Gacha Vô hạn - Chương 201: Tầng 45

Những tốp lính canh, cung thủ và pháp sư trên tường thành cũng đã chạy xuống mặt đất và tham gia truy đuổi. Số lượng kẻ thù quá nhiều, thông báo của Hệ thống nhảy liên tục.

Càng chần chừ, cơ hội thoát thân càng giảm xuống.

‘Chỉ có thể xông thẳng về phía trước mà thôi’.

Ngay lúc đó…

[Ding!]

[Sĩ quan cao cấp]

[Bá tước Raskandar Lv.53]

Một người đàn ông mặc giáp trụ sáng ngời, xua đám lính quanh rào chắn và hiên ngang bước lên.

“Ta thừa nhận sức mạnh của ngươi. Nhưng ngươi sẽ không thể tiến xa hơn nữa đâu. Đầu hàng đi."

Ngay khi người đàn ông nọ bước ra, nhiều tiếng la hét vang lên.

“Đừng bắn nữa! Đó là Bá tước Raskandar!”

“Bá tước đã chặn hắn rồi! Mau dàn trận, vây hắn lại!’

“Bao vậy, bao vây!”

Những đòn tấn công bằng mũi tên và quả cầu lửa đã dừng lại.

‘Muốn đấu 1 chọi 1 vào lúc này à?’ - Tôi mỉm cười, và dồn sức vào chân để tăng tốc – ‘Càng tốt’.

Có một cây kích bằng thép đang cắm vào cái xác trên tay tôi. Tôi rút nó ra làm vũ khí, và quẳng hai cái xác đi cho đỡ vướng víu

“Tên điên, ngươi muốn chết?” – Người đàn ông gầm lên – “Được, ta sẽ tiễn ngươi xuống địa ngục”.

Tôi nắm chặt cây kích bằng cả hai tay, rồi đạp mạnh xuống đất để lao về phía trước.

“Đồ khốn ngu ngốc!” - Người đàn ông hét lớn và giương kiếm lên.

“Ta là Raskandar Izeral! Một quý tộc chân chính đã cống hiến cả cuộc đời mình cho công lý, ta sẽ tiêu diệt ngươi! Hãy chiến đấu công bằng và chính trực!”

Ông ta giương kiếm lên và khuỵu người thủ thế. Với bộ giáp sáng bóng, ông ta trông như một khối thép chắn trước lối vào hang.


Đột nhiên…

Vút

Xoẹt xoẹt

Con chim bồ câu bay vút ra trước mắt Raskandar. Tia chớp đỏ lấp lóe quanh cơ thể nó.

<Đỡ này!!>

“……?!”

Bị bất ngờ, người đàn ông giật mình, vung kiếm bổ xuống để chém con chim bồ câu.

Trong khoảnh khắc đó, phần đầu của ông ta hoàn toàn sơ hở.

Ngay lập tức, cây kích của tôi đâm thẳng vào mặt ông ta.


"Bó tay." - Tôi bất giác bật cười.

‘Bá tước Raskandar… Thật đáng tiếc, lúc này tôi không thể chiến đấu công bằng và chính trực với ông được’ – Tôi vừa nói vừa đạp vào cái xác không hồn của người đàn ông nọ, để rút cây kích ra.

<Ha ha ha, cậu thấy chưa! Đã bảo là tôi rất hữu dụng mà!!> - Con chim bồ câu vừa bay loạng choạng vừa cười khúc khích.

“Đừng khoe khoang nữa và quay lại đi.”


Tôi giơ tay túm lấy con nhim và nhét nó vào ngực. Dường như cánh nó đã bị thương, nhưng đây chỉ là “bình chứa tạm thời” của linh hồn Hắc Thiên long nên không có gì đáng ngại.

Khi bộ giáp sáng lóa của Bá tước Raskandar đổ ầm xuống đất, những người lính gần đó lưỡng lự và lùi lại.

“Ngài… ngài bá tước bị hạ rồi!”

“Cái gã đó là thứ quái vật gì vậy…?”

Hai hiệp sĩ của giáo phái lẩm bẩm với vẻ mặt đờ đẫn.


Tôi hít một hơi thật sâu. Có cảm giác như phổi tôi đang bỏng rát vì nuốt phải ngọn lửa.

Dù cơ thể tôi đã bị tổn thương từ trong ra ngoài, nhưng tôi không thể để lộ chuyện đó được.


'Ước gì họ bỏ chạy thì tốt quá...'

Tranh thủ lúc những người lính xung quanh đang run sợ, tôi cầm cây kích xoay vòng vòng xung quanh người để bảo vệ bản thân, và chạy thẳng tới lối vào hang.

“Giữ hắn lại!”

“Đừng để hắn thoát!”

Những tiếng la hét từ đằng sau vang lên, nhưng đã muộn rồi. Tôi nhảy qua hàng rào cao 2 mét chỉ bằng một bước nhảy.

Toán lính đứng canh hai bên cửa hang vội vã vung giáo lên để chặn đường tôi.

Tôi dùng cây kích để gạt những ngọn giáo, rồi nhảy lên đầu lên cổ họ để tiến vào hang.


“Dừng hắn lại!”

“Đừng để hắn ta vượt qua!”

“Quân tiếp viện sắp đến rồi!”

Những đầu mũi tên sượt qua đùi tôi. Những quả cầu lửa lao vun vút hướng về tôi.

Nhưng tôi bỏ qua tất cả, chỉ cắm đầu cắm cổ chạy tiếp.


Ngay khi chạy qua cửa hang…

Tôi xoay người lại. Trước mắt tôi, quân địch đông như kiến.

[Chiến sĩ giáo phái Lv.25] X 523

[Hiệp sĩ giáo phái Lv.31] X 53

[Hiệp sĩ giáp đen Lv.38] X 13

Tận dụng những khoảnh khắc cuối cùng của Đăng Thiên, tôi giơ cây kích lên.

[Kỹ năng, Thiên Hồn đao được kích hoạt!]

Với tất cả sức mạnh còn lại, tôi dùng Thiên Hồn đao tấn công trần hang.


BÙM!!


Sau tiếng nổ rền vang, vô số mảnh đá rơi xuống.  Chẳng bao lâu sau, xung quanh tối sầm lại.

Lối vào hang đã bị chặn.

"…Phù…."

Cây kích đã gãy vụn, chỉ còn lại một phần ngắn ngủn. Tôi vứt nó đi và dựa vào tường.


['Han (★★★★)' đã hủy bỏ trạng thái Đăng thiên.]


Toàn thân tôi đau nhức rã rời. Ngay cả nhấc một ngón tay cũng khó.

Trong khi tôi đang thở dốc, Cửa sổ mục tiêu nhiệm vụ đã được cập nhật.


[Ding!]

[Tầng 45.]

[Loại nhiệm vụ – Giao đồ]

[Mục tiêu – Giao 'Chìa khóa' cho NPC đặc biệt!]


Tôi nhíu mày.

Hóa ra là tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của tầng 44. Nhưng vì đây là một nhiệm vụ chuỗi nên tôi không thể quay lại phòng chờ mà phải tiếp tục làm nhiệm vụ của tầng 45.

‘Nên gọi đây là tin tốt hay tin xấu đây?’ – Tôi bật cười cay đắng.

Nếu đây là tầng 45, thì tôi có thể tận dụng một ưu đãi đặc biệt.


[Master, Han (★★★★) đề nghị mua thuốc hồi phục cao cấp]

[Lưu ý: 'Thuốc hồi phục cao cấp’ giá 500 viên đá quý, chỉ có thể mua được một lần duy nhất khi thực hiện nhiệm vụ chiến đấu với Boss. Bạn có muốn mua nó không?]


Một lọ thuốc hồi phục được bán với giá cắt cổ. Với 500 viên đá quý, tương đương với một lần triệu hồi trả phí. Tuy nhiên, vẫn có những người chi tiền ra để mua nó, dành cho những trường hợp khẩn cấp. Ví dụ như bây giờ.


[Có (Đã chọn)]

[Thuốc hồi phục cao cấp đã được chuyển cho 'Han (★★★★)!']

Xoẹt

Anh sáng lóe lên trên đầu tôi và một lọ thuốc màu đỏ rơi xuống.

Tôi chộp lấy lọ thuốc và mở nó ra.

Ực ực

Thuốc tràn xuống cổ họng, xoa dịu bớt cơn đau tê tái.


'Dù sao thì đây cũng là sự lựa chọn của bản thân mình.'

Nếu tôi vứt bỏ Jenna, Anytng, Townia thì tôi có thể sống thoải mái.

‘Tại sao mình lại làm thế nhỉ?’

Nếu tôi ở lại Niflheimr như Yurnet mong muốn, tôi đã có thể tận hưởng mọi sự xa hoa và sống thoải mái.

'Mình bị điên à?'

Tôi không biết lý do tại sao mình lựa chọn như vậy. Nhưng tôi biết mình muốn điều gì.

Ngay cả khi quay trở lại Trái đất, tôi cũng sẽ không bao giờ giống như trước.

Dù đồ ăn có ngon đến đâu, nghe nhạc hay giải gí hấp dẫn đến mấy, tôi cũng không thể thưởng thức được bất cứ thứ gì.

Mọi thứ đều xám xịt.

Khoảnh khắc duy nhất tôi cảm thấy niềm vui… là lúc tôi đánh bại đối thủ đang chế nhạo tôi.

Khi tôi xé nát đầu “kẻ đó”.


<Đã đến giới hạn của cậu chưa? Con đường phía trước còn dài đấy.>

“Đừng nói nhảm.”

Khó khăn chỉ mới bắt đầu.

Tôi nhìn xung quanh. Có một vài ánh đèn le lói, chỉ dẫn lối đi trong hang động.

Đâu đó ở nơi này có chiếc chìa khóa thứ ba.

Và…

'Người phụ nữ đó chắc chắn đang đợi.'

Tôi đã gây ra náo động như vậy nhưng cô ta không xuất hiện. Điều này khá kỳ lạ.

<Cậu còn có thể chiến đấu không?>

"Tất nhiên rồi."


Cơ thể tôi dần lấy lại được chút sức sống. Đó là thành quả của vô số nỗ lực và tập luyện điên cuồng.  Mặc dù tôi đã kích hoạt kỹ năng Đăng Thiên đến giới hạn tối đa, thậm chí còn sử dụng cả Thiên Hồn đao, nhưng bây giờ tôi đã có thể di chuyển trở lại. Nếu là cách đây 1 tháng thì tôi đã chết từ lâu rồi.

 “Ai da!”

Khi tôi rút những mũi tên cắm sau lưng ra, máu chảy thành dòng. Thật may là giáp lưng của tôi khá tốt nên chúng cắm không sâu lắm.

‘Lần này về, chắc chắn mình phải cảm ơn Kaitio thật nhiều mới được!’ 

Tôi vừa nhủ thầm, vừa đổ những giọt thuốc hồi phục cuối cùng lên vết thương. Sau đó, tôi quay sang chim bồ câu.

“Này, tôi có thể sử dụng lại Huyết Hắc Long Chân Chính được chưa?”

<Với tình trạng của cậu thì chắc là… được một lần nữa.>


Thế là đủ rồi.

Tôi bám vào vách đá và đứng dậy. Nghỉ ngơi nãy giờ là đủ rồi. Tôi nín thở và di chuyển vào trong.

Thật kỳ lạ, cái hang này thẳng tắp một đường. Nhưng cũng vì thế nên tôi không lo bị lạc.

Đi được khoảng 10 phút thì khung cảnh thay đổi.

Hang động mở rộng và mùi tanh của máu tràn ngập không khí.

Tôi nhìn xuống.


“…”

Những xác chết nằm rải rác khắp nơi.

Tôi quỳ xuống và xem xét cái xác gần nhất.

'Đây có phải là bộ tộc Harpy không?'

Tôi đã nhìn thấy những sinh vật này vài lần khi leo tháp. Tay của họ được thay bằng cánh và móng vuốt.

Khoảng 100 Harpy đã chết hàng loạt, thân thể họ bị xé nát y như những người lính và hiệp sĩ của Delphin.

Không cần phải suy nghĩ nhiều, nhìn qua cũng biết thủ phạm là ai.

Lẫn trong số xác chết của bộ tộc Harpy, tôi tìm thấy một thanh kiếm trông có vẻ ổn.

Sẽ rất bất tiện khi chiến đấu bằng tay không nên tôi quyết định sử dụng nó.


‘Giá như mình có Bifröst…’

Chết tiệt.

Nếu tôi cẩn thận hơn trong trận chung kết với Aaron… Nếu tôi tránh né đòn tấn công của cậu ta, tôi đã không phải khốn khổ như thế này.

‘Cao hứng một chút thôi mà hậu quả tai hại quá!’ – Tôi cười cay đắng – ‘Mình thề, lần sau mình sẽ không bao giờ làm màu như vậy nữa!’


Tôi tiếp tục đi theo con đường hẹp.

Sau khi lách qua một khe đá, tôi tìm thấy một hang động rộng mở. Các bức tường của hang động có hàng chục hốc lớn, bên trong là giường và đồ gia dụng. Có vẻ như đây là một ngôi làng của bộ tộc Harpy.

Số lượng xác chết ở đây còn nhiều hơn ban nãy. Không chỉ có xác của Harpy mà còn lẫn cả xác của binh lính loài người.

Sau khi tìm kiếm, tôi thấy một vài con dao găm.

Ì… ầm…

Có những rung động nhè nhẹ và cả tiếng nổ vang lên từ xa.


'Họ đang đánh nhau à?'

Đúng là một cơ hội tuyệt vời. Dù không biết tại sao nữ pháp sư đó và tộc Harpy lại đánh nhau, nhưng tôi đã tiết kiệm được rất nhiều sức lực.

Tôi rón rén đi tiếp. 

Đến một khúc quanh, mùi khét trộn lẫn mùi máu xộc lên.

“Ư… Ư… ”

Bên vách hang, một Harpy cao lớn đang rên rỉ. Ngực anh ta bị một khối thạch nhũ xuyên, còn nửa người bên trái của anh ta bị cháy.

Anh ta là sinh vật sống đầu tiên tôi mà gặp được, kể từ khi vào nơi này. Tôi đến gần anh ta.

“Ngươi… Ngươi…”

"Đừng lo lắng. Tôi sẽ không hại anh, tôi đến để giết người phụ nữ đó.”

Harpy nọ tiếp tục rên rỉ.

“Tôi có chuyện muốn hỏi.”

“…”

“Tại sao mấy người lại đánh nhau?”

Anh ta không trả lời. Tôi nhíu mày khi nhìn kỹ dòng máu chảy ra khỏi ngực anh ta.

Nó màu đen.

Có nghĩa là anh ta đã bị ô nhiễm.

 “Chúng tôi… chúng tôi…”

"Các anh làm sao?"

Tôi đưa tai lên gần miệng anh ta, nhưng không nghe thấy câu trả lời.

<Anh ta chết rồi.>

“Có vẻ như vậy.”

Có vẻ như tôi cần phải đi sâu hơn vào hang động này để tìm hiểu.

Tôi đưa tay vuốt mắt cho anh ta, rồi tiến sâu hơn vào hang động.

Những tiếng nổ dữ dội đang giảm dần.

'Sắp đến rồi thì phải’.

Nhiệm vụ này thật bất thường.

Những thứ nên tồn tại đã biến mất, và những gì không nên tồn tại đã xuất hiện.

Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi vẫn phải bước về phía trước.

Bất kể thứ gì cản đường, tôi sẽ loại bỏ nó.

<Hãy chuẩn bị đi.> - Chim bồ câu thì thầm.

Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ rút thanh kiếm ra khỏi vỏ.

Và tiến về phía trước.


'….'

Không lâu sau, tôi đi đến một nơi giống như ngôi đền cổ.

VÒm hang mở rộng ra hàng trăm mét. Những cột đá cẩm thạch sang trọng được đặt quanh vách đá, xa xa ở giữa là bàn thờ hình chữ nhật.

Một quả cầu nhỏ phát sáng đang lơ lửng phía trên bàn thờ.

'Đó là chìa khóa.'

Nhưng trước khi tôi có thể chạm tới chìa khóa…


 [Nguy hiểm!]

[Bạch Thiên Vũ]

[Rakavi Si Raka Lv.63]


Trên con đường dẫn đến bàn thờ có một thiếu nữ mặc áo dài trắng tinh và đội vương miện bằng gỗ. Sau lưng cô ấy là cặp cánh lớn xòe ra.

Ánh mắt chúng tôi gặp nhau.

Từ đôi mắt màu bạc, những giọt nước mắt long lanh chảy ra. Thân thể cô ta căng cứng như một con rối bị kéo dây.

Cô gái trẻ lắp bắp.

"Chúng tôi…"

“…”

“Chúng tôi muốn… quay lại…”


<Chết!>

BÙM!

Trong khoảnh khắc tiếp theo, thân thể cô ấy vỡ ra, máu thịt bắn tung tóe.

Tôi lùi lại trước màn hành quyết tàn bạo. Trong ngực tôi, con chim bồ câu thì thầm: “Chính là nó, là lời nguyền đó!”

Khi máu thịt trải dài trên mặt đất, một người phụ nữ mặc áo choàng từ từ bước lên. 

"Tuyệt vời." – Người phụ nữ vừa cười vừa vỗ tay.

Chiếc áo choàng đã đẫm máu đến mức không thể nhận ra màu sắc ban đầu của nó.

“Không ngờ anh có thể xuyên thủng được pháo đài đó. Ta cứ ngỡ là không gặp lại được anh nữa.”


[Nguy hiểm!]

[Gia chủ Shutenberg]

[Perseine Riedel von Stravern Lv.???]


Đôi mắt của Perseine cong thành hình trăng lưỡi liềm.

"Anh đến đây bằng cách nào? Ta đã tiêu diệt tất cả quân đội của nhà Assini rồi mà. Anh đã triệu tập quân tiếp viện từ đâu đó ư?

"Không có ai cả."

"…Cái gì?"

Perseine chớp mắt.

Sau đó bỗng nhiên cô ta bật cười.

“Hahahahaha! Anh đã vượt qua tường thành, qua hàng ngàn binh lính và hàng trăm hiệp sĩ để đến đây?

“Trông tôi có giống đang nói dối không?”

“Không, ta chỉ bị bất ngờ thôi. Nhưng điều đó cho thấy anh thực sự xứng đáng với danh hiệu anh hùng. Hơn bất kỳ kẻ nào khác.”


Tôi liếc nhìn quanh ngôi đền một lần nữa. Những vết máu và lông vũ vương vãi khắp nơi.

Rõ ràng là nữ phù thủy này đã trải qua một trận chiến kịch liệt, vậy mà cô ta vẫn bình an vô sự.

“Dù sao thì, vì anh đã ở đây, điều đó có nghĩa là hôm nay anh sẽ chết.”

Đôi mắt của Perseine lóe sáng, đồng tử của cô rung lên và toát ra từng đợt sóng ma thuật mạnh mẽ.


 “Nếu anh lẩn trốn, có lẽ anh sẽ sống được lâu hơn một chút”.

 “Hai kẻ còn lại đâu?”

"Ồ, anh quan tâm làm gì? Ta không đủ hấp dẫn sao?"

Có vẻ như lời chim bồ câu nói là đúng. Thú Vương và Thánh Nữ đã trở về vị trí ban đầu của họ.

Boss duy nhất còn lại ở đây là mụ phù thủy điên khùng này.

"Này. Cô đã nghĩ xong chưa?" - Tôi mỉm cười.

“…?”

 “Không phải tôi đã rồi sao? Hãy nghĩ xem cô sẽ tạo dáng như thế nào khi bị chém đầu.”

"…Tên khốn kiêu ngạo."


Tôi hơi ngước nhìn lên.

Những gì tôi nhìn thấy là trần hang đơn sơ, nhưng Anytng chắc chắn đang quan sát.

Tôi không thể đoán được anh ấy đang nghĩ gì. Có lẽ anh ấy đang chửi bới nhà phát hành, và cân nhắc việc bỏ cuộc.

Tin nhắn hệ thống đột ngột bật lên

[Mở Cửa hàng.]

[Bạn đã chọn Gậy phát sáng cổ vũ cao cấp (Sử dụng một lần, 100 viên đá quý). Bạn có muốn mua nó không?]

[Có (Đã chọn)]

“Hahaha” – Tôi bật cười – “Được rồi, vẫy mạnh lên nào”.

Không hiểu sao, tôi cảm thấy điều này không tệ lắm.

Tôi chĩa kiếm vào Perseine.

“Bây giờ, hãy bắt đầu cuộc chiến thực sự.”


Comments

  1. Cảm ơn ad cảm ơn vì đã ban...F5 liên tục

    ReplyDelete
  2. Lọ thuốc hồi máu = 1 anh hùng 3 sao :)) game ma cà rồng

    ReplyDelete
  3. Hút máu vcđ =))))) xưa Loki cày chay thật à

    ReplyDelete

Post a Comment

Xem nhiều nhất

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Tiếng Việt: Mục lục

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Chương 122: Bữa tiệc ăn mừng

Gacha vô hạn truyện chữ - Chương 105: Đồng đội mới

Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 144: Vĩnh biệt, Eloka

Gacha Vô hạn - Chương 91: Niflheimr (3)