Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 170: Một con quỷ


“…Oppa.” – Jenna thì thầm với vẻ lo lắng.

Trong khi đó, Kishasha vẫn không ngừng di chuyển. Cô ấy né tránh hàng loạt mũi tên, giáo và kiếm, đồng thời tiếp tục lao về phía trước.

“Cơ hội chỉ có một lần thôi.”

"Em hiểu."

Lều chỉ huy cách đó khoảng 30 mét. Nhưng để đến được đó trong hoàn cảnh này thật sự rất khó.

Lúc này, không gian xung quanh chung tôi đã chật kín binh lính đến nỗi không còn chỗ để bước nữa.

Họ chặn đường chúng tôi bằng giáo, kiếm và khiên, hoặc đơn giản là cơ thể của họ.

Tốc độ của Kishasha dần dần chậm lại.

'Đến bước này rồi mà… Chúng ta không thể vượt qua được sao?'

Trọng giáp binh cầm khiên xếp hàng ở hàng đầu tiên, giáo binh cầm giáo dài án ngữ ở hàng thứ hai và cuối cùng là những kiếm sĩ cố thủ ở hàng thứ ba.

Giữa những tấm khiên vuông sáng chói và những ngọn giáo tua tủa. Kishasha cố gắng tìm ra khoảng trống trong đội hình, nhưng không thể tránh được tất cả các đòn tấn công đang lao tới.

['Kishasha(★★★★)' đã bị thương và đang thái chảy máu. Sức khỏe của cô ấy sẽ giảm dần theo thời gian.]

Một ngọn giáo từ góc chết đã xé rách một đường trên đùi Kishasha.

Một cơn mưa tên cũng bắt đầu đổ xuống đầu chúng tôi từ trên cao.

Mọi con đường đều đã bị chặn lại, chúng tôi như con thú bị nhốt trong lồng.

 [Chiến Sĩ Giáo Phái Lv.21] X 674

[Hiệp sĩ quân giáo phái Lv.25] X 192

[Pháp sư quân giáo phái Lv.31] X 15

[Cung thủ quân giáo phái…]

Quá nhiều đến mức tôi không muốn đếm nữa.

<Han.> - Kishasha kêu lên bằng giọng khàn khàn

"Cái gì?"

<Cho dù chúng ta có chết ở đây, tôi cũng sẽ không trách anh.>

Tôi bật cười.

Thế rồi, khi nhìn lên ngọn đồi, tôi bắt gặp một hiệp sĩ trung niên đang khoanh tay đứng nhìn với ánh mắt lạnh lùng.

[Nguy hiểm!]

[Tổng tư lệnh quân đội giáo phái]

[Thiết Huyết Đại tướng quân Valentioon Lv.56]

Người đàn ông đó là tổng chỉ huy ư?

'Nếu có thể giết hắn...'

Chà, nếu tôi tiêu diệt được hắn thì sẽ gây ra sự hỗn loạn tạm thời. Dù sao thì kẻ đó cũng là chỉ huy tối cao. Nhưng đây là một đội quân thiện chiến và có nhiều chỉ huy khác, sẵn sàng thay thế ông ta. Chẳng bao lâu nữa, cấu trúc của đội quân này sẽ được khôi phục.

Một sự xáo trộn ngắn ngủi sẽ không đủ để thay đổi cục diện chung. 

Giống như quái vật Hydra: Ngay cả khi một cái đầu bị cắt đi, vẫn có rất nhiều cái sẵn sàng mọc lên.

Vì thế, lựa chọn duy nhất là… giết tất cả.'

“Kishasha, nhảy lên giúp tôi” - Tôi hét lớn.

GRAOOOO

Đáp lại yêu cầu của tôi, Kishasha gầm lên vang dội. Duỗi cả bốn chân, cô nhảy lên không trung, toàn bộ cơ thể đồ sộ phóng lên cao tới vài mét.

<Tiến lên, Han!>

Khi đang ở giữa không trung, Kishasha uốn cong người, dùng lưng hất tôi và Jenna về phía trước, nhắm về phía lều chỉ huy. 

Và khi chúng tôi đang bay qua vòng vây kẻ thù…

“Oppa, tiếp tục nào!”


Cô ấy đan hai bàn tay vào nhau và chìa cả hai tay ra.

Tôi xoay người, đạp vào tay Jenna để nhảy vọt thêm lần nữa.

 ['Jenna(★★★)' ' đã bị thương và đang thái chảy máu. Sức khỏe của cô ấy sẽ giảm theo thời gian.]

Một mũi tên sượt qua cánh tay của Jenna. Tuy nhiên, tôi không có thời gian để nhìn lại mà thay vào đó, tôi đưa tay cầm chắc thanh kiếm của mình.

Từ độ cao khoảng 10 mét, tôi lộn nhào, đá văng một tháp canh bằng đất và hạ cánh ngay trước lều chỉ huy.

‘Ngay bây giờ!.'

 ['Han(★★★)' đã bước vào trạng thái Đăng Thiên!]

Rắc.

Tiếng xương gãy vang lên, kèm theo đó là cơn đau khủng khiếp làm rung chuyển não tôi.

'Tất cả những cơn đau mà mình đã trải qua… Tất cả những lần luyện tập và mài giũa... đều dành cho thời điểm này.

Tuy nhiên, trong mắt những kẻ đang ở trong lều chỉ huy, việc tôi đang làm có lẽ chỉ là cơn giãy dụa vô vọng của một con thú bị bao vây. Thế nên, ngay khi tôi đặt chân xuống, mười bảy kẻ thù lao ra, nhiều loại vũ khí khác nhau đồng loạt nhắm vào tôi. 

Mỗi tên đều nhắm vào một vị trí trọng yêu trên người tôi.

'Không ngờ chúng cắn câu dễ thế….'

Tôi cười nham hiểm.

Bang! 

Tôi dậm mạnh chân xuống đất.

Tay phải của tôi đã vung kiếm rồi.

[Kỹ năng, Thiên Hồn Đao được kích hoạt!]


---


Thời gian dường như chậm lại như thể tôi đang quan sát thế giới thông qua một chiếc camera quay chậm.

Những món vũ khí đang nhắm vào những điểm quan trọng trên cơ thể tôi từ mọi hướng, bất ngờ khựng lại.

XOẸT

Kiếm khí mang theo kình lực mạnh mẽ từ Bifrost bùng nổ dữ dội.

Một ngọn giáo chạm vào Bifrost và gãy gập như cây sậy khô.

Một thanh đao chạm vào Bifrost và nát tan thành từng mảnh vụn.

Kìm nén cơn đau trong cơ thể, tôi tiếp tục dồn lực vào tay và xoay người.

‘Chưa đủ…. phải thêm nữa.'

Các chỉ huy cấp cao của Quân đội Giáo phái đã tập hợp lại đây để xử lý “con thú”, chính là tôi.

Quá thuận tiện.

Một cơ hội hoàn hảo để lật ngược tình thế.

'Mình chỉ có thể tung một đòn mà thôi.'

Anh sáng xanh đọng trên lưỡi kiếm của tôi đã cuộn trào như xoáy lốc và bắn ra tứ phía.

Đó là ánh sáng rực rỡ mà tôi đã thấy khi tôi chém xuyên qua Boss rồng nước và golem ở tầng 35.

Một đòn tấn công chết người, hút hết năng lượng tiềm tàng từ trạng thái Đăng thiên của tôi.

Dù biết rằng vận lực càng mạnh thì hậu quả càng kinh khủng, nhưng tôi sẽ không tiết kiệm chút sức lực nào.

“…Krrr!”

Khi tôi nghiến răng và hít một hơi, cảm giác như phổi mình sắp vỡ tung, dòng thời gian lại tiếp tục.

BÙM

Với một tiếng nổ dữ dội, mọi thứ xung quanh tôi vỡ tan tành, bắn tung tóe khắp nơi.

Ngọn đồi nơi đặt sở chỉ huy đã chìm trong cát bụi.

“Aaa…”

Tôi cố gắng cử động cánh tay của mình để cắm thanh kiếm xuống đất.

‘Không được ngã. Mình không thể ngã…”

Chẳng mấy chốc đám mây bụi đã tan đi.

Đỉnh đồi trũng xuống như có thiên thạch rơi xuống.

Không còn dấu vết của căn lều chỉ huy với những lá cờ lòe loẹt.

Tất cả các loại vũ khí và áo giáp được chế tạo tinh xảo, đã biens thành những mảnh kim loại nằm rải rác. Máu thịt của các tướng lĩnh tung tóe như thể bị quăng vào máy xay. Thi thể họ hầu như đã bị xóa sổ, không thể nhận ra ai với ai nữa.

Chỉ có mình tôi đứng lặng lẽ giữa lớp bụi mờ ảo.

Khụ khụ

Máu đỏ thẫm tràn ra từ miệng tôi.

Tôi loạng choạng một lúc nhưng đã lấy lại được tư thế.

Cách tôi vài chục mét, ở dưới sườn đồi, rất đông binh lính đang đứng đó. Nhưng không có tiếng động nào vang lên, tất cả im lặng như những nấm mồ.

Thế rồi…

“Oppa!”

Jenna, nhảy qua những người lính đang choáng váng, tiến lại gần tôi.

Cô ấy thì thầm và khẽ dựa vào tôi: “Anh ổn chứ?”

“Trông tôi có giống đang ổn không?”

Nhìn hình ảnh phản chiếu qua lưỡi kiếm, tôi thấy toàn thân mình đầy máu. Chân tôi hơi run khi đứng trên mặt đất, áo giáp da của tôi bị xé rách tứ phía. 

Sau Jenna, Kishasha cũng chạy đến chỗ tôi.

Cô ấy đã xóa bỏ hình dạng quái thú.

Không một ai chặn đường Kishasha và Jenna. Một cảm xúc chung hiện lên trong mắt những người lính của Quân đội Giáo phái.

Đó là sự sợ hãi tột độ.

“Hắn ta… là một con quỷ phải không??”

Một hiệp sĩ đứng dưới chân đồi khẽ rên rỉ.

“Hắn là quỷ do mụ phù thủy triệu hồi đến đây!”

Thật vậy, trong mắt người bình thường, tôi là một con quái vật có thể đập nát cả ngọn đồi và xé xác hàng chục hiệp sĩ, chỉ bằng một nhát chém.

Tuy nhiên, lúc này tôi gần như không thể kiểm soát được cơ thể mình.

Tất cả những gì tôi có thể làm được là dựa vào thanh kiếm để đứng thẳng. Tôi chỉ giả vờ là ổn thôi.

Ngay cả bây giờ, tầm nhìn của tôi đang mờ dần.

Nhưng hàng trăm binh sĩ vây quanh chúng tôi không biết điều đó. Họ chỉ trơ mắt nhìn chằm chằm từ xa.

“Haha, tuyệt vời, Han! Anh đỉnh vãi luônnnnn!" - Kishasha cười lớn, vỗ vỗ vào lưng tôi.

“Nào nào… Tiết chế sức mạnh đi, chết tiệt.” – Tôi càu nhàu – “Nếu cô vỗ thêm vài cái nữa, có lẽ tôi sẽ lăn ra chết đấy!”

Trong lúc Kishasha đang nhìn tôi bằng ánh mắt ăn năn hối lỗi thì….

 “Ư…!”

Một tiếng rên rỉ vang lên.

Giữa đống đồ náy, một hiệp sĩ đầy máu hất mấy cái xác rách nát và lồm cồm bò ra.

 [Tổng tư lệnh quân đội giáo phái]

[Thiết Huyết Đại tướng quân Valentioon Lv.56]

Hắn vẫn chưa chết.

Chính là kẻ cầm đầu toàn bộ đội quân giáo phái. Hắn đã sống sót nhờ vào việc chạy trốn và dùng cấp dưới làm lá chắn thịt.

Tuy nhiên, với tình trạng hiện tại, hắn sẽ không trụ được lâu nữa đâu.

'Mình nên kết thúc thôi.'

Sử dụng thanh kiếm của mình như một cây gậy, tôi loạng choạng tiếp cận hắn ta.

Vẻ uy nghiêm ngạo nghễ của một tổng tư lệnh đã không còn nữa. Chỉ còn lại một thân hình bê bết máu đang lê lết trên mặt đất,

 “Ngươi, tên khốn…!”

“May là mặt mũi ngươi còn nguyên vẹn. Như thế dễ nói chuyện hơn”.

Tôi túm lấy cổ áo hắn ta và nhấc lên.

"Nào. Ra gặp cấp cưới của mình một chút”.

Dường như xương cổ của hắn đã bị gãy và cơ thể hắn ta sụp xuống.

Với danh hiệu và cấp độ của mình, người đàn ông đó này là một trong những Boss cao cấp nhất mà tôi đã từng gặp. Theo lẽ thường, chắc chắn hắn ta sẽ chiến đấu ác liệt với các anh hùng. 

Nhưng mọi chuyện đã không diễn ra như vậy.

Hắn đã chết một cách thê thảm và tệ hại.

Tôi ném cơ thể mềm nhũn của hắn xuống đồi, và ngửa mặt cười lớn.

“Kiehehehaha.”

Binh lính và sĩ quan đồng loạt lùi lại, mắt họ thất thần.

Đó là điều mà tôi mong muốn. Màn trình diễn này nhằm làm mất tinh thần của họ. Có vẻ như nó đã có tác dụng.

 “Oppa, giờ anh hoàn toàn là một con quỷ rồi. Ngay cả tiếng cười của anh cũng thật rùng rợn.”

“Suỵt, chúng ta phải phá vỡ tinh thần của họ.” – Tôi hạ giọng – “Nếu chúng lấy lại được khí thế thì nguy to. Các cô cũng cười đi”

Chết tiệt, đau quá.

“Khụ khụ."

Cơn đau làm mặt tôi nhăn nhó. Tôi thậm chí không thể giữ được vẻ mặt tà ác quá 10 giây.

Tôi vội vã liên lạc với Katiio, nhờ cậu ta dùng ma pháp kết nối với chỉ huy Quân đoàn sư tử. Lều chỉ huy của phe Nữ thần nằm trên đồi cao, và những ồn ào nãy giờ chắc chắn đã lọt vào tai bọn họ.

 “Anh, anh đã…”

“Đúng như giao ước, tôi đã xử lý hết những tên khốn cầm đầy. Bây giờ các vị có thể giành chiến thắng được không?”

“Sẽ… chúng tôi sẽ cố gắng!”

“Không phải là 'sẽ cố gắng' mà phải là 'sẽ làm được'. Quyết tâm lên xem nào! "

Tôi gắt lên và đưa mắt nhìn ra chiến trường.

Những người lính của Quân đội Giáo phái, những người đã hăng hái chiến đấu từ đầu đến giờ, nay bắt đầu chùn bước.

Khó có người lính nào giữ được bình tĩnh khi nghe tin toàn bộ tướng lĩnh đã bị tiêu diệt. Chà, tôi thậm chí còn diễn sâu như vậy để khuếch đại hiệu ứng cơ mà.

Trong khi đó, đội tiếp viện do Edis chỉ huy không ngừng xuyên thủng cánh phải của Đội quân giáo phái. Với sự hỗ trợ từ ma thuật của chị em Băng Phong pháp sư, họ tiến bước mà không gặp trở ngại đáng kể nào.

‘Đúng như dự đoán của mình....'

Đây là điều lớn lao nhất mà chúng tôi có thể làm được.

Phần còn lại, phe Sư tử phải tự mình gánh vác.

Tôi tiếp tục nói với viên chỉ huy của phe Sư tử.

“Kẻ thù bây giờ như rắn mất đầu. Chúng không còn là một đội quân mà là một đám binh lính ô hợp. Nếu các vị không thể giành chiến thắng thì không xứng danh tướng lĩnh chút nào. Hiểu chứ?"

“Chà, anh không cần khiêu khích vậy đâu. Tôi biết mà.”

“Thế thì tốt.”

“Được rồi, chúng tôi sẽ hành động ngay.”

Sau đó, liên lạc bị cắt.

Gần như cùng lúc, chuyển động của Quân sư tử đã thay đổi. Họ không còn rút lui một cách hoảng loạn nữa mà bắt đầu tập hợp lại và kháng cự.

Tất nhiên, vì xét về mặt quân số, đối phương vẫn đông hơn nhiều, nên đó mới chỉ là bước khởi đầu mà thôi.

Nếu chỉ huy của Quân đoàn sư tử không thể tận dụng được tình thế mà chúng tôi đã tạo ra thì mọi chuyện sẽ kết thúc.

Trong lúc tôi đang tranh thủ điều hòa lại hơi thở của mình, một tiếng thét vang lên.

"Này! Mọi người đờ đẫn ra để làm gì!!" - Một hiệp sĩ giáp đen bất ngờ rút kiếm ra.

Có vẻ như một số kẻ cấp cao đã bình tĩnh trở lại.

"Nhưng… nhưng…"

“Các ngươi không thấy sao! Ngay cả con quỷ đó cũng đang bị thương nặng kìa!”

“Hả? Ồ, ồ…”


Những tiếng xì xào vang lên ở khắp nơi.

“Nếu chúng ta hợp lực, nhất định chúng ta có thể đánh bại chúng. Hãy lấy cái đầu của chúng làm lễ vật để cúng tế đại tướng Vallention!”

Theo lời kêu gọi của hiệp sĩ kia, một số binh lính bắt đầu di chuyển.

Có vẻ như thời khắc sống còn quan trọng đã đến. Kishasha và Jenna căng thẳng đứng cạnh tôi.

“Này, cô còn có thể chiến đấu được không? Nếu khó quá thì cứ chạy đi.” – jenna thì thào.

“Haha! Đừng bận tâm! Tô là một chiến binh và tôi sẽ chiến đấu!” – Kishasha bật cười. Nhưng nụ cười của cô ấy không còn vang vọng và đầy sức sống như mọi khi nữa. 

“Đừng nói nhảm nữa. Tiết kiệm hơi thở đi.”

Tôi rút ra một con dao găm.

Mặc dù khó có thể chuyển động, nhưng tôi vẫn có thể chiến đấu.

Nếu đối thủ chỉ là lính bình thường, tôi đoán là mình có thể hạ được ít nhất mười tên.

'Vấn đề là... mình có thể cầm cự được bao lâu.'

Chắc chắn, tình hình đã thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp. Nhưng điều đó không có nghĩa là nhiệm vụ đã kết thúc. 

Chúng tôi phải cầm cự cho đến khi thông báo xuất hiện.

Nếu bỏ rơi tôi, Jenna và Kishasha có thể trốn thoát. Nhưng họ dường như không có ý định lắng nghe tôi.

[Chiến binh quân giáo phái Lv.21] x 643

[Hiệp sĩ quân giáo phái Lv.25] x 87

"Trả thù! Nhân danh Nữ thần vĩ đại!”

“Giết chúng đi! Hãy giết chúng! Giết chúng đi!”

Những người lính bắt đầu lao về phía trước như thủy triều.

Tôi đứng kề vai với hai người đồng đội, im lặng nắm chặt con dao găm của mình.

Ngay trước khi chúng tôi va chạm với vũ khí của đám binh lính.

[Ding!]

[NPC đồng minh 'Hiệp sĩ Radasteri' tham gia cuộc chiến!]

 “Tiến lên mọi người! Hãy bảo vệ các anh hùng!””

“Xung phong!”

Một toán quân bất ngờ xuất hiện từ sườn đồi và gia nhập hàng ngũ của chúng tôi.


Comments

Post a Comment

Xem nhiều nhất

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Tiếng Việt: Mục lục

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Chương 122: Bữa tiệc ăn mừng

Gacha vô hạn truyện chữ - Chương 105: Đồng đội mới

Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 144: Vĩnh biệt, Eloka

Gacha Vô hạn - Chương 91: Niflheimr (3)