi mời cậu ta uống nước.
"Cảm ơn."
“…”
Dù nói cảm ơn nhưng Aaron không đụng đến ly nước, chỉ ngồi xuống ghế và cúi đầu.
Tôi đã từng nhìn thấy dáng vẻ này trước đây. Đó cũng chính là biểu hiện của cậu ta sau khi thua Velkist ngày trước.
Aaron dường như có điều gì muốn nói nhưng lại không biết phải bắt đầu thế nào.
Tôi quyết định lên tiếng trước: “Ở đó thế nào?”
Sau một lúc im lặng, Aaron trả lời: “Đó là một nơi kỳ lạ. Một năm ở đó chỉ bằng một ngày ở bên ngoài.”
“…”
“Em không thể nhớ được khuôn mặt của em gái mình nữa.” - Đôi mắt của Aaron trở nên mờ đi - “Mỗi ngày em phải viết nhật ký, ghi lại những kỷ niệm trong quá khứ, nếu không em sẽ quên hết mọi thứ. Thậm chí có lúc, em hầu như không thể nhớ được tên của chính mình.”
Tôi gật đầu.
Chỉ có Myuden cảm thấy thoải mái với điều đó.
Ở Niflheimr từng có nhiều người giống Aaron. Những anh hùng đã cố gắng khắc phục sự thiếu tài năng của mình bằng nỗ lực. Nhưng kết quả luôn là… thất bại thảm hại.
“Anh cũng đang xem giải đấu phải không? Anh thấy em thế nào?”
“Khá ổn. Có vẻ như cậu đã thành thạo thương thuật trung cấp rồi.”
Tôi trả lời thành thật. Aaron đã phát triển rất nhanh.
Hiện tại, cậu ta đã đạt được tiêu chuẩn cơ bản của tôi – một anh hùng “có thể sử dụng được”.
"Vâng." - Aaron gượng cười trước câu trả lời của tôi - “Việc đó khiến em mất 57 năm.”
“…”
“Phải mất bao nhiêu năm thì em mới bắt kịp anh?”
Aaron đưa cốc nước rỗng lên môi.
"Em xin lỗi. Em không định phàn nàn gì đâu.”
“Không, chính tôi là người đã đưa cậu tới đó. Ít nhất tôi nên lắng nghe tâm sự của cậu.”
"Cảm ơn…"
“Nhưng tại sao cậu lại ra ngoài sớm thế? Chẳng phải cậu nên luyện tập lâu hơn một chút sao?”
Aaron lắc đầu.
“Sư phụ nói với em rằng em thiếu thứ gì đó.”
“Chắc chắn không phải là tài năng…”
Thật vậy, ngay từ đầu cậu ta đã không đủ tài năng rồi.
Tôi bật cười: “Vậy là cậu tới đây để tìm kiếm thứ mình đang thiếu ư?”
“Chính xác hơn là em đã bị đuổi ra ngoài.”
Aaron kể lại ngắn gọn những gì đã diễn ra.
Myuuden nói rằng Aaron thiếu một thứ quan trọng, và yêu cầu cậu ta chuyển đến trung tâm huấn luyện ở Niflheimr. Đó là chuyện xảy ra từ hai tuần trước. Và bây giờ, cậu ấy đang tham gia sự kiện hiện tại với tư cách là một thực tập sinh.
'…'
Aaron nói một cách bình tĩnh nhưng tôi có thể đại khái đoán được cảm xúc của cậu ta.
Sau bao nhiêu thời gian, cậu ta mới chỉ tiến bộ tới mức này. Và khi bước ra, cậu gặp một bức tường sừng sững.
Quỷ kiếm tái xuất.
Một thiên tài thực sự.
“Anh chàng đó thật tuyệt vời.Em đã nghe và tập cả trăm lần mà vẫn không thể vận dụng được những nguyên tắc chiến đấu phức tạp, nhưng anh ấy đã nhận ra chúng chỉ trong một ngày và áp dụng chúng vào ngày tiếp theo. Khi nhìn anh ấy tập luyện, em cảm thấy thật xấu hổ. Có vẻ như anh ấy thực sự đã được các vị thần lựa chọn.”
“…”
“Giống như anh vậy."
Aaron gãi mũi và mỉm cười.
“Chà, em thật sai lầm khi so sánh mình với anh ta. Nói về chuyện này chỉ mất thời gian.”
“Nếu gặp nhau trên sàn đấu, liệu cậu có thể chiến thắng không?”
“Em sẽ làm hết sức mình.
Tôi thở dài.
“Tôi đang lên kế hoạch làm hết sức mình. Hiện tại.”
Tôi thở dài.
Theo những tôi thấy ở đấu trường vòng lại, cơ hội thắng của Aaron rất thấp.
Thậm chí, cậu ta còn có một đối thủ nặng ký nữa là Velkist.
Ngay cả khi anh chàng đó là thiên tài, Velkist vẫn có một tài năng khác mà thiên tài không có. Tôi tự tin rằng Velkist có thể đánh bại anh chàng “Quỷ kiếm tái xuất” kia. Đó là lý do tại sao tôi cử Velkist đến giải đấu cá nhân.
Aaron và tôi trò chuyện thêm khoảng 30 phút trước khi cậu ta rời đi.
Trong lúc trò chuyện, Aaron cũng nhắc đến Velkist. Cậu ta khen ngợi Velkist hết lời.
Nhưng điều đó không làm tôi vui.
'…Khỉ thật.'
Tôi thở dài cay đắng.
Trên thực tế, như trong Pick Me Up, nỗ lực và thành tích không phải lúc nào cũng tương quan với nhau. Tôi nhận thức rõ điều đó.
Khả năng phát triển của Aaron quá thấp.
‘Sau giải đấu này, mình nên liên hệ với Yurnet...’
Nếu cậu ta thật sự không có tiềm năng, tôi sẽ không để tên ngốc đó phải chịu đựng thêm nữa.
Tôi nên buộc cậu ta quay lại. Dù sao thì Townia vẫn cần một huấn luyện viên kỳ cựu và tử tế như Aaron.
Thương aaron quá
ReplyDelete