Gacha Vô hạn - Chương 198: Câu chuyện xưa cũ
Tí tách, tí tách
Những giọt nước rơi xuống từ đỉnh thạch nhũ.
Tôi nhìn lên. Một luồng ánh sáng yếu ớt lọt qua một cái lỗ trên trần hang.
Nhiệt độ thấp hơn dự kiến.
Tôi ngồi trên tảng đá nhô ra trong góc hang và uống một ngụm thuốc.
Đây là chai thứ tư, cũng là chai thuốc hồi phục cuối cùng.
Dù sao đi nữa, đây vẫn là một kết quả tuyệt vời.
‘Khi quay về phòng chờ, mình sẽ tìm cách nào đó để cảm ơn Kaitio…’ – Tôi mỉm cười.
Nếu không có tinh thể ma thuật [Bay lượn] của cậu ta, có lẽ tôi và Pria đã tan xác.
Hiện tại, các vết thương của tôi gần như đã lành hẳn. Thứ đang hành hạ tôi là cơn đau nhói đến từ sâu bên trong cơ thể, có thể là do sử dụng Đăng Thiên quá lâu.
“…….”
Tôi nhìn sang một bên.
Ở giữa hang là một hồ nước nhỏ. Nơi đó, Pria đang ngồi bó gối.
"Quân đội nhà Assinis…."
“Họ đã bị tiêu diệt.” - Tôi trả lời ngắn gọn.
Đó là sự thật cay đắng mà chúng tôi phải đối mặt.
Lực lượng đông đảo của gia tộc Assinis - được phái đến hòn đảo nổi để lấy chìa khóa - đã bị xóa sổ hoàn toàn.
Tất cả các sĩ quan chủ chốt, bao gồm cả Delphin, đều đã bị giết, và lực lượng còn lại trong doanh trại cũng bị tàn sát như những con kiến.
'Nhưng ít nhất thì mình vẫn còn sống.'
Dù sự xuất hiện của Thú Vương, Thánh nữ và Persene là điều hoàn toàn bất ngờ, nhưng ít nhất thì sự chuẩn bị của tôi cũng đem lại hiệu quả.
Sử dụng viên đá ma thuật “Bay lượn” của Kaitio, chúng tôi đã tiếp cận được một mỏm đá ở lưng chừng hòn đảo nổi Asrank. Và bây giờ chúng tôi đang ở trong một hang động ngầm.
Tôi đặt lọ thuốc xuống.
Mặc dù cuộc trốn thoát thành công nhưng tôi không thể quay lại phòng chờ và cánh cổng không gian cũng không mở.
Tôi vẫn bị mắc kẹt ở đây.
‘Tình hình bây giờ là sao đây?’
Tôi liếc nhìn về phía bên phải. Ở đó, đáng lẽ phải có cửa sổ mục tiêu nhiệm vụ, nhưng giờ nó lại trống rỗng.
Tôi đã từng trải qua những nhiệm vụ kỳ quái – kể cả khi làm Master lẫn khi trở thành anh hùng. Tôi Tôi cũng đã phân tích và xem xét hàng trăm kiểu nhiệm vụ trên website cộng đồng người chơi, nhưng chưa từng có trường hợp nào quái đản đến mức này.
Thậm chí tôi không biết hiện tại mình phải làm sao, đây là loại nhiệm vụ gì.
Ba thực thể cấp Boss đã xuất hiện cùng lúc. Thậm chí những mảnh vỡ hỗn loạn – quái vật từ tầng 8x – cũng sắp được giải phóng.
Cái này… vượt quá mọi cấp độ khó. Phải gọi là Bug mới đúng.
Thật đau đầu.
Tôi Không thể triệu tập các thành viên trong phòng chờ, cũng không liên lạc được với họ.
Có vẻ như tôi phải tự mình tiếp tục nhiệm vụ.
Thời gian không đứng về phía tôi.
Nếu những con quái vật bên trong quả trứng thức tỉnh, tình hình sẽ trở nên tồi tệ hơn nhiều.
Tôi ôm đầu, cố gắng vận dụng trí óc để sắp xếp lại thông tin.
Mặc dù cửa sổ nhiệm vụ không hiển thị, nhưng mục tiêu tối thượng của Pick Me Up vẫn là leo tháp. Nếu vậy thì, sớm hay muộn chúng tôi cũng phải tìm ra chiếc chìa khóa cuối cùng ở đâu đó dưới lòng đất của hòn đảo nổi, và đưa quả trứng trên về vị trí ban đầu.
‘Thời hạn là… trước khi thứ đó nở ra.’
Khốn nỗi, đối thủ quá mạnh. Một chọi một chưa chắc đã thắng được, huống chi là một chọi ba.
Hơn nữa, họ còn có cả hàng ngàn binh lính. Còn tôi thậm chí không thể triệu tập các thành viên trong nhóm của mình. Đồng đội của tôi chỉ là một NPC yếu ớt.
Tôi chợt nhớ lại cái chết thê thảm của Delphin. Hiệp sĩ mạnh nhất Đế quốc đã chết một cách thê thảm. Nếu tôi đối đầu trực diện với những kẻ kia, liệu... cái kết của tôi có khá khẩm hơn Delphin không?
“Haizz”
Tôi buột miệng thở dài. Đã lâu rồi tôi mới có cảm giác như thế này.
‘Không biết Anytng sẽ nghĩ gì nhỉ.’
Khi đăng nhập, có lẽ anh ta sẽ xem được nhật ký hệ thống và nắm bắt được tình hình.
Sau đó, anh ta có thể gửi báo cáo lỗi cho Mobius.
‘Chắc chắn là bug! Dù game có khó đến mấy cũng không thể nào đặt ra một nhiệm vụ bất khả thi như thế này.’
Bản năng của một Master đã mách bảo tôi rằng, tỷ lệ thành công trong nhiệm vụ này là 0%.
Đột ngột…
"Anh Han."
Tôi quay lại nhìn.
Đôi vai của Pria đang run lên.
"Chúng ta nên làm gì đây?"
“…….”
“Nếu đội quân nhà Assinis bị tiêu diệt, chúng ta có thể lấy lại được chìa khóa không?”
“Phải thử mới biết được.”
“Tôi chẳng thể làm gì được. Xin lỗi."
“Đừng tuyệt vọng. Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Chúng ta phải cố gắng đến phút cuối.”
"Tôi xin lỗi."
Hoàn cảnh này thật khó chịu.
Tôi đến gần Pria.
Cô đang cúi người, ôm lấy đầu gối và khóc. Đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của cô đang run rẩy.
Tôi không muốn nói thêm những lời an ủi vô nghĩa. Vì vậy, tôi quyết định chuyển chủ đề.
“Tôi sẽ ra ngoài nên hãy ở yên đó nhé. Nếu có chuyện gì xảy ra, hãy hét lên.”
"Anh định đi đâu?"
“Chúng ta cần ăn. Ngoài ra, bên trong hang khá lạnh. Cần phải đốt lửa sưởi ấm nữa.”
Pria khẽ gật đầu.
Xoẹt
Tôi rút kiếm ra, và nhíu mày khi nhìn thấy một vết nứt lớn chạy dọc theo lưỡi kiếm.
Thứ này chỉ là một bản sao của Bifröst. Nó có vẻ đã bị hư hại khá nhiều sau trận chiến.
'Ngay cả vũ khí của mình cũng sẽ không trụ được lâu nữa.'
Keeng
Tôi tra kiếm vào vỏ và nhảy lên tảng đá cao, bám vào những nhũ đá rồi nhảy qua cái lỗ trên trần nhà.
Không lâu sau, tôi đã ngoi được lên mặt đất. Trước mắt tôi là một khu rừng rậm.
Theo trí nhớ của tôi, khu rừng này nằm ở phía tây bắc của hòn đảo nổi.
Thay vì nghĩ xa xôi, tôi quyết định giải quyết vấn đề trước mắt.
Dù sao đi nữa, nhiệm vụ này cũng sẽ kéo dài khá lâu. Để duy trì khả năng chiến đấu, tôi cần ăn uống và nghỉ ngơi.
Tôi thò tay nhặt vài viên đá nhỏ dưới đất.
‘Trước hết, mình sẽ đi quanh đây để tìm thức ăn và củi.’
Với sức mạnh và tốc độ của tôi hiện tại, việc này không quá khó khăn.
Khoảng nửa tiếng sau, tôi đã quay về vị trí cũ.
Tay phải tôi cầm một chiếc lưới, trong đó có hai con thỏ, một con sóc và một con chim bồ câu.
Giống như viên đá ma thuật [Bay lượn], chiếc lưới co giãn này là một vật phẩm ma thuật của Kaitio. Tôi đã mang nó bên mình từ trước khi bước vào nhiệm vụ.
Tay trái của tôi cầm một bó củi.
Sau khi nhóm lửa xong, tôi đang chuẩn bị làm thịt mấy con thú thì…
“Để tôi giúp.” - Pria đến gần - “Tôi không thể để anh làm tất cả công việc được. Ít nhất thì tôi cũng nên làm gì đó.”
“…….”
"Đừng lo lắng. mấy năm qua tôi đã làm chuyện này nhiều lần rồi.” - Pria khẽ mỉm cười.
“Nếu cô muốn… tốt thôi.” - Tôi gật đầu, rút con dao găm dự phòng ra và đưa cho cô ấy.
Con dao này không tốt bằng con dao đã găm vào ngực Thánh nữ, nhưng vẫn đủ sắc bén để làm thịt mấy con thú nhỏ này.
Xoẹt
Pria khéo léo rạch cổ con thỏ, đề cho máu chảy ra.
Trong lúc ấy, tôi moi con chim bồ câu ra khỏi túi lưới.
‘Ồ, con chim này vẫn chưa chết.” – Tôi khịt mũi khi thấy chim bồ câu giãy nhẹ -“ Xem ra nó chỉ bất tỉnh thôi.’
Tôi quyết định cắt cổ nó. Tôi rút con dao găm ra, cầm ngược con chim lên, và…
“……?”
Xoẹt xoẹt
Con chim bồ câu đột ngột rùng mình, toàn thân giật bắn như bị điện giật. Đồng thời, vài tia chớp đỏ sậm lóe lên.
'Con chim này là thứ gì vậy??'
Tôi nhíu mày, ấn con chim bồ câu xuống đất và kề dao vào cổ nó.
<Đợi đã! Đừng giết tôi!>
“…….?”
<Đừng giết tôi, tôi đã nói rồi mà! Là tôi đây, tôi đây!>
"Ngươi là ai?"
<Chính là kẻ thống trị cổ xưa vĩ đại, Halkion Syraos!>
“…”
Tôi trợn tròn mắt. Sao tên này lại ở đây cơ chứ?’
“Han, có chuyện gì thế?”
"Không có gì đâu."
Tôi tóm bịt mỏ con chim bồ câu, nhấc nó lên và bỏ đi. Không nên nói chuyện khi Pria ở gần đây.
Sau khi đi đủ xa, tôi đặt con chim bồ câu xuống đất.
Nó đập cánh dữ dội như thể đang phẫn nộ.
<Đồ dã man! Đả đảo bạo hành!>
“Tôi đã bảo ông ở yên trong phòng chờ mà.”
Bốp
Tôi ném một viên sỏi nhỏ vào đầu nó, thế là con chim lăn lộn trên mặt đất.
<… Tên khốn này, cậu đối xử với vị cứu tinh như thế đấy hả?>
"Rốt cuộc thì ông đến đây bằng cách nào?” – Tôi nhíu mày. Trước khi đi, tôi đã dặn Iselle phải nhốt con bồ câu béo bự vào chuồng.
Nghĩ lại thì, con chim này cũng không phải Bắp bụng bự. Chỉ có linh hồn ông ta xuất hiện ở đây. Rõ ràng đây là một điều bất thường khác.
<Hừm, cậu nghĩ cái lồng tồi tàn có thể cản được tôi à?>
“Tôi đau đầu lắm rồi nên đừng nói nhảm nữa và hãy giải thích đi.”
<Tôi đã vượt qua rào cản.>
“Giải thích bằng thuật ngữ đơn giản hơn được không?”
<Rào cản giữa Tháp và Townia đã mỏng đi.>
"……Ý ông là gì?"
<Ban đầu, có một rào cản giữa Tòa tháp và thế giới này. Chắc cậu cũng biết, Tòa tháp và Townia là hai thế giới khác nhau.> - Chim bồ câu cười khúc khích - <Tòa tháp là một thế giới ở đẳng cấp cao hơn Townia. Thế nên họ có thể can thiệp vào vùng đất này.>
“…….”
<Giờ đây, rào cản đó đang bị 'ai đó' phá hoại, từng chút từng chút một.>
“Ý ông là hai thế giới trở nên gần nhau hơn??”
<Có thể nói như vậy.> - Chim bồ câu gật đầu.
"Điều đó có thể ư?"
<Bình thường thì không thể như vậy. Nhưng đây là tình huống bất thường.> - Con chim bồ câu gập cánh lại và ngước nhìn tôi - <Tôi nhận ra điều đó, và tôi đoán là cậu cần sự giúp đỡ của tôi.>
Tôi không thể phủ nhận chuyện đó. Lúc này, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra.
<Cậu nói cậu đang đau đầu đúng không? Chắc là cậu đang tò mò tại sao độ khó của Townia lại lộn xộn đến vậy, tại sao đủ loại lỗi lại xuất hiện trong nhiệm vụ và làm thế nào các thực thể cấp trùm lại tập hợp ở đây.>
“…….”
<Hmph, tôi đến đây để giải đáp thắc mắc cho cậu. Tôi đã mạo hiểm để làm điều đó, ít nhất thì cậu phải cảm ơn tôi đi chứ!.>
"Trước hết, làm sao ông biết tất cả những chuyện đó?"
<Tôi từng ở cùng chỗ với họ.>
“Nghĩa là sao?”
<Có một khu vực được gọi là Vạn Giới Luyện Ngục. Tòa tháp trói buộc các anh hùng, còn Luyện ngục giữ những kẻ bị coi là quái vật. Khi các anh hùng leo tháp, chúng được triệu tập ra chiến trường. Sau khi chết, chúng lại được tái sinh ở đó.>
Luyện ngục.
Lần đầu tiên tôi được nghe đến thuật ngữ này.
Có một không gian khác để giam giữ “quái vật” ư?
Nhưng… ngẫm lại thì điều đó cũng có lý. Trước đây, chính Halkion Syraos từng bảo rằng không muốn quay lại “nơi đó”.
<Luyện Ngục được phân chia nghiêm ngặt theo các tầng. “Quái vật” ở tầng trên không bao giờ có thể đi xuống, và kẻ ở tầng dưới cũng không thể đi lên. À, lẽ thường là vậy”>
“…….”
Câu chuyện dần dần trở nên phức tạp và nghiêm trọng. Để đề phòng Pria vô tình nghe thấy, tôi quyết định đứng lên và đi về phía một ngách hang.
Chim bồ câu vừa nhắc đến cụm từ “lẽ thường”.
Ừ, lẽ thường thì hầu hết các nhiệm vụ trong Pick Me Up đều có cấu trúc là loại nhiệm vụ tiêu diệt.
Trong khi đó… hầu hết các nhiệm vụ tôi đã trải qua ở Townia đều kỳ quái.
Chính xác hơn thì cả cái thế giới này đều kỳ quái.
<Tôi sẽ kể cho cậu một câu chuyện cổ.>
“Tôi có cần phải nghe không?”
<Tất nhiên là có rồi. Câu trả lời nằm trong đó.>
"Vậy thì nói nhanh lên."
Tôi đến một nơi hẻo lánh và ngồi xuống, lắng nghe con chim bồ câu.
Tôi ngồi xuống và con chim bồ câu bắt đầu nói.
<Townia ban đầu không phải là một thế giới thực sự.>
“…….”
<Nó chỉ đơn thuần là một không gian hỗn loạn, nơi bốn tiểu thế giới bị xoắn lại và gặp nhau. Bốn tiểu thế giới đó là….>
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi.
"Là… Halkion, Lantia, Assinis, Shutenberg?"
<Cậu thông minh đấy. Tôi, hay đúng hơn là chúng tôi, ban đầu là người cai trị mỗi chiều không gian>
Thật khó tin rằng Con chim bồ câu này từng là người cai trị tiểu thế giới Haklion – Nguyên Thủy Hắc Thiên Long Syraos.
Chim bồ câu gập cánh lại, ngồi trên mặt đất và đưa mắt nhìn xa xăm.
<Thời điểm đó, cả bốn tiểu thế giới đều có nguy cơ bị hủy hoại. Ranh giới của các chiều không gian đan xen, nuốt chửng mọi thứ. Đồng thời, chúng tôi cũng bị cuốn vào xung đột, không ai chịu nhún nhường ai. Và… rất có thể chúng tôi sẽ chiến đấu với nhau cho đến khi chỉ còn lại một bên sống sót..>
“…….”
<Lúc đó, một người đàn ông xuất hiện.> - Syraos tiếp tục - <Anh ta là một con người tầm thường và yếu đuối. Anh ấy thậm chí còn không biết mình đến từ đâu và làm gì.>
“…….”
<Người đàn ông đó đã trở thành hoàng đế đầu tiên của Đế quốc.>
Con chim bồ câu ngước nhìn tôi.
<Cậu… cậu thực sự có mùi giống anh ấy.>
Cốt truyện hay phết
ReplyDeleteĐù =))))
ReplyDelete