Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 175: Kết thúc của một thế giới
Một cô gái chậm rãi bước về phía mọi người đang tụ tập.
Từng bước chân nhỏ nhắn, trắng trẻo của cô bước đi, hoàn toàn không phù hợp với cái bóng khổng lồ phía sau.
Cái bóng, nhấn chìm ánh sáng xung quanh nó, cuồn cuộn trong màu đen sâu thẳm.
[Toàn một lũ ngu ngốc và dốt nát.]
Cô gái cười khẩy.
[Các ngươi mà cũng tự xưng là anh hùng ư? Ngay cả khi ta ban cho cơ hội chuộc lỗi, các ngươi vẫn bỏ lỡ cơ hội đó. Thật là ngu ngốc biết bao. Hay là các ngươi đang sợ hãi? Dù thế nào đi nữa, điều này thật thiếu lễ độ.]
“Ngươi là ai! Ngươi nói nhảm gì vậy!!"
Một hiệp sĩ rút kiếm và bước về phía trước.
Cô gái cười khúc khích rồi đưa tay về phía anh ta.
"Ah!"
Như thể bị một bàn tay vô hình tóm lấy, hiệp sĩ bị nhấc lên không trung.
Khi cô gái siết chặt nắm tay, hiệp sĩ bị nghiền nát, những mảnh áo giáp của anh ta hòa lẫn những mảnh máu và thịt vương vãi khắp nơi.
“…!”
Tất cả mọi người xung quanh đều sững sờ không thốt nên lời.
Cô gái phủi tay và cười.
[Con chó không nhận ra chủ thì không đáng được sống, đúng không nào?]
Thánh nữ lặng lẽ lẩm bẩm: “…Người chính là… Nữ thần.”
[Phải, ta chính là chủ nhân của các ngươi.]
Các thành viên của Giáo hội đồng loạt quỳ xuống.
Cô gái nhìn xuống thánh nữ với vẻ mặt bất mãn.
[Rõ ràng là ta đã đưa ra một lời tiên tri. Tại sao ngươi lại làm trái ý ta, con chó nhỏ??]
“Tôi… Chúng tôi chỉ…”
[Không lý do gì cả. Các các ngươi như thế mà tự xưng là tông đồ của ta sao? Các ngươi cầu khấn ta khi cần, nhưng lại quay lưng trước yêu cầu của ta.]
Cô gái đưa ánh mắt sắc lẹm, nhìn tất cả mọi người.
[Ta, Nữ thần Thanh khiết Tel, đã nói rõ rồi. Ta đã cho tất cả các các ngươi một cơ hội để bắt đầu lại. Và các ngươi dám từ chối? Sự vô liêm sỉ của các ngươi không có giới hạn sao.]
“Chúng tôi rất biết ơn ân sủng mà Nữ thần ban tặng. Tuy nhiên, chúng tôi mong muốn… chúng tôi mong muốn được sống và chết trong danh dự. Xin hãy… Xin hãy ban cho chúng tôi điều đó!”
Thánh nữ cúi rạp đầu xuống đất. Cùng lúc đó, các giáo sĩ và hiệp sĩ cũng làm theo.
[Hiehiehehe……..]
Tel ôm lấy trán mình và bật cười.
[Hiehiehehe……..]
Một tiếng cười khiến mọi người phải rùng mình.
[Từ khi nào những con chó dám phản đối mệnh lệnh của chủ nhân vậy?]
“Chúng tôi không phải là chó…”
[Lời nói của các ngươi, không khí các ngươi thở, bánh mì và thịt các ngươi ăn, mặt đất các ngươi đứng, thậm chí đến từng sợi tóc và tâm hồn, đều là của ta. Tất cả là tạo tác của ta, sản phẩm của ta, ý chí của ta. Các ngươi muốn chết một cách vinh quang? Ai đã cho các ngươi làm thế.]
Tel giẫm lên đầu thánh nữ.
Thánh nữ không hề cử động.
[Tóm lại, Townia muốn cái kết như thế này, phải không?] - Tel cười khẩy.
Thế rồi….
"Tránh ra."
Nụ cười biến mất trên môi Tel.
Chàng thanh niên mặc áo choàng bước tới.
“Nữ thần, đúng là ngài đã ban ân sủng cho chúng tôi. Nhưng chúng tôi có quyền quyết định số phận của mình.”
[Ồ… Thật táo bạo.]
“Ngài đến từ đâu, hãy quay về nơi đó. Hãy để chúng tôi có được một cái kết thích hợp.”
Tel trừng mắt nhìn chàng trai trẻ.
[Xấc xược.]
“Tôi là người thừa kế của dòng dõi hoàng gia lâu đời, đã cai trị từ buổi bình minh của đế chế. Tôi tin rằng mình có quyền nói chuyện với Nữ thần theo cách như vậy.”
[Hừ. Một con chó lai tạp thì cũng vẫn là chó.]
Ngay khi Tel nói câu này, hàng loạt người chĩa vũ khí vào cô ta.
Tel mỉm cười.
“Ố ồ… Các ngươi không những ngừng tôn thờ ta mà còn thách thức ta?”
“Nữ thần… ngài không giống những gì tôi tưởng tượng. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng tôi sẽ không để ngài làm gì thì làm”.
Tôi ngồi trên ghế, chống cằm suy tư.
Bản thân tôi đã đoán được rằng người đưa tôi đến đây chính là Giám đốc của Mobius và nữ thần ở Townia. Tuy nhiên, diễn biến này khá bất ngờ.
'Họ đang đối chọi với nhau ư?'
Xem cách mà Nữ thần hành xử, có vẻ như Tel không phải là kẻ toàn năng.
Nếu cô ta là một thực thể toàn năng, cô ta có thể xoay chuyển thế giới bằng sức mạnh của mình mà không cần gợi ý bằng lời tiên tri hay chờ người khác đồng ý.
'Có thể… cô ta phải trả một cái giá nào đó.'
Giống như việc cô ấy dùng sinh mạng của những người chơi trên Trái đất để tạo ra những anh hùng 7 sao trong trò chơi.
Vậy thì tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây?
'Chỉ có một lý do duy nhất.'
Tôi quay sang Pria.
Vì sao cô ấy bị gọi là 'phù thủy', vì sao những linh hồn này không ngừng nguyền rủa và phẫn nộ với Pria.
Tôi thở dài.
[Các ngươi không đồng ý với đề nghị của ta?]
"Đúng vậy.” – Chàng trai gằn giọng – “Quay lại chỗ của ngài đi."
Tel cười lạnh lùng: [Tiếc quá, khế ước đã được ký rồi.]
“…!!!”
[Các ngươi không tò mò rằng tại sao đứa trẻ đó biết về lời tiên tri ư?] - Tel cười và chỉ vào Pria.
Pria run rẩy và hét lên: “Ngài đang nói về cái gì vậy! Tôi chưa bao giờ lập khế ước với ngài…”
[Nhóc con, ngươi từng nói rằng ngươi sẵn sàng sẽ cống hiến mọi thứ để cứu Townia.]
Khuôn mặt của Pria đầy bối rối.
Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Pria.
"Không không! Tôi chưa bao giờ nói điều đó! Tôi thậm chí còn không biết người phụ nữ này!”
[Ngươi từng nói rằng ngươi muốn thêm cơ hội, dù phải mạo hiểm tương lai của bản thân và mọi thứ xung quanh.]
Khóe miệng Tel cong lên thành một nụ cười lạnh lùng.
[Ta, Nữ thần Thanh khiết 'Tel', cam kết dưới cái tên cao quý của mình rằng đây là sự thật tuyệt đối.]
“Đừng nói dối nữa!”
[Hãy hỏi trái tim ngươi đi. Không phải ngươi từng ước nguyện như thế hay sao?]
"Đợi chút…" - Pria loạng choạng lùi lại - “Sao lại… sao lại có chuyện đó??”
[Có đấy. Ngươi đã bán đứng tất cả.]
Tel cười khúc khích và giơ tay trái lên. Từ bàn tay trái của cô ta, một cái bóng bắt đầu hiện ra.
[Những kẻ đã chối bỏ sứ mệnh không có quyền trở thành anh hùng. Các ngươi sẽ trở thành vật hy sinh cho những anh hùng mới.]
“Ngài… ngài làm gì thế!”
[Trò chơi cần có kẻ thù. Chúng sẽ trở thành “thực phẩm” để các anh hùng trong tương lai hấp thụ và trưởng thành.]
Tel xòe tay ra.
Cái bóng nhanh chóng mở rộng, nhấn chìm từng người trong phòng.
Mọi chuyện diễn ra nhanh đến mức Không ai kịp hét lên. Cái bóng nuốt chửng mọi thứ, dù là người hay thú, trong phút chốc.
Ngoại trừ Pria.
[Ngươi đã được chọn làm nhân vật chính của Townia. Hãy tự hào đi.]
"Không thể nào…"
[Chà, hầu như không còn ứng cử viên nào xuất chúng để trở thành anh hùng cấp cao. Thế giới này thật tội nghiệp.]
Ặc ặc
Khụ khụ!
Ư…ư…
Những người bị cái bóng nuốt chửng bắt đầu rên rỉ và nôn ra rất nhiều máu màu đen như hắc ín. Những đường gân đỏ sẫm nổi lên trên da họ.
Cái bóng tiếp tục về phía tôi.
Cái bóng bắt đầu trèo lên chân tôi.
[Nguy hiểm!]
['Han(★★★)' đang bắt đầu bị hủy hoại!]
Tôi cười khẩy và dùng kiếm đâm vào nó.
Rắc
Hào quang màu đen bùng nổ, và cái bóng tự rút lui.
Lẽ nào… đây là lý do khiến cho một số anh hùng bị hủy hoại? Nguyên nhân của việc thăng hạng thất bại?
‘Phải chăng những người đó cũng nhận ra được sự thật về thế giới của họ?’
Tôi nhăn mặt và nhìn về phía trước. Hai bên vẫn đang nói chuyện.
[Ngươi khao khát có thể cứu thế giới và sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để đạt được mục tiêu của mình.]
"Không không! Đừng nói dối!”
Pria kêu lên và lắc đầu.
Khuôn mặt của cô ấy lấm tấm những vết nước mắt.
[Thừa nhận đi. Ngươi đã bán đứng tất cả mọi người.]
"Dối trá! Dối trá!"
[Đừng chối cãi nữa.] - Tel đến gần Pria, thì thầm vào tai cô - [Ngươi đã nói như vậy trong giấc mơ của mình.]
“Không, cái đó… cái đó…không tính.” - Pria ngồi xuống trong tuyệt vọng – “Lời nói trong mơ làm sao có giá trị!”
[Hehehehehe……..]
Phập
Tôi tiếp tục vung kiếm, xua đuổi cái bóng đang bò lên.
Có vẻ như nơi này cũng đang sụp đổ. Một cánh cổng có hình elip đang nhấp nháy ở phía xa.
[Hãy xem nào.] - Tel ngồi xuống cạnh Pria đang ngồi và rút ra một cuốn - [Chỉ còn lại vài ứng cử viên cho vị trí anh hùng cấp cao, khá khập khiễng. Chỉ tại con chó lai tạp nào đó phá rối. Hừm, con chó lai tạp ở đây cũng sẽ bị tiêu diệt.]
Tel lật cuốn sổ một cách vô cảm, ghi lại điều gì đó trong khi ánh mắt cô lại trôi đi đâu đó.
Chàng trai trẻ dù đang bị cái bóng nuốt chửng vẫn nhìn chằm chằm vào Tel.
[Đáng lẽ ngươi nên chấp nhận đề nghị của ta. Nếu ngươi lập khế ước với ta, mọi chuyện sẽ vui hơn nhiều so với con nhãi ngốc này.]
Tel đá ngã Pria.
Chàng trai mở miệng nhưng không có âm thanh nào phát ra.
Tel mỉm cười.
[Ngươi căm giận ta lắm đúng không?]
“…”
[Vậy hãy trở nên mạnh mẽ. Chiến đấu chống lại các anh hùng, nuốt chửng chúng và trở thành kẻ thống trị. Biết đâu lúc đó ta sẽ cho ngươi thêm cơ hội].
Có vẻ như mọi thứ đã đạt đến giới hạn.
Cái bóng sắp bao trùm nơi này, và Cung điện đang sụp đổ.
Tôi lặng lẽ đi về hướng cánh hình elip để bước ra ngoài.
'…Phù….'
Vẫn còn nhiều điều chưa biết rõ. Những gì tôi đã thấy ở đây chỉ là một phần của sự thật.
Nhưng…
'Thật là bẩn thỉu.'
Trải nghiệm ngày hôm nay khiến tôi cảm thấy buồn nôn.
Tôi tiếp tục đi về phía cổng.
Khung cảnh xung quanh trở nên mờ ảo và bắt đầu xoắn lại. Bóng tối bao trùm tất cả. Đó là sự kết thúc của thế giới này.
Tôi tiếp tục trôi dạt trong khoảng không – thời gian.
Thế rồi, đằng xa, có một màu đỏ máu thu hút sự chú ý của tôi.
Tôi nheo mắt lại và nhìn kỹ. Đó là cảnh tượng một sa mạc tối tăm. Làn sương đỏ cuộn tròn xung quanh.
Bảng thông tin của Hệ thống nhấp nháy.
[Tầng 80.]
Có ai đó đang đứng. Một người mặc áo choàng đen tuyền, trừng mắt nhìn tôi.
[Hoàng tử đen]
[Praios Al Ragnar]
Mái tóc vàng lấp lánh giờ được bao phủ bởi một chất đen nhớp nháp như hắc ín. Cơ thể anh ta quấn chặt trong lớp băng màu đỏ như máu, giống như một xác ướp.
Khí chất hoàng gia đã biến mất. Chỉ còn lại một luồng khí nham hiểm lơ lửng trong ánh mắt lờ mờ.
Dần dần, phía dưới bảng tên xuất hiện thông tin cấp độ.
[Cấp.354]
‘Anh ta đã trở thành Boss ư??'
Tầng 80 của Townia.
Chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi.
Sức mạnh này…. Có thể so sánh với các anh hùng 7 sao.
Tầng 80, bước ngoặt của trò chơi. Nơi địa ngục thực sự bắt đầu.
Tôi tiếp tục bước đi trong khoảng không-thời gian, bỏ qua làn sương mù đỏ như máu.
'…Xin lỗi, nhưng tôi sẽ không quan tâm đến hoàn cảnh của anh.’
Nếu có ai cản đường tôi, họ chỉ là chướng ngại vật cần bị nghiền nát.
Trước mặt tôi, một cánh cổng nữa hiện ra, và đang lóe sáng.
Tôi liếc nhìn lại anh ta một lần cuối, rồi bước qua cánh cổng.
Một cảm giác ớn lạnh chạy khắp cơ thể tôi.
Ding!
[Xin chúc mừng, Master!]
[Những ký ức bị lãng quên của người anh hùng đã được thức tỉnh.]
['Han(★★★★)', quá trình thăng hạng đã hoàn thành! Bạn đã trở thành 4 sao.]
[Giới hạn cấp độ và kỹ năng đã tăng lên.]
[Anh hùng đã được mở khóa tính năng “dấu ấn”.]
[Mẹo/Dấu ấn là gì?]
[Đó là một khả năng đặc biệt giúp anh hùng bước vào cảnh giới siêu đẳng! Một dấu ấn cao cấp có thể sánh với mười kỹ năng. Đừng quên trao cho anh hùng của bạn một dấu ấn chất lượng!]
Khi tôi mở mắt ra, một cơn đau nhẹ nói lên trong đầu tôi.
Tôi ôm trán bước ra quảng trường.
“Oppa. Chúc mừng anh!"
Jenna chạy đến chỗ tôi. Có vẻ như cô ấy đã đợi từ lâu.
“Bây giờ anh đã thành 4 sao rồi. Không ai có thể coi thường anh, và em tin là anh sẽ… ”.
“…”
“Oppa?” - Jenna chớp mắt và nhìn tôi - "Chuyện gì vậy? Trông anh thật đáng sợ. Giống như anh muốn giết ai đó vậy.”
"Giết? Thế à?”
Tôi nhếch mép cười và đi về phía cầu thang.
Jenna chạy theo, nhưng tôi xua tay.
“Sắp đến lượt cô đấy. Chuẩn bị đi."
“Oppa, có cần chuẩn bị gì trước khi thăng hạng 4 sao không? Em nghe nói quá trình này có thể thất bại.”
“Đó là…”
Bất ngờ…
Bang!
Tôi đấm mạnh vào tường.
Jenna giật mình lùi lại: “Oppa?! Sao…”
“Không sao, con bọ ấy mà.”
Ở nơi tôi đấm, một cửa sổ ảnh ba chiều nhấp nháy.
[※Chú ý – Luồng chat độc quyền của GM]
[Có tin nhắn trò chuyện chưa đọc.]
Tôi lắc đầu và tiếp tục đi lên cầu thang.
‘Ta không có gì để nói với cô cả’.
Truyện cuốn quá, cảm ơn nhóm dịch nhiều <3
ReplyDelete