Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 181: Chó điên
Ở một quốc gia nào đó, người ta nói rằng: “Thao trường đổ mồ hôi, chiến trường bớt đổ máu”. Đại ý là nếu bạn tập luyện chăm chỉ và miệt mài thì khi đối mặt với trận chiến thực sự, bạn sẽ an toàn hơn và dễ giành chiến thắng hơn.
Với tôi – kẻ thường xuyên đi trên lằn ranh giữa sự sống và cái chết, thì vòng đấu này khá nhàn nhã.
Đứng trên tòa nhà cao tầng đổ nát, tôi nhìn ra ngoài qua cửa sổ vỡ vụn.
Gần ngã tư tối tăm, những cái bóng đang vặn vẹo.
Họ là một trong những nhóm người sống sót, gồm hai người đàn ông và một phụ nữ đang băng qua đường. Họ được trang bị cung, giáo và khiên.
[Số người sống sót – 6]
Những dòng chữ màu trắng lóe lên ở góc trên bên phải tầm nhìn của tôi.
Một giờ đã trôi qua, và 14 trong số 20 người đã chết. Đa số là do tôi xử lý.
‘Lâu hơn mình tưởng.’
Lý do chủ yếu là do bản đồ quá rộng. Tôi đã mất rất nhiều thời gian để tìm đối thủ.
Giá như bản đồ chỉ nhỏ bằng một nửa thì tôi đã xong việc từ lâu và đang ngồi thảnh thơi xem các trận đấu ở vòng loại cá nhân rồi.
Lúc này, họ đang đi qua ngay bên dưới tôi.
Cầm chắc thanh kim loại gắn đầy đinh, tôi trượt xuống ống thoát nước của tòa nhà.
"Hả…?!"
Tôi lao thẳng xuống đầu một trong những người đàn ông.
Ngay khi còn đang lơ lửng trong không trung, tôi đã rút nỏ ra và bóp cò. Vút! Với một âm thanh chói tai, mũi tên cắm vào gáy người đàn ông.
“Ặck!”
Ở khoảng cách này thì không thể nào trượt được.
[11 Mạng!]
“Kẻ thù, kẻ thù tấn công…!” – Những đồng đội của kẻ xấu số kêu lên.
Vút! Vút! Vút!
Tôi tiếp tục bắn nỏ, nhưng cả hai người đó đã né được.
Chà, chuyện này cũng không quá bất ngờ. Dù sao họ cũng là anh hùng 4 sao. Về mặt thể chất, họ là những siêu nhân vượt xa người bình thường. Hơn nữa, tôi không có kỹ năng nào hỗ trợ việc bắn nỏ.
Tôi đáp xuống con hẻm và lập tức xông lên, tay vung chiếc ống sắt.
"Chờ đã! Chúng ta có thể thương lượng…!”
Thịch!
Người đàn ông cố gắng chặn đòn bằng chiếc khiên gỗ thô sơ của mình.
Ống kim loại gắn đầy đinh cắm vào tấm khiên gỗ. Khi người đàn ông nọ chưa kịp phản ứng, tôi đã tung một cú đá thật mạnh vào bụng anh ta.
“Ư ư ư!”
Khi người đàn ông vẫn đang lảo đảo, tôi nhào tới, lấy tay nắm đầu anh ta và đập mạnh xuống mặt đường nhựa.
[11 mạng!]
“Ôi mẹ ơi!”
Người phụ nữ, có lẽ thuộc tầng lớp đạo tặc, nhảy lên nóc tòa nhà hai tầng như một con sóc và bắt đầu bỏ chạy.
Tôi trèo tường và đuổi theo cô ấy.
Vừa chạy, cô ta vừa bắn nhiều mũi tên về phía tôi. Nhưng chúng chỉ là những mũi tên bình thường với quỹ đạo vô cùng đơn giản, thua xa những mũi tên của Jenna, và đương nhiên chỉ là trò hề nếu so sánh với đòn tấn công của gã Xạ thủ địa ngục trên tầng 40.
“Tại sao ngươi không trúng tên!” – Cô gái nọ hét lên hoảng loạn.
“…”
“Đừng đuổi theo tôi nữa! Á á á!”
“…”:
“Bớ người ta, quái vật!”
Thịch.
Người phụ nữ gục xuống sau một cú đập gáy.
[13 Mạng!]
Tại sao tôi không trúng tên ư?
Bởi vì đòn tấn công của cô quá tệ, cô gái ạ.
Tôi liếc mắt nhìn thi thể người phụ nữ nằm dài trên mái nhà. Cơ thể cô biến thành ánh sáng và từ từ biến mất.
'Còn lại hai.'
Tôi mất gần 30 phút để tìm kiếm toàn bộ khu vực, tìm kiếm những người sống sót.
Vì sao tôi không có ý định thành lập liên minh? Rất đơn giản, điều đó chỉ mất thời gian và gây ra thêm rắc rối.
Từ lúc đứng xếp hàng, tôi đã đánh giá được sức mạnh của toàn bộ các anh hùng nhóm thứ 18 trong vòng sơ loại. Không có ai đáng để đề phòng cả.
Trong vòng chung kết, có lẽ tôi sẽ phải thận trọng một chút, nhưng ở đây thì không.
Tôi nhặt nhạnh những vật phẩm hữu ích mà họ để lại và di chuyển về phía giữa bản đồ.
Dường như những người sống sót cuối cùng của vòng sơ loại này đã tập trung tại một tòa nhà bỏ hoang đang xây dựng dở, nằm giữa một ngã ba.
'Thật phiền toái.'
Có một rào chắn bằng gỗ và sắt vụn được dựng lên quanh lối vào tòa nhà. Ngay khi tôi nhảy qua rào, những âm thanh vang lên.
“Này, này! Anh bạn, rốt cuộc anh là ai?”
“Tại sao ngươi có thể mạnh đến thế? Ngươi có thực sự là anh hùng 4 sao giống chúng ta không vậy?”
“Chắc chắn anh ta là Game Master giả dạng! Họ không muốn chúng ta giành phần thưởng nên bày ra trò này!”
Những anh hùng ẩn nấp trong toàn nhà và hét vọng ra.
Tôi thở dài.
'Vì các bạn quá yếu. Như thế này mà cũng mang danh anh hùng 4 sao ư?”
Theo phán đoán của tôi, hầu hết những anh hùng này đều là sản phẩm của những Master “gà mờ”. Nhưng họ không may mắn như Anythg,,,
‘Chà, nói xấu Master của chính mình có vẻ không ổn cho lắm nhỉ’ – Tôi khịt mũi rồi tiếp tục tiến lên.
“Cho dù ngươi là ai, ngươi cũng không thể vượt qua cửa ải này!”
Lối vào tòa nhà bị chặn bằng một tấm thép kiên cố.
Qua một khe hở nhỏ, vô số mũi giáo lấp lánh. Có vẻ như họ đã bỏ khá nhiều công sức để thiết lập chiến hào này.
Và trên cửa sổ tầng hai của tòa nhà, một vật thể quen thuộc đã được lắp đặt.
Đó là một chiếc ballista.
Ngay lúc này, chiếc Balista trên cao đã nhắm thẳng vào tôi.
'Chà! Họ có thể kiếm được cả thứ đó sao?.'
Trong khi ấy, tất cả những gì tôi có là một ống kim loại, một chiếc nỏ cầm tay và một vài con dao găm.
“Chết đi!”
UỲnh!
Ballista bắn ra một mũi tên lớn.
Trong khoảnh khắc, tôi vội vã nhảy ra và né tránh mũi tên.
Nơi tôi vừa đứng đã bị khoét thành một hố sâu và những mảnh nhựa đường bay khắp nơi. “…”
Thật bực bội.
Tôi sải bước thẳng về phía chướng ngại vật.
Trong khi ấy, họ đang nạp lại tên cho ballista.
‘Chậc…’
Thực sự thì… có vẻ hơi khó nếu muốn vượt qua hàng rào chắn vững chắc chỉ bằng một ống kim loại.
Tôi chộp lấy một cây đèn đường nằm bên đường. Phần giữa của ngọn đèn đường móp méo, dường như có thể dùng làm tay cầm.
'...Hây!'
Dốc hết sức lực, tôi nhấc chiếc đèn đường lên.
Lạch cạch.
Cây đèn đường nặng hơn 100kg được nâng lên không trung.
“Trời ơi, nhìn kìa!”
“Tên khốn điên khùng đó…!”
“Nhanh lên, bắn chết hắn!”
Uỳnh!
Ballista phóng ra mũi tên thứ hai.
Tôi hạ thấp trọng tâm và vung đèn đường.
Mũi tên của ballista đập vào cây đèn đường vỡ tan thành từng mảnh.
'Đúng như mong đợi.'
Chiếc đèn đường này hoàn toàn có thể coi là một thanh “đại kiếm”.
Nếu đã như vậy thì…
Tôi lập tức lao người về phía chướng ngại vật.
Bang!
Chỉ với một nhát chém, tôi đã phá tan hàng rào chắn.
Sau khi ném chiếc đèn đường sang một bên, tôi bước vào với chiếc ống kim loại trên tay.
Mọi việc còn lại thật dễ dàng.
[14 Mạng!]
[15 Mạng!]
[Hạng #1/20]
[Bạn đã thắng vòng sơ loại!]
[Hãy đón chờ vòng chung kết vào ngày mai!]
Chíu!
Ánh sáng bao bọc lấy tôi, và trước khi kịp nhận ra, tôi đã quay lại sân vận động.
Từ khi vào đến khi hoàn thành, mất khoảng 90 phút.
Một nữ nhân viên bàng hoàng tiến đến gần tôi.
“Uh… bạn… Chúc mừng bạn đã vượt qua vòng sơ loại.”
"Tôi đi được chưa?"
"À vâng, vâng. Vui lòng đến trước 8 giờ sáng ngày mai.”
"Tôi biết rồi."
“Bạn… bạn thực sự tuyệt vời! Vượt qua nhanh như vậy…!”
Trong lúc cô ta còn đang lắp bắp, tôi đến tủ để nhận lại trang bị của mình và bước ra ngoài.
Ở ngoài sân vận động mái vòm, những anh hùng bị loại đã tụ tập lại.
Một vài người đã nhận ra tôi.
“NHìn kìa! Là hắn!”
“Đúng là hắn rồi! Con chó điên trong battle royale!”
Con chó điên?
Tôi nhìn về phía phát ra âm thanh.
Trong khi đó, các anh hùng thì thầm và liếc nhìn tôi.
“Người ta nói hắn đã đập nát đầu một cô gái xinh đẹp …”
“Chưa hết đâu. Hắn ta xé nát một anh hùng đã đầu hàng và để anh ta chảy máu cho đến chết.”
“Nghe nói bất kì ai đề nghị hợp tác đều bị hắn hành hạ dã man!”
“Hắn ta thực sự là một con thú điên cuồng khát máu!”
Có vẻ như tôi đã nhận được một biệt danh kỳ lạ.
Dù sao thì chuyện đó cũng không thành vấn đề. Tôi quyết định phớt lờ những kẻ thua cuộc.
Tôi bình thản mở tờ thông tin ra.
Tờ rơi liệt kê các tuyến đường và lịch trình của các xe buýt đưa đón đi khắp thành phố. Xe buýt đến vòng sơ loại giải đấu cá nhân sẽ xuất phát trong 5 phút nữa. Thật may là tôi đã không bị trễ.
Chưa đầy 10 phút, tôi đã đến địa điểm tổ chức vòng sơ loại cá nhân.
Nơi đó cũng là một sân vận động khổng lồ hình mái vòm. Sau khi kiểm tra danh tính ở lối vào, tôi bước vào. Bên trong, tám đấu trường hình vuông đã được thiết lập và các vòng sơ loại đang diễn ra sôi nổi.
Tôi nhìn thấy Velkist đang ngồi ở một góc sân vận động.
"Xin chào!"
"Hả? Là…" - Velkist quay lại nhìn tôi - "Tiền bối? Anh đến đây bằng cách nào? Không phải anh đang bận với vòng sơ khảo sao?”
“Xong cả rồi. Còn cậu thì sao??"
“Đã xong lượt của tôi rồi. Bây giờ tôi đang xem những người khác.”
"Kết quả?"
“Có cần phải nói không?” - Velkist cười toe toét.
Tôi cũng bật cười. Nếu Velkist không vượt qua được vòng sơ loại thì đúng là chuyện động trời.
Tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế thép, ngay cạnh Velkist.
“Có gã nào đáng chú ý không?”
“Cũng có đấy.”
Velkist lia mắt qua các sàn đấu, nơi trận chiến đang diễn ra.
“Anh chàng đó, cậu ta đã trưởng thành khá nhiều rồi.”
Velkist khoanh tay lại. Ánh mắt của cậu ta hướng về góc trái của đấu trường.
Ở đó là…
'Aaron.'
Thật vậy. Aaron, mặc đồng phục của Niflheimr, đang dồn ép đối thủ.
Với mỗi cú vung giáo, đối thủ của cậu ta loạng choạng lùi lại.
“Thật khó tin. Sự tiến bộ này vượt quá tài năng của cậu ta.”
“Chuyện. Cậu ta tập huấn ở Niflheimr mà. Không tiến bộ mới lạ đó.”
“Chắc hẳn cậu ta đã nỗ lực tập luyện ngày đêm… Hừm, thậm chí có thể còn chăm chỉ hơn cả tôi. Nhưng cũng chỉ đến vậy thôi."
Sau khi buông ra vài lời khen xã giao, Velkist chuyển ánh mắt sang sàn đấu tiếp theo.
'…'
Tiêu chuẩn của anh chàng này cũng đã tăng lên.
Ngày qua ngày, cậu ta chiến đấu với tôi, và sau khi Kishasha tham gia, cậu ta có thêm một đối thủ siêu mạnh để luyện tập. Kỹ năng của cậu ta đã vượt xa so với thời đó.
Không chỉ sở hữu tài năng xuất sắc, cậu ta còn chăm chỉ đến kỳ quặc. Ngoài thời điểm làm nhiệm vụ, cậu ta còn dành gần như toàn bộ 24 giờ để huấn luyện. Thế nên cậu ta hoàn toàn có quyền tự tin.
Còn Aaron…
Cậu ta đỡ đối thủ của mình đứng dậy, cúi chào rồi bước xuống đấu trường. Như Velkist đã nói, những kỹ năng của Aaron dường như đã thăng lên mức trung cấp.
Và đó chỉ là những gì cậu ta thể hiện ra. Rất có thể còn những kỹ năng cấp cao khác sẽ được tung ra trong tương lai.
Biết đâu, cậu ấy sẽ đối đầu với Velkist trong vòng chung kết.
Thấy Velkist đang nhìn chăm chú vào ai đó, tôi đưa mắt dõi theo.
Đó là sàn Đấu trung tâm. Một thành viên khác của Niflheimr đang đứng đó.
“Yaaaaa!”
Một đạo tặc mặc bộ trang phục hào nhoáng đang vung kiếm dữ dội. Toàn thân đấu thủ này xoay như một lốc xoáy hung dữ.
Thế nhưng, thành viên của Niflheimr chỉ cầm một con dao găm, nhẹ nhàng làm chệch hướng mọi đòn tấn công của đạo tặc kia.
“Ngươi! Ngươi đang trêu chọc ta đấy à?!”
Đạo tặc nọ hét lên như thể bị ma ám.
“Không, tôi chỉ dạy cho anh cách dùng vũ khí phù hợp thôi.”
Chàng trai xoay con dao găm của mình và nói một cách thờ ơ.
Trong mắt anh không hề có vẻ coi thường đối thủ. Chàng trai này thực sự tin vào lời mình nói. Nhận ra điều đó, sắc mặt đạo tặc nọ trở nên tái nhợt.
'Anh chàng đó…'
Một biểu tượng chữ thập màu trắng sáng được vẽ trên ngực bộ đồng phục của cậu ta.
Đó là dấu hiệu cho thấy cậu ta là học viên hàng đầu của học viện.
“Heh… thú vị, rất thú vị.” - Môi Velkist cong lên - "Tiền bối biết không? Mỗi trận sơ loại, anh chàng đó lại sử dụng một loại vũ khí khác nhau. Trận đầu tiên là giáo, trận thứ hai là rìu, trận thứ ba là cung và trận cuối cùng là dao găm.”
Ngọn lửa bừng sáng trong mắt Velkist.
Đó là cái nhìn mà cậu ta thường thể hiện khi chuẩn bị chiến đấu với tôi.
Dường như chàng trai nọ đã thực sự khơi dậy tinh thần cạnh tranh của cậu ta.
'Hừm…'
Tôi không nhận ra chàng trai trẻ đó. Có vẻ như cậu ấy đã được triệu tập khi tôi mất tích.
'Sử dụng các loại vũ khí khác nhau.'
Từ nét mặt của Velkist, có vẻ như trình độ sử dụng vũ khí của cậu ta đã đạt đến mức đỉnh cao.
“Vậy ra có một con quái vật như thế…”
“Ghê thật, ghê thật!”
“Đúng là Niflheimr có khác!”
Những người xung quanh đang xì xào về anh chàng đó.
“Theo những gì tôi nghe được thì anh ấy là học viên hàng đầu của Niflheimr.”
“Cậu có biết biệt danh của anh ấy là gì không?”
“Là gì? Là gì thế?”
“Cậu ta tự xưng là Quỷ Kiếm tái xuất!”
“Quỷ Kiếm? Nếu là Kiếm Quỷ…”
"Đúng rồi. Cánh tay trái của Loki. Kiếm sĩ mạnh nhất đa vũ trụ.”
Quỷ Kiếm là biệt danh của Ridigion. Và cậu ta được gọi là Quỷ Kiếm tái xuất?
Tôi phần nào hiểu được khả năng của anh chàng đó và lý do tại sao tinh thần chiến đấu của Velkist lại bùng cháy như vậy.
'Tài năng của cậu ta còn vượt trội hơn Jenna.'
Một người có thể sử dụng thành thạo hầu hết các loại vũ khí.
Phải chăng vì trình độ kiếm thuật của cậu ta đã đạt cấp cao nhất có thể, nên cậu ta quyết định rèn luyện những vũ khí khác?
Nếu tin đồn là sự thật thì quả là khá hấp dẫn.
Tôi muốn hỏi Yurnet nhưng tôi đã kìm nén sự thôi thúc của mình và chờ đợi. Sớm muộn tôi cũng sẽ biết mà thôi.
Trong lúc tôi suy nghĩ, trận đấu đã được định đoạt.
Chàng trai trẻ đi ngang qua đạo tặc đang thẫn thờ và bước xuống đấu trường.
Ở chân cầu thang, Aaron đang đợi.
“Kỹ năng của cậu thật tuyệt vời. Tôi đã học được rất nhiều điều …”
Anh chàng nọ phớt lờ lời chào thân thiện của Aaron và rời khỏi sân vận động.
“…”
Không biết nói gì, Aaron nhún vai và đi theo anh ta.
Velkist cười lạnh.
“Có vẻ như mối quan hệ của họ tệ hơn dự kiến.”
"Thực vậy."
Aaron bảo rằng mình là kẻ được ưu tiên. Có vẻ như một tình huống khá phức tạp đã xuất hiện ở đây.
'Quỷ kiếm tái xuất à….'
Tay tôi ngứa ngáy.
Nếu không vì Viên đá Mùa Vọng và tấm vé, tôi đã bỏ qua tất cả và tham gia cuộc thi cá nhân này.
Tôi không hiểu tại sao Myuduen lại gửi Aaron đến đây. Theo quan điểm của tôi, đây không phải là thời điểm thích hợp để cho Aaron “tốt nghiệp”.
'Chà, rồi mọi chuyện sẽ sáng tỏ thôi.'
Dù đối thủ là ai thì điều đó cũng không quan trọng.
Bởi vì Townia sẽ giành chiến thắng.
"Thao trường đổ mồ hôi, chiến trường bớt đổ máu”. Đệch, mới năm ngoái đi huấn luyện k02 h đọc ln cx phải nghe câu này=))
ReplyDeleteThắng làm vua thua nói xấu :v
ReplyDelete