Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 173: Màn kịch tinh vi

 Cô ấy đang thu mình vào góc bàn.

Mái tóc bạc của cô được tô điểm bởi một chiếc vương miện thanh tao màu vàng, và cô ấy mặc một chiếc váy trắng bạc.

Tôi nheo mắt lại.

Không thể nhầm được, chính là Pria.

Tuy nhiên, ngoại hình của cô ấy trông lạnh lẽo đến lạ lùng.

Nước mắt trào ra trong đôi mắt vàng của cô, và cô cắn chặt môi đến bật máu.

Cô ấy đau buồn về điều gì vậy?

Tôi thở dài và ngồi vào một chiếc ghế trống.

Sau khi bắt chéo chân, tôi từ từ nhìn xung quanh.

“Mặc dù chúng ta đã bị đánh bại nhưng tôi không hề hối tiếc. Mọi người đều  đã cố gắng hết sức và làm những gì có thể. Chúng tôi đã đoàn kết vượt qua sự khác biệt về giai cấp và chủng tộc và chiến đấu bằng một cơ thể và một khối óc.”

Bài phát biểu của chàng trai trẻ tiếp tục.

Nhiều người tại bàn đã cảm động rơi nước mắt.

“…”

Một tiếng rên rỉ thoát ra từ môi Pria.

Tôi đưa mắt nhìn qua bàn. Ở bệ thờ đằng sau chiếc ngai trống, là một bức tượng hai nữ thần song sinh làm bằng đá cẩm thạch, tay chắp vào nhau. 

Đặc biệt, một trong hai khuôn mặt vẫn còn in sâu trong tâm trí tôi.

Tôi cười khúc khích khi nhận ra “kẻ đó”.

'Hai nữ thần song sinh được thờ phụng ở Townia,' như Neryssa đã nói với tôi.

Hai nữ thần được gọi là 'Tel' và 'Ikar.'

Người ta nói rằng thánh nữ trực tiếp nhận được lời tiên tri từ nữ thần.

Tôi khoanh tay lại.

Bức tượng nữ thần đáng lẽ chỉ là vật trang trí, thì đôi mắt lại đang rực sáng.

Tuy nhiên, dường như không có ai để ý. Mọi người đều chăm chú nghe bài phát biểu của chàng trai.

UỲNH!

Toàn bộ cung điện rung chuyển dữ dội.

Những mảnh đá từ trần nhà rơi xuống lả tả, đập vỡ một phần của chiếc bàn.

“Có vẻ như không còn nhiều thời gian nữa.” - Chàng trai trẻ mỉm cười cay đắng.

Người hiệp sĩ đứng bên cạnh lên tiếng: “Theo báo cáo, trong vòng một giờ nữa chúng sẽ xông vào cung điện.”

“Điều đó có nghĩa là chúng ta chỉ còn bấy nhiêu thời gian thôi.”

"Tôi rất xin lỗi, thưa điện hạ."

“Không, đó không phải lỗi của anh. Tất cả chúng ta đã làm hết sức mình. Ai có thể trách ai được?”

Khi chàng trai trẻ an ủi anh, hiệp sĩ cúi đầu tỏ lòng biết ơn.

Chà, thoạt nhìn, đó là một cảnh tượng cảm động.

Bất ngờ…

“Thật kinh tởm.”

Một giọng nói rùng rợn và u ám vang lên.

Tôi nhìn qua bàn. Nơi trước đó không có ai, một cái bóng quằn quại trồi lên rồi tụ lại.

[SS▩SH黑⊙∈※ Cấp 999]

"Ồ, cậu khó chịu ư? Cậu không đồng ý với tôi à?"

Một cô gái có mái tóc màu mun nhìn tôi và mỉm cười.

Giữa khung cảnh mờ ảo, chỉ mình cô ta hiện diện rõ ràng.

 “Đã lâu rồi tôi mới gặp trực tiếp cậu như thế này. Không ngờ cậu có thể sống sót và trưởng thành đến mức này. Xứng đáng là Master mà tôi đã chọn.” - Tel mỉm cười ngọt ngào.

“Tại sao cô lại ở đây? Cút đi” – Tôi hất hàm – “Đừng làm bẩn mắt tôi”.

 “Chà, tôi sẽ rất buồn đáy. Tôi đã vất vả lắm mới có thể tái hiện sự kiện này.”

“Giờ thì cút đi, được không?”

Tel uống một ngụm  chất lỏng sền sệt như hắc ín từ trong cái ly.

“Cậu không thấy cảnh tượng này kinh tởm hay sao, Loki? Họ đã thua. Thất bại thảm hại. Nhưng bây giờ họ nói họ đã làm hết sức mình, họ không hề hối tiếc. Họ tự hào chờ đợi cái chết.”

“…”

“Tất cả đều là rác rưởi. Không đáng để cứu vớt. Ngoại trừ một người...”

Tel, bằng một động tác gợi cảm, vuốt ve má Pria. Trong thế giới mờ ảo, Pria vẫn đang cúi xuống, dường như không cảm thấy gì.

[Hehehehe…]

Tel bật ra một tiếng cười lạnh lùng rồi biến mất vào bóng tối.

Tôi tựa lưng vào ghế thật sâu khi chàng trai trẻ tiếp tục nói.

“Có ai còn gì để nói không? Bất cứ ai cũng được. Nếu bạn có điều gì muốn nói…”

Pria bật dậy và giơ tay lên.

Cùng lúc đó.

Uỳnh uỳnh

Hàng loạt tiếng ầm ầm lớn bắt đầu vang lên.

Không hiểu sao, Bifrost ngày càng rung động dữ dội. Tôi nắm chặt vỏ kiếm của mình và chăm chú lắng nghe.

“Em gái yêu quý của tôi.” – Chàng trai cười tươi – “Em cũng đã nỗ lực hết mình. Anh biết em rất vất vả…”

“Hoàng tử điện hạ.” - Pria nói lớn - “Tôi không mong mọi chuyện kết thúc ở đây.”

Không khí trong phòng đột ngột trở nên căng thẳng, những nụ cười vụt tắt trên môi mọi người.

Bang!

“Mọi người nghe này!” - Pria đột nhiên đứng dậy và đập bàn - “Chúng ta đã chiến đấu, đổ máu và nước mắt, vì một kết cục như vậy ư? Chúng ta đã cố gắng hết sức nhưng vẫn thua, và các vị hài lòng với điều này? Đây là cách các vị đối mặt với khủng hoảng hay sao?”

“…”

“Các vị thậm chí không… thậm chí không tức giận hay tiếc nuối!” - Pria hét lên như thể đang đau đớn.

“Chà, cái đó…”

“Hãy nhìn vào khuôn mặt của đồng loại phía sau các vị. Họ đang sợ hãi, đang than khóc! Còn các vị, những người lẽ ra phải hiên ngang đứng đầu, thì bỏ cuộc và uống rượu! Các vị không biết xấu hổ trước tổ tiên mình sao!”

“Cô gái xấc xược này! Sao cô dám nói những lời vô nghĩa như vậy! Ngay cả khi cô thuộc dòng dõi hoàng đế thì…”

"Câm miệng!" - Pria hét lên - “Tôi sẽ không chấp nhận một kết thúc như vậy. Thưởng thức một bữa tiệc ở đây và chờ chết? Lố bịch! Ngay bây giờ, các chiến binh của chúng ta ở bên ngoài cũng đang đổ máu!”

“Vậy… ngài có đề xuất gì, thưa Công chúa Điện hạ?”

Nữ phù thủy mặc áo choàng tím cười lớn.

Một bảng tên phía trên đầu cô ấy ghi 'Gia chủ Shutenberg.'

“Không phải là chúng tôi không buồn đau. Nhưng mọi nỗ lực không có gì hiệu quả. Cuối cùng thì sự việc lại thành ra thế này. Công chúa muốn làm gì? Giận dỗi và dậm chân ăn vạ?”

“Tôi hiểu tấm lòng của Điện hạ. Nhưng đây là một kết quả không thể tránh khỏi. Đôi khi chúng ta cần phải chấp nhận số phận. Bữa tiệc này là niềm tự hào cuối cùng còn lại của chúng tôi.”

“Nhưng… vẫn còn một cách.” - Pria nói nhỏ, ánh mắt cô ấy hướng về phía bệ thờ - “Thánh nữ, chẳng phải có lời tiên tri từ nữ thần giáng xuống sao? Tôi nghe nói nó chứa đựng manh mối quan trọng để cứu thế giới này. Vậy tại sao phải giữ bí mật?”

Cô gái – dường như là thánh nữ, mặc áo khoác trắng, vẫn im lặng.

Nữ hiệp sĩ bên cạnh cô lên tiếng: “Công chúa, thánh nữ không hề tùy tiện che giấu lời tiên tri. Cô nhầm lẫn rồi.”

Đó là Tia chớp bạc Versace. Hôm qua, tôi đã đích thân chém người phụ nữ đó làm đôi.

Còn ở đây, cô ấy trông khá quý phái với gương mặt xinh đẹp và bộ giáp sáng ngời.

Pria lắc đầu trước lời nói của Versace.

“Không sai đâu. Tôi rõ ràng đã nghe thấy nó. Nữ thần đã cho chúng ta một cơ hội… một cơ hội để bắt đầu lại mọi thứ.”

“Điện ha, ngài đang nói gì vậy?”

"Quay ngược thời gian. Đến vài năm trước.”

Tôi gật gù. Hóa ra là vậy

Lý do vì sao Mobius cho các anh hùng thấy cảnh này? Chính là để thông báo cho các anh hùng về sứ mệnh của họ.

‘Có vẻ như mỗi thế giới đều có một lý do tương tự…’

Thảo nào mà thái độ của các anh hùng đều thay đổi sau khi được thăng hạng. 

Tất nhiên, vẫn còn quá sớm để khẳng định giả thuyết này. Vẫn còn những câu hỏi chưa được trả lời.

"Quay ngược thời gian?" - Đôi mắt của nữ phù thủy nheo lại.

Pria nhìn quanh những người có mặt và nói tiếp.

“Nếu chúng ta quay trở lại, một kết quả khác có thể xảy ra. Chờ chết như thế này, thậm chí không biết thân phận của kẻ địch thì có phải là quá đáng tiếc không? Thay vì thế, sao chúng ta không thử? Dù khả năng thành công rất thấp, vẫn hơn là không làm gì!”

 “Điều đó có đúng không?” - Thú Vương nheo mắt lại và nhìn về phía nữ thánh.

Thánh nữ thở dài thật sâu.

“Đúng… Đúng là nữ thần đã từng đưa ra một lời tiên tri như vậy.”

“Tại sao cô lại giấu nó?”

"Đó là…"

Nước da của thánh nữ trở nên tái nhợt.

Ngay khi môi cô chuẩn bị mở ra lần nữa,

Rắc rắc.

Tiếng ồn vang lên và tầm nhìn mờ đi, nhưng chuyện đó chỉ diễn ra trong vòng vài giây. Thế rồi, thánh nữ lên tiếng.

“Ngay cả khi chúng ta bắt đầu lại, liệu kết quả có thay đổi không?” - Giọng cô ấy trầm xuống - “Kết thúc mọi chuyện ở đây, không phải sẽ tốt hơn sao…?”

Giọng điệu của cô ấy còn trầm hơn nữa.

“Tất cả các chủng tộc ở Townia đều đã thống nhất. Tuy nhiên, chúng ta không thể giành chiến thắng dù chỉ một trận! Và Công chúa đề nghị quay trở lại để những đau thương này tái diễn?

Không ai phản đối.

Ngay cả chàng trai trẻ ngồi đầu bàn cũng lặng lẽ nhắm mắt lại.

"Chúng tôi mệt mỏi rồi. Tôi nghĩ tốt hơn là nên kết thúc ở đây.”

“…”

Một bầu không khí nặng nề lắng xuống.

Tôi nheo mắt và lặng lẽ tóm tắt diễn biến cuộc trò chuyện.

‘Tóm lại thì đây là những người lãnh đạo các chủng tộc. Họ đều đã hợp lực để chiến đấu bảo vệ Townia, nhưng có vẻ như họ đã bị đánh bại hoàn toàn. Và giờ đây, đối mặt với sự diệt vong, họ tập hợp lại để chờ chết.

Lời Tel lại vang vọng trong đầu tôi.

‘Thật kinh tởm’.

Tôi cười khẩy.

Không thể phủ nhận điều đó. Bọn họ đã quá sợ hãi.

“…Những kẻ hèn nhát.” - Pria lẩm bẩm.

Ngọn lửa lóe lên trong đôi mắt vàng của cô.

“Chúng ta không thể thắng? Chúng ta mệt mỏi và chờ chết? Đừng có đùa. Đồng loại của các vị, gia tộc của các vị đang chứng kiến đấy! Các vị đang phun ra điều vô nghĩa gì vậy!

Pria đá đổ chiếc ghế và đứng dậy. Mặt cô đỏ bừng.

“Tôi đã từng nghĩ các vị là những anh hùng thực sự. Có vẻ như tôi đã nhầm. Toàn là những kẻ hèn nhát. Không có sự hèn nhát nào kinh tởm hơn!”


Xoẹt!

Pria rút kiếm ra.

“Tại sao không có ai đứng về phía tôi? Dù khả năng rất thấp, thậm chí là khả năng mong manh, nhưng nếu có phương pháp thì chúng ta có nên thử không? Tại sao không có ai lên tiếng!”

“…”

Thật vậy, không ai mở miệng.

"Tôi sẽ làm. Tôi sẽ tự làm. Một trăm lần, một ngàn lần! Tôi sẽ quay lại và thay đổi số phận. Ngay cả khi cơ thể tôi tan nát và hóa thành cát bụi… Nếu điều đó có thể cứu được người dân của tôi… tôi sẽ làm điều đó!”

Chà, đó là dáng vẻ hiên ngang cần thiết của một nhân vật chính.

Đôi mắt của Pria rực sáng khi cô nhìn chằm chằm vào bức tượng nữ thần phía sau ngai vàng.

Lưỡi kiếm bạc của cô chĩa vào nữ thần.

“Nữ thần, nếu ngài đang xem, hãy đáp lại lời tôi! Prizal Al Ragnar, đệ nhị Công chúa, sẽ chấp nhận lời đề nghị. Dù không có ai đồng hành, dù chỉ có một mình thì tôi cũng sẽ quay lại!

Rắc rắc

Bức tượng nữ thần song sinh bắt đầu rung chuyển.

Kẹt. 

Đôi môi của nữ thần cẩm thạch hé mở và một giọng nói thần bí vang lên.

[Công chúa Đế quốc, Prisis.]

Đó không phải là giọng nói chói tai lúc trước.

Nó trong trẻo như làn gió lướt qua khu rừng.

[Lời cầu xin của cô đã được lắng nghe và hợp đồng đã được thiết lập.]

"Còn họ…" - Pria nhìn quanh bàn với vẻ mặt lạnh lùng - “Hãy cho họ một kết thúc phù hợp với phẩm giá của họ.”

Đến lúc này, đám người kia mới nhốn nháo kêu lên.

“Khoan đã!”

"Chờ đã! Công chúa điện hạ, ngài đang nói gì thế!”

Kẽo kẹt.

Khuôn mặt của nữ thần song sinh quay về phía bàn. Cả bốn con mắt đều rực cháy.

 “Argh!”

Một người đàn ông ôm ngực và ngã xuống. Anh ta rên rỉ đau đớn rồi phun ra máu đỏ sẫm. 

Không chỉ anh ta mà những người khác cũng lần lượt gục xuống từng người một.

[Công chúa Prisis, Nữ thần sẽ ban phước lành cho cô. Cô sẽ nhận được vô vàn cơ hội hồi quy, và những anh hùng thực sự sẽ trợ giúp cô.]

“…”

Pria nhắm mắt lại, để ánh sáng bao trùm cơ thể mình.

Xung quanh cô, vô số kẻ đang nằm rải rác, nôn ra máu.

“P-Pria! Pria!”

Chàng trai tóc vàng kêu lên nhưng Pria không mở mắt ra.

Và sau đó.

Rầm rầm.

Toàn bộ cung điện bắt đầu rung chuyển.

Từng cây cột lần lượt rơi xuống và vỡ vụn, một phần trần nhà cũng rơi xuống.

Đó là điềm báo của sự sụp đổ. 

Rồi âm thanh của Hệ thống vang lên.

[Master, hãy thực hiện sứ mệnh của mình. Leo tháp. Chinh phục vận mệnh và cứu lấy thế giới!.]

Âm thanh vang vọng giữa khói bụi mịt mù và những tiếng đổ nát.

'Hừm.'

Thế đấy.

Những kẻ hèn nhát. Lời nói của Pria rất phù hợp.

Từ cảnh tượng vừa nãy, một số câu hỏi đã được trả lời.

Tại sao Pria được chỉ định làm trọng tâm chính trong hầu hết các nhiệm vụ.

Tại sao những hiệp sĩ Giáo phái, các tộc quái thú, thậm chí Rồng thần cũng hóa thành kẻ thù.

Những anh hùng thông thường, sau khi trải qua buổi lễ thăng cấp này sẽ hiểu lý do họ chiến đấu và sẽ có cảm hứng để thực hiện nhiệm vụ. Một phương pháp mẫu mực để nâng cao tinh thần.

Nhưng…

Tôi thì khác.

Bifröst vẫn đang rung chuyển dữ dội.

Tôi nhìn lên và cười khẩy.

 “Màn kịch kết thúc được rồi. Dừng trò nhảm nhí lại đi.”

Ngay trước khi mọi thứ bị chôn vùi, tôi rút kiếm ra.

Hào quang màu đen lóe lên từ lưỡi kiếm. 

Yurnet bảo tôi rằng, trải qua quá trình chế tác phi thường, thanh kiếm này sở hữu sức mạnh thần thánh cấp độ cao nhất, mang tên "Can thiệp thực tại".

Nếu vậy, thì…

“Mang hàng thật ra đây”

Tôi nắm chặt Bifrost đang tỏa hào quang bốn phía, chém mạnh.

Khung cảnh trước mặt tôi vỡ tan như thủy tinh, văng tung tóe ra xung quanh.


Comments

Post a Comment

Xem nhiều nhất

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Tiếng Việt: Mục lục

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Chương 122: Bữa tiệc ăn mừng

Gacha vô hạn truyện chữ - Chương 105: Đồng đội mới

Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 144: Vĩnh biệt, Eloka

Gacha Vô hạn - Chương 91: Niflheimr (3)