Gacha Vô hạn - Chương 192 : Bắp Bụng Bự


Tôi ngồi dựa vào tường, ôm chặt lấy cánh tay.


Vết thương trên cánh tay trái của tôi đã biến mất nhưng cơn đau rát vẫn còn đọng lại. Y như bị bỏng vậy.


“……Hộc, hộc.” - Tôi thở dài.

May mắn là tôi đã hành động nhanh chóng; nếu tôi chậm hơn một chút thì mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn nhiều.

<Cái quái gì thế này…?>


"Ông nghĩ sao?" - Tôi nhìn xuống với giọng điệu đầy khó chịu xen lẫn mỉa mai.


Dưới chân tôi, một con bồ câu mập ú đang vỗ cánh.

Con chim bồ câu quay vòng tại chỗ, cố gắng kiểm tra đôi cánh và cơ thể của nó.


<Chết tiệt... Ngươi đã làm gì ta thế này?!>


“Ông nói ông muốn một cơ thể, phải không? Tôi đã cho ông những gì ông muốn. Thay vì cảm ơn tôi, ông lại tức giận là sao?”


<Không thể nào…>


"Đúng là thế đấy."


“Cúc… Cúc cù… Ặc!”


Đôi mắt của chim bồ câu trợn lên.


“Bây giờ ông là một con chim bồ câu.”


<……>


“Có một cơ thể chẳng phải tuyệt vời sao? Nhân tiện, tên con chim bồ câu đó là Bắp Bụng Bự.”



<Cái gì, ngươi vừa nói gì cơ!>


Thành thật mà nói, tôi cũng không mong đợi mọi chuyện sẽ diễn ra theo cách này.

Không ngờ rằng một con quái vật từ Hầm ngục Mùa Vọng lại xuất hiện trước mặt tôi.

Mặc dù tôi đã chứng kiến vô số cuộc phiêu lưu và quá trình khắc ấn nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy điều này.

Có phải vì Hắc Thiên Long là con quái vật độc nhất vô nhị chăng?

' …'

Tôi ngồi xuống sàn.

Sau khi uống xong lọ thuốc thứ hai, tôi lại nhìn con chim bồ câu.

Con chim bồ câu đang lạch bạch vụng về, nhìn xuống và kiểm tra đôi cánh của nó. Có vẻ như nó không thể tin được tình thế hiện tại.


<Ngươi, con người chết tiệt! Sao ngươi dám…!>


Sau khoảng năm phút kiểm tra cơ thể, con chim bồ câu cuối cùng cũng có vẻ chấp nhận thực tế và mắng tôi.


<Hãy trả lại cho ta ngay lập tức! Nếu không ta sẽ xé xác ngươi!>


"Ông muốn tôi trả lại ông như thế nào?"


<Còn hỏi nữa! Ngươi không biết à?>


“Tôi hỏi vì tôi thực sự không biết. Tóm lại hãy nói cho tôi biết cách thức và tôi sẽ xem xét.”


<Cái đó… cái đó, cái đó…!>


Chim bồ câu sải cánh sau giây phút trầm ngâm.


<Trả lại cho ta! Ta đã cố gắng ban cho ngươi vinh dự được trở thành vật chứa cho một chủng tộc vĩ đại, vậy mà ngươi dám sỉ nhục ta thế này! Thật là xấc xược. Han Israt!>


Mỏ chim bồ câu mở ra và đóng lại liên tục.


<Khốn kiếp! Nếu ngươi trả lại ta, ta sẽ tha mạng cho ngươi. Suy nghĩ cho cẩn thận vào, đồ ngu! Không ai có thể sống sót trước cơn thịnh nộ của chủng tộc vĩ đại.>



“Tóm lại là ông muốn chiếm lấy cơ thể của tôi, đúng không? Nếu tôi làm theo lời ông, tôi sẽ không chết chứ?


<Ngươi sẽ không chết. Ngươi sẽ hòa làm một với ta.>


Khi tôi vẫn im lặng, con bồ câu che mỏ lại và cười lớn.


<Kukukuk…>

<Ngươi sợ hãi à? Được rồi, ta sẽ cho ngươi một cơ hội đặc biệt. Ta sẽ lưu lại cho ngươi một tia tàn hồn để ngươi có thể tồn tại và cảm nhận mọi thứ xung quanh. Thế nào, đó là ưu đãi lắm rồi đấy nhé.” – Bồ câu ngửa cổ lên trời và há mỏ như thể đang cười – “Kết nối ta vào cánh tay trái của ngươi, ngay lập tức. Ta sẽ đếm đến mười! Một…>

Tôi tóm lấy cổ con chim bồ câu và nhấc nó lên.


<Cúc cu?>


“Ngừng lảm nhảm.”


<Đồ khốn kiếp! Ngươi vẫn chưa biết vị trí của mình sao, đồ con người thấp kém… Ặc>

SOẠP!

Tôi thọc đầu con chim bồ câu vào thùng nước gần đó.


Con chim bồ câu vỗ cánh và vùng vẫy, nhưng cơ thể của một con chim bình thường thì lấy đâu ra nhiều sức mạnh?


 Tôi đẩy nó sâu hơn, tới tận đáy thùng.


<Cúc, cúc cu, cu cu cu …!>


Sau khi đếm đến ba mươi giây, tôi rút nó ra khỏi thùng.


<Đồ xấc xược… Đầu ta…>


Ục ục ục

Lần thứ hai.


Tôi đếm thêm ba mươi giây nữa.


<Tao sẽ giết mày…>

ục ục ục

Lần thứ ba.



Lần này tôi đếm trọn một phút.


<cúc… cúc..>


Mãi đến lần thứ tư, con chim bồ câu mới im lặng.

Tôi ấn đầu con bồ câu xuống đống rơm.


“Đừng gây sự với tôi.”


<Cúc… cu cu cu…!>


“Im đi, ồn ào quá.”


Tôi đập đầu con chim bồ câu xuống đất và dùng tay bóp hai má, khiến  mỏ nó mở ra.

Soạt

Tôi vung tay cầm một mớ rơm và nhét rơm vào miệng bồ câu.


Con chim bồ câu bị ngã ngửa, đập cánh một cách yếu ớt.


“Có vẻ như ông vẫn chưa hiểu được tình hình hiện đại. Chủng tộc vĩ đại hay sao cũng được, lúc này ông chỉ là một kẻ yếu đuối mà thôi. Hiểu chưa? Nếu không thích thì hãy thử biến thành hình dạng rồng đáng tự hào của ông đi.”


<Mày, đồ khốn nạn…>


“Vẫn không hiểu à?”


Tôi nhếch mép cười và giẫm lên đầu con chim bồ câu.


Hộp sọ của nó mỏng manh một cách thảm hại. Chỉ cần một chút áp lực là đầu của nó sẽ vỡ tan như một miếng khoai tây chiên.


<Nếu ngươi giết ta… ngươi sẽ không thể sử dụng Tinh huyết Hắc Long!>


“Tôi không quan tâm. Coi như tôi gặp xui xẻo, bước ra đường dẫm phải phân chó thôi. Chỉ cần đi tìm một dấu ấn mới. Còn hơn là nghe một con bồ câu nhãi nhép láo xược lải nhải mỗi ngày.”


Tôi dùng chân ấn một lực nhẹ.


<Cúc cù cu!>


Con chim bồ câu giãy dụa.


Tâm trạng tôi đang rất tệ, bởi vì không ngờ mọi chuyện lại diễn biến như thế này.


<Cúc, chờ đã! Đợi đã!>


"Tại sao phải thế?"


<Nếu ngươi giết ta…>


“Tôi đã nói là tôi không cần ông.”


<Đừng giết ta! Ta không muốn quay lại đó! Cúc cuuuuuueeeeee!>


Con chim bồ câu nôn ra rơm, quằn quại.


"Ông có hiểu được tình hình bây giờ không?"


<Ta, ta hiểu rồi! Ta sẽ không đòi hỏi nữa!>


“Thật may là ông đã hiểu, dù đã muộn.”

Tôi giảm bớt áp lực ở chân.

Con chim bồ câu nằm đó thở hổn hển.

“Được rồi, Bắp Bụng Bự.”


<Chết tiệt! Ta là Halkion Syraos, Nguyên Thủy Hắc…>


Tôi di chuyển bàn chân của mình.


<Được rồi được rồi, cậu muốn gọi tôi là gì cũng được!!!!>


"Tốt."


Có vẻ như cuối cùng chúng tôi đã hiểu nhau.


Tôi ngồi phịch xuống đống rơm và bắt đầu hỏi những câu hỏi mà tôi tò mò.


Nếu con bồ câu phun ra những câu trả lời vô nghĩa, tôi sẽ dìm đầu nó vào thùng trong một phút, thế là nó ngoan ngoãn thú nhận sự thật.


“Vậy là Tinh huyết Hắc Long chưa ở trạng thái hoàn chỉnh.”


<…Đúng vậy.>


Bắp Bụng Bự cam chịu trả lời.


<Không giống như những anh hùng khác mà tôi đã gặp, cậu có thể chất và tinh thần khác biệt. Thế nên tôi nghĩ cậu không những có thể mượn sức mạnh mà còn có thể trở thành vật chứa của tôi.>


Thực vậy.

Hắc Long chỉ nói đến Bài kiểm tra chứ không thực sự có ý định chiến đấu. Tôi không cảm nhận được chút chiến ý nào từ ông ta.

Cũng vì lý do đó nên tôi mới dám liều lĩnh thách thức.


“Vậy là ông giả vờ hài lòng rồi tìm cách phản bội tôi.”


<Cuu, cuuu …>


Đầu Bắp Bụng Bự gục xuống.


Theo lời giải thích của nó, Tinh huyết Hắc Long khắc trên người tôi vẫn chưa hoàn chỉnh.


Ông ta cố tình loại bỏ một số yếu tố ma thuật cần thiết và chèn một phép thuật đặc biệt vào.


"Tại sao ông làm vậy?"



<Tôi đã bị mắc kẹt ở không gian hư vô đó hàng chục ngàn năm. Tôi muốn thoát ra ngoài. Và rồi, cậu, một con người đặc biệt, xuất hiện trước mặt tôi. Làm sao tôi có thể kìm chế cám dỗ chứ?>


“Ừm.”


<Làm ơn, tôi không bao giờ muốn quay lại không gian hư vô đó.>


Bắp Bụng Bự lắc đầu mấy cái.


<Tôi biết tình huống hiện tại của các anh hùng. Tôi biết chuyện gì đã xảy ra với Townia và những gì nữ thần đã làm. Người phụ nữ đó thực sự rất liều lĩnh và ngạo mạn.>


“Ông đang nói về việc… bán đứng thế giới cho một không gian khác, phải không?”


<Ừ. Điều đó không hề dễ dàng.>


Dựa vào giọng điệu của Hắc Thiên Long, có vẻ như ông ta không chỉ biết rõ sự thật của thế giới này mà còn biết về Mobius.


Không cần thêm những lời giải thích tẻ nhạt.


“Vậy… ông có ích gì cho tôi?”



<Hả? Hả hả?>


Tôi tóm lấy cổ Bắp Bụng Bự và vặn nhẹ.

“Hãy giải thích xem ông có thể giúp được gì cho tôi.”

<Từ từ!>

“Tôi không quan tâm ông đã ở đó hàng nghìn hay hàng vạn năm. Tôi chỉ biết ông là một tên khốn nạn định đâm sau lưng tôi!”

<Đừng! Đừng làm thế!>

<Nếu muốn được tha thì ông phải có lý do chính đáng. Ông có định sống ở đây để ăn ngũ cốc cả đời không?>

<Cúc, cúc cù cu!>

Khi tôi buông ra, Bắp Bụng Bự há mỏ ra và ngáp ngáp.

<Nếu tôi ở bên cạnh cậu… cậu có thể giải phóng sức mạnh thực sự của Tinh huyết Hắc Long!>

<Thật ư? Ngoài khả năng phòng ngự, còn có gì nữa?>

<Tinh huyết Hắc Long không chỉ có tác dụng phòng ngự. Đó là một phước lành được truyền lại từ thời điểm khởi nguyên. Sức mạnh vô biên sánh ngang với bản chất của vũ trụ.>


Bắp Bụng Bự khập khiễng đứng trên đống rơm, dang rộng đôi cánh sang hai bên.

Cùng lúc đó, đôi mắt của nó lóe lên con ngươi của một con rồng.


<Con Rồng lai mà cậu chiến thắng, chỉ sở hữu một phần nhỏ sức mạnh của dòng dõi Hắc Long.>


Thế mà nó đã mạnh mẽ đến như vậy.


<Giờ cậu đã thừa hưởng dòng máu của tôi rồi. Ngay cả khi không có tôi, cậu vẫn có thể sử dụng một phần sức mạnh. Nhưng không có sự giúp đỡ của tôi, cậu không thể khai thác hết sức mạnh thực sự của Tinh Huyết Hắc Long.>


“Sức mạnh thực sự?”

<Khả năng điều khiển chuyển động của vũ trụ và các vì sao.>


Bắp Bụng Bự vỗ cánh.


Một tia sét màu đỏ sẫm phóng ra từ lưng nó, tạo thành hình rồng.


Sau đó nó dang rộng đôi cánh về phía trước.



Ziiiing.


Một cành cây từ cửa chuồng ngựa bị hút về phía cánh của Bắp Bụng Bự.


Bắp Bụng Bự đưa cành cây cho tôi.


< Nó được gọi là Bàn tay của Kẻ Thống Trị.>


“……”


<Vảy Rồng chỉ là hiệu ứng phụ mà thôi. Nếu sau này cậu thăng cấp dấu ấn, cậu sẽ có thể nắm giữ được sức mạnh to lớn đó.>

“Và để làm điều đó, tôi cần ông?”


<Đúng rồi! Nó không thể được thực hiện mà không có tôi! Đó là một nhiệm vụ rất khó khăn và phức tạp!>


Bắp Bụng Bự ưỡn ngực về phía tôi.


<Theo lời thề của hiệp ước cổ xưa, tôi xin thề rằng mọi điều tôi nói đều là sự thật.>



“……Hmmm.”


Có vẻ hợp lý.


Nếu chỉ là khả năng miễn dịch sát thương thì những thần khí của tôi đã có thể xuyên thủng hàng phòng ngự của nó. Nhưng thực tế, hàng loạt đòn tấn công đủ loại thuộc tính không để lại một vết thương nào đáng kể. Có nghĩa là có một sức mạnh nào đó khác biệt đang âm thầm bảo vệ thân thể Hắc Thiên Long.


‘Thực sự là đồ quái vật đáng kinh ngạc.’


Sinh vật này là quái vật cấp cao nhất trong số các Boss Mùa Vọng mà tôi từng gặp.


"Này."


<Cái gì vậy?>


“Có ba kẻ khác giống ông, phải không?”


Vì ông ta là gia chủ của một trong tứ đại gia tộc, nghĩa là còn ba gia chủ khác.


<Ừ. Nhưng tôi là người mạnh nhất!>


“Hãy bắt đầu bằng việc khôi phục lại dấu ấn. Ông nói rằng ông cố tình dừng lại giữa chừng.


<Hừm. Chuẩn bị ngạc nhiên đi.>


Bắp Bụng Bự mở rộng cánh trước về phía tôi.


Xoẹt xoẹt! Tia sét màu đỏ sẫm bắt đầu thấm vào cánh tay trái của tôi.


Lần này không còn cảm giác đáng ngại như trước nữa.


[Ding!]


[Khắc ấn hoàn tất.]


['Han(★★★★)' đã được khắc một khả năng đặc biệt!]

[Huyết Hắc Long Chân Chính (S, Lv.1)]

[Bằng chứng sở hữu dòng máu thuần chủng của rồng đen cổ đại.]

[Hiệu ứng: Tất cả phòng thủ thuộc tính +20%]

[Kỹ năng độc nhất: 1. Vảy rồng đen (Thời lượng: 1 giây)]

[※ Còn rất nhiều kỹ năng chưa được tiết lộ khác.]


Tôi lướt qua phần mô tả dấu ấn.


Không có nhiều bổ sung. Chỉ một dòng nói rằng có những kỹ năng chưa được tiết lộ. Nhưng quan trọng là…


‘Nó đã tăng lên hạng S.’


Hiện tại, có thể vẫn chưa có nhiều khác biệt.

Nhưng khi tôi thăng cấp dấu ấn, các khả năng tiềm ẩn dần dần sẽ được mở khóa.

Tôi xoay cánh tay trái của mình.

Nhìn thì không khác lắm nhưng khi kết thúc động tác lại có một cảm giác kỳ lạ.


Cảm giác như tôi có thêm một cánh tay nữa.

Đây có phải là cảm giác khi mọc đuôi không?


"Này."


<Cái gì vậy?>


"Ba người còn lại có sở hữu kỹ năng ông không? "


<Hmph, lũ khốn đó. Tôi không muốn so sánh mình với chúng.>


Bắp Bụng Bự tặc lưỡi tỏ vẻ không hài lòng.


Nếu sinh vật này là tổ tiên của một trong tứ đại gia tộc thì ba gia tộc còn lại nhất định phải có những thực thể tương tự.


‘Nghĩa là, vẫn còn có ít nhất ba dấu ấn cấp S nữa ở Townia.’


Đây là một kho tàng lớn.

Mỗi tài khoản có một “kho” anh hùng khác nhau, thậm chí cả “dấu ấn” cũng khác nhau. Phụ thuộc vào thế giới liên kết với tài khoản đó.

Một số tài khoản không bao giờ kiếm được dấu ấn hạng A chứ đừng nói đến hạng S, lý do đơn giản là vì thế giới đó không có những thứ ấy.

Tel từng nói rằng tôi không thể triệu hồi được anh hùng 5 sao bẩm sinh, bởi vì thế giới gốc của Niflheimr không còn những anh hùng đó.


‘Nếu mình có thể lấy được cả ba dấu ấn…’


Tôi bật cười.


Một nhiệm vụ thu thập, giống như đi tìm bảy viên ngọc rồng.

Dù sao thì, có nhiều dấu ấn xịn không hẳn là tốt.

Vấn đề là bạn phát triển và sử dụng chúng như thế nào.


‘Nếu có cơ hội, mình nên đưa chúng cho những người khác.’

Nếu chỉ nâng cao sức mạnh của một mình tôi thì thật vô nghĩa.


<Nếu cậu tận dụng tối đa sức mạnh của tôi, cậu có thể trở nên bất khả chiến bại.>


“Mạnh mồm quá đấy. Ngoài kia còn rất nhiều quái vật mạnh kinh khủng. Dù sao thì có ông ở bên cũng sẽ rất hữu ích phải không?”


<Đương nhiên. Chỉ cần tôi - nguồn sức mạnh - ở gần cậu, những khả năng tiềm ẩn đó sẽ được đánh thức. Tôi sẽ giúp cậu.>


"Thế hả."


Tôi nhếch mép cười và nhìn vào cánh tay trái của mình.

Tôi cầm thanh kiếm trong tay phải.


‘Thử nghiệm xem nào.’


Theo bản năng, tôi biết cách sử dụng nó.


Giống như khi tôi sử dụng một kỹ năng. Tôi hít một hơi thật sâu và ra lệnh cho thân thể mình.


[Dấu ấn được kích hoạt!]


Xoẹt xoẹt xoẹt


Ngay lập tức, vảy mọc khắp cánh tay trái của tôi.


Những vảy đen xé toạc ống tay áo trái của tôi, nhô ra rõ rệt.


Không chút do dự, tôi dùng kiếm đâm vào cẳng tay mình.


[Anh hùng này miễn nhiễm với sát thương vật lý!]


Keeng!


Sau khi đẩy lùi lưỡi kiếm, lớp vảy nhanh chóng biến mất.


Bây giờ thì chỉ có vậy thôi. Hiệu ứng chỉ kéo dài trong một giây. Dường như tôi sẽ phải chờ khá lâu mới có thể kích hoạt lại nó.

“phù…”

Cảm giác như những thớ cơ của tôi cũng bị kéo căng ra. 


Để sử dụng nó trong chiến đấu thực tế, tôi cần phải luyện tập để kết hợp nó với Ascend và Soulblade Fusion.


<Hahahaha! Cảm thấy như thế nào? Cậu có cảm nhận được sức mạnh vô hạn của tôi không?>


“……”


Soạp!


Tôi túm cổ Bắp Bụng Bự và nhúng nó vào thùng nước.


“Ku, Kururur!”


<Tại sao? Tại sao cậu lại…>


“Giọng điệu của ông thật khó chịu.”



Comments

Post a Comment

Xem nhiều nhất

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Tiếng Việt: Mục lục

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Chương 122: Bữa tiệc ăn mừng

Gacha vô hạn truyện chữ - Chương 105: Đồng đội mới

Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 144: Vĩnh biệt, Eloka

Gacha Vô hạn - Chương 91: Niflheimr (3)