Gacha Vô hạn Truyện chữ chương 168: Như cơn gió quét qua chiến trường

Tôi vội vã tắt kỹ năng Đăng Thiên để giảm áp lực lên thân thể.

[Trạng thái Đăng thiên của Han (★★★) đã bị vô hiệu hóa!]

“……Phù.”

Toàn thân tôi kêu răng rắc. Cảm giác như mọi đường gân thớ thịt đang bốc cháy.

Cũng may mà tôi chỉ kích hoạt nó trong vài giây, nên hậu quả ít hơn nhiều so với lần đầu tiên. Tôi uống một lọ thuốc để hồi phục thể lực và nhìn xung quanh. Quân đội giáo phái Nữ Thần đang tập trung bên trong pháo đài.

“Kishasha.” – Tôi lên tiếng giục giã. Lập tức…

Rốp

Không để mất thời gian, Kishasha giẫm nát bức tượng nữ thần bằng bàn chân trước to lớn của cô.

Một ánh sáng xanh rực rỡ rải rác rồi tụ dần lại, bắn lên bầu trời.

[Hiệu ứng Bảo hộ được kích hoạt!]

[Master, bạn có thể triển khai quân tiếp viện!]

[Hãy đưa tay giúp đỡ người anh hùng đang gặp nguy hiểm!]

Khởi đầu có vẻ tốt đẹp. Mọi chuyện đã diễn ra đúng như kế hoạch.

Sau khi ném lọ thuốc rỗng đi, tôi trèo lên lưng Kishasha.

[Lựa chọn quân tiếp viện.]

[Các Tổ đội có thể chỉ định – 'Tổ đội 2', 'Tổ đội 3', 'Tổ đội 4', 'Tổ đội 5']

Một thông báo triệu hồi xuất hiện.

Lúc này, có lẽ những anh hùng mới được triệu tập đang tập trung ở khu vực xuất phát.

Trong khi Kishasha leo lên các bức tường của pháo đài, tôi đưa tay lên tai.

“Edis, là tôi đây. Cô có nghe rõ không?"

<Ừ, tôi nghe đây.>

"Không có thời gian đâu. Mau di chuyển ngay lập tức. Master sẽ báo cho cô biết đích đến. Cách thức thì tôi đã hướng dẫn rồi, cô vẫn nhớ chứ?”

<Tôi biết. Chỉ cần làm theo mũi tên thôi phải không?>

“Đúng vậy. Hãy ứng phó nếu gặp tình hưống bất ngờ, và nhớ mang theo hai pháp sư song sinh. Những ngườikhác, nếu họ không theo kịp thì cứ bỏ lại. Chúng ta cần tiết kiệm thời gian tối đa.”

<Hiểu rồi.>

"Tôi trông cậy vào cô đấy."

Tôi đã kết thúc cuộc liên lạc.

Vai trò của nhóm Edis rất cụ thể.

Nếu chúng tôi là lực lượng “kỵ binh” tiên phong, di chuyển khắp chiến trường để càn quét các chướng ngại vật nguy hiểm, thì họ giống như “bộ binh”, đi theo chỉ dẫn của Anythg và trực tiếp cắm cờ trên lãnh thổ địch.

<Tiếp theo là gì?> - Kishasha gầm gừ bằng giọng khàn khàn.

“Còn hai tên nữa. Chúng ta đi xuống thôi.”

Trong mỗi pháo đài đều có một tên Boss phụ. Chúng có những đặc điểm riêng biệt. Tên đầu tiên sở hữu sức mạnh phi thường, trong khi hai tên còn lại vượt trội về tốc độ và kỹ năng.

Cả ba đều là những đối thủ đáng gờm.

Tuy nhiên, đám hiệp sĩ cao cấp ở đây cũng không phải dễ xơi.

[Hiệp Sĩ Đen Cao Cấp Lv.41] x 5

Phía sau pháo đài, cánh cổng bật mở và các hiệp sĩ cưỡi ngựa đen lao ra. Một đội truy đuổi đang đuổi theo chúng tôi. Đây cũng là điều mà tôi mong muốn: Nếu chúng tôi có thể dụ chúng ra xa, đội Edis sẽ dễ dàng chiếm đóng nơi này. "Đi nào." <Ok.> Tôi chạy về phía nam cùng với Kishasha. Chúng tôi phải vượt qua các chướng ngại vật trước khi nhóm của Edis đến được pháo đài đầu tiên. 'Đã 32 phút 33 giây rồi.' Kim giây của chiếc đồng hồ trong túi tôi đang tích tắc. Còn khoảng 2 giờ 30 phút nữa. [Nguy hiểm!] [Quan chấp chính Trừng phạt dị giáo] [Đao phủ Razalka Lv.46] Đây chính là kẻ trấn giữ pháo đài thứ hai. Hiệp sĩ cao kều mặc giáp mỏng màu đen, xoay hai thanh kiếm của mình một cách ngông cuồng. Với tốc độ đáng kinh ngạc, hắn lao qua bên nọ, nhảy qua bên kia và tiếp cận tôi. “……Keke. Ngươi sẽ chết rất nhanh thôi, không đau đớn gì đâu.” Hắncười tự mãn rồi biến mất khỏi tầm mắt. 'Chà, cũng nhanh đấy nhưng mà chưa đủ đâu.' - Tôi mỉm cười đáp lại. Tôi đã đối mặt với quá nhiều đối thủ sở hữu tốc độ vượt trội. Tên này nhanh đấy, nhưng vẫn chưa bằng Kishasha, và còn lâu mới sánh bằng Ridigion. Tôi khẽ nhắm mắt lại, tập trung tâm trí để tái hiện “Miền” của bản thân. Và… Soạt! Trong chớp mắt, tôi đưa tay trái ra. “Ư!” Bàn tay trái của tôi nắm lấy cổ hắn, và bẻ mạnh. Khi tôi nhấc tay lên, cơ thể hắn đung đưa một cách lỏng lẻo như cọng bún. ‘Rác rưởi.’ Tôi ném cái xác sang một bên và quay đầu về phía trước. [Chiến binh Giáo phái Lv.26] x 157 Vô số binh lính đang tụ tập trước bức tượng nữ thần. Bây giờ chúng tôi có thể đột phá và phá hủy bức tượng, nhưng… điều đó chưa cần thiết. Kẻ khó chịu nhất đã được giải quyết. Phần còn lại có thể để dành cho nhóm của Edis. 'Còn một tên nữa.' Tôi liếc nhìn những người lính rồi cưỡi Kishasha ra khỏi pháo đài. Năm hiệp sĩ giáp đen vẫn đang truy đuổi chúng tôi. “Katlio, cậu có nghe thấy tôi nói không?” <Tôi đây.> “Tôi đã giải quyết vấn đề thứ hai. Đến lượt cậu đấy." <Đợi một chút.> Vài giây sau, ánh sáng bắt đầu bao bọc cơ thể tôi. Là tín hiệu cho sự dịch chuyển không gian. Tôi xoa nhẹ bờm của Kishasha. “Tôi đi đây. Hẹn gặp lại." <Được rồi. Để đó cho tôi.> Vụt. Cơ thể tôi biến mất trong luồng sáng. Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi thấy vô số xác chết nằm rải rác khắp vùng đồng bằng. Mùi máu tanh tưởi từ biệt đội cung thủ xộc vào mũi tôi. Thấy tôi đến, Velkist - người đang ngồi trên một tảng đá – nhanh chóng đứng dậy. “Anh quay lại đúng lúc lắm. Chúng tôi vừa chuẩn bị khởi hành.” Trong khi đó, Katlio lặng lẽ uống một ngụm thuốc ma thuật và thở hổn hển. Jenna không có ở đây. Cô ấy đã đổi chỗ cho tôi, có lẽ giờ cô ấy đang cùng Kishasha đối phó với tên Boss phụ ở pháo đài thứ ba. Đối mặt với tên đó, cô ấy có lợi thế hơn tôi. 'Tình trạng của chiến trường bây giờ...' Tôi liếc nhìn xuống đồi.

Lực lượng của đội quân Giáo phái đang bao vây và nuốt chửng đội quân Sư tử. Một ngọn lửa dữ dội bùng lên ở phía bên phải, thiêu đốt những người lính của quân Sư Tử. Khoảng 73 phút đã trôi qua. Phe Sư tử đã gần bị tiêu diệt một nửa. "Đến lúc rồi đúng không?” Katlio đứng dậy, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt vì sử dụng quá nhiều phép thuật dịch chuyển tức thời. “Cứ ngồi ở đó và thư giãn thêm chút nữa đi. Đừng lãng phí thời gian." Tôi vỗ vai Katlio. Đáp lại, cậu ta cười gượng rồi lồm cồm leo lên ngựa. Thịch thịch Thịch thịch Khoảng năm phút sau… Chúng tôi đã đến rìa bản đồ ở phía bắc. Nơi đó có một con sông băng kỳ vĩ chắn ngang. Và hơn thế nữa… [Nguy hiểm!] [Pháp sư Hắc Toàn Phong - cấp độ?] Đây chính là kẻ đã cản trở tôi trong lần thử thứ ba. Toàn thân bao phủ luồng hắc khí đen ngòm, mang khí chất u ám như một xác ướp. Gã pháp sư lặng lẽ cử động môi. <La Bru Seum.> Ầm ầm! Một tiếng sấm vang lên sau đó và dòng sông chảy mạnh hơn. Đột nhiên dâng cao, dòng nước sông cuộn xoáy thành dòng nước chảy xiết. Dòng nước này chính là một loại rào cản. Sóng gầm lên như thể đang nói rằng, nó sẽ không để chúng tôi vượt qua nơi này. Thứ này khá rắc rối, vì chúng tôi không có những món vật phẩm phép thuật để thở dưới nước như ở từ tầng 35. Hơn nữa, dòng nước quá mạnh, ngay cả phép thuật đi trên nước của Kaitio cũng không thể vượt qua được. Vì thế, chúng tôi cần một biện pháp khác. <Mở ra nào, Thời Không!> Katlio dùng tay vẽ một vòng tròn lớn. Một cánh cổng màu xanh hình quả trứng xuất hiện và theo dấu tay của Katlio, nó bừng sáng trong phút chốc. Hai bóng người cùng lúc xuất hiện. "Chúng tôi đã tới!" “Chúng tôi đã sẵn sàng!” Đó là Raine và Maine, hai pháp sư nguyên tố song sinh từ Tổ đội 2. Cả hai, như thể đồng thanh, gật đầu chào tôi và bắt đầu niệm chú bằng ngôn ngữ ma thuật. <La Siudio Cru.> <La Undien Ne.> Một cơn gió từ tay phải của Raine triệu hồi bay vút lên bầu trời, trong khi hàn khí từ tay trái của Maine tuôn ra lạnh toát. Cặp song sinh mỉm cười nhẹ và nhìn Katlio. “Phù, tôi biết rồi. Các người đúng là biết vắt kiệt sức lao động của tôi mà….” Katlio thở dài và đưa tay lên trời. Những sợi dây ma thuật màu xanh biếc của Kaitio đan xen giữa băng tuyết và gió, dệt hai phép thuật thành một. [Ding!] [Đã dung hợp ma thuật thành công] [Ma thuật tổng hợp, 'Băng Phong Cuồng Loạn (★★★★)' đã được kích hoạt!] “Trông hoành tráng đấy.” - Velkist khịt mũi. Quả thực, một cơn bão xoáy có đường kính hàng trăm mét đang hình thành trên bầu trời. Dung hợp ma thuật. Theo Kaitio nói, đó là một bí kỹ cho phép kết hợp hai phép thuật tương thích lại với nhau, tạo ra một phép mới mạnh hơn nhiều. <Tấn công!> Katlio chỉ vào pháp sư bên kia sông. Theo bàn tay Kaitio, cơn bão, được điều khiển bởi những sợi tơ ma thuật, từ từ di chuyển về phía trước. "Chúc may mắn! Chúng tôi đi đây!” "Hẹn gặp lại!" Sau khi hoàn thành nhiệm vụ của mình, cặp song sinh nháy mắt và biến mất qua cánh cổng. Thay vì chào họ, Velkist và tôi lập tức bắt đầu chạy. Cơn bão tiến qua sông, cắt đôi dòng nước. Cả hai chúng tôi lao qua con sông cạn. Tên pháp sư đó miễn nhiễm với sát thương phép thuật, và thậm chí có thể vô hiệu hóa những mũi tên tầm xa. Kinh nghiệm ở lần thử thứ ba cho chúng tôi biết điều đó. Vì vậy, chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trực tiếp vượt sông. Áp lực và sự tàn phá của cơn bão che chắn cho chúng tôi trước những đòn tấn công ma pháp của tên pháp sư kia. Một số ít ma pháp đến được chỗ chúng tôi thì bị đánh bay bởi Kaitio. “Chết đi!” Cuối cùng, gã pháp sư gục ngã dưới lưỡi kiếm của Velkist.

'Mất bao lâu rồi?'

Theo đồng hồ, đã 103 phút 22 giây trôi qua.

Còn 80 phút nữa.

Tôi mỉm cười và ném chiếc đồng hồ đi. Chưa bao giờ chúng tôi tiến xa được đến mức này. Tiếp theo, dù có thành công hay thất bại thì cũng là cơ hội cuối cùng.

Đến giờ phút này, không cần phải kiểm tra thời gian nữa.

“Không được rồi… tôi không thể!”

Katlio ngã gục sau lưng tôi. Khuôn mặt cậu ta tái nhợt như xác chết.

"Làm tốt lắm. Còn lại để chúng tôi lo.”

“……Anh phải thành công đấy.” - Katlio thở hồng hộc và nằm dài trên mặt đất.

Thật vậy, cậu ấy đã làn rất tốt nhiệm vụ của mình rồi. Còn bây giờ thì…

Tôi tiếp tục chạy lên ngọn đồi cao.


Không giống như các mục tiêu trước, nơi này không có quân tiếp viện hay phục binh. Chỉ là một vùng đất cằn cỗi.

'……'

Tôi đưa mắt nhìn xuống bên dưới. Từ đây, có thể thấy rõ bản doanh của phe Giáo phái. Vị trí tuyệt hảo để tiến hành tập kích.

‘Jenna, chuẩn bị nhé’.

<Oppa, em hiểu rồi!> - Giọng nói phấn khích của Jenna vang vọng bên tai tôi.


Phần còn lại…

'Tùy thuộc vào anh đấy.'


Các tab trên màn hình của Anytng đang đóng mở liên tục.

Chà,thực ra cũng không có gì quá khó khăn.. Chỉ cần ra lệnh tấn công đúng vị trí. Tôi đã thiết kế chiến lược để giảm thiểu gánh nặng cho Anytng nhiều nhất có thể.

Vai trò của Anytng là hướng dẫn quân đi theo con đường đúng đắn, đưa các anh hùng đến những vị trí cần thiết. Edis sẽ đảm nhận quyền chỉ huy và ứng chiến khi cần thiết.

Chỉ thế thôi là đủ rồi.

[Hiệu ứng Phước lành được kích hoạt!]

[Rào chắn không gian đang bắt đầu bị phá hủy!]


Rắc rắc.

Rốp rốp


Đúng như thông báo, một vết nứt dần hình thành trên bức tường trong suốt ngăn cách chúng tôi với chiến trường.

Tuy nó chưa hoàn toàn bị phá vỡ, nhưng đây là dấu hiệu cho thấy chiến lược của chúng tôi đã đi đúng hướng.


'Còn một cái nữa.'

Tôi phủi bụi và đứng dậy.

Từ phía bắc ngọn đồi, Kishasha và Jenna đang chạy băng băng qua đồng cỏ. Phía sau họ, hàng chục hiệp sĩ mặc giáp đen đang thúc ngựa và đuổi theo hai người một cách quyết liệt. Đằng sau, bụi tung bay mù trời.

'Nhiệm vụ cuối cùng của Tổ đội 1 bây giờ là....'

Quét sạch lũ khốn đó. Nếu không, đám hiệp sĩ cao cấp này sẽ tiến vào chiến trường và tàn sát phe Pria.


Tôi đặt tay lên chuôi kiếm và mở liên lạc.

“Edis, một khi bức tượng thứ ba bị phá hủy, con đường dẫn đến chiến trường sẽ mở ra. Cô hãy dẫn mọi người xông vào và giữ vững tuyến phòng thủ. Chỉ cần giữ cho đội hình của đội quân Sư tử không bị phá vỡ là được.”

<Tôi sẽ cố gắng hết sức. Nếu thất bại, chúng ta đều sẽ chết, phải không?>

"Chúng ta đến đây không phải để chết. Chúng ta sẽ chiến thắng trở về."

<Được rồi, được rồi. Tôi sẽ cố gắng hết sức. Còn anh thì tính sao?>

“Chúng tôi sẽ quấy nhiễu chúng từ phía sau.”

"Chờ tin tốt của anh" - Edis cười khe khẽ và kết thúc cuộc trò chuyện.


Xoẹt

Tiếng rút kiếm của Velkist vang lên chói tai.

"Họ đang đến. Chúng ta cũng xông lên luôn chứ?"

"Đương nhiên. Đi nào".

Chúng tôi lao xuống từ từ trên đỉnh đồi, hướng về phía đám hiệp sĩ.


Nếu chúng tôi đối đầu trực diện với kỵ binh, đó sẽ là một vụ va chạm thảm khốc.

Tôi siết chặt thanh kiếm của mình.

Hồi trước, tôi không thể cắt được thép. Vì vậy, tôi đã phải sử dụng nhiều thủ thuật khác nhau để đối phó với những kẻ mặc áo giáp. Còn bây giờ thì sao?

Hí hí hí hí!

Những con ngựa bỗng chồm lên. Bản năng của thú vật thông báo cho chúng biết rằng, chúng sắp gặp nguy hiểm.


'Dốc hết sức trong một đòn duy nhất....'

Tôi hạ BiFrost xuống sát mặt đất và truyền sức mạnh vào lòng bàn tay.

Lạch cạch, lạch cạch

Âm thanh máy móc phát ra khi lưỡi kiếm thay hình đổi dạng. Lưỡi kiếm mở rộng ra và trở nên dài hơn.

Không còn là một thanh kiếm nữa. Bifrrost đã trở thành cây Trảm Mã Đao khổng lồ.


“Oppa!”

Từ trên lưng Kishasha, Jenna vẫy tay.

Khi tôi gật đầu ra hiệu, Jenna giương cung lên.

Cùng lúc ấy, ở phía trước, gã hiệp sĩ dẫn đầu đã vung cây thương của mình lên.

'Mình sẽ không sử dụng Đăng thiên.'

Không thể lạm dụng những kỹ năng đặc biệt. Để mạnh hơn, để tiến xa hơn, tôi cần phải tự vượt qua giới hạn bản thân.


Tôi vung kiếm hết cỡ, cơ bắp căng ra đến giới hạn. Thanh Trảm Mã Đao chém đứt cổ ngựa như cắt bơ, làm gãy cây thương của hiệp sĩ giáp đen và sau đó chém ngang qua phần thân mặc áo giáp. Thân thể hắn văng lên cao, máu và thịt văng tung tóe.

"Giết hết bọn chúng!"

Tôi nghiến răng và hét lên.

Theo hiệu lệnh của tôi, Kishasha vồ lấy và nhai đầu một hiệp sĩ, trong khi mũi tên của Jenna xuyên qua cổ họng của một hiệp sĩ khác. Velkist cũng thúc ngựa, tung người lên cao và bổ xuống đầu một hiệp sĩ gần đó.

Cuộc chiến diễn ra trong chớp nhoáng, nhưng vô cùng khốc liệt.


Cuối cùng thì...

Rốp

Bức tượng thứ ba bị phá hủy.


Ngay sau đó, thông báo hệ thống xuất hiện.

[Hiệu ứng Phước lành được kích hoạt!]

[Phá vỡ định mệnh!]


Rắc rắc rắc

Âm thanh như kính vỡ phát ra khắp nơi, và bức tường chắn chiến trường vỡ tan thành ánh sáng.



[Nhiệm vụ đã được cập nhật!]

[Loại nhiệm vụ – Chinh phục]

[Mục tiêu - Xoay chuyển tình thế cuộc chiến!]


Máu của các hiệp sĩ đen thấm đẫm mặt tôi.

Đây là lần đầu tiên chúng tôi tới được bước này.

Thế mà... Tất cả mới chỉ là điều kiện tối thiểu để kích hoạt nhiệm vụ thôi ư?

Thật phi lý đến mức nực cười.


Dù tình hình hiện tại tốt hơn rất nhiều so với những lần thử trước, nhưng nói một cách công bằng thì tình thế vẫn vô cùng bất lợi.

Lực lượng của chúng tôi có đủ để xoay chuyển được tình thế hay không?

Sự chênh lệch quá lớn.

'Nhưng mà....'

Tôi nghĩ đến các thành viên thuộc tầng 13 của Niflheimr. Tại sao họ được đông đảo người chơi công nhận là những anh hùng thực thụ.

'Bởi vì họ đã nhiều lần tạo ra kỳ tích, biến điều không thể thành có thể.'

Giữa mùi máu nhớp nháp, tôi mỉm cười.

'Và bây giờ... đến lượt mình sẽ lập nên kỳ tích mới'.

Comments

  1. Cảm ơn ad ! Cảm ơn vì đã ban quần áo con đang mặc chén cơm con đang ăn. Con như người say say như người bay... đơn giản là cảm ơn

    ReplyDelete
  2. Cứ tiến triển thuận lợi thế này làm t sợ vl 💀

    ReplyDelete

Post a Comment

Xem nhiều nhất

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Tiếng Việt: Mục lục

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Chương 122: Bữa tiệc ăn mừng

Gacha vô hạn truyện chữ - Chương 105: Đồng đội mới

Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 144: Vĩnh biệt, Eloka

Gacha Vô hạn - Chương 91: Niflheimr (3)