Gacha Vô hạn - Chương 162: Trận chiến không cân sức

 Ba ngày sau.

Chúng tôi đang ngồi chờ ở quảng trường ở tầng một.

Dù bây giờ là chiều muộn, nhưng bầu trời vẫn đang sáng rực, và trên màn hình trò chơi bên

phải, Anytng đang tiến hành những thao tác chuẩn bị quen thuộc.

“Leo tháp… Đã khá lâu rồi nhỉ.” - Jenna nhíu mày và lẩm bẩm một cách lo lắng - “Lần này đừng

để ai ch.ết nhé. Em trông cậy vào anh đó, Oppa.”

“Đừng trông cậy vào tôi. Gánh nặng này tôi không đỡ nổi đâu.”

“Tôi cũng sẽ tin tưởng anh.” – Kishasha chen vào.

“Tôi đã bảo các cô đừng như vậy mà. Nếu các cô bị thương thì tôi không chịu trách nhiệm đâu.”

Tôi khịt mũi, bỏ mặc Jenna và Kishasha và đi về góc quảng trường.

Trên chiếc ghế dài, Velkist ngồi lặng thinh với vẻ mặt ủ rũ, bắt chéo chân.

Cậu ấy cứ thẫn thờ như vậy kể từ khi Neryssa rời đi. Chà, dù sao thì … ít nhất là cậu ấy không

gây rắc rối gì cả.

“Việc bảo trì phi thuyền đã hoàn tất chưa?”

“Hoàn hảo. Phi thuyền sẵn sàng triển khai bất cứ lúc nào.”

Katiio gật đầu.

Tôi cũng gật đầu đáp lại.

‘Neryssa chắc chắn đang bận.’

Cô ấy sẽ không có thời gian để nghỉ ngơi.

Mặc dù đã tuyển được vài người hỗ trợ nhưng khối lượng công việc vẫn vượt quá sức tưởng

tượng.

Thời gian gần đây, Anytng trở nên vô cùng chăm chỉ và cũng vì thế nên có rất nhiều thứ phải

báo cáo. Để đảm bảo việc báo cáo đúng thời hạn, tôi đoán là Neryssa sẽ không có thời gian

rảnh rỗi.

Tôi muốn giúp đỡ, nhưng cô ấy từ chối. Neryssa nói rằng tôi không nên chạm vào bất cứ thứ gì,

chỉ tập trung leo tháp là đủ.

Cũng nhờ vậy nên tôi có chút thời gian rảnh rỗi để tổ chức lại đội hình của Tổ đội 1 và tập luyện

vài trận thực chiến ở các hầm ngục tầng dưới.

Một điều tôi có thể cảm nhận rõ rệt, là sự xuất sắc của Kishasha. Cô ấy xứng đáng là hậu duệ

của Thú vương, với ưu thế vô song trong các màn cận chiến. Thật đáng để tốn công sức mang

cô ấy đi cùng.


Việc rèn luyện của cá nhân tôi cũng đã được đền đáp. Sau khi tiếng vào trạng thái Đăng Thiên,

giờ đây tôi có thể sử dụng Thiên Hồn đao mà không gặp trở ngại gì nghiêm trọng. Chính xác

hơn là sau khi thi triển, tôi vẫn có thể duy trì khoảng 50% sức chiến đấu của mình. Tất nhiên,

nếu thời gian dùng Thiên hồn đao kéo dài, tôi sẽ bị hạ gục ngay lập tức.

“Hy vọng lần này chúng ta sẽ nhận được một nhiệm vụ bình thường.”- Jenna thở dài - “Tầng 30

là sa mạc, tầng 35 là đại dương. Không biết điều gì sẽ xảy ra ở tầng 40.”

“Dù điều gì xảy ra, cứ làm những gì chúng ta phải làm. Thế thôi.” - Tôi buộc chặt vỏ dao găm vào thắt

lưng - "Chuẩn bị nào."

Cùng lúc đó, Anytng đã mở cửa sổ thời không.

[Mở ra, Khe nứt không gian và thời gian!]

Iselle xuất hiện trên không và chỉ vào cánh cửa.

Khe nứt tách ra làm đôi.

[Han, lần này là chinh phục tầng 36. Chúc anh may mắn!!]

"Cảm ơn."

Tôi đi ngang qua Iselle và bước vào khe nứt. Những thành viên còn lại lần lượt đi theo tôi.

[Trèo lên tháp và cứu thế giới!]

[Hầm ngục chính: Tầng hiện tại – 36]

Tầng 36. Một màn phụ cho tầng 40.

Dù Tổ đội 1 đã leo tháp nhiều lần, nhưng mà…

'Cảm giác quen thuộc đã biến mất.'

Hai thành viên không còn nữa.

Kìm nén cảm giác nôn nao trong lòng, tôi nhắm mắt để quầng ánh sáng bao bọc mình.

Cảm giác lơ lửng bao quanh tôi, và sau đó…

Bàn chân tôi đặt lên nền đất cứng.

'Một đồng bằng.'

Thật vậy, chúng tôi được triệu tập đến một vùng đồng bằng xa lạ.

“Thế này chắc là ổn đấy nhỉ?”

Đôi mắt của Jenna mở to.

Đó không phải là sa mạc, đại dương hay mê cung, mà là một chiến trường bình thường.

Lúc này dường như là buổi sáng. Một làn gió mát từ ngọn đồi phía xa thổi xuống.

Tôi nhìn sang bên trái.

[Tầng 36.]

[Loại nhiệm vụ – Đột kích]

[Mục tiêu – Giành lấy món đồ được chỉ định!]

'Huh?'

Tôi cau mày. Một loại nhiệm vụ khác xuất hiện.

“Đột kích? Thế là sao?” - Ai đó lên tiếng.

Tôi nhìn xung quanh.

Đồng bằng trải rộng, đây đó có cỏ và đá. Tuy nhiên, do có nhiều ngọn đồi nên không thể nhìn thấy đường chân trời.

“Oppa, em trinh sát trước nhé?”

"Không cần. Chúng ta có thể nhìn thấy mọi thứ khi lên ngọn đồi đằng kia.”

Tôi bắt đầu leo dốc. Lần lượt từng thành viên đi theo tôi.

“Han, tôi nghe thấy điều gì đó kỳ lạ.”

Tai của Kishasha vểnh lên.

Sau đó, cô đánh hơi xung quanh.

“Và...cả mùi này nữa!”

“Mùi gì?”

“Sắt và m,áu!”

Kishasha nhảy phốc về phía trước và bắt đầu chạy nhanh lên đồi.

Thay vì ngăn Kishasha, tôi đi theo cô ấy một cách chậm rãi. 

Đứng trên đỉnh đồi, Kishasha đưa mắt nhìn ra xa.

"…Đây là..." - Đôi mắt của Kishasha lấp lánh - “Có rất nhiều người. Nhiều không đếm xuể!"

"Ừm" - Tôi nheo mắt lại và bước đến bên cô ấy.

Dưới chân đồi trong vùng đồng bằng rộng lớn, vô số người đã tụ tập.

Nhìn qua cũng thấy có tới hàng ngàn người. Vô số lá cờ tung bay trong gió. Tiếng la hét và tiếng đao k.iếm vang vọng, bay vào tai tôi.

“Đó là một cuộc chiến.” - Velkist lên tiếng..

Thật vậy, có một chiến trường trên vùng bình nguyên rộng lớn cách đó hàng trăm mét. 

Hai đội quân đang xung đột trực tiếp với nhau.

Những người lính được trang bị áo giáp và k.iếm, cầm vũ khí chống lại kẻ thù.

Kỵ binh giẫm nát bộ binh phía trước, mũi tên của cung thủ găm vào đầu ngựa. Ma thuật của lửa và băng hoành hành, nhuộm màu bầu trời.

"Đây là đâu?" - Kishasha hỏi.

"Tôi không biết. Có ai biết không?”

Tôi nhìn lại, nhưng không có ai lên tiếng.

Nếu Neryssa ở đây, có cô ấy sẽ phán đoán được điều gì đó, bằng kiến thức sâu rộng của mình.

Tôi chăm chú quan sát đội quân đang chiếm thế thượng phong.

Trang phục chủ đạo của họ là màu bạc với biểu tượng thánh giá có cánh đính trên lá cờ. Họ đang áp

đảo đối thủ bằng quân số vượt trội của mình.

Tôi biết biểu tượng đó có ý nghĩa gì.

Tôi đã nhìn thấy nó trong nhiệm vụ giải cứu Prisis trên tầng 15.

'Đó là... là Giáo phái Nữ thần phải không?'

Những kẻ đã điên cuồng cố gắng gi.ết Pria, gọi cô là phù thủy hay gì đó.

Sau khi Prisis trốn thoát khỏi thành phố, họ cũng treo một khoản tiền thưởng khổng lồ cho cái đầu của

Pria. 

'Nghĩ lại thì, cô ấy có trốn thoát an toàn không?'

Nhiệm vụ trên tầng 35 kết thúc và chúng tôi chia tay nhau ở giữa biển. Sẽ không có thuyền để vào đất liền.

'Chà, chắc là cô ấy đã trốn thoát an toàn.'

Bây giờ, thứ quan trọng hơn cả là những gì đang ở trước mắt tôi.

“Con đường dường như bị chặn rồi.”

Katiio rút tay lại. Cậu ta đã quét không gian bên dưới ngọn đồi bằng những làn sóng ma thuật.

“Đường bị chặn… có phải là do bức tường vô hình giống như lúc trước không?”

“Ừ, khu vực cấm vượt qua.”

Trong lúc chúng tôi nói chuyện, chiến tranh vẫn tiếp tục.

Đội hình bên phải cố gắng rút lui, nhưng đội hình bên trái của đội quân Giáo phái Nữ thần đã chia làm hai cánh và bao vây đối phương, rồi nuốt chửng họ.

Liếc qua cũng thấy, mỗi phút có hàng chục người ch.ết. Nếu đến gần hơn một chút, sẽ thấy cảnh tượng đầy m,áu và nội tạng.

"Thảm quá" - Jenna nhận xét ngắn gọn.

Mắt Kishasha nheo lại: “Ở đây chẳng có gì để làm cả. Chúng ta hãy quay trở nhé.”

Tôi lắc đầu. Chúng tôi không đến đây để xem người khác đánh nhau.

Phải có gì đó nữa.

Một lúc sau...

‘Thấy rồi'.

Có một con đường phụ dẫn ra phía sau chiến trường. Ở đó, một nhóm binh lính đang đi dọc đường, dẫn theo nhiều xe ngựa.

 

[Chiến binh giáo phái Lv.21] X 87

 [Hiệp sĩ quân giáo giáo phái Lv.23] X 5

 [Pháp sư quân giáo giáo phái Lv.25]

 

Thẻ tên của họ lơ lửng phía trên đầu.


Màu thẻ là màu đỏ. Theo thiết lập của hệ thống, màu đỏ là màu của kẻ thù.

 Các thành viên khác dường như cũng đã chú ý đến những chiếc xe ngựa.

 “Có vẻ như…” - Tôi lên tiếng - “Mục tiêu lần này của chúng ta có vẻ liên quan đến cuộc chiến này.”

 "Điều đó có nghĩa là?" 

“Xử lý bọn họ, phải không?”

 “Nhưng mà... Đông thật đấy.” - Velkist khịt mũi - "Không phải đối thủ của chúng ta. Ý tôi là chiến trường đằng kia.”

 "Tôi biết. Hàng ngàn người.”

Hiện tại, chúng tôi chỉ tham gia những trận chiến quy mô vừa và nhỏ. Nhưng khi tiến lên các tầng cao hơn, mọi chuyện sẽ thay đổi.

 “Cậu có sợ không?”

 "Vớ vẩn. Tôi thích điều đó. Lâu nay chúng ta chỉ thực hiện các nhiệm vụ chinh phục tầm thường.”

 "Tốt. Nhưng đó là chuyện tương lai. Còn giờ thì theo tôi nào.”

 

Tôi đi xuống đồi.

 Cùng lúc ấy, đám lính và hiệp sĩ đang băng qua đồng bằng.

“Này, cô biết chúng ta sẽ làm gì rồi phải không?” - Tôi quay sang Kishasha.

 "Gi.ết chúng." 

“Tốt..”

 “Mặc dù vậy, cảm giác thật kỳ lạ.” - Jenna thở dài nhưng cũng giương cung.

 Chà, có vẻ như cô ấy vẫn hơi băn khoăn vì đối phương là con người.

 “Chúng ta sẽ phục kích chúng. Đừng ngần ngại. Xử lý nhanh gọn trước khi chúng kịp phản kháng. Ồ, trong số đó cũng có một pháp sư.”

 “Tôi sẽ xử lý anh ta.” - Katiio nói.

 "Ok.|

Tôi đặt tay phải lên vỏ k.iếm và tay trái lên cán dao găm.

 Tôi lao xuống ngọn đồi, mỗi bước nhảy xa hàng chục mét. Băng qua bụi cây, tôi lao tới phía sau xe

ngựa.

 "…Hở?" 

Một tên lính đang trò chuyện ở phía sau đã tròn mắt ngạc nhiên khi thấy tôi. Nhưng hắn ta thậm chí không có thời gian để hét lên, chỉ kịp ôm lấy cổ họng và ngã xuống.

 Một mũi tên đã cắm vào cổ hắn.

"Huh!" 

Tên lính bên cạnh đang lấy hơi thì con dao của tôi đã găm vào trán hắn ta.

 Thịch

Tên lính này cũng ngã xuống trong chớp mắt.

Tiếng động phát ra đã khiến những kẻ khác để ý. 

“Đó là một cuộc phục kích!”

"Đừng hoảng loạn! Hãy trang bị vũ khí và phản công! Đối phương có bao nhiêu?”

 “N, năm tên!”

 "Cái gì?"

 Tôi rút k.iếm ra.

 “Kyaah!”

 Kishasha từ trên cao nhảy tới, đáp xuống xe ngựa. Móng vuốt của cô dài ra.

 

“Nhìn kia, con nhóc đó là…” - Toán lính xôn xao kêu lên.

 

Mắt Kishasha nheo lại. Leo xuống nóc xe ngựa như một con rắn, tay Kishasha vặn vẹo.

 Trong thoáng chốc, thân trên của hai người lính bay ra, m,áu tươi tung tóe.

'Ước gì Eolka ở đây. Trên chiến trường rộng lớn như vậy, không có ai hiệu quả hơn cô ấy.' - Tôi tặc lưỡi và vung k.iếm. Một người lính đang bối rối thì bị cắt thành hai mảnh.

Soạt soạt soạt!

Velkist lao vào giữa kẻ thù. Thanh k.iếm của cậu ta lướt như gió, chém gục ba người.

 Phập!

 Một sĩ quan chỉ huy với chiếc mũ sắt lộng lẫy rút k.iếm ra, nhưng ngay lập tức một mũi tên cắm

vào ngực anh ta.

Jenna đã leo lên xe ngựa, bắn tỉa các sĩ quan và cung thủ ở xung quanh.

 “Các... các ngươi là lính đánh thuê à?”

 “Chuyện đó có quan trọng không?” - Tôi lắc đầu và vung k.iếm. Người lính giơ chiếc khiên sắt lên nhưng Bifrost đẵ cắt chiếc khiên nát vụn như tờ giấy. Cú  va chạm làm gãy xương chân của người lính.

 “A, aaak!”

 Xoẹt.

Tôi vung kiếm thêm một lần nữa, chấm dứt cơn đau cho hắn.

 "Chênh lệch quá".

Không ai có thể chịu được một đòn.  Khiên, áo giáp và kiếm của kẻ thù cứ thế vỡ tan. 

Chẳng mấy chốc, hơn mười xác ch.ết chất đống bên cạnh tôi. Không một ai còn nguyên vẹn tứ

chi.

 “Quái vật! Chúng là quái vật!”

 “Đừng hoảng sợ, hãy chiến đấu! Nữ thần đang ở cùng chúng ta… !”

Từ đằng xa, một hiệp sĩ trẻ mặc áo giáp bạc xuất hiện.

 “Ta, Thánh Hiệp sĩ Kyle von Strauss, đại diện cho cơn thịnh nộ của Nữ thần, đã đến! Nếu ngươi dám

cản đường Nữ thần, lưỡi kiếm của ta sẽ trừng phạt ngươi!' 

"…" 

"Ngươi là…!" - Hiệp sĩ nọ trợn tròn mắt khi nhìn thấy tôi. Hắn lưỡng lự một lúc rồi mỉm cười đắc thắng.

 “Hahaha! Cuối cùng chúng ta cũng gặp lại nhau.”

 “Hả?”

 Tôi ngoái đầu về phía hiệp sĩ nọ, khẽ nhíu mày.

"Ngươi có nhớ không? Trận chiến kịch liệt trên cầu thang. Cuộc quyết đấu tay đôi thiêng liêng giữa hai ta. Cuối cùng, sau 5 năm, ta đã gặp lại ngươi. Ta, Kyle, người thừa kế của gia tộc Strauss, Thánh Hiệp sĩ Bạc! Ta vẫn chưa bao giờ quên!”

 “…Ngươi đang nói về cái gì thế?”

 “Ồ, giả bộ quên sao? Vết thương của ngươi hồi đó không còn đau nữa à? Lần này sẽ không dễ

dàng như vậy đâu. Ta sẽ cho ngươi thấy bí kỹ của ta, Liệt Hỏa Trảm....!”

 Bụp!

 Hiệp sĩ bạc bị cú đấm của Kishasha đánh bay. Hắn lăn lộn vài vòng, quằn quại trên mặt đất rồi lịm đi.

"Anh biết gã này à, tiền bối?" - Velkist rũ sạch m,áu trên thanh k.iếm của mình và hỏi.

 "Chịu thua".

Tôi đã gặp anh chàng này chưa? Có phải là ở tầng 15 không nhỉ? 

Tôi không nhớ nữa. Mà dù sao thì chuyện đó cũng không quan trọng.

 Tôi chuyển sự chú ý của mình khỏi anh ta và tìm k.iếm các mục tiêu khác. Tuy nhiên, không còn ai cả.

 Trận chiến đã gần kết thúc. Đối phương đã gục ngã mà không kịp phản công.

 

“Ặc ặc! Quỷ, bọn chúng là quỷ!”

 

Một ông già có vẻ giống pháp sư đang nằm lê lết. M,áu chảy ra từ mũi, mắt và tai của anh. 

Trào ngược mana, một trong những cơn đau tệ hại nhất của chức nghiệp pháp sư. 

Có lẽ Kaitio đã đảo ngược phép thuật của đối thủ và khiến mana của ông ta bùng nổ. Xem ra ông già này đã gục ngã mà không niệm được một câu thần chú tử tế nào.

 

“Dù các ngươi có vùng vẫy đến thế nào đi nữa…” - Một hiệp sĩ với cánh tay bị đứt lìa cười yếu ớt - “Chiến thắng vẫn là của chúng ta. Định mệnh sẽ không thay đổi! Ôi Nữ thần, xin hãy đón nhận con!”


Xoẹt.

Tôi cắt cổ hắn trong chớp mắt. Đây là kẻ cuối cùng.

 

“Một trận chiến tầm thường.” - Velkist tra k.iếm vào vỏ - “Chúng quá yếu. Trước đây mọi chuyện đâu có như thế này?”

 

“Có lẽ chúng ta đã trở nên quá mạnh mẽ. Ý em là… phi thường, chà đại loại thế”

 “Phi thường?”

 “Vâng, vượt qua giới hạn của con người. ừm, không phải em đang kiêu ngạo đâu nhưng mà....” - 

Jenna ngượng ngùng sờ lên má mình.

 

Bỏ mặc Jenna, tôi lặng lẽ ngồi lên xe ngựa.

 Xung quanh tôi là vô số binh lính và hiệp sĩ.

 'Chiến tranh à.'

Tôi bắt đầu hiểu sơ bộ về ý tưởng của nhiệm vụ này. Không phải là một cuộc đột kích thông thường, mà là một phần của trận chiến quy mô lớn.

Và chúng tôi phải hỗ trợ phe đang gặp bất lợi.

 'Giống như trò chơi ch.ết tiệt đó... Dynasty Warriors...'

Comments

Post a Comment

Xem nhiều nhất

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Tiếng Việt: Mục lục

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Chương 122: Bữa tiệc ăn mừng

Gacha vô hạn truyện chữ - Chương 105: Đồng đội mới

Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 144: Vĩnh biệt, Eloka

Gacha Vô hạn - Chương 91: Niflheimr (3)