Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 159: Trận quyết đấu trong rừng

Sau vài ngày, tôi đã hoàn thành xong hầu hết các công việc cần thiết: Đại tu hệ thống đào tạo, bổ sung các vị trí hành chính, phác thảo các quy định và luật lệ.

Tất nhiên là mọi thứ vẫn chưa hoàn hảo nhưng chúng sẽ được trau chuốt theo thời gian. 

Chỉ còn một vấn đề duy nhất.

 “……”

Lúc này là nửa đêm. Anytng đã ngắt kết nối, và mọi người cũng đã đi ngủ. Tôi vẫn đang trầm ngâm trong phòng riêng của mình tại khu ký túc xá.

‘Chuyện này khá rắc rối.’

Thứ tôi nói đến, là bản báo cáo nằm trên bàn.

Báo cáo trình bày chi tiết về chỗ ở độc quyền cho bên thứ ba.

Ban đầu, khu rừng ấy được kiến tạo để phục vụ cho năm người thú – bao gồm cả Kishasha , nhưng giờ chỉ còn một người sống ở đó. Bốn người còn lại đều đã chết.

‘Có vẻ như Anytng đã cố gắng kiếm thêm đồng đội cho cô ấy.’

Theo phán đoán của tôi, lần gần đây nhất Anythg sử dụng triệu hồi trả phí, mục đích ban đầu hẳn là để bổ sung hàng ngũ cho Tổ đội thứ ba.

Nhưng mọi chuyện đã không diễn ra như vậy. Dù nhận được cặp song sinh pháp sư, song kế hoạch tìm kiếm nhân sự cho Tổ đội 3 đã phá sản.

Chà, đó là chuyện được nhiên.

Hiếm khi người chơi có thể triệu hồi được anh hùng phi nhân loại. Muốn triệu hồi thú nhân đồng tộc với Kishasha thì càng khó hơn.

Trong khi đó, tất cả những gì Kishasha làm suốt thời gian qua là…

Không gì cả.

Lần cuối cùng tôi nhìn thấy Kishasha, là khi cô ấy đứng chết lặng trước ngôi mộ của bốn người đồng đội.

Kể từ đó, tôi không bao giờ gặp lại cô ấy nữa.

Nhớ lại thì, tôi thường xuyên thấy Anytng nhìn chằm chằm vào cửa sổ thông tin của Kishasha và phần ghi chú về khu rừng độc quyền. 

‘Haizz…’

Một tiếng thở dài tuôn ra. Tôi hiểu tình cảnh của cô ấy, nhưng không thể để chuyện này diễn ra mãi được. Kishasha là anh hùng 4 sao bẩm sinh duy nhất mà chúng tôi đang có.

Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi đứng dậy.

Nếu Kishasha là một anh hùng tầm thường, thì tôi – và cả Anythg – cũng sẽ không bận tâm đến thế.

Đã trực tiếp chiến đấu với Kishasha, tôi biết rõ cô ấy mạnh đến mức nào. Nhưng với tình trạng hiện tại, nếu cứ để mặc Kishasha thì chúng tôi sẽ mất cô ấy.

Nghĩ lại thì khi còn là người chơi game, tôi đã đọc được không ít bài post của các Master trên diễn đàn, nói rằng anh hùng của họ tự nhiên lăn ra chết sau khi mất đi đồng đội. Hồi đó, khi đọc những thông báo của hệ thống nói rằng anh hùng “chết vì trầm cảm”, “chế vì quá đau buồn” hay “chết vì mất ăn mất ngủ”, tôi cảm thấy thật nhảm nhí.

Thậm chí… Ngay cả khi cô ấy vẫn sống, cũng không thể bỏ phí một viên ngọc vô dụng.

Tôi đeo thanh kiếm và mặc áo giáp vào.

Sau khi uống trà, tôi rời khỏi phòng, đi xuống quảng trường trên tầng ba.

“Là cậu đấy à?” - Tôi ngạc nhiên khi gặp Velkist trên cầu thang - “Sáng sớm thế này mà đi đâu vậy?"

“Tôi hẹn gặp một tân binh có vẻ triển vọng. Thế còn anh? Điều gì khiến anh ra đây vào lúc bình minh thế, tiền bối?”

“Tôi đi gặp Kishasha.”

“Ồ” - Velkist nhíu mày và xoa cằm - “Nếu cô ấy suy sụp vì chuyện đó thì xét cho cùng, cô ta chẳng có gì đặc biệt cả, phải không? Thể chất mạnh mẽ đến mấy mà tinh thần yếu đuối thì cũng vô dụng.”

“Kishasha thành ra thế này một phần là do tôi.”

“Anh có vẻ khác so với trước đây, tiền bối.”

“Ý cậu là sao?”

“Anh đã trở nên tử tế hơn.”

“Tử tế?”

“Đúng vậy. Thôi, mời anh tiếp tục công việc bảo mẫu. Tôi chuồn đây, hehe” - Velkist cười khúc khích và bước qua tôi để đi lên cầu thang.

“……”

'Tử tế hơn à? ' - Tôi nhếch mép cười cay đắng khi bước ra quảng trường tầng ba.

Tôi không nghĩ vậy.

Việc Tổ đội 3 gặp thiệt hại nặng nề, thực sự là trách nhiệm của tôi.

Tôi quyết định đưa Eolka và Tổ đội 3 tham gia vào nhiệm vụ, dù họ đều có những vấn đề riêng. Đó là sai lầm của tôi, và tôi không thể chói bỏ chuyện đó.

Băng qua quảng trường tối tăm, tôi tiến về phía khu rừng. Sàn kim loại được thay thế bằng đất và cỏ.

Rắc

Rốp

Khi tôi giẫm lên lá khô và nền đất cứng, những âm thanh khô khốc vang lên.

Lần đầu tiên tôi đến đây, tôi cầm theo một đứa trẻ ồn ào.

Bây giờ… nó đã chết.

Tôi tiếp tục đi dọc hành lang tăm tối u ám. Những luồng gió lạnh buốt len lỏi qua tán cây khiến tôi khẽ rùng mình.

'Có vẻ như nơi này đã bị bỏ mặc trong một thời gian dài.'

Tôi tiến về phía trước, dẫm nát lá khô dưới chân.

Không mất nhiều thời gian để đến chỗ ở dành riêng cho Tổ đội ba. Những ngôi nhà trên cây.

Nơi này, vốn được Anytng trang trí cho các thú nhân, giờ không còn sử dụng nữa.

'Thật yên tĩnh.'

Nhờ kỹ năng Tầm nhìn ban đêm, tôi vẫn có thể nhìn thấy lối đi trong bóng tối u ám này. Tôi bước xuống con đường mòn bao quanh khu nhà.

“Kishasha.”

Tôi cất tiếng gọi.

Chà, không cần phải nói to. Người thú có thính giác đặc biệt nhạy bén.

Chắc chắn cô ấy đã nghe thấy giọng của tôi.

“Tôi đến đón cô.”

“……”

"Tôi biết cô đang ở đây."

Tôi dừng lại ở khoảnh đất trống.

Những cành lá run rẩy, xào xạc trong gió.

“Cô đã bình tâm lại chưa? Hãy đi theo tôi. Chúng tôi cần cô để tiếp tục leo lên tháp.”

"……Leo tháp? "

Tôi đưa mắt nhìn sang trái.

Ở phần trên của một cái cây lớn, giữa những tán lá rậm rạp, một cái bóng thấp thoáng.

"Đúng rồi."

"Để làm gì cơ chứ? Tất cả người thân của tôi đều đã chết.” - Giọng nói của cô ấy lạnh lẽo như băng - “Giúp đỡ các người mang lại lợi ích gì cho tôi?”

“Cô biết không? Nếu chúng ta lên tới tầng 100, họ có thể hồi sinh."

“Có gì đảm bảo lời nói của anh không?”

"Chà… Tạm thời thì không có. Nhưng tôi nghĩ đó là một cơ hội sáng sủa.”

Một khoảng im lặng ngắn ngủi, và sau đó là tiếng cười lạnh lẽo vang lên.

“Hahaha… Lúc đầu…. tôi nghĩ là mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tôi là một chiến binh kiêu hãnh của Bộ lạc Bão tố. Tôi là người kế vị được Thú Vương công nhận.”

“Đúng vậy, cô là một chiến binh. Vì thế…"

"Nhưng không."

“……”

"Quay về đi."

Câu trả lời cô ấy… Đúng như tôi dự đoán.

Tôi nhắm mắt lại một lúc rồi mở ra.

“Tôi không trách anh. Tất cả là lỗi của tôi. Tôi đã không bảo vệ được người thân và khiến họ phải chết. Niềm kiêu hãnh nào còn lại cho tôi?”

“Kishasha… Nếu cứ tiếp tục như thế này, cô có biết chuyện gì sẽ xảy ra không?”

"Tôi biết chứ. Vâng, tôi biết rõ. Tôi sẽ chết. Chỉ là chết thôi mà. Có lẽ… đó không phải là một kết thúc tồi tệ.”

'Đáng thương hại. - Tôi lắc đầu.

Lần đầu tiên gặp nhau, cô gái đó tràn đầy năng lượng như một ngôi sao tỏa sáng.

Nhưng Kishasha bây giờ… không khác gì một đám mây mù.

“Có thể tôi sẽ trở thành thức ăn cho anh chăng, Sát Long Nhân? Thật la một vinh dự."

"Thật sự? Cô bỏ cuộc? Cô định ngồi đó luôn à?”

“……”

Không có câu trả lời nào đáp lại.

Thưc ra thì, trong tâm trí, tôi cũng đã mường tượng được chuyện này.

Đây không phải là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một anh hùng cao cấp bị suy sụp. Đã có một số trường hợp tương tự ở Niflheimr.

Khi các Thủ lĩnh mất hết đồng đội trong nhóm, họ thường có kết cục như thế này.

Vì vậy, ngay từ đầu tôi đã cố gắng xa cách với mọi người. Để không bị ảnh hưởng bởi bất cứ điều gì. Để tránh mọi quan hệ tình cảm.

Thế mà…

Nội tâm của con người đôi khi thật kì lạ. Dù đã xác định tâm lý như vậy, tôi cũng không thể thoát được cảm giác tội khi chứng kiến đồng đội ngã xuống.

Nhưng… nhiệm vụ của những người còn sống sót là đứng dậy và bước tiếp.

“Đủ rồi, Kishasha.”

"Quay về đi."

“Tôi không muốn.”

Soạt.

Tôi rút thanh kiếm của mình ra khỏi vỏ.

Trong bóng tối, lưỡi kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

“Đừng làm một con khốn hèn nhát.”

"Cái gì?"

“Iselle, nghe đây” – Tôi nói vọng vào hư không – “Đừng can thiệp vào chuyện này.”

Tôi xoay lưỡi dao sang một bên. Sức nặng đè lên vai tôi.

Hạ thấp phần thân dưới, tôi nhìn về phía Kishasha và nhảy về phía trước.

Vút

Gió lướt qua cơ thể tôi.

Và sau đó.

"Này? Anh đang làm gì thế?!"

Soạt

Thân cây lớn bị tách ra làm đôi, và phần ngọn đổ xuống.

Từ giữa những cành lá rải rác, một bóng đen nhảy ra.

“Muốn chết thì chết ở đây đi.” – Tôi gằn giọng.

“……!”

"Sao thế? Không ngờ tôi lại làm thế này à?”

Kishasha nhảy sang cái cây đối diện.

Nhưng tôi không buông tha cô ấy. Tôi nhảy lên và đuổi theo cô ấy qua những ngọn cây.

Thanh kiếm lại vẽ một đường cong, và cái bóng nhanh nhẹn nhảy lên.

“Có vẻ như cô chưa muốn chết.”

"Anh có bị điên không?!"

Tôi đuổi theo Kishasha, chém gãy mọi cái cây trên đường đi. Thanh đại kiếm phóng ra những luồng kiếm khí sắc bén, khiến cành lá xung quanh tan hoang.

 “Khoe khoang về gốc gác cao quý, và huênh hoang chuyện chiến binh kiêu hãnh nọ kia. Vậy tại sao bây giờ cô lại ủ rũ than vãn như một con mèo nhãi nhép? Đáng thương hại."

“……”

"Lại đây nào. Tôi sẽ không nương tay như trước nữa đâu.”

Kishasha, với khả năng di chuyển độc đáo của mình, nhảy giữa những cái cây, né tránh những đường kiếm của tôi.

Mặc kệ cô ta, tôi tiếp tục vung kiếm, đốn ngã mọi cái cây trong tầm mắt.

Sau nhiều tiếng động lớn, một phần khu rừng bị xóa sổ như thể bị một chiếc máy ủi đâm xuyên qua.

‘Đúng như mong đợi, cô ấy nhanh hơn mình nhiều.’ - Tôi cười cay đắng.

Những chiếc lá khẽ rung lên, và chẳng bao lâu sau, cô ấy đã nhảy sang phía đối diện.

“Tôi không nghĩ anh lại là kẻ như thế này.” - Trong giọng nói của cô có chút cảm xúc.

“Hahahaha” - Tôi cười lớn - “Tôi mới là người nên nói câu đó. Ngừng trò khóc lóc sướt mướt trẻ con của cô đi.”

“Hannnnnnnnnnnnn!”

Cùng với tiếng thét giận dữ, cánh tay của cái bóng như thể mọc dài ra.

Tôi biết. Tôi đã nhìn thấy nó trước đây.

'Móng vuốt của thú nhân.'

Cứng hơn hầu hết các loại thép và sắc bén hơn hầu hết các loại đao kiếm.

"Sợ chết rồi sao?"

"Anh có muốn chết không hả!"

'Vẫn là một đứa nhóc mà thôi.' – Tôi cười thầm. Dự đoán của tôi đã đúng. 

Tôi xoay người lại và vung kiếm.

Bang!

Chấn động dữ dội lan khắp cơ thể tôi.

Mặt đất dưới chân tôi sụp xuống.

Kishasha đang nhìn tôi với đôi mắt rực lửa.

“Đã lâu không gặp.”

"Anh muốn làm chuyện điên rồ gì hả? "

“Điên rồ? Không hề.”

Tôi rút con dao găm bằng tay trái và phóng nó vào mắt của Kishasha.

Kishasha nghiêng đầu tránh né. Xoay cổ tay, cô rũ bỏ móng vuốt và vung theo đường chéo. Kishasha né đòn kiếm bằng những động tác uyển chuyển gần giống như những pha nhào lộn.

Thịch!

Tôi đá mạnh vào bụng cô ấy.

“Ặc!”

Kishasha loạng choạng và trượt lùi lại.

Tôi tiếp tục phóng dao găm.

Khi cô ấy né tránh, tôi lại lao vào.

'Khỉ thật, cô ta trơn như lươn vậy.'

Tôi tiếp tục vung kiếm, theo cả chiều ngang và chiều dọc. Tuy nhiên, Kishasha dễ dàng né tránh chúng bằng cách nhảy qua nhảy lại, với các động tác giống như thể dục dụng cụ.

Tuy nhiên, điều đó không kéo dài được lâu.

Một lúc sau…

['Kishasha(★★★★)' đã rơi vào trạng thái chảy máu. HP giảm định kỳ.]

“Ư!”

Kishasha cắn môi và tiếng rên rỉ.

Tôi xoay con dao găm trong tay trái. Máu văng tung tóe.

“Có đau không?”

"Tại sao…?"

“Chết còn đau hơn nhiều!”

Tôi ném thẳng con dao găm trong tay, nhằm vào trái tim. Kishasha hất nó đi bằng móng vuốt của mình.

Vào lúc đó, thanh kiếm của tôi đâm vào bụng Kishasha.

"……Anh điên thật rồi!"

Kishasha đá vào bề mặt của lưỡi kiếm để né tránh, và vung móng vuốt.

Bang!

Khi móng vuốt chạm vào lưỡi kiếm, tia lửa điện tóe ra và một tiếng động lớn vang lên.

'Cô ấy vẫn rất mạnh.'

Tôi đã trở nên mạnh mẽ hơn nhiều kể từ lần chạm trán trước đó. Nhưng vẫn chưa thể chế ngự được cô ta. Tốc độ của Kishasha không khác gì hack.

Và sức mạnh ẩn chứa trong móng vuốt vẫn vô cùng dữ dội. Sau mỗi lần va chạm, cổ tay tôi ngứa ran.

Dường như Kishasha đã trở nên nghiêm túc. Kiểu di chuyển của cô ấy bắt đầu hướng tới việc tấn công. Những móng vuốt sắc bén nhắm vào các điểm quan trọng từ mọi hướng.

Soạt!

Một bên đùi của tôi bị chém một vết sâu, và máu chảy ra.

['Han(★★★)' đã rơi vào trạng thái chảy máu. HP giảm định kỳ.]

"Dừng ở đây đi!" – Kishasha hét lên. 

Thay vì trả lời, tôi hành động.

Thịch!

Tôi dùng chuôi kiếm thúc vào bụng Kishasha.

Cú đánh mạnh khiến cơ thể Kishasha uốn cong như chữ 'L'. Tôi tiếp tục dùng cùi chỏ đánh vào gáy, rồi dùng đầu gối đâm vào cô ấy.

Khi tôi chuẩn bị xé cổ họng cô ấy bằng thanh kiếm của mình, Kishasha nhảy lùi lại.

“Ặc…Khụ! Khụ!”

“Mọi thứ đã thay đổi rất nhiều so với lần trước. Chỉ mới một thời gian ngắn mà cô đã trở nên vô dụng vậy sao??”

“Đừng làm tôi cười. Nếu tôi thực sự muốn…”

Kishasha nhổ ra một ngụm máu.

“Chỉ còn một đòn là anh sẽ chết.”

Bang!

Sau cú giậm chân phát ra âm thanh như tiếng nổ, Kishasha tung người lao tới.

Những móng vuốt cào lên từ bên dưới. Tôi chặn nó bằng một đường kiếm, nhưng ngay sau đó, bằng một động tác kỳ dị, cô ấy luộn người và tung ra một cú đá như đại bác nhắm vào đầu tôi. Tôi vội cúi xuống. Gió lướt qua làm má tôi tê dại.

'Cô nhóc này...'

Có vẻ như cô ấy đã chuyển sang chế độ chiến đấu.

Những móng vuốt bắt đầu cào xước và làm toàn thân tôi bị thương, va vào bộ giáp chỗ này chỗ kia.

“Thế nào? Anh chỉ có thể khoác lác thôi sao?”

Những móng vuốt suýt soát lướt qua cổ tôi.

Nếu chúng đi sâu hơn một chút, mọi chuyện sẽ trở nên tệ hại.

'Ơn trời, chúng ta đang ở phòng chờ.'

Ít nhất thì chúng tôi cũng không bị chảy máu đến chết.

Kishasha xoay người trong không trung, nhắm móng vuốt vào háng của tôi, đồng thời tiếp tục đá vào phần thân trên của tôi.

Tôi kéo thanh kiếm về phía mình và vung mạnh. Thanh đại kiếm vừa chặn đứng móng vuốt, vừa đe dọa chém đứt cẳng chân Kishasha.

Bang!

Tôi bị đẩy lùi lại vài mét bởi một lực khủng khiếp. Đồng thời, bàn tay của Kishasha cũng rách toạc, máu tuôn ra.

Nhưng cô ấy không tấn công nữa.

Tôi cười khẩy: "Tại sao cô không tấn công tiếp?"

“Hãy dừng lại ở đây……”

“Ồ. Cô sợ bị tôi giết sao?”

Đang định quay lưng bước đi, Kishasha chợt dừng lại nhìn tôi. Vai cô co giật, rồi cái miệng nhỏ nhắn cử động.

"Là anh."

“……”

“Là anh muốn chết đấy nhé!! Han Israt!”

Trong khoảnh khắc, sát khí của cô ấy bùng lên khiến tôi nổi gai ốc.

'Cô ấy thực sự tức giận rồi.' - Tôi khịt mũi và mỉm cười.

"Tôi sẽ cho anh toại nguyện!"

Cùng với tiếng gầm lớn, mắt Kishasha chuyển sang màu đỏ.

 

Comments

Post a Comment

Xem nhiều nhất

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Tiếng Việt: Mục lục

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Chương 122: Bữa tiệc ăn mừng

Gacha vô hạn truyện chữ - Chương 105: Đồng đội mới

Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 144: Vĩnh biệt, Eloka

Gacha Vô hạn - Chương 91: Niflheimr (3)