Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 174: Sự thật trần trụi

 Tôi tra kiếm vào vỏ.

Sự rung động của Bifröst đã chấm dứt và hào quang màu đen từng bao bọc lưỡi kiếm đã biến mất.

Tôi mở to mắt và nhìn về phía trước.

Cung điện từng là một đống đổ nát giờ đây trông như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Mọi người vẫn ngồi quanh bàn. Người thanh niên tóc vàng, các gia chủ và tộc trưởng của các chủng tộc khác nhau, các sĩ quan của giáo phái và thậm chí cả Pria ở trong góc.

Tại sao tôi lại nghĩ rằng đây là một màn kịch?

Bởi vì vẫn còn một câu hỏi chưa được giải quyết.

Bởi vì Bifrost liên tục rung như chuông báo động.

Trên hết, bản năng của tôi, được mài dũa qua vô số lần đối mặt với cái chết, đang gào thét nhắc nhở tôi.

Tôi lại ngồi xuống chiếc ghế trống ở bàn.

“Tôi sẽ không chấp nhận một kết thúc như vậy.” 

Pria đột ngột đứng dậy, và hét lớn. Để xem tình hình sẽ diễn ra như thế nào…

“Thưởng thức một bữa tiệc ở đây và chờ chết? Lố bịch! Ngay bây giờ, các chiến binh của chúng ta ở bên ngoài cũng đang đổ máu!”

“Vậy… ngài có đề xuất gì, thưa Công chúa Điện hạ?”

Nữ phù thủy mặc áo choàng tím cười lớn.

Ừm. Phần này có vẻ quen thuộc.

Tôi đặt tay lên bàn, chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện sau đó.

Dòng tranh luận không khác gì những gì tôi vừa thấy: Pria rất tức giận, cả phù thủy và hiệp sĩ đều cố gắng trấn tĩnh cô ấy, gợi ý rằng họ phải chấp nhận tình thế vì không còn lựa chọn nào khác. Và rồi Pria lại nói.

“Còn… một cách nữa.”

Ánh mắt của Pria chuyển sang Thánh Nữ.

“Thánh nữ, chẳng phải có lời tiên tri từ nữ thần giáng xuống sao? Tôi nghe nói nó chứa đựng manh mối quan trọng để cứu thế giới này. Vậy tại sao phải giữ bí mật?”

Tôi quan sát kỹ Thánh Nữ ngồi bên trái bàn.

Một cô gái trẻ mặc chiếc áo choàng trắng có phù hiệu của nhà thờ, khoác trên mình chiếc áo choàng màu hoa oải hương. Biểu cảm của cô toát ra sự điềm tĩnh, trái ngược với vẻ ngoài trẻ trung của cô.

Câu chuyện tiếp theo cũng tương tự.

Thánh nữ lập luận rằng cô ấy sẽ không giấu lời tiên tri, và Pria đã phản đối,

“Các vị nhầm rồi. Tôi rõ ràng đã nghe thấy nó. Nữ thần đã cho chúng ta một cơ hội… một cơ hội để bắt đầu lại.”

“Công chúa, ý của người là gì?”

“Để quay ngược thời gian. Để quay lại vài năm trước.”

“Nếu chúng ta quay trở lại, một kết quả khác có thể xảy ra. Chờ chết như thế này, thậm chí không biết thân phận của kẻ địch thì có phải là quá đáng tiếc không? Thay vì thế, sao chúng ta không thử? Dù khả năng thành công rất thấp, vẫn hơn là không làm gì!”

 “Điều đó có đúng không?”

“Nữ thần thực sự đã gửi một lời tiên tri như vậy…”

“Tại sao cô lại giấu nó?”

"Đó là…"

Chính lúc này.

Ban nãy, ngay lúc này thì tiếng ồn vang lên và tầm nhìn mờ đi. Nhưng… Lần này, những tiếng ồn vang vọng quanh tôi đã biến mất.

Tôi hít một hơi thật sâu.

“Pria.”

Nhưng người lên tiếng tiếp theo không phải là Thánh Nữ; mà là chàng trai trẻ ở đầu bàn.

Pria trừng mắt nhìn chàng trai trẻ.

“Hoàng tử điện hạ, ngài cũng biết chuyện này à?”

"Tôi biết. Tôi biết."

“Vậy thì tại sao…!”

“Em có hiểu chúng ta sẽ phải chịu hậu quả gì không?”

 “Nếu thực sự có thể cứu được người dân và lục địa, thì hậu quả có sá gì chứ?”

 “Em nói đúng. Nữ thần đã tiên tri như vậy. Chúng ta thực sự có thể quay ngược thời gian.” - Khuôn mặt của chàng trai trẻ hiện rõ vẻ đau khổ - “Nhưng vì cơ hội đó, chẳng lẽ lại đẩy toàn bộ sự sống trên lục địa này xuống vực thẳm địa ngục ư?”

"Ý anh là gì?"

“Công chúa, chúng ta sẽ phải trả một cái giá rất đắt.” - Thánh Nữ lắc đầu - “Nữ thần của chúng ta không phải là đấng sáng tạo toàn năng. Để thực hiện một phép màu cao cấp như thế, cần có sự hy sinh khổng lồ.”

“…”

"Tôi đã nhìn thấy tương lại đó” - Thánh Nữ cắn môi - “Trở thành những quân cờ vô tri, mắc kẹt trong đau khổ vô tận, không ra sống mà cũng chẳng phải chết. Toàn bộ lục địa sẽ bị xé nát, cả quá khứ và tương lai sẽ mất đi ý nghĩa. Thậm chí còn tệ hơn làm nô lệ”.

 “Cái đó… cái đó…”

Bị mắc kẹt như những quân cờ vô tri, không chết cũng không sống.

Đau khổ vô tận, mất hết ý nghĩa của quá khứ và tương lai.

Tôi nhớ đến những con quái vật bị mắc kẹt trong tòa tháp. Chúng hồi sinh bất kể bị giết bao nhiêu lần, trở thành nguồn cung cấp kinh nghiệm quý giá cho các anh hùng. 

Ở một khía cạnh nào đó, các anh hùng cũng không khác gì.

Cuối cùng, dù là quái vật hay anh hùng, tất cả cũng chỉ là đồ chơi của Master.

 “Pria.” - Chàng trai nhìn Pria với vẻ mặt dịu dàng - "Anh hiểu ý em. Làm sao có thể không tức giận? Sau tất cả máu và mồ hôi chúng ta đã đổ ra, để rồi kết thúc như thế này… làm sao chúng ta có thể chấp nhận được?”

Chàng trai nhắm mắt lại.

"Nhưng em à, không có gì là mãi mãi. Không phải con người, không phải chủng tộc khác, không phải đế chế, thậm chí không phải lục địa này hay cả vũ trụ. Mọi thứ đều có bắt đầu và kết thúc. Lần sự kết thúc đã đến với chúng ta.”

“…”

“Đừng vì khát vọng của bản thân mà đánh đổi tương lai của tất cả mọi người”.

Pria không nói gì.

Vẻ mặt Pria nhăn lại khi cô ngồi xuống lần nữa, và cô cúi đầu thật sâu.

“Vậy là… thực sự sẽ kết thúc à?” - Cô nức nở - “Người dân của đế quốc, cuộc sống của các chủng tộc khác, con cháu của chúng ta…”

“Ai có thể chấp nhận được điều đó chứ, thưa Công chúa?”

Vị hiền nhân già bên cạnh chàng trai lên tiếng. Thẻ tên của người đàn ông đó ghi 'Gia chủ Lantia'.

“Nếu có thể, tôi muốn cứu họ. Nhưng nếu chúng ta dùng đến những hành động như vậy, điều gì sẽ xảy ra với rất nhiều anh hùng đã hy sinh mạng sống vì lục địa? Chúng ta có thể thua trong chiến tranh, nhưng không thể đánh mất đi niềm kiêu hãnh. Đó là tất cả những gì chúng ta có thể mang theo bên mình. Hơn nữa, thưa Hoàng tử điện hạ.”

"Nói đi."

“Đây vẫn chưa phải là kết thúc phải không?”

Chàng trai cười lớn: "Tất nhiên rồi. Chúng ta sẽ ra đi trong kiêu hãnh. Chúng ta phải đánh một đòn cuối cùng.”

Chàng trai đứng dậy, chiếc áo choàng tung bay.

“Hãy để đời sau biết rằng chúng ta đã từng tồn tại ở đây, chúng ta sống mỗi ngày một cách quyết liệt và chúng ta không đánh mất đi niềm kiêu hãnh, dù phải đối mặt với cái chết.”

"Nói đúng lắm, Hoàng tử điện hạ!” - Vua Thú nắm chặt tay và đứng dậy.

“Persephone! Mọi việc bên dưới thế nào? Tất cả phụ nữ và trẻ em đã được sơ tán an toàn chưa?”

“Vâng, mọi người đã được sơ tán.”

“Đóng các cổng ngầm lại. Chúng ta sẽ chống cự đến cùng.”

Chàng trai nhấc thanh kiếm của mình lên.

“Chúng ta sẽ không chết dễ dàng đâu! Thịt của chúng ta sẽ bị rách, xương của chúng ta sẽ bị gãy và máu của chúng ta sẽ làm vấy bẩn mặt đất. Nhưng chúng ta sẽ chiến đấu cho đến người cuối cùng. Lũ khốn đó sẽ phải ghi nhớ ý chí của chúng ta. Tất cả các vị đã sẵn sàng chưa? Các vị có thể cùng tôi chiến đấu và chết với Townia yêu dấu hay không?”

“Sẵn sàng.”

Các vị gia chủ cùng nhau quỳ xuống.

Thánh nữ và các hiệp sĩ của nhà thờ cúi đầu thật sâu.

Thủ lĩnh của các chủng tộc khác nhau cười một cách chân thành.

“Còn cái chết nào tuyệt hơn thế? Rốt cuộc, tất cả chúng ta sớm muộn đều sẽ chết. Bạn muốn chết như một ông già teo tóp trong góc giường, hay như một anh hùng được ghi vào lịch sử? Hãy trả lời tôi đi! Bạn sẽ chết trong sợ hãi hay chết trong kiêu hãnh?

Bầu không khí thay đổi đáng kể.

Khuôn mặt của những con người và quái vật đang run rẩy vì sợ hãi bắt đầu thay đổi.

Yêu tinh run rẩy rút dao găm, Orc nắm chặt rìu bằng cả hai tay, các hiệp sĩ con người rút giáo ra khỏi vỏ, và người thằn lằn vẫy cây trượng của họ.

"Đừng sợ hãi. Tôi sẽ là người chết đầu tiên. Tôi sẽ mở con đường vinh quang sang thế giới bên kia cho các anh hùng.”

UỲNH

Người thanh niên vừa dứt lời, toàn bộ cung điện rung chuyển dữ dội.

Persephone, nữ phù thủy, cúi đầu trước chàng trai trẻ.

“Các Hiệp sĩ của gia tộc Assinis vừa bị tiêu diệt.”

“Hiểu rồi. Tiếp theo là lượt của chúng ta. Chuẩn bị đi."

Cung điện yên tĩnh trước đây giờ tràn ngập nhiều âm thanh khác nhau.

Những người lính và quái thú nhanh chóng kiểm tra vũ khí và áo giáp của họ, các hiệp sĩ thiết lập đội hình tấn công, các pháp sư tinh chỉnh bùa chú và các linh mục ban phước lành cho mọi người.

'Vậy ra… đây là cách mọi thứ kết thúc.'

Những người này không phải là những kẻ hèn nhát như màn kịch giả tạo ban nãy.

Không một ai run rẩy hay khiếp sợ. Đôi mắt của họ đều lấp lánh sự quyết tâm.

“Em gái thân yêu của anh.”

Trong lúc chuẩn bị cho trận chiến, chàng trai trẻ đến gần Pria, người đang thu mình trong một góc cạnh bàn.

Pria ngồi đó, run rẩy.

“Xin lỗi vì không thể chiều theo ý em.”

“…Không, thưa Điện hạ.”

“Giờ phút này rồi mà em vẫn gọi ta là Điện hạ à? Nó quá hình thức. Gọi một tiếng anh trai xem nào.”

“Cái đó… cái đó…”

“Em muốn mang hai tiếng Điện hạ xuống mồ sao??”

“Vâng, anh… anh trai…”

"Tốt hơn nhiều rồi."

Chàng trai cười tươi.

Anh quan sát khuôn mặt vẫn còn đẫm nước mắt của Pria, rồi ôm lấy vai cô.

“Nếu anh không ở vị trí này, anh sẽ nghĩ như em. Thành thật mà nói, anh không quan tâm đến sự kiêu hãnh đâu. Nếu có thể cứu được mọi người, anh thậm chí có thể bán linh hồn mình cho quỷ dữ. Nhưng anh là Hoàng tử của Đế quốc và anh không thể làm điều đó. Em hiểu mà, phải không?”

"…Vâng."

Chàng trai tinh nghịch liếc nhìn xung quanh để chắc chắn rằng không có ai đang theo dõi rồi thì thầm vào tai Pria.

“Nếu cuối cùng em vẫn không thể rũ bỏ cơn giận của mình… em có thể chấp nhận lời cầu hôn.”

"Cái gì?"

“Anh sẽ luôn ủng hộ em.”

“Anh đang nói gì thế…!”

“Hoàng tử điện hạ, tôi có chuyện muốn báo cáo.”

"Ta sẽ tới đó ngay."

Chàng trai mỉm cười với Pria đang bối rối, rồi đi theo trợ lý của mình.

Bị bỏ lại một mình, Pria thẫn thờ nhìn bóng dáng chàng trai trẻ đang rút lui.

Sự rung chuyển trong cung điện ngày càng mãnh liệt hơn. Cánh cửa lớn dẫn ra ngoài cũng bắt đầu nứt nẻ.

Tôi ngồi tựa lưng vào ghế, chờ đợi phân cảnh cuối cùng.

'Nếu anh ta là nhân vật chính thì mọi chuyện sẽ tốt hơn.'

Thật vậy, nếu chàng trai trẻ này là NPC chính ở Townia thì câu chuyện có lẽ đã diễn ra suôn sẻ hơn.

Tôi đã nghe nói về anh ấy trước đây. Hoàng thái tử của Đế chế, là người thừa kế thực sự.

Còn Pria? Cô ấy không hẳn là một gánh nặng, nhưng thua xa anh trai mình.

Khí chất mạnh mẽ ban nãy đã không còn nữa. Giờ đây chỉ còn lại hình ảnh cô gái yếu đuối. Cô ấy dường như đã bỏ cuộc. Nước mắt vẫn còn vương trên đôi mắt màu vàng của cô.

 ‘Ả phù thủy, kẻ phản bội.’

Tôi nhớ lại những lời buộc tội và chửi bới mà mọi người từng đổ lên đầu Pria.  Theo những gì tôi thấy, cô ấy chưa hề phản bội ai cả. Vậy thì tại sao….

“Công chúa...” – Mội người nào đó đến gần Pria.

"Đủ rồi. Tôi sẽ không nhắc đến lời tiên tri của nữ thần nữa.”

Pria định đi theo chàng trai trẻ ư? Cô ấy cũng mang theo một thanh kiếm và đứng dậy.

Và rồi khoảnh khắc đó đã đến.

Chàng trai mặc áo giáp đứng giữa thảm đỏ.

Xung quanh anh ta, một nhóm đông đảo gồm nhiều chủng tộc và giới tính khác nhau đang đứng, đôi mắt họ sáng rực lên.

Chàng trai rút kiếm với ánh mắt lạnh lùng.

“Đã đến lúc rồi. Hãy chiến đấu bằng tất cả niềm tự hào và kiêu hãnh.”

Không ai lên tiếng.

Họ chỉ đơn giản là giơ vũ khí lên.

Pria cũng nằm trong số đó.

“Cảm ơn vì đã chịu đựng.”

Chàng trai thì thầm như thể với Pria.

Pria im lặng nhắm mắt lại.

Ầm ầm ầm!

Cánh cổng bạc của cung điện bắt đầu rung chuyển.

Đá và mảnh gỗ bay tứ tung khi các bộ phận của cánh cửa bị oằn xuống.

Chàng trai giơ kiếm lên.

“Đây là trận chiến cuối cùng của chúng ta!”

“Uoooo!”

“Hỡi các chiến binh của Townia! Xung phong…"

Trước khi chàng trai kịp đâm kiếm về phía trước.

Bùm!

Bức tượng nữ thần phía sau ngai vàng, bất ngờ vỡ tan. Và, giữa đám mây bụi, một cái bóng xuất hiện.

Tôi thở dài.

Tất nhiên rồi. Nếu mọi chuyện kết thúc ở đây thì trò chơi thậm chí không có lý do để bắt đầu.

Và tôi cũng không bị kéo đến thế giới này.

Tất cả là do kẻ khốn đó.

Đúng như tôi dự đoán, một giọng nói lạnh lùng lan truyền khắp cung điện.

[Trận chiến cuối cùng ư?]

Âm điệu chói tai khiến người lạnh sống lưng.

Tôi nhận ra giọng nói này.

Nó vẫn còn vang vọng sâu sắc trong tâm trí tôi.

[Ai nói vậy?]

Hình bóng ấy cười lớn.


Comments

Post a Comment

Xem nhiều nhất

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Tiếng Việt: Mục lục

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Chương 122: Bữa tiệc ăn mừng

Gacha vô hạn truyện chữ - Chương 105: Đồng đội mới

Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 144: Vĩnh biệt, Eloka

Gacha Vô hạn - Chương 91: Niflheimr (3)