Gacha Vô hạn - Chương 191 : Ý định của Hắc Long
Một ngày sau khi hoàn thành Hầm ngục Mùa Vọng.
Những lời chì chiết dai dẳng của Yurnet vẫn tiếp tục. Rằng tại sao tôi lại chấp nhận một thử thách liều lĩnh như vậy? Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi chết?
Tôi phải nghe bài giảng của cô ấy trong khoảng hai giờ. Vì những gì cô ấy nói không có gì sai nên tôi lặng lẽ lắng nghe.
Nếu tình huống chệch đi một chút thôi, tôi sẽ chết, khiến mọi nỗ lực trước đây của tôi trở nên vô nghĩa.
Và… nếu biết rằng dấu ấn mà tôi liều mạng để có được chỉ là loại A thì tôi đã xem xét lại.
Dù sao thì tôi cũng đã sử dụng hết khả năng triệu hồi vũ khí. Từ giờ trở đi tôi sẽ phải chiến đấu bằng chính sức lực của mình.
Tôi không muốn đưa Niflheimr vướng vào những cuộc tranh chấp quy mô nhỏ giữa các Master. Tôi cũng không muốn truyền những thói quen xấu vào Anytng, khi anh ta vừa mới tìm thấy quyết tâm của mình.
‘Tinh huyết Hắc Long.’
Đó là tên của dấu ấn tôi có được ngày hôm qua.
Tôi dự định thử nghiệm nó vào hôm nay.
Tuy nhiên…
“Hí hí hí!”
Một con ngựa xám ngẩng đầu lên và hý vang.
Kishasha đến gần con ngựa, ôm bó cỏ khô trên tay.
“Xin lỗi, Gandalf. Đến giờ ăn của mày rồi nhỉ.”
Khi Kishasha đặt cỏ khô vào máng ngựa, Gandalf bắt đầu ngấu nghiến nó.
"Ăn nhiều lên. Còn rất nhiều nữa.”
Trên tầng hai của Townia.
Tôi đang ở trong chuồng ngựa, một cơ sở phụ trợ của khe nứt thời gian và không gian.
Kishasha đang bận cho gia súc ăn trong chuồng. Cô siêng năng gánh cỏ khô, dùng chổi quét sàn nhà bẩn và thay nước trong máng.
"Cần giúp đỡ không?"
"Không. Đây là sở thích của tôi."
Kishasha với vẻ mặt nghiêm túc dùng cào quét cỏ khô trên sàn.
Rõ ràng là cô ấy sẽ từ chối bất kỳ sự giúp đỡ nào.
Khu rừng và ngôi làng trên tầng ba của phòng chờ, nơi có môi trường tương tự như quê hương của Kishasha, đã bị dỡ bỏ từ lâu.
Chăm sóc những vật nuôi là thú vui duy nhất còn lại của cô. Kishasha bảo rằng cô cũng đã nuôi rất nhiều loài động vật ở quê nhà.
Chà, vì cô ấy đã quyết tâm làm thế nên nên tôi sẽ không can thiệp. Tôi ngồi xuống đống cỏ khô và nhìn Kishasha bận rộn làm việc.
“……”
Thực ra, tôi không ở đây để thư giãn.
Muốn khắc ấn, tôi cần một nơi mà tôi có thể ở một mình.
Căn biệt thự trên tầng 4 nơi tôi ở đã trở nên bừa bộn vì đã được tu sửa. Trung tâm đào tạo cũng vậy. Nó đang trong quá trình nâng cấp cơ sở vật chất. Khi vượt qua tầng 40, có rất nhiều hạng mục cần thay thế hoặc chỉnh sửa.
Vì vậy, nơi duy nhất vắng người vào lúc này, chính là ở đây: chuồng ngựa.
Quan trọng hơn, tôi phải thực hiện sớm, khi Anytng chưa đăng nhập.
“Bình tĩnh. Tôi sẽ hoàn thành việc này nhanh chóng và rời đi.”
Kishasha lẩm bẩm trong khi đổ đầy máng nước vào chuồng. Có vẻ như cô ấy đã thấy sự bồn chồn của tôi.
Tôi đưa mắt nhìn quanh chuồng ngựa.
Hiện tại, Townia có ba con ngựa.
Chúng là Gandalf, Saruman và Radagast. Chúng bị Jenna và Kishasha bắt về từ Hầm ngục hàng tuần. Khi quy mô nhiệm vụ tăng dần thì số lượng ngựa cần thiết cũng sẽ tăng lên. Trong các nhiệm vụ cấp cao hơn, sẽ không chỉ có ngựa mà còn có các thú cưỡi khác.
"Nhân tiện…"
Tôi chỉ vào một con vật đang chạy lăng xăng ở góc chuồng.
"Đó là gì?"
“À, cái đó.” - Kishasha mỉm cười và đến gần con vật - “Cục cưng, ăn đi thôi!"
“Cúc…Cúc…cù cu.”
Một con chim bồ câu mũm mĩm bay quanh Kishasha.
“Tôi đã mang nó về từ thành phố không gian. Tôi gặp nó ở quảng trường và cho nó ăn, thế là nó theo tôi đến tận chiếc phi thuyền. Dễ thương không?”
Con chim bồ câu bắt đầu mổ thức ăn một cách điên cuồng.
‘Bồ câu cái con khỉ’ – Tôi khịt mũi
Nó giống một con gà béo. Béo đến mức cổ của nó gần như biến mất.
“Tên nó là Bắp Bụng Bự.”
“Bắp Bụng Bư?”
“Nghe hay mà, đúng không? Hehehe.”
Kishasha vỗ nhẹ đầu chim bồ câu một cách dịu dàng.
Chim bồ câu không quan tâm, bận rộn mổ thức ăn.
Chuyện này thật kì quái, nhất là khi… hình thể quái thú của Kishasha là một con hổ.
Cô ấy cũng là người lôi thịt sống ra trong giờ ăn. Katiio từng kinh hoàng khi thấy cô ấy xé nát chân sau của một con nai, ngay giữa bàn tiệc.
‘Thật ngạc nhiên là cô ấy không ăn nó.’
Nó béo lắm rồi.
Nghĩ lại thì lâu lắm rồi tôi chưa được ăn thịt gà. Nếu… nếu chiên con chim đó…. Chắc là ngon lắm nhỉ?
“Cúc cu…!”
Không hiểu sao, con chim bồ câu bỗng ngước nhìn tôi và rùng mình.
Kishasha cũng lườm tôi.
“Han, anh không có ý nghĩ gì xấu đấy chứ?”
"Cô đang nói về cái gì vậy?"
Có phải do trực giác nhạy bén của cô ấy không? Tôi cười khúc khích và khoanh tay lại, giả bộ ngó lơ.
Trong khi bồ câu đang ăn, Kishasha dọn dẹp chuồng chim và đổ đầy máng thức ăn. Cô lau mồ hôi trên trán. Có vẻ như cô ấy đã gần xong việc.
"Tôi đi đây. Đừng làm điều gì kỳ quặc nhé.”
"Đừng lo lắng. Tôi sẽ không chạm vào nó đâu.”
"Nhớ đây!"
Với gương mặt tươi tắn, Kishasha rời chuồng ngựa. Có vẻ như cô ấy đã giảm bớt được phần nào căng thẳng.
Dù sao thì ai cũng cần phải có một một sở thích để xả stress. Tôi quyết định tôn trọng sở thích của cô ấy.
Bây giờ…
Bắt đầu thôi.
Tôi lấy ra một chiếc túi da.
Tôi mở cái túi ra và đổ thứ bên trong nó xuống sàn. Một quả cầu màu đen lăn ra.
Đó là viên Tinh Huyết Hắc Long . Bên cạnh đó là một lọ thuốc hồi phục được chuẩn bị cho những trường hợp khẩn cấp.
Tôi khóa cửa chuồng ngựa lại. Chuyện này không nen để cho người khác xem.
“Cúc cù cu!”
“Hí hí hí!”
Bây giờ, xung quanh tôi chỉ có những khán giả ồn ào này.
“…Ha.”
Sau khi hít một hơi thật sâu, tôi đưa tay lấy viên Tinh Huyết Hắc Long.
[Bắt đầu khắc dấu ấn!]
[Đá Mùa Vọng đã được sử dụng – Tinh Huyết Hắc Long (A)]
[Anh hùng mục tiêu – Han (★★★★)]
[Tỷ lệ thành công – Không xác định]
Những dòng chữ thông tin Hệ thống xuất hiện trong tầm nhìn của tôi.
[※Cảnh báo!]
[Quà trình Khắc ấn có thể thất bại, và anh hùng sẽ rơi vào tình trạng ô nhiễm. Bạn có chắc chắn muốn tiếp tục khắc ấn không?]
[Có/ không]
Cùng với một tiếng chuông lớn, một thông báo cảnh báo hiện lên.
Đại khái là…
Nếu việc khắc ấn không thành công, anh hùng của bạn coi như tiêu đời.
Cho dù trước đây một anh hùng có tài giỏi đến đâu, nếu họ thất bại ở đây, mọi chuyện sẽ kết thúc ngay lập tức.
Những anh hùng ô nhiễm gần như không bao giờ hồi phục được. Trước đây tôi đã đánh mất nhiều ứng viên có triển vọng.
‘Đó là vấn đề về sức mạnh tinh thần.’
Những anh hùng được rèn luyện qua thực chiến hiếm khi rơi vào tình trạng ô nhiễm. Ngược lại, những kẻ giống như anh chàng Quỷ kiếm tái xuất gì đó,… tôi đã quên mất tên anh ta, nhưng nói chung, dạng như thế thường gặp trục trặc.
‘Để lên được tầng 100, mình phải vượt qua thử thách này!’
Sau khi hít một hơi thật sâu cuối cùng, tôi chạm vào nút “Có”.
[Có (đã chọn)]
Sau đó tôi đặt tay trái của mình lên bề mặt của hòn đá.
[Việc khắc ấn đã bắt đầu!]
[Quá trình này cần một chút thời gian.]
[Vui lòng chờ.]
Uuuuuun.
Viên đá bắt đầu rung chuyển.
Một luồng năng lượng lạnh giá bắt đầu chảy vào đầu ngón tay tôi.
Cảm giác như tĩnh mạch của tôi đang đóng băng.
<Hahaha... Vậy là ngươi đã bắt đầu rồi.>
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai tôi.
Một giọng nói thâm trầm và sâu lắng.
Nó thuộc về con rồng đen mà tôi đã chiến đấu ngày hôm qua.
<Ta đã theo dõi ngươi. Ngươi có một mùi hương khác với những con người tầm thường khác. Đúng, mùi hương như của vị hoàng đế năm xưa.>
Rắc, rắc.
Tia sét đỏ sẫm bắt đầu bắn ra từ tay trái của tôi.
Nhưng hầu như không có cảm giác đau đớn.
<Ta biết ngươi không bình thường, chàng trai trẻ. Ngươi mạnh mẽ, quyết đoán, khao khát và nỗ lực.>
Tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu vì những lời của hắc Long dội vào tai.
‘…Game này không có chức năng tắt tiếng à?’
<Ngươi đến từ đâu và ngươi đang cố gắng làm gì? Ngươi có thể làm gì ở nơi đổ nát này?>
Dần dần, tôi bắt đầu cảm nhận được cảm giác có thứ gì đó luồn vào cơ bắp ở cánh tay trái của mình. Một cảm giác mà tôi chưa từng trải qua trước đây.
<Ta đã lập một hiệp ước với hoàng đế từ xa xưa. Rất xưa so với bây giờ…>
"Im lặng đi. Tôi không quan tâm đến câu chuyện của ông.”
<Hahaha! Coi nhẹ những bí mật cổ xưa và chỉ hướng tới tương lai. Đúng là tuổi trẻ, tuổi trẻ….>
Có vẻ như ông ta bắt đầu nói những lời kỳ lạ.
Lờ đi giọng nói của ông ấy, tôi tập trung vào cánh tay của mình.
Tia sét đỏ sẫm đang đốt cháy toàn bộ cánh tay trái của tôi.
“Vậy ra đây là nơi khắc ấn.”
Có nghĩa là kỹ năng sẽ bắt đầu phát động từ cánh tay trái.
Khi tôi đang suy nghĩ…
“Cúc cù cu!”
“Hí hí hí!”
Cảm nhận được điều gì đó, các con vật bắt đầu kêu to.
Đặc biệt là Bắp Bụng Bự, nó vỗ cánh và bay xung quanh tôi một cách ồn ào.
Xoẹt xoẹt
Xoẹt xoẹt
Tia sét trên cánh tay trái của tôi bất ngờ giảm dần.
Tôi nheo mắt lại. Một sự thay đổi đáng chú ý đã xảy ra.
'Đây là…'
Những cái vảy bắt đầu mọc ra từ cổ tay trái của tôi.
Một màu đen tuyền sống động. Chúng là vảy của con rồng đen.
Nhưng các vảy nhanh chóng biến mất, trở lại làn da bình thường.
Rắc rắc.
Tia sét đã lắng xuống.
Tôi xoay cánh tay trái của mình.
Nó di chuyển bình thường.
Việc khắc ấn có vẻ suôn sẻ.
Ngoại trừ tiếng ồn ào của Hắc Long, cho đến nay không có vấn đề gì khác.
<Han Istrat.>
"Cái gì."
<Cảm ơn ngươi đã cho ta cơ hội này. Với một bình chứa xuất sắc như ngươi thì….>
Cơ hội? Bình chứa?
<Đúng như ta phán đoán. Với thân xác của ngươi …>
“…?”
<Ta có thể trở lại thế giới này!!>
Rắc, rắc!
Đột nhiên, một tia sáng chói mắt bùng lên từ cánh tay trái của tôi.
Ánh chớp tạo thành một tia sét bắn lên không trung, tạo thành hình dạng một con rồng nhỏ.
Con rồng gầm lên.
<Hahaha! Ta ban cho ngươi vinh dự được trở thành vật chứa của ta!>
[Nguy hiểm!]
['Han (★★★★)' đang bắt đầu ô nhiễm!]
Tia sét hình con rồng đâm trở lại vào cánh tay trái của tôi.
Nhưng lần này cảm giác lại khác với lần trước.
Một cơn đau nhức nhối, như thể các tĩnh mạch của tôi đang bị xé toạc, lan lên cánh tay trái của tôi.
<Đừng lo lắng. Ta sẽ sử dụng cơ thể của ngươi thật tốt. Mặc dù chỉ là một con người thấp kém nhưng cơ thể của ngươi rất xuất sắc. Ta gặp may rồi! Haha!>
“…”
Rắc, rắc! Xoẹt xoẹt!
Tia sét lan tới vai tôi, nhằm vào trái tim tôi.
Tôi nhanh chóng lấy lọ thuốc hồi phục đã mở sẵn, và với lấy vỏ kiếm.
"…Thảo nào mà..."
<Hả?>
“Lão lại buông tha ta dễ dàng như vậy.”
Xoẹt
Tôi rút kiếm bằng tay phải.
Dù nó chỉ đơn thuần là bản sao thay thế cho Bifröst, nhưng nó vẫn mang một chút quyền năng thần thánh.
<Đợi đã, ngươi làm cái gì…>
XOẸT
Không có chút do dự nào.
Tôi cắm lưỡi kiếm vào vai mình.
Tầm nhìn của tôi trong giây lát chuyển sang màu đỏ và đầu tôi quay cuồng.
Nhưng mức độ đau đớn này… tôi có thể chịu đựng được.
Tôi đưa tay phải chạm vào tia sét đang lơ lửng trên vai.
Những vết phồng rộp hình thành trên lòng bàn tay tôi, và Da tôi bắt đầu bong tróc nhưng tôi buộc mình phải chịu đựng.
<Sao ngươi dám…!>
Tôi chụp lấy tia sét.
Cơ bắp tôi bị xé rách. Sau đó, thịt trên vai tôi bắt đầu bong ra.
Tôi nghiến răng và xé tia sét ra khỏi vai.
<Đừng chống cự nữa! Ta, một sinh vật vĩ đại, sẽ cứu Townia thay cho ngươi. Tất cả những gì ngươi phải làm là giao nộp cơ thể của mình, hiểu chưa!>
Rắc, rắc!
Tôi đã giật tia sét ra.
<Ngươi có nghĩ rằng ngươi có thể kháng cự ư? Máu của ta đã chảy khắp cơ thể ngươi rồi.>
"Là vậy sao?"
<Ta thừa nhận ý chí của ngươi. Nhưng đó là sự phản kháng vô ích. Ta sẽ…>
Đôi mắt rồng xuất hiện trong tia sét.
Tôi nhìn vào cánh tay trái của mình. Vùng da bị rách đang lành lại nhanh chóng.
Ngay cả sau khi rút tia sét ra, dấu ấn vẫn còn trong cơ thể tôi.
“Cúc cù cu!”
“Hí hí hí!”
Các loài động vật trở nên hoảng loạn, chúng kêu gào dữ dội.
Một ý tưởng nảy ra trong đầu tôi.
Xoẹt!!
Tôi rút thanh kiếm ra khỏi tay trái.
Trước khi máu phun ra, vảy hình thành và chặn vết thương lại.
<Hahaha! Đồ ngốc! Tự ngươi rút thanh kiếm đó ra đấy nhé!>
Tia sét giãy dụa và tìm cách trườn khỏi tay phải của tôi, để chui vào cơ thể tôi thông qua tay trái.
Trước khi nó trốn thoát, tôi đứng dậy.
Tôi giẫm lên con chim bồ câu điên cuồng bên cạnh.
“Cúc cuuu!”
Con bồ câu kêu lên thảm thiết.
Tôi túm tia sét và dí vào miệng con bồ câu.
“Cúc cuuuu?!”
<Hả?>
Đôi mắt của rồng và chim bồ câu trợn lên khi nhìn thấy nhau.
Cảm ơn ad cảm ơn vì đã ban...
ReplyDelete:))
ReplyDelete=))))))
ReplyDelete:)) rồi thành con gà béo chứ gì nữa
ReplyDeleteChết con chim rồi=))))
ReplyDeleteChúc mừng Hắc Long đã quay vào vé Bắp Bụng Bự :))))
ReplyDelete