Gacha Vô hạn - Chương 160: Trận quyết đấu trong rừng (II)

 Giáp mặt với luồng sát khí nồng nặc, tôi bất giác nín thở.

Đôi mắt của Kishasha đỏ ngầu, lông mày dựng lên và móng vuốt sắc nhọn vươn ra.

Con ngươi màu xanh lam trong đôi mắt mèo của cô ấy như đang tỏa sáng lấp lánh.

'Chà, lớ ngớ là ch.ết thật chứ không phải đùa đâu.'

Một cảm giác ngứa ran lan khắp da tôi.

Tôi lau m,áu ở khóe miệng và nắm chặt chuôi k.iếm.

Móng tay của Kishasha tỏa ra ánh sáng lạnh lùng.

"Anh thật sự muốn khiêu khích tôi đến mức này ư?"

“Nói nhiều quá, đánh thì đánh đi.”

"Là do anh đấy nhé!!"

Trong khoảnh khắc, cơ thể của Kishasha dường như bị lún xuống sàn, và rồi cô ấy lao về phía tôi ngay lập tức.

Móng tay cô ấy nhắm thẳng vào tim tôi. Một đòn trực tiếp sẽ dẫn đến tử vong ngay lập tức… Không, thậm chí móng vuốt sượt qua cũng đủ khiến tôi đứt vài cái xương sườn. 

Cảm thấy adrenaline chạy rần rần khắp cơ thể, tôi xoay thanh k.iếm của mình.

Bùm!

Cơ thể tôi loạng choạng lùi lại, nhưng tôi buộc nó phải đứng vững.

Kishasha tiếp tục đòn tấn công tiếp theo như thể cô ấy đã đoán trước được điều đó. Chuyển động của cô ấy vẫn không thể đoán trước được - như thể cô ấy đang nhảy về mọi hướng. Tuy nhiên….

Kaaang! Keng Keeng!

Tia lửa bay tứ tung. Lưỡi k.iếm của Bi Frost đã đẩy lùi móng tay của cô ấy, trong khí những cú đá, lên gối, cùi chỏ… thì bị tôi chặn và đẩy lùi tất cả. 

Dù chúng quá nhanh đến mức tôi không thể nhìn rõ, nhưng tôi đã quen với kiểu chuyển động này.

Bằng cách quan sát điểm bắt đầu của chuyển động, tôi có thể dự đoán được cô ấy sẽ nhắm vào đâu, và chặn đứng nguy cơ từ trong trứng nước.

Đây là chính là thứ mà Ridigion đã dạy tôi: “Lĩnh vực”.

‘Kiểm soát lĩnh vực của ngài bằng những bước di chuyển nhẹ nhàng, và chuyển động tối thiểu.'

Một lần nữa, thanh k.iếm rung lên.

“Vô hiệu hóa sức tấn công của đối phương bằng cách hấp thụ tác động.'

Kaaang! Keng Keeng!

Mười đòn tấn công liên tiếp không ngừng nghỉ không để lại một dấu vết nào trên tôi.

Kishasha nhảy sang phía bên kia để tiếp tục tấn công, làm tôi choáng váng với những hư chiêu và đòn đánh đột ngột, đồng thời vung ra những móng vuốt giống như lưỡi k.iếm của mình.

'Hừm.'

Tôi rút dao găm bằng tay trái.

Tôi không quen chiến đấu bằng song k.iếm, nhưng điều đó không phải là không thể.

Tôi làm chệch hướng những móng vuốt nhắm vào tim và cổ mình bằng thanh kiếm, đồng thời tấn công bằng dao găm.

 “……?!”

Kishasha vội vàng rút lui, nhưng lưỡi dao sượt qua cánh tay trắng trẻo của cô, để lại một vết cắt và m,áu đỏ chảy ra. 

Đòn tấn công của tôi đã bẻ gãy dòng chuyển động của cô ấy.

Kishasha đưa lưỡi liếm vết thương của mình và lắc lắc cái tay.

“Anh đang che giấu sức mạnh của mình à?”

“Tôi chưa bao giờ làm vậy.”

“Hừm!”

Kishasha nhảy khỏi ngọn cây. Cú giậm nhảy của Kishasha làm cái cây gãy đôi, và cô ta lao vào tôi từ trên không.

Tôi đặt chân vững chắc trên mặt đất để thủ thế.

'Đây là thời điểm quyết định.'

Ngay từ ban đầu, tôi đoán là chiến lực của Kishasha nằm trong top những anh hùng bốn sao. Hơn nữa, dù thời gian qua không chăm sóc bản thân nhưng sức chiến đấu của cô ấy cũng không hề suy giảm.

'Tiềm năng của cô ấy cũng rất đáng nể.'

Thật đáng tiếc.

Nếu cả hai chúng tôi đều phát với tốc độ như nhau, thì tôi đã gặp bất lợi. Nhưng… Thời gian qua, tôi đã tăng tốc hơn rất nhiều.

 ‘Chúa tể, điều quan trọng nhất trong một cuộc đấu tay đôi là...’

Giọng nói của Ridigion vang vọng trong đầu tôi.

'Quan sát đối thủ.'

Hình dáng của Kishasha mờ đi, chỉ còn lại móng vuốt nhắm vào phần chân của tôi.

Tôi lùi lại và vung k.iếm. Trong lúc ấy, Kishasha xoay tròn trong không trung.

Tôi lại vung kiếm lên một lần nữa.

'Bên trái. Bên trái. Phải. Hướng lên. Hướng xuống. Trung tâm.'

Không cần phải quan sát toàn bộ chuyển động.

Chỉ cần nắm bắt đầu mối của các chuyển động cốt lõi, tôi có thể nắm được mục tiêu tấn công.

Và khi đó…

“Ugh!”

['Kishasha (★★★★)' đã rơi vào trạng thái chảy m,áu. Sức khỏe của cô ấy sẽ giảm dần theo thời gian.]

Kishasha loạng choạng lùi lại.

 “Kể từ đó cậu đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.”

“Đúng vậy. Tôi đã trải qua rất nhiều chuyện.”

Suy nghĩ của tôi cũng đã thay đổi một chút.

Tôi mỉm cười và phóng con dao găm của mình về phía Kishasha.

Kishasha vẫy tay, làm chệch hướng nó như thể đuổi một con ruồi.

Chà, dù sao thì con dao găm cũng đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.  Giờ tôi sẽ không cần nó nữa.

Tôi siết chặt thanh k.iếm của mình.

'Biến đổi.'

Crak crak

Với những âm thanh máy móc, lưỡi k.iếm của Bifröst mở rộng sang hai bên.

Giờ thì nó đã biến thành một thanh cự k.iếm khổng lồ. Tôi nắm cán k.iếm bằng cả hai tay.

"Cái quái…"

Trước khi Kishasha kịp nói xong, tôi lao vào.

Thanh cự k.iếm di chuyển theo đường chéo lên trên.

SOẠT!

Không khí gào thét như bị xé nát.

Tôi thu k.iếm lại rồi quay người lại, thực hiện một nhát chém ngang thứ hai.

Bang!

Cơ thể của Kishasha bay đi rất xa, đâm vào một bụi cây.

Bằng cách nào đó cô ấy đã chặn được, nhưng có vẻ như cô ấy cũng bị thương vì chấn lực quá mạnh.

'Chà, đương nhiên là vậy.'

Gi.ết Kishasha? Có điên mới làm vậy. Cô ấy là người duy nhất trong phòng chờ có thể đối đầu trực tiếp với tôi.

Jenna và Velkist đang tiến bộ từng ngày, nhưng họ vẫn còn xa.

Tôi nhắm thanh k.iếm của mình vào bụi cây.

“Cô vẫn còn chiến đấu được, phải không?”

Xào xạc.

Bụi cây lay động.

Cái bóng quằn quại.

[Kỹ năng độc nhất, Kích hoạt - Biến đổi Quái thú!]

['Kishasha (★★★★)' biến hình!]

“GRAOOOOO!”

Tiếng gầm của một con thú dữ vang lên, đồng thời, thứ gì đó bùng nổ.

Lần này, cô ấy lao ra nhanh đến mức, tôi thậm chí còn không thể nắm bắt được hình dạng Kishasha. Theo bản năng, tôi đặt thanh đại k.iếm của mình chắn phía trước. Cảm giác như bị một chiếc xe tải đâm phải. Tôi bị hất bay về phía sau, lăn mấy vòng.

Ngay lập tức, tôi sửa lại tư thế và lùi lại.

Mặt đất bị cày nát, những cột đất dựng lên như thể một chiếc máy ủi đang đào xuyên qua mặt đất.

Tôi phủi bụi bẩn trên đầu.

Đứng trước mặt tôi là một thú nhân thực thụ, với những đường nét của một con thú biết đi.

Đôi mắt của cô ấy như rực cháy, răng nanh nhô ra khỏi môi và mái tóc dựng đứng như bờm. Một cái đuôi sọc xuất hiện sau hông cô.

'Đây có phải là hình dạng  thú nhân của cô ấy không?'

Những gì tôi thấy trước đây chỉ là một con hổ thuần túy.

Có vẻ như cô ấy có thể biến thành hai hình dạng, thú nhân và quái vật.

“Krurr…”

Kishasha nhe răng như để chứng tỏ sự thù địch của mình. Trong khi đó, cái đuôi của cô ấy ve vẩy.

Xét về khí lực tỏa ra, sức chiến đấu của hình thái này có vẻ mạnh hơn.

Tôi căng mắt và chĩa thanh k.iếm về phía trước, sẵn sàng ứng phó.

Và rồi Kishasha biến mất.

'……?!'

Tôi lưỡng lự một lúc.

Chuyển động của Kishasha quá mạnh, khiến đất bắn lên tung tóe.Bụi che mờ tầm nhìn của tôi. Tôi lăn lộn ngay tại chỗ.

Bùm!

Một đống đất lớn phun trào.

‘Cứ như một cái máy xúc’.

Tôi nhếch mép cười và hạ k.iếm xuống. Một lần nữa, móng vuốt và lưỡi k.iếm chạm vào nhau.

“Kraa!”

Không có chút lý trí nào trong mắt Kishasha. Cô ấy dường như đã hoàn toàn mất trí, điên cuồng tấn công không chút do dự - dù phơi bày cả những điểm trọng yếu.

“Thế này vui hơn.”

Keeng! Keeang!

Tôi hất móng vuốt của cô ấy ra, nhếch mép cười.

“Còn hơn là đánh qua đánh lại đến kiệt sức.”

Tôi lao đi như đang bay, nhưng không phải về phía Kishasha mà là phía đối diện của khu rừng.

Kishasha, trong tình trạng mất lý trí, gầm lên và đuổi theo tôi.

Đất đá, cát sỏi, lá cây bắn tung tóe.

Bất ngờ, tôi dừng lại.

Chân trái lùi lại.

Chân phải về phía trước.

Tôi nắm chặt thanh k.iếm của mình bằng cả hai tay và kích hoạt kỹ năng.

 ['Han (★★★)' đã tiến vào trạng thái Thăng hoa!]

Cơn đau từ cơ bắp và xương bị xé toạc, nhanh chóng tràn ngập cơ thể tôi.

Tầm nhìn của tôi mờ đi. Tôi cắn chặt lưỡi đến bật m,áu để giữ lấy sự tỉnh táo.

Đôi mắt đỏ rực của Kishasha lập lòe trong bóng tối, càng lúc càng rõ hơn.

Cô ấy đang lao về phía tôi như tia chớp.

Khoảnh khắc này, thời gian như chậm lại.

 [Thức tỉnh kỹ năng!]

[' Thiên Hồn đao của Han (★★★) đã đạt đến Lv.2!]

Tôi quét thanh cự k.iếm của mình, như thể vẽ một vầng trăng lưỡi liềm.

SOẠT

Không gian dường như bị xé toạc.

30 phút sau.

Tôi đang ngồi trên một tảng đá vỡ, uống một chai nước.

“Đau quá.”

Mặc dù tính năng phục hồi của phòng chờ vẫn đang hiệu lực nhưng cơn đau rát vẫn không dừng lại. Cảm giác như cơ bắp của tôi bị xé toạc hoàn toàn.

“……Ưư.”

Kishasha, người đang nằm úp mặt thành hình chữ “X” lớn, mở mắt ra.

"Cô tỉnh rồi à?"

"Tôi ……"

“Dậy đi. Muốn ngủ thì để lúc khác.”

Tôi ném cho cô ấy một lọ thuốc hồi phục.

Cạch. Khi chạm vào tay Kishasha, chai thủy tinh vỡ tan, lọ thuốc tràn ra ngoài.

Thật là lãng phí.

Thôi kệ, chắc là cô ấy sẽ ổn thôi.

Kishasha chớp mắt vài lần và thè lưỡi liếm thuốc dính trên bàn tay.

Người cô đầy bùn và m,áu, nhưng đã trở lại hình dạng con người. Vẻ mặt cô ấy bình thản đến lạ.

“Tôi đã thua, phải không?”

“Ừ, tôi đã thắng.”

Tôi nhìn vào sâu trong rừng.

Chà, nó không còn có thể được gọi là một khu rừng nữa. Đất và cỏ bị xé nát, không còn tìm thấy một cái cây nào còn nguyên vẹn. Giữa rừng, mặt đất bị chia đôi như bị động đất.

“Anh thực sự đã trở nên mạnh mẽ hơn.”

“Như tôi đã nói, tôi đã trải qua rất nhiều chuyện…”

“Nhưng tại sao… anh không gi.ết tôi?”

“Có vẻ như cô ăn đòn chưa có đủ. Lại nói nhảm nữa hả.”

Khụ!

Tôi ngừng lại vì cơn ho đột ngột, và nhổ ra một ngụm máu.

Kỹ năng này rất mạnh mẽ nhưng lại quá khó để sử dụng.

Tôi cần tìm cách sử dụng nó hợp lý hơn.

“Đã bớt căng thẳng chưa?”

“……”

“Nếu cô có người để nói chuyện thì mọi chuyện đã không thành ra thế này.”

 “……”

Kishasha chớp mắt vài lần, nhìn lên trần.

Nếu là Jenna hoặc Nerys, họ có thể đưa ra vài lời an ủi. Nhưng đó không hẳn là phong cách của tôi.

Tôi chỉ ngồi trên tảng đá, tiếp tục uống nước.

“Haha.” - Kishasha bật ra một tiếng cười yếu ớt - “Những chị em của tôi… Tất cả họ đều đã ch.ết. Không một ai quay lại.”

Tôi quyết định không đề cập đến việc leo lên đỉnh có thể khiến họ sống lại vì điều đó không chắc chắn 100%. Ngay cả khi họ quay lại, họ có thể sẽ mất hết ký ức, khiến mọi thứ trở nên khác biệt so với trước đây.

" Những đồng tộc của tôi." - Nụ cười của Kishasha trở nên cay đắng - “Họ đã ch.ết vì anh, Han.”

“Ừ, đó là do tôi đã đánh giá sai tình huống.”

“Nếu đã sai, hãy làm cho đúng.”

"Làm thế nào cơ?"

“Đó là…”

Tôi chờ đợi câu trả lời, nhưng vài phút sau vẫn không có.

Tôi ngoảnh mặt lại. Kishasha đã ngủ từ lúc nào. Bộ ngực nhỏ nhắn của cô ấy phập phồng theo từng hơi thở.

‘Cô ấy thực sự có thể ngủ ngay lúc này sao?’

Có vẻ như tôi không cần phải lo lắng nữa.

Tôi lồm cồm đứng dậy, cảm thấy đau nhức khắp người.

Khu rừng xung quanh đã bị phá hủy.

Không, toàn bộ nơi này sẽ sớm bị phá hủy. Không có lý do gì để giữ nó.

Tôi nhìn lên.

Bầu trời là sự kết hợp của ánh sáng trắng và xám.

Trời đã sáng.

'Thật tệ.'

Hôm nay, tôi có rất nhiều việc. Lịch trình của tôi dày đặc từ sáng. Vậy mà cả đêm tôi chẳng ngủ chút nào. Tôi vỗ nhẹ vào cái lưng đau nhức của mình và tra k.iếm vào vỏ.

Tôi liếc nhìn Kishasha, người đang ngủ say như chết, rồi rời khỏi khu rừng.

Một vài tiếng sau.

Tôi đang ở văn phòng xử lý tài liệu. Bên cạnh tôi là Velkist.

“Người anh có mùi m,áu. Không phải mùi m,áu anh, là kẻ nào đó. Anh đã chiến đấu với ai?

Velkist quay lại nhìn tôi. Cậu ta sở hữu cái mũi của chó săn à?

Tôi gãi đầu và không nói gì thêm

. “Ồ, hôm qua.” – Velkist gật gù – “Nhớ rồi, là con nhỏ quái vật đó. Anh có thắng không?"

“Cậu nghĩ tôi sẽ thua à?”

“Tôi chỉ lo xa thôi, hehehe.”

Tôi đặt các tài liệu đã được sắp xếp vào ngăn kéo.

Việc sắp xếp lại phòng chờ gần như đã hoàn tất. Quá trình huấn luyện sẽ tiếp tục vào ngày mai và nếu mọi việc suôn sẻ, chúng tôi dự định sẽ tiếp tục leo lên tòa tháp sau một tuần nữa.

“Vậy, chuyện gì đã xảy ra sau khi anh thắng? Có phải anh đã đích thân chặt đầu cô ta không?

"Cậu bị điên à?"

Tôi bắt đầu hiểu cảm giác của Neryssa. 

“Việc tập luyện thế nào rồi? Đã lâu rồi tôi chưa kiểm tra kỹ năng của cậu đấy.”

" Đó là vì anh lúc nào cũng bận. Tôi sẵn sàng bất cứ lúc nào.”

“Sau khi hoàn thành công việc ngày hôm nay, hãy chuẩn bị cho trận chiến tuyển chọn tiếp theo.”

Velkist khựng lại: “Anh đang nói về cái gì vậy? Trận chiến tuyển chọn tiếp theo?”

“Một người mạnh mẽ sẽ tham gia cùng Tổ đội 1. Nhưng chỉ có năm chỗ thôi...”

“Ai cơ? Tôi, Jenna, Katiio, anh, Neryssa. Chỉ năm người thôi chứ?.”

Ngoại trừ bản thân tôi, có hai người không thể bị loại. Một là Jenna, người tấn công tầm xa duy nhất trong nhóm. Hai là Katiio, pháp sư. Lần này, tôi sẽ không loại bỏ cậu ấy, dù với bất kỳ giá nào. Nếu cần người điều khiển chiếc pi thuyền, tôi sẽ gọi cô nàng thợ cơ khí.

“Kẻ yếu bị loại, kẻ mạnh thì tiến lên. Cậu đã từng tự nói điều đó phải không?”

“Đúng, tôi đã nói vậy.”

“Bây giờ cũng thế.” – Tôi gạt đầu – “À, trong quá trình tuyển chọn, không còn cái gọi là tình đồng chí đâu nhé.”

Danh sách của Tổ đội thứ hai cũng đầy đủ rồi.

Nếu ai đó bị loại lần này, họ sẽ không thể quay lại nhóm chiến đấu được nữa.

Trừ khi có ai đó ngã xuống hoặc một nhóm chính mới được thành lập. Còn không thì, người bị loại sẽ phải nghỉ hưu sớm.

 “Anh đang nói về cái gì vậy…”

Khi Velkist còn đang ngơ ngác…

Bang!

Cánh cửa văn phòng bật mở.

Velkist và tôi cùng lúc hướng ánh mắt về phía cánh cửa.

“Vậy đây là phòng của anh à?”

Một cô gái, có lẽ chỉ mới thành niên, mặc quần áo da và đi chân trần, lên tiếng.

“…Hửm?” - Velkist có vẻ hoang mang.

“Chào mừng” – Tôi mỉm cười. Trái với cậu ta, tôi đã chờ cô ấy từ lâu rồi.

 “Mùi lạ quá. Nhà của con người là như thế này sao?”

Kishasha đánh hơi xung quanh và bước tới bàn làm việc.

“Han.” - Ánh mắt của Kishasha nhìn thẳng vào tôi - “Đưa tôi vào Tổ đội 1.”


Comments

Post a Comment

Xem nhiều nhất

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Tiếng Việt: Mục lục

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Chương 122: Bữa tiệc ăn mừng

Gacha vô hạn truyện chữ - Chương 105: Đồng đội mới

Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 144: Vĩnh biệt, Eloka

Gacha Vô hạn - Chương 91: Niflheimr (3)