Gacha Vô hạn - Chương 187: Vạn Kiếp Quy Nhất
“Em… tại sao…”
Từng giọt máu chảy xuống từ mắt, mũi, tai và miệng Aaron.
“Em đã cố gắng rất nhiều… và tất cả chẳng có nghĩa lý gì…”
“……”
“Em muốn thắng một cách vinh quang… một cách xứng đáng.”
Aaron lau mắt bằng ống tay áo. Những giọt nước mắt hòa với máu rơi xuống sàn nhà.
“Mong muốn đó là vô nghĩa phải không ?”
"Có lẽ vậy."
“Bao năm qua… Em nỗ lực vì cái gì…”
Một tiếng nức nở trộn lẫn trong giọng nói của Aaron.
Tôi thở dài.
<Thưa quý vị, Ban tổ chức vừa đưa ra phán quyết mới nhất> - Tiếng trọng tài vang lên trên loa - < Dựa trên sự đồng ý của cả hai thí sinh, trận chung kết sẽ bắt đầu ngay lập tức! Chúng tôi xin lỗi vì bất cứ sự bất tiện nào. Chúng tôi…>
“Aaron.” – Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ta.
“……”
“Tôi đang đứng trước mặt cậu.”
“……”
“Tôi sẽ chiến đấu với cậu bằng tất cả sức mạnh của mình.”
“……”
“Tôi sẽ không nương tay. Tôi sẽ nghiền nát cậu bằng tất cả những gì tôi có.”
"……Em hiểu."
"Đó là tất cả những điều cậu cần biết."
Vút.
Tôi triệu hồi Bifröst của mình. Đó là vật phẩm cao cấp nhất của tôi.
Đúng như lời nói, tôi sẽ dốc toàn lực để chiến đấu với Aaron.
'Cho tôi xem đi. Quyết tâm của cậu.'
HOÉTT
sau khi trở lại sàn đấu, Trọng tài đã thổi còi.
Trận chung kết giải cá nhân đã bắt đầu.
"Chó điên! Chặt tên khốn đó thành từng mảnh đi!”
“Có vẻ như anh ấy cũng sắp chết rồi.”
“Quỷ Kiếm và Chó Điên lẽ ra phải đụng độ nhau trong trận chung kết mới đúng! Không phải kẻ yếu đuối này!”
Khán giả tiếp tục chế nhạo.
<MC : Trông anh chàng kia có vẻ không được khỏe lắm.>
<Bình luận viên : Ngay cả khi anh ta uống thuốc hồi phục, cũng không giúp được gì. Có lẽ anh ta muốn gục ngã trên đấu trường hơn là trên giường.>
Tôi vẫn bước về phía trước.
[Tazza11: Mẹ kiếp!!! Tiền đặt cược của tôi!!!!!! Aaaahhh!!]
[Hou38: Puahahaha, Còn tôi thì thắng to này ! Kiếm tiền dễ quá, ahahahaha!]
[Tazza11: Giết hắn! Giết nó đi!!!]
Bình luận viên, khá giả và cả các Master nhao nhao lên.
Thật là ồn ào.
Tôi nắm chặt thanh kiếm của mình và tiến thêm một bước về phía trước.
Aaron vẫn đứng bất động tại chỗ.
Tất nhiên rồi. Chỉ đứng thôi cũng khó khăn lắm rồi. Thậm chí nếu cậu ta chết đứng ngay bây giờ, cũng không có gì khó tin.
“Hộc… ư… ư… ”
Aaron rên rỉ.
Ngay cả cây giáo cũng không thể giúp cậu ta chống đỡ.
Tay chân cậu không ngừng run rẩy, miệng chảy ra dòng máu nhớp nháp.
"Cậu có hận tôi không?"
“…Không, đại ca.”
“Đừng nói dối. Tôi biết tất cả mọi thứ."
Tôi cười khẩy.
Nếu tôi không mời gọi Aaron thì cậu ta đã không phải chịu đựng nỗi đau này.
Cậu ta có thể sống thoải mái với tư cách là một huấn luyện viên ở Townia. Dù cậu ấy không thể tiếp tục chiến đấu, nhưng nếu không nghe lời tôi, có lẽ cậu ta sẽ tận hưởng cuộc sống của mình như Dika.
Những anh hùng đến với Myuden đã gặp phải kết cục như thế nào?
Họ phải đối mặt với nỗi tuyệt vọng và cô đơn nào ?
Tôi biết hết.
Tôi có thể thấy rõ điều đó với tư cách là một Master.
Dù biết vậy nhưng tôi vẫn thuyết phục cậu ta.
Chính tôi đã làm cho Aaron như thế này.
Rất nhiều anh hùng đã từng tiến vào [không gian] của Myuuden.
Có những người không ngại gian khó và coi thường những khổ cực trong quá trình luyện tập. Có những người sở hữu trái tim gan dạ và mạnh mẽ, không chớp mắt trước mọi đớn đau. Có những người sẵn sàng bán linh hồn của mình để trở nên mạnh mẽ hơn.
Họ đã dễ dàng vượt qua một năm.
Nhiều người kiên trì được mười năm mà không gặp khó khăn gì.
Nhưng khi hơn một trăm năm trôi qua, hầu hết đều gục ngã…
Các anh hùng đó đều trải qua cảm giác như Aaron bây giờ. Cảm thấy cay đắng và sụp đổ khi đối mặt với những thiên tài, những kẻ dễ dàng vượt mặt họ chỉ trong thời gian ngắn.
Các anh hùng đó dã không thể gượng dậy để đi tiếp con đường mà mình chọn.
Còn Aaron thì sao?
Ngay bây giờ, ngay tại đây, tôi phải làm rõ điều đó.
“Aaron.” – Tôi cao giọng.
“…”
"Bỏ cuộc đi. Cậu không có tài năng như người khác” - Tôi thả lòng thanh kiếm của mình - “Trở lại Townia đi. Tôi sẽ giao cho cậu vị trí huấn luyện viên. Sống thoải mái ở đó.”
“…”
“Con đường trước mặt cậu là một con đường đầy chông gai. Nếu cậu chọn nó, cậu sẽ không bao giờ được ngơi nghỉ, cho đến khi chết. Cậu sẽ phải sống trong đau khổ suốt đời.”
Aaron dao động.
Tôi bước một bước lại gần cậu ta.
“Rốt cuộc cậu muốn trở nên mạnh mẽ hơn để làm gì? Để khoe với người khác? Để ngẩng mặt với đời?”
“…”
“Dù là một huấn luyện viên, nếu cậu làm tốt công việc của mình, cậu vẫn có thể đồng hành cùng chúng tôi. Tôi cũng sẽ cứu em gái cậu. Cậu có thể trở về nhà. Cậu không cần phải đau khổ nữa.”
Môi Aaron mấp máy nhưng chỉ có nước bọt lẫn máu chảy ra.
“Chỉ cần gật đầu thôi. Mọi chuyện trong tương lai sẽ trở nên dễ dàng.”
Tôi đưa mắt liếc nhìn về phía trước.
Phía trên cùng của hàng ghế khán giả, gần trần nhà, có một cậu bé ngồi bên lỗ thông gió.
Cậu bé đội chiếc mũ sụp xuống đầu, nhìn Aaron.
Có lẽ Myuuden cũng đang mong chờ câu trả lời, giống như tôi.
“Trả lời tôi đi, Aaron.” – Tôi thúc giục.
Môi Aaron lại cử động.
"…KHÔNG."
"Cái gì? Tôi không nghe rõ.”
“Không… Đại ca…”
'Đó là câu trả lời của cậu ư.' - Tôi khẽ mỉm cười.
Sau đó tôi chĩa thanh kiếm của mình vào Aaron.
“……”
Vào lúc đó, tôi nhận ra Aaron đã bất tỉnh.
Cậu ta vẫn đứng thẳng, nhưng đôi mắt đã trở nên đục ngầu.
‘Nhất định… Tôi phải cho cậu xem cái này”.
Tôi cắm thanh kiếm xuống sàn, và hào quang màu xanh bùng lên, lấp lánh rực rỡ.
['Han (★★★★)' đã bước vào trạng thái Đăng Thiên!]
Rắc
Những viên đá cẩm thạch bị xé toạc như đậu phụ.
Hào quang xoáy bùng cháy dữ dội như ngọn lửa bao trùm sàn đấu.
Khi tôi bước về phía trước.
UỲNH
Mặt đất sụp xuống và những vết nứt giống như mạng nhện lan ra mọi hướng.
Tôi đã sử dụng sức mạnh tối đa. Không giữ lại chút nào.
Dù đã uống loại thuốc cao cấp nhất, vết thương vẫn toác ra và máu trào ra từ cơ thể tôi.
Rắc rắc
Soạt soạt
Tiếng cơ bắp bị rách, tiếng xương gãy vang vọng trong tai tôi.
Thời gian như trôi chậm lại.
1/100 giây. 1/1000 giây.
Mắt Aaron vẫn lờ đờ. Cậu ta gần như đã chết rồi.
[Kỹ năng, Thiên hồn Đao đã được kích hoạt!]
Hào quang màu xanh chuyển dần sang màu đen.
Ngọn lửa chuyển thành lốc xoáy
Thanh đại kiếm được bao bọc trong hào quang đen sẫm, bổ xuống như trời sập.
‘Aaron...’
Trong không gian đang trôi chậm lại, những suy nghĩ lướt qua đầu tôi.
Cậu ta và tôi, bắt đầu tuy giống nhau mà rất khác nhau.
Mặc dù cả hai đều là anh hùng 1 sao bẩm sinh nhưng chênh lệch giữa cả hai lớn như trời và đất.
Tôi nắm vững mọi chiến lược của thế giới này, có tài năng, ý chí và thậm chí là một thế lực bất khả chiến bại chống lưng. Nhưng cậu…
'Cậu chẳng có gì cả.'
Lúc đầu, cậu khóc ở phía sau, không thể chiến đấu.
Sau đó, cậu đã cố gắng hết sức nhưng cũng không thành công.
Cậu đã rất cố gắng nhưng không có thành tựu gì.
Chỉ có một manh mối nhỏ bé duy nhất, để tôi đặt niềm tin vào cậu
Bây giờ, hãy cho tôi xem đi.
UỲnh uỳnh
Không gian như thể đang bị xé nát.
Ngay trước khi ngọn lửa đen nhấn chìm Aaron.
“……”
Cậu ta cử động.
Nắm lấy ngọn giáo bằng bàn tay đẫm máu của mình.
Dù sự trống rỗng vẫn đang ngự trị trong đôi mắt.
Hàng trăm hàng ngàn cái bóng xuất hiện trên sân khấu.
Những cái bóng, mỗi người ở một tư thế khác nhau, cầm những ngọn giáo giống như Aaron. Nhưng đó chỉ là khoảnh khắc thoáng qua. Ảo ảnh tràn ngập sàn đấu quay trở lại cơ thể Aaron trong chớp mắt.
Tiếp theo, Aaron đâm ngọn giáo của mình.
Hàng ngàn cái bóng cũng đâm theo.
Không, không phải hàng ngàn.
Tôi trợn tròn mắt.
Là hàng vạn cái bóng.
Những cái bóng bao quanh mũi giáo, rồi nhanh chóng hòa làm một.
Đòn tấn công tổng lực của hàng vạn ý niệm.
[Vạn Kiếp Quy Nhất]
Bí kỹ của Myuden, một chiêu thức bất bại.
'Cậu ta đã nắm vững chiêu thức đó chưa??'
BÙM
Mũi giáo và lưỡi kiếm va chạm với nhau
Những cái bóng và ngọn lửa đen đan xen với nhau
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Trận đấu đã kết thúc, chỉ sau một cú đánh duy nhất.
Lớp đá trên sàn đấu đã bị nghiền thành bụi, bốc lên mờ mịt.
“…Haizzz.”
Tôi thở dài thật sâu.
Phía sau lưng tôi, khu vực phòng chờ của đấu thủ, đã bị khoét một cái lỗ to như hang động.
Người xem chết lặng trong giây lát.
Nếu đó là ghế khán giả thì hàng trăm người đã chết rồi.
“Khụ!”
Tôi phun ra một ngụm máu.
Đòn tấn công ban nãy đã dốc hết sức lực còn lại của tôi, nếu Aaron vẫn có thể vung giáo – dù chỉ một lần – thì tôi sẽ là người thua cuộc.
“Cái… chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
“Một nhát chém… kết thúc tất cả?”
Mãi đến lúc này, những tiếng xì xào mới vang lên.
Tôi nhìn về phía trước.
Aaron vẫn đứng trong tư thế đâm giáo.
Mặt đất chỗ cậu đứng vẫn còn nguyên vẹn, nhưng sàn đấu sau lưng cậu bị đào sâu thành hình chữ V.
'Thiên hồn đao của mình...'
Tôi cười cay đắng.
Cơn đau ập đến, da cổ tôi rách toạc.
Cùng lúc đó, những tiếng nứt gãy vang lên.
Có một cái lỗ bị khoét ở giữa lưỡi kiếm của Bifröst.
Từ cái lỗ đó, các vết nứt lan rộng ra.
Rắc
Bifrost tách làm đôi, rơi xuống đất.
'Tên chết tiệt này…'
Cùng lúc ấy, MC và bình luận viên lên tiếng.
<MC: Chuyện gì vừa xảy ra vậy?>
<Bình luận viên: Có vẻ như Chó Điên đã sử dụng một kỹ năng đặc biệt. Tuyệt vời. Thật khó để tin rằng anh ấy là anh hùng 4 sao. Vũ khí của anh ta không thể chịu được sức mạnh của kỹ thuật này.>
Trên kênh chat, những Master gõ phím như điên
[Tazza11: Wow…mạnh kinh khủng;]
[Hou38: Đã bảo cậu đặt cược vào anh ta mà. Anh ấy quá mạnh so với một anh hùng 4 sao.]
[Resio0: Master, mua cho anh ấy một vũ khí mới. Đòn tấn công của anh ta mạnh đến mức gãy cả thanh kiếm xịn sò kia kìa!?]
Từ hàng ghế khán giả, tiếng ồn ào vang vọng.
“Thật ấn tượng, Chó điên! Đặt cược cho anh đúng là quyết định sáng suốt mà!”
“Ở cấp độ này, ngay cả Kiếm Quỷ thực sự cũng sẽ bị nghiền nát.”
“Chậc chậc, có vẻ như anh ta cố tình chém trượt. Nếu cú đó mà chém trúng thì anh chàng yếu đuối kia sẽ tan thành bụi”.
Tôi bật cười khi nghe những lời bình luận ngô nghê của mọi người.
Không một anh hùng nào nhận ra sự thật.
Không một ai biết rằng Bifrost bị gãy bởi đòn tấn công của Aaron.
Tôi giơ kiếm lên.
Phần trên của lưỡi kiếm đã biến mất, để lại một lỗ thủng.
Nhưng trận đấu vẫn chưa kết thúc.
“……”
Aaron vẫn bất động trong tư thế đâm ngọn giáo của mình.
Không còn chút ánh sáng nào trong mắt cậu ta nữa. Tất cả sức lực đã dùng hết.
Chỉ một lần duy nhất. Đó là nỗ lực tối đa mà Aaron có thể tập hợp được.
Tôi cầm thanh kiếm gãy, và đến bên cạnh Aaron.
“Cậu phải phân bố sức lực cẩn thận chứ Aaron. Đánh một cú rồi gục! Nếu cậu cứ làm như thế này, ai mà dám để cậu tham gia chiến đấu?”
Aaron không trả lời.
'Cậu ta… chết rồi.'
Chết đứng.
Tôi thở dài.
Aaron đã ra đòn trong vô thức.
Khi thức dậy, cậu sẽ không biết chuyện gì đã xảy ra và mình đã làm gì.
Bây giờ tôi đã hiểu.
Tại sao Yurnet lại chọn tham gia vào sự kiện này, từ bỏ cơ hội tham gia những sự kiện cấp cao hơn.
Bởi vì Vé triệu hồi 5 sao, bùa chú ma thuật hay đá cầu vồng cao cấp cũng không quan trọng bằng việc xác nhận tiềm năng thực sự của Aaron.
'Mình đã tìm ra một viên kim cương’.
Tôi nhìn khán đài. Ở đó, Myuden đang nở nụ cười rạng rỡ.
Đòn tấn công mà Aaron vừa thực hiện là một bí kỹ đặc biệt, không phải vật chất hay ma thuật, cũng không thuộc về nguyên tố nào.
Không một thiên tài nào, dù là giỏi gấp mười Ridgion, có thể bắt chước được.
Đó là một đòn tấn công mang theo [Nghiệp chướng].
Thuộc tính kỳ dị và độc đáo nhất giữa hàng ngàn kỹ năng và dấu ấn trong Pick Me Up. Nó được tích lũy từ chính sự cố chấp của một anh hùng, trong suốt thời gian dài. Tích tụ càng lâu, đòn thế càng mạnh.
Với thuộc tính đó, Myuden đã vươn lên vị trí gần như bất khả chiến bại.
Và giờ đây, có thêm một người nữa.
Chàng trai trẻ trước mặt tôi đã vượt qua bức tường mà người phàm không thể vượt qua, bằng cách biến mình thành một con quái vật đã dành hàng chục nghìn, hàng chục triệu ngày đêm tập luyện.
Anh chàng này đã từng là một con thỏ.
Nhưng bây giờ thì không.
Cậu ta cũng không trở thành một con sư tử.
Cậu ta đã trở thành thực thể cao cấp và khác biệt, vượt qua lẽ thường.
Aaron mà tôi từng biết đã không còn nữa.
"Tạm biệt."
Tôi hạ thanh kiếm gãy xuống.
“……”
Thịch.
Thân hình của Aaron ngã xuống. Đúng lúc đó, một bóng đen từ đâu xuất hiện và nâng cái xác Aaron lên.
Tôi nhếch mép cười và tra thanh kiếm gãy vào vỏ.
“Khụ… Han, Khụ khụ!!"
Trọng tài bị chôn vùi trong đống đá vụn đã đứng dậy, nhưng bộ đồ chỉnh tề của anh ta giờ đã trở thành một miếng giẻ rách.
"Bạn đã… chiến thắng!” – Trọng tài nói trong cơn thở dốc – “Xin chúc mừng… chúc mừng chiến thắng của bạn.”
Khi tôi đi ngang qua trọng tài, tôi vỗ nhẹ vào vai anh ta. Thân hình của trọng tài đổ sập xuống.
‘Ở đây cũng có một gã cố chấp trong công việc’ – Tôi cười khúc khích.
Tôi đi về phía hành lang.
Một vài nhân viên đã ngăn tôi lại và nói rằng tôi phải ở lại để tổ chức lễ trao giải, nhưng lúc này điều đó không quan trọng. Tôi đẩy họ ra và đi đến phòng chờ.
<Chúa tể, xin chúc mừng chiến thắng của ngài.>
Như thể cô ấy đang chờ đợi, giọng nói của Yurnet vang lên.
Tôi lắc đầu: “Thôi đi được không? Tôi gần như đã thua. Nếu gã đó tỉnh táo thì tôi sẽ là người chết.”
<Hehe, tôi tin rằng nếu ngài muốn, ngài vẫn sẽ thắng. Bởi vì ngài là Chúa tể mà tôi tôn kính.>
"Đủ rồi. Quan trọng hơn… Bifröst đã gãy. Cô bảo nó có thể tự hồi phục mà.”
<Đòn tấn công kia mang thuộc tính Nghiệp chướng nên Bifrost không thể tự phục hồi. Tôi sẽ mang nó về lò rèn để sửa chữa.>
"Cảm ơn nhé."
Tôi tựa người vào bức tường hành lang. Mắt tôi hoa lên.
“Còn Aaron thì sao…?”
<Chà, Myuden đang rất vui. Anh ấy sẽ không để cậu ta ra đi dễ dàng đâu.>
"Tôi đoán vậy." – Tôi thở dài - “Hãy gửi lời chúc mừng của tôi tới Myuuden.”
<Tuân lệnh.>
Nghe thấy tiếng bước chân từ xa ngoài hành lang, tôi lắc đầu.
"Cuối cùng họ cũng tới" - Tôi dựa vào tường và nhắm mắt lại - "…Muộn quá đấy."
Cảm ơn ad cảm ơn vì đã....
ReplyDeletehay quá
ReplyDeleteĐỉnh :)))
ReplyDeleteChar dev Aaron chất vl :))
ReplyDelete