Gacha Vô hạn - Truyện chữ Chương 179-1: Gặp lại Aaron
Khi khoảng một nửa quảng trường đã vắng tanh…
Broooom.
Một chiếc xe đặc biệt đã xuất hiện. Nó chạy trên con đường vốn chỉ dành cho xe buýt đi qua.
'Thứ này…?' - Tôi cau mày.
Đó là một chiếc limousine màu đen sang trọng. Cánh cửa hông xe bật mở, một ông già mặc vest chỉnh tề bước ra. Ông già lặng lẽ đứng nghiêm trang bên cạnh cửa, rõ ràng là chờ ai đó.
Thế rồi…
Cô nàng tóc vàng ban nãy, sau khi quan sát chiếc xe limousine một cách thích thú, lững thững tiến lại gần ông già.
"Ê ông già. Cái này là cái gì?"
“Một cỗ xe đặc biệt, dành cho những vị khách đặc biệt.”
"Tốt. Mở cửa mau, tổ đội của chúng ta sẽ đi xe này.” – Cô nang hất hàm và vênh mặt lên.
“Tôi xin lỗi, nhưng các bạn không đủ tiêu chuẩn.” – Ông già nói bằng giọng thờ ơ.
Lông mày cô nàng nhíu lại.
“Vớ vẩn. Master của tôi đã leo lên tầng 64. Ta là anh hùng chủ chốt và lãnh đạo của nhóm đột kích tham dự sự kiện lần này. Không phải như thế là quá đủ đặc biệt so với đống rác tập trung ở đây sao?”
“Cô gì ơi! Cô quá lời rồi đấy” – Ai đó lên tiếng.
“Thật vậy, cô nói vớ vẩn vừa thôi. Rác rưởi cái gì chứ. Không phải tất cả chúng ta đều là 4 sao sao?” – Lại một người khác càu nhàu.
“Chúng ta là anh hùng 4 sao bẩm sinh, còn các ngươi thì sao? Rõ ràng là bẩm sinh 1 sao hoặc 2 sao. Không rác rưởi thì là cái gì? Và rác thì nên ngậm miệng lại”.
“Cái gì, cái gì…!”
Mặc kệ tiếng la ó của đám đông sau lưng, cô nàng kênh kiệu quay về phía ông già.
“Tóm lại, chúng ta đến đây để giành vị trí số một trong sự kiện này. Giải thích như thế đủ chưa? Mau mở cửa và…"
“Một lần nữa, tôi phải thông báo với bạn rằng bạn không đủ tiêu chuẩn.”
“Thật nực cười.” – Cô nàng vênh mặt và cười phá lên – “Vậy thì… rốt cuộc là ai chứ?”
Ông già chỉ tay lên trời.
Ánh mắt của mọi người dõi theo ngón tay của ông ta.
Ở đó, có một chiếc phi thuyền đang tiến vào.
Vẻ mặt người phụ nữ trở nên méo mó.
Chiếc phi thuyền không quá lớn. Cùng lắm cũng chỉ tương đương với Chủ nghĩa tư bản. Tuy nhiên, nó có thiết kế hoàn toàn khác. Thân máy màu đen bóng và thon gọn. Logo của lãnh địa được gắn ở bên cạnh phi thuyền.
“Lão già, ý ông là Arias của chúng ta không sánh bằng chiếc phi thuyền nhỏ bé đó?” – Người phụ nữ nhăn nhó nghiến răng – “Lão đùa ta đấy à…”
Vù vù vù…
Cánh quạt ở cả hai bên hông từ từ gập lại để phi thuyền hạ cánh. Nhờ đó, mọi người có thể nhìn thấy rõ tấm logo.
“Để xem nào. Xem lũ khốn nào đủ tiêu chuẩn của lão nhé. Biểu tượng là một con dê đen… Hmm? Một con dê đen?” - Người phụ nữ nghiêng đầu, rồi trợn mắt kêu lên.
“Chúa ơi, một con dê đen!”
Những đồng đội của người phụ nữ cũng thở hổn hển và run rẩy.
“Này, tiền bối! Dê đen là gì?”
Velkist thì thầm với tôi.
Tôi không đáp lại mà chỉ khẽ thở dài.
Cùng lúc ấy, hông phi thuyền mở ra và cầu thang hạ xuống. Thế rồi, một vài anh hùng xuất hiện.
Bwoooooo
Tiếng tù và vang lên trên quảng trường.
Tôi biết âm thanh này.
Đó là tín hiệu đặc biệt, dùng để chào đón các ranker.
'Yurnet.' - Tôi lẩm bẩm khi nhớ lại khuôn mặt tươi cười của cô ấy - ‘Lần này cô ấy định làm gì nữa đây?’
“Tại sao những người này lại ở đây…!” – Cô nàng tóc vàng lắp bắp.
“Này cô nhóc” - Ông già cười khẩy và lịch sự lên tiếng - “Cô đang cản đường các vị khách quý của tôi đấy. Cô có thể tránh sang một bên được không?”
Người phụ nữ lùi lại, vẻ mặt ngơ ngác.
Ngay sau đó, những nhân vật chính đã xuất hiện.
Hai người đàn ông và hai người phụ nữ, tất cả đều mặc đồng phục đen chỉnh tề, bình thản bước về phía chiếc xe limousine đang đỗ.
“Bộ đồng phục đó… trông quen quen.” - Jenna nghiêng đầu suy nghĩ.
“Chậc” - Tôi tặc lưỡi- “Sao cô quên nhanh vậy?”
“À, à, tôi nhớ ra rồi! Niflheimr! Wow, lãnh địa đó thực sự rất đỉnh, toàn những người mạnh mẽ.” – Mắt Jenna long lanh – “Nhưng tại sao họ lại ở đây? Tôi tưởng những người đó phải vẫy vùng ở giải đấu lớn hơn chứ?”
Tôi nheo mắt lại, thầm đồng ý với Jenna.
Không có lý do gì để Niflheimr ở đây. Đối với cấp độ của Niflheimr, một tấm vé triệu hồi 5 sao hay một viên đá cao cấp cũng không mang lại nhiều ý nghĩa. Những sự kiện ở thành phố cấp cao hơn, sẽ mang lại giải thưởng lớn hơn nhiều.
Thế mà họ lại đến đây? Từ bỏ cơ hội thap gia sự kiện dành cho anh hùng cấp cao?
Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ, ông già đã mở cửa xe limousine.
“Mời vào trong,” ông già nói.
“Vẫn còn lại một người. Xin vui lòng chờ trong giây lát." - Người thanh niên dẫn đầu lắc đầu.
Một dấu chữ thập màu trắng được thêu trên ngực trái của bộ đồng phục. Đó là biểu tượng cho thấy anh ta vẫn còn là anh hùng dự bị, đang trải qua khóa đào tạo pử Niflheimr. Ba người còn lại cũng đeo phù hiệu tương tự.
Theo những gì tôi biết, cả bốn đều được triệu hồi trong thời gian tôi vắng mặt. Xem ra họ là những người xuất sắc nhất trong danh sách các anh hùng 4 sao hiện có ở Niflheimr.
“Tại sao những kẻ ở Niflheimr lại đến đây?” - Người phụ nữ tóc vàng vẫn đứng thẫn thờ.
Các học viên của Niflheimr vẫn lặng lẽ đứng đó, dường như đang chờ đợi thành viên cuối cùng.
Ngay sau đó, thành viên cuối cùng đã xuất hiện.
Cậu ta vội vã đuổi theo những thành viên đang chờ đợi, một ngọn giáo thép buộc sau lưng.
“Cậu đang làm gì vậy? Muộn quá rồi đấy."
“Xin lỗi, tôi vừa thay quần áo.” – Cậu ta gãi má với vẻ mặt xấu hổ.
Ngay sau đó, chiếc limousine chở nhóm anh hùng từ Niflheimr rời khỏi quảng trường.
Jenna ngơ ngác nhìn theo họ và lẩm bẩm: “Em có nhìn nhầm không?”
“Tôi tự hỏi cậu ta biến mất đi đâu. Vậy là cậu ta đã ở đó à?” - Velkist khịt mũi - “Nghe nói những người ở Niflheimr rất mạnh đúng không? Nếu cậu ta được đối xử như vậy, nghĩa là cậu ta đã đạt được thành tựu gì đó sao? "
“Thật kỳ lạ. Aaron…”
“Chà, vậy chắc là cậu ta thực sự rời bỏ chúng ta rồi…”
“Chậc, cứ chờ xem. Biết đâu có chuyện gì đó mà chúng ta không biết.” – Edis cũng tham gia bình phẩm - “Ngay cả khi cậu ta chọn chuyển sang nơi đó, chúng ta vẫn nên chúc mừng Aaron. Phải không Han?”
“Ừ, ờ.” - Tôi đáp lại bằng một nụ cười nhếch mép.
Thật bất ngờ, thành viên cuối cùng của tổ đội sự kiện là Aaron.
Vẫn thân hình cao lênh khênh đó, vẫn khuôn mặt có phần ngây thơ đó, nhưng khí chất của cậu ta đã thay đổi rõ ràng.
Đối với vị thế của Niflheimr, phần thưởng chưa chắc đã quan trọng bằng thể diện.
Chắc chắn họ sẽ không bao giờ cử đi những kẻ tầm thường.
Có lẽ Jenna và Edis cũng nhận ra điều đó.
“Việc này có thể phức tạp… E là chúng ta khó có cơ hội lấy được vé triệu hồi.”
“Đừng căng thẳng quá. Mọi thứ còn chưa bắt đầu mà.”
Suy cho cùng, mục tiêu chủ yếu của tôi là viên đá cao cấp. Vé triệu hồi là thứ Anythg muốn, nhưng với tôi nó chỉ là một phần thưởng phụ. Lấy được thì tốt mà không có cũng chẳng sao.
Bên cạnh đó, sự kiện này đã thu hút rất nhiều khách mời đặc biệt. Đó là một cơ hội tốt để đánh giá xem tôi đã trưởng thành đến mức nào.
Mãi một lúc lâu sau, nhóm Townia của chúng tôi mới lên chuyến xe buýt cuối cùng rời khỏi quảng trường. Theo tờ rơi, lễ khai mạc diễn ra vào ngày mai.
Theo lịch trình thì tối nay chúng tôi sẽ nghỉ ngơi tại khách sạn.
"Này, tiền bối!"
"Gì thế?"
Khi ngoảnh lại, tôi thấy Velkist đang nhìn mình.
“Theo những gì tôi biết, cậu ta không có tài năng. Phải không?"
"Ừ. Thua xa cậu.”
“Nhưng cậu ta lại ở đây. Thật lạ lùng…”
“Có nghĩa là cậu ta đã mạnh mẽ hơn.”
Tôi chống tay lên bệ cửa sổ.
Dù sao đi nữa, Niflheimr sẽ là đối thủ của chúng tôi trong Festa này.
Thậm chí là những đối thủ mạnh nhất.
Đặc biệt, một trong những thành viên của họ sẽ là Aaron.
Hay
ReplyDeleteCảm ơn ad cảm ơn vì đã...
ReplyDelete