Gacha Vô hạn - Truyện chữ Chương 179-2: Gặp lại Aaron

 'Họ gửi Aaron đến đây để tích lũy kinh nghiệm à?'

Lý do này có vẻ hợp lý, nhưng tôi không biết còn ẩn ý gì đằng sau không. Và đó là  ý muốn của Yurnet hay của Myuden?

Nếu gọi Yurrnet, tôi có thể nhận được câu trả lời ngay lập tức. Nhưng tôi không muốn làm thế.

Hoặc cũng có thể, Aaron đã hoàn toàn chuyển đổi thành nhân sự của Niflheimr.

Không ai có thể đoán trước được lòng người sẽ thay đổi như thế nào.

'Nếu cậu ta muốn vậy, mình không thể làm gì khác được.'

Theo lẽ thường, sống ở Niflheimr đương nhiên là tuyệt hơn ở Townia.

Trước khi tôi tìm ra câu trả lời, xe bus đã đưa chúng tôi đến một khách sạn cao chọc trời ở trung tâm thành phố, và dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, chúng tôi dỡ hành lý xuống khách sạn.

Lần đầu tiên nhìn thấy quy mô của tòa nhà, Jenna đã vô cùng phấn khích và Edis không giấu được sự ngạc nhiên. Còn Kishasha, cô ấy liên tục chóng mặt và nôn mửa nhiều lần. Tôi bắt đầu lo lắng về tương lai của cô ấy khi ở vùng đất này.

"Cái gì?!!!"

“Niflheimr có ở đây ư?”

“Tại sao họ lại…?”

“Chuyện ồn ào này là sao vậy??”

“Các người chưa từng nghe nói về Loki sao?”

“Niflheimr?! Lãnh địa mạnh nhất trên Server 2?! Hồi giao chiến với Hiệp hội Liên minh, họ đã tiêu diệt hàng trăm chiếc phi thuyền chỉ với bốn người…”

Ở hành lang khách sạn, người ta ồn ào bàn tán về Niflheimr. Nhiều đến nỗi tôi cảm thấy ù cả tai.

Khi tôi bước lên chỗ ở được chỉ định, tôi trợn mắt khi thấy Jenna. Không biết từ lúc nào, cô ấy đã kiếm được một chiếc xe đẩy bằng kim loại, và chất đống vô số món ăn từ nhà hàng buffet ở tầng một.

“Oppa, xem em kiếm được nhiều đồ ăn chưa này!”

“…”

Tôi mở cửa và tống cổ cô ấy vào phòng ngay lập tức.

Chỗ ở của chúng tôi là một căn lớn trên tầng 8, với năm phòng vệ sinh, năm chiếc giường, thậm chí còn có một chiếc bàn lớn để dùng cho các cuộc họp chiến lược.

“Chà, thực sự thì Aaron đã chuyển đi chưa? Oppa, anh có biết điều gì đó không?

“Không. Phải nói chuyện với cậu ta thì mới biết được”.

“Nhưng chúng ta không biết cậu ta ở đâu. Không ai nói cho em biết.”

 “Nếu cậu ta thực sự chuyển sang Niflheimr thì sao? Cô sẽ làm gì?”

“Em sẽ thuyết phục cậu ta! Bảo cậu ta quay lại… và….”

“Rồi sao nữa? Nếu cậu ta quay trở lại, cũng không có chỗ cho cậu ta.”

“Điều đó… em không biết nữa.” - Jenna thở dài - Dù sao thì em cũng không thích viễn cảnh phải chiến đấu chống lại Aaron.”

Đó là một khuôn mặt buồn bã hiếm thấy. 

Tôi cười và vỗ nhẹ vào vai cô ấy, nhưng jenna vẫn thở dài thườn thượt và cúi gằm mặt.

Dù sao đi nữa, tôi sẽ phải tự mình nói chuyện với cậu ta.

Càng sớm càng tốt.

***

Tối hôm đó, một cuộc họp đã diễn ra.

“Lễ hội này có ba sự kiện đặc biệt. Giải đấu cá nhân 1 chọi 1, Giải đấu đồng đội 3 chọi 3 và sự kiện ngẫu nhiên.” – Tôi cẩn thận giảng giải - “Điểm quan trọng là những người tham gia vào sự kiện này thì khó có thể tham gia sự kiện khác.”

Đó là do khung giờ.

Các trận đấu cá nhân và đồng đội được tổ chức cùng lúc, nên người tham gia giải cá nhân không thể thi đấu trong giải đồng đội.

“Chúng ta cần chia lực lượng. Một người cho giải cá nhân. Ba cho giải đồng đội. Và một người phụ trách sự kiện còn lại.”

“Hiểu rồi. Anh có ý tưởng về việc chia thành viên rồi, phải không?”

"Đúng vậy. Kishasha, Edis và Jenna sẽ tham gia giải đồng đội.”

“Giải cá nhân là của tôi.” – Velist giơ tay lên.

“Thật chứ?” – Tôi mỉm cười - “Cậu có thể thắng được không?”

Velkist không nói gì, chỉ gật gù trong im lặng.

Thực ra ban đầu, tôi định tham gia giải cá nhân. Tuy nhiên, sự kiện thứ ba là một ẩn số, và cả đội không có ai phù hợp hơn tôi. Thế nên cho Velkist tham gia giải cá nhân là lựa chọn hợp lý nhất.

“Chúng ta cần phải giành chiến thắng. Nếu không, việc có được vé triệu hồi 5 sao sẽ rất khó khăn.”

“Nhưng… Niflheimr cũng có mặt ở đây.”

"Chúng ta vẫn phải giành chiến thắng.”

"À vâng…" - Jenna ngập ngừng.

“Cho dù đối thủ là Niflheimr hay quái vật, chúng ta sẽ đánh bại tất cả. Cố gắng lên nào!”

"Em sẽ thử."

"Tốt. Tối nay đi ngủ sớm nhé. Bắt đầu từ ngày mai sẽ bận rộn đấy.” – Tôi vỗ tay thông báo kết thúc cuộc họp.

Jenna và Velkist muốn tập luyện, nhưng tôi đã buộc họ trở về giường. Thay vì thức đêm để vận động, nên đi ngủ để cơ thể có được trạng thái tốt nhất.

 “Oppa, anh cũng nên ngủ sớm đi.”

"Ừ."

Nói vậy thôi, chứ tôi chưa có ý định đi ngủ.

Tham gia vào một sự kiện không xác định, tôi phải lên kế hoạch cho mọi khả năng.

Thời gian dần trôi.

Sau đó, khi những ngôi sao bên ngoài bắt đầu mờ dần,

Cốc cốc. 

Có tiếng gõ cửa vang lên.

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu. Là ai gõ cửa?

Đêm đã khuya lắm rồi.

Tôi cất giấy tờ và bút rồi đi về phía cửa trước.

Tay trái của tôi đặt trên chuôi dao găm, sẵn sàng cho bất kỳ cuộc tấn công bất ngờ nào.

Thế nhưng, người đợi bên ngoài lại là một nhân vật bất ngờ.

Cậu ta nhìn vào mặt tôi rồi cúi đầu.

“Xin lỗi nếu anh đang ngủ. Em sẽ quay lại sau…”

“Không, tôi không ngủ. Mời vào."

"Cảm ơn."

Khi tôi mở cửa, Aaron bước vào.

Aaron đảo mắt nhìn tôi và sàn nhà, trông có vẻ lo lắng.

"Cậu đang làm gì vậy? Cứ đứng đó mãi như thế.”

“À, vâng!” - Aaron giật mình, vội vã theo tôi vào phòng khách.

Tôi đặt hai ly nước lên bàn rồi ngồi đối diện cậu ta.

“Các thành viên khác…”

“Họ đang ngủ. Muộn rồi."

“Em rất tiếc. Ngoài lúc này ra thì em không có lúc nào khác…”

"Được rồi, không sao cả." - Tôi nhấp một ngụm nước và bình thản lên tiếng - “Đã khá lâu rồi nhỉ. Cậu có khỏe không?

“Vâng, em khỏe. Thật mừng khi thấy anh, Jenna và cô Edis đều an toàn.”

"Thế ư?” - Tôi mỉm cười – “Trông chúng tôi dễ dàng chết vậy à?”

Tôi quyết định không nhắc đến Eloka. Lúc này, tốt hơn hết là bỏ qua chuyện đó.

Nhìn kỹ, tôi thấy Aaron đang mặc một bộ đồng phục nhăn nheo.

Điều đó khá khác biệt so với các thành viên Niflheimr khác – họ đều mặc những bộ quần áo được giặt ủi phẳng phiu. 

Hai tay Aaron quấn chặt băng trắng. Một vài vết chai và trầy xước lộ ra khỏi lớp băng.

 “Sao cậu biết chúng tôi ở đây?” – Tôi tìm cách đổi chủ đề.

“Sư phụ đã nói với em. Sư phụ bảo đại ca sẽ tới đây.”

‘Là ý của Myuden à?’ - Tôi thầm nghĩ, và nhấp thêm một ngụm nước nữa.

Sự im lặng kéo dài thêm vài phút, Aaron quyết định lên tiếng.

“Em muốn nói với đại ca là…”

 “Nói đi.”

“Em chưa chuyển sang Niflheimr.”

Tôi gật gù. 

“Vậy sao cậu lại ở đây?”

“Em đến theo lời giới thiệu của sư phụ.”

Quả nhiên, lý do Aaron đến đây là… Đã đến lúc cậu ta phải “xuống núi”.

“Đại ca, em dự định tham gia giải đấu này với tư cách là thành viên của Niflheimr.”

“Chắc hẳn cậu đã phải đối mặt với sự cạnh tranh khốc liệt. Làm tốt lắm."

“Không, em không nghĩ vậy. Em cảm thấy mình đang được ưu ái vì em là đệ tử của su phụ.”

Aaron cúi đầu.

Thảo nào mà các học viên Niflheimr lạnh lùng với cậu ấy.

Bộ đồng phục không vừa với Aaron, như thể nó đã được quyết định một cách đột ngột. 

Nhưng…

Là người tạo ra Niflheimr, tôi biết rõ. Ở đó không có ưu ái, không có thứ gọi là “ô dù”. 

Cơ hội chỉ được trao cho những người xứng đáng.

 “Việc huấn luyện thế nào rồi?”

“Ngày nào cũng như địa ngục.” - Aaron gãi gãi má.

Bàn tay của cậu ta cho thấy cậu ta đang trải qua quá trình huấn luyện nghiêm ngặt.

“Bằng cách nào đó, em vẫn chưa bị sư phụ đuổi.”

“Tại sao câu trả lời của cậu nghe yếu đuối thế? Cậu đã nỗ lực suốt thời gian qua còn gì”.

"Em xin lỗi."

Tôi bật cười và uống hết cốc nước.

Bây giờ… đã đến lúc đi vào vấn đề chính.

"Vậy tại sao cậu lại ở đây? Bây giờ cậu là tuyển thủ của Niflheimr. Chắc là cậu không định đề nghị mọi người nhẹ tay với mình chứ?” – Tôi nói giọng nửa đùa nửa thật.


“Không phải thế đâu. Em chỉ muốn nói với đại ca về quyết định của mình.”

"Quyết định của cậu?"

Aaron hít một hơi thật sâu. Có vẻ như cậu ta có điều gì đó quan trọng muốn nói.

“Đại ca. Em sẽ thi đấu ở hạng mục cá nhân của sự kiện này.”

Aaron nhìn xuống bàn tay băng bó của mình.

“Nếu em thắng giải đấu cá nhân…” - Cậu siết chặt nắm tay - “Em muốn quay lại Townia.”


Comments

Post a Comment

Xem nhiều nhất

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Tiếng Việt: Mục lục

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Chương 122: Bữa tiệc ăn mừng

Gacha vô hạn truyện chữ - Chương 105: Đồng đội mới

Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 144: Vĩnh biệt, Eloka

Gacha Vô hạn - Chương 91: Niflheimr (3)