Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 157: Muốn giúp mình, trước hết phải giúp người

 

Tôi có thể hiểu cảm xúc của Velkist.

Chúng tôi là những quân cờ trên bàn cờ. Về cơ bản, tuyên bố đó không sai.

Nhưng đó cũng không phải là điều cốt lõi.

Ngay khi tôi cố gắng can thiệp vào giữa hai người, Jenna đã giơ tay lên.

“Em có ý kiến được không?”

"Ừ, sao?" - Velkist nói một cách thờ ơ.

Jenna hạ giọng: “Em không nghĩ Master coi chúng ta là đồ dùng một lần. Hãy nghĩ xem: bất cứ khi nào chúng ta muốn một cái gì đó, sớm muộn thì Master cũng cung cấp cho chúng ta. Thức ăn càng lúc càng ngon hơn, giường ngày càng êm ái hơn… Và anh ấy thậm chí còn thương tiếc cái chết của đồng đội chúng ta, phải không?”

“……”

“Nếu Master coi chúng ta như những quan cờ thì ngài đã không đối xử với chúng ta như vậy. Hãy nhớ lại chuyện lần trước, khi chúng ta từ chối mệnh lệnh. Nếu Master là kẻ vô tình thì tất cả chúng ta có thể đã chết hết, phải không? Nhưng chúng ta vẫn sống và Master đã thay đổi mệnh lệnh. "

Velkist tặc lưỡi.

Jenna tiếp tục với nụ cười trên môi.

“Có lẽ còn lý do nào khác khiến chúng ta bị kéo đến đây. Nói tất cả là do Master thì có vẻ hơi sai. Trên hết…"

“Dù muốn hay không, chúng ta không có lựa chọn nào khác - ngoài việc giúp đỡ Master.” - Tôi lên tiếng - “Đúng như hai người đã đề cập, việc chúng ta ở đây có liên quan đến Master. Nhưng hãy nhớ những gì Iselle đã nói: nếu chúng ta muốn quay trở lại, hãy vượt qua tầng 100.”

“Đó cũng là ý kiến của em. Nếu chúng ta giúp đỡ Master thì chúng ta cũng có lợi. Tỷ lệ thành công trong các nhiệm vụ cũng sẽ tăng lên và…. và….”

Jenna gãi đầu, trông có vẻ bối rối.

Tôi mỉm cười.

Cô gái đó đã can thiệp đúng lúc. Cô ấy nhắc đến những điều Anytng đã làm với chúng tôi, nhắc đến những gì chúng tôi nhận được.

'Đó chính là vai trò của phúc lợi.'

Việc quan tâm đến phúc lợi của các anh hùng, sẽ mang lại tinh thần và lòng trung thành cao.

Tạo điều kiện và chăm lo cho đời sống của anh hùng, là một trong những điều tôi tập trung khi quản lý Niflheimr.

“Chà… Tôi chỉ nói rằng chúng ta bị kéo đến đây. Chứ không nói là mình bị đối xử tệ bạc” - Edis nhăn mặt.

“Lời nói của cô liên tục thay đổi. Cô không thấy xấu hổ sao?” – Velkist cười khẩy.

“Mặc dù chúng ta bị bắt cóc nhưng chúng ta vẫn được đối xử tốt. Việc tổng hợp là chuyện trong của quá khứ. Nếu muốn quay lại quê hương, chúng ta cần phải đột phá lên tầng 100. Và chìa khóa cho điều đó nằm ở Master. Vì vậy, cho dù có miễn cưỡng thì…”

Edis ngập ngừng nhìn tôi. Có vẻ cô ấy cũng đã đấu tranh tư tưởng xong rồi.

Chỉ còn lại Velkist.

Ánh mắt của mọi người hướng về Velkist.

“Này! Tất cả các người đang nhìn gì vậy? Thật là khó chịu.”

“……”

"Chết tiệt." - Velkist nói như thể đang nhổ nước bọt - “Được thôi, muốn làm gì thì làm.”


Vậy là, bằng cách nào đó, chúng tôi đã vượt qua một khúc mắc quan trọng.

Nếu Anytng hành xử giống như những Master khác  - ham mê tổng hợp và ngó lơ phúc lợi cho các anh hùng, thì mọi chuyện sẽ hỏng bét.

Đoàn kết là chìa khóa của thành công

Bao gồm cả Master và các anh hùng.

Và chúng tôi còn có một chiếc chìa khóa khác: Phương pháp quản lý của Master hàng đầu…

Tôi tiếp tục trải những tờ giấy lên bàn.

“Vậy… Han, chúng ta nên làm gì đây?”

Edis hỏi, trong lúc kéo ghế và ngồi xuống. Những người khác cũng làm theo cô ấy.

***

Sáng hôm sau.

Tôi đi xuống trung tâm huấn luyện ở tầng một.

“Đã lâu không gặp, Tiền bối!”

Một chàng trai trẻ quen thuộc cúi chào tôi.

Dika. Cậu ấy từng là thành viên tổ đội 1 trong thời gian ngắn. Bây giờ cậu ấy là một huấn luyện viên chăm chỉ và mẫn cán.

"Cậu có ổn không?"

"Rất tuyệt. Vai trò này có vẻ rất phù hợp với năng khiếu của em. Hehehe.”

“Vậy thì tốt.”

Dika dẫn tôi đến chỗ ngồi. Tôi ngồi xuống và nhìn quanh trung tâm đào tạo sơ cấp.

Một số anh hùng đang luyện tập kỹ năng sử dụng vũ khí trong sân.

“Chà… Chỉ tiếc là… Những anh hùng mà em đã huấn luyện…” – Dika nói với giọng đượm buồn.

"…Tôi xin lỗi."

“Đó không phải lỗi của anh, Tiền bối. Đó là sự thiếu sót của họ, và cả của em nữa.” - Dika mỉm cười cay đắng.

Sau vài giây trầm ngâm, Dika đổi chủ đề.

“Tiền bối, hôm nay điều gì khiến anh đến đây vậy?”

“Còn nhớ lần trước tôi đã nói gì với cậu không? Cần đào tạo thêm huấn luyện viên.”

“Ồ, vài tháng trước…”

“Ừ, chuyện đó xảy ra cách đây vài tháng.”

“Vâng, Tiền bối. Theo hướng dẫn của anh, em đã lọc ra một số người có thể phát triển những chuyên môn riêng.”

Tôi gật đầu. Vậy là nền móng dường như đã được hoàn thành.

'Trung tâm đào tạo đã thay đổi rất nhiều.'

Trung tâm huấn luyện đầu tiên chỉ là một căn phòng hình chữ nhật rộng lớn với các thiết bị tập luyện nằm rải rác xung quanh.

Nhưng bây giờ, chúng tôi có những tòa nhà cao vút và sân đấu rộng rãi. Có vẻ như Anytng đã xây dựng những thứ này khi tôi đi vắng. Xem ra vị Master này cũng hiểu chúng tôi cần gì. 

“Anh có muốn gặp các ứng cử viên không?”

"Có chứ."

"Xin vui lòng chờ trong giây lát!"

Ngay sau đó, mười người xếp hàng trước mặt tôi.

Sáu nam và bốn nữ. Dika hắng giọng rồi nói.

“Và đây. Đây là người mà tôi đã nói với các bạn.”

"Rất vui được gặp anh!"

Cả mười người đồng loạt cúi đầu.

“Chúng tôi đã nghe nhiều về anh!”
“Chúng tôi cũng đã thấy anh chiến đấu!”
Họ vui vẻ lên tiếng.

"Mọi người đã xem? Thông qua đá phát hình? "
“Vâng, Master đã cung cấp cho chúng tôi.”

'Thật ngạc nhiên.' – Tôi chớp mắt.
Nhờ sự chu đáo của Anytng nên tôi có thể bỏ qua được những quy trình tẻ nhạt.

“Tiền bối, bắt đầu từ bên trái, em sẽ giới thiệu từng người nhé. Anh chàng này tên là Jess, anh ấy từng là thợ săn trước khi đến đây”.
Dika bắt đầu giới thiệu từng người một.

Những anh hùng tập trung ở đây đều là những cá nhân tài năng trong các lĩnh vực cụ thể.

'Kiếm thuật, bắn cung, thương thuật.'
Đối với ba món vũ khí cơ bản này, mỗi loại sẽ cần một huấn luyện viên.
Bốn người còn lại sẽ hướng dẫn kỹ năng sinh tồn, săn bắn, xâm nhập và các nhiệm vụ tổng hợp khác.

“Em đã kiểm tra kỹ theo những tiêu chí mà tiền bối nhắc nhở. Chỉ chọn những người thành thao kỹ năng và có khả năng dạy học.”
"Làm tốt lắm."

Tôi đã kiểm tra trạng thái của từng người.
Trình độ và chỉ số của họ chỉ ở mức khá, nhưng mỗi người đều có điểm mạnh riêng. 

‘Nếu những người này tham gia vào đội đột kích…. Chúng ta có thể phục hồi sức mạnh trong vòng chưa đầy một tuần.'

Nhưng đó không phải là một lựa chọn hợp lý. Rốt cuộc thì, họ là nền tảng cho tương lai của trung tâm đào tạo.

'Bao gồm cả Dika, tổng cộng là mười một người hướng dẫn.'

Tôi gọi thêm một người đang đợi bên ngoài.
Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên với vẻ mặt cay đắng bước vào.
Thân hình to lớn tương phản với khuôn mặt nhăn nheo, mặc áo giáp da cũ, ông ta là Roderick, thương thủ của nhóm thứ 2.

"…Tôi rất tiếc."
“Không phải lỗi của ông. Đây là phương án hợp lý nhất.”

Tôi dẫn Roderick lên phía trước.
“Kể từ bây giờ, vị này sẽ phụ trách trung tâm đào tạo.”
"…Ồ, là ông chú ư?" – Dika hồ hởi lên tiếng.
“Đã lâu không gặp.”

Chính Edis là người đề nghị tôi bổ nhiệm Roderick làm người đứng đầu trung tâm đào tạo.
Cô ấy nói rằng Roderick luôn đau buồn và dằn vặt ghê gớm mỗi khi chứng kiến một đồng đội qua đời. Ngoài ra, ông ấy cũng có năng khiếu trong việc chỉ bảo tân binh. 
Vì vậy, sau khi Edis thuyết phục suốt đêm, ông ấy đã chấp nhận cương vị mới.

'Dù sao thì cũng nên cho ông ấy nghỉ ngơi.'

Roderick là tiên phong của tổ đội 2 đã khá lâu rồi, và chưa bao giờ lùi bước.
Trải qua thực chiến trong một thời gian dài, ông ấy sẽ bù đắp hoàn hảo cho sự thiếu kinh nghiệm của những huấn luyện viên mới.

Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, tôi lập tức bước vào tòa nhà chính của trung tâm huấn luyện.
Tòa nhà cao ba tầng, mỗi tầng lại nối với một tầng của phòng chờ.
Cấu trúc này giống như trung tâm đào tạo của Niflheimr. Có lẽ là Anythg đã bắt chước tài liệu chiến lược của tôi, hoặc đơn giản là anh ấy không có phương án nào khác.

Dù sao thì, đây cũng là điều kiện đầu tiên để Townia chuyển sang giai đoạn tiếp theo.

Giáo dục chuyên biệt.

Ngay cả những anh hùng 1 sao bẩm sinh cũng có thể phát triển lên mức 5 sao, nhưng đó là khi họ được nuôi dưỡng trong môi trường phù hợp.
Do không chọn lọc chu đáo, nhiều Master đã để những viên ngọc thô phải cày ruộng hoặc nướng khoai tây trong ngục tối hàng tuần.

Để không bỏ lỡ những cá nhân tài năng, cần phải có một chương trình sàng lọc và đào tạo chu đáo.

Vì tôi đã dạy những điều cơ bản, và bởi vì Roderick là một cựu chiến binh giàu kinh nghiệm, những huấn luyện viên sẽ sớm hoàn thiện hệ thống giáo dục cho Townia. 

'Điều kiện thứ hai là...'

Tôi lên quảng trường tầng hai.

Quảng trường lẽ ra yên tĩnh vào buổi sáng lại chật kín người.
“Oppa, ở đây!”

Một giọng nói quen thuộc vang lên. Jenna đang vẫy tay bên cạnh đài phun nước.
Tôi rảo bước đến gần Jenna.

“Em đã thu thập chúng đúng như anh nói, Oppa.”
"Nhiều quá."
“Ừm. Thế à?" – Cô ấy xị mặt ra.
“Ừ, nhưng không sao đâu.”

Tôi đi đến trung tâm của đài phun nước. Khoảng 20-30 anh hùng đã tập trung tại quảng trường.
Tôi hắng giọng rồi nói.

“Xin chào. Các bạn biết lý do tại sao mọi người tập hợp ở đây rồi, đúng không?”
Họ lẩm bẩm với nhau nhưng không ai phản đối.

Đây là những người từng làm công việc hành chính trước khi tới đây.
Tôi cầm lấy tờ giấy mà Jenna đưa cho.
Nguồn gốc của những người tụ tập ở đây đã được ghi lại trên giấy.
Từ thư ký đến thủ kho, thủ thư, đủ loại ngành nghề đều tập trung lại. Họ hiện đang làm công việc chế tạo hoặc thu thập trong phòng chờ.

“Tôi cần một người đảm nhận nhiệm vụ mới. Đây sẽ là một công việc nhàn nhã.”

Một người đàn ông trung niên bước lên. Người đàn ông này dường như đại diện cho những anh hùng tập trung ở đây.

Tôi vừa nói vừa nhìn người đàn ông đó.
“Anh hãy ghi lại chính xác mọi thứ trong phòng chờ này.”
"Ý anh là gì?"
“Danh sách mọi người, cấp độ của họ, công việc và nơi ở hiện tại. Danh sách hàng hóa trong kho, chủng loại và số lượng chi tiết. Hiện trạng cơ sở vật chất. Sản lượng hàng ngày của vật liệu ngục tối hàng tuần. Tốc độ sản xuất hàng ngày của nhà máy thiết bị, v.v. Sắp xếp và ghi lại mọi việc diễn ra trong phòng chờ, không bỏ sót điều gì. Khi nào xong thì báo cáo cho tôi.”
"Cái gì? Tại sao lại phải làm theo ý anh chứ…”

[Heh, đó là vì Han là đại diện của Master!]
Iselle xuất hiện, và bay vòng vòng.
Ngay khi cô ấy tới, nỗi sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt của các anh hùng.Cũng phải thôi, họ đã thấy Iselle thực hiện tổng hợp nhiều lần. Thậm chí ngay cả bây giờ, đôi lúc vẫn có những kẻ bị đưa vào phòng tổng hợp.

[Nghe đây. Chỉ một lời của Han là tất cả các ngươi đều có thể biến mất. Thế nên hãy ngoan ngoãn nghe lời đi!]

Iselle nhăn mặt đe dọa.

Tôi thở dài. Tôi không thích cưỡng ép kiểu này, nhưng nếu như công việc được hoàn thành thì cũng không đến nỗi tệ.

"Anh đang cố làm gì vậy?" -  Jenna thì thầm vào tai tôi.
“Chọn người cho nhóm chức nghiệp thứ tư trong phòng chờ.”

Đầu tiên là nhóm chiến đấu.
Tiếp theo, nhóm chế tạo.
Thứ ba, nhóm lao động phổ thông.
Cuối cùng, nhóm quản lý.

“Ở đây quá hỗn loạn. Cần tổ chức lại cho phù hợp.”

Thực tế, tôi có thể kiểm tra các chi tiết cơ bản thông qua bảng điều khiển của Master.
Nhưng điều đó vẫn chưa đủ.

Một ngày có bao nhiêu vật liệu đến, bao nhiêu tiền được tạo ra, bao nhiêu thiết bị được sản xuất, bao nhiêu vật liệu được sử dụng. Việc tính toán phải thật rõ ràng và chi tiết.

Master chỉ có thể quyết định các chính sách chung và chỉ đạo con đường phía trước. Trong khi đó, việc truyền đạt các mệnh lệnh khắp phòng chờ và đảm bảo cho công việc thực thi trôi chảy, là nhiệm vụ của người quản lý.

Họ giống như những công chức thực hiện nhiệm vụ của chính phủ. Iselle vẫn đảm nhiệm công việc hành chính nhưng trong tương lai khi công việc tăng lên, cô ấy sẽ không kham nổi.

Tôi chia người trong quảng trường ra, phân công mỗi người một phần để điều tra. Bắt chước Iselle, tôi dọa họ rằng họ sẽ bị tổng hợp nếu kết quả điều tra không chính xác. 

Tất cả run run liếc nhìn vẻ mặt của Iselle và rời khỏi quảng trường.

[Ahem, một nàng tiên xinh đẹp như tôi, giờ lại thành Ông Ba Bị đi dọa người thế này sao. Ngay cả những đứa trẻ đang khóc cũng dừng lại và bỏ chạy.]
“Đúng vậy, thế nên tôi mới nói là cô không hoàn toàn vô dụng đâu.”
[Đúng vậy… Á, khoan đã!]
Iselle gật đầu rồi lại lắc đầu. Tôi bật cười khi nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cô ấy.

“Oppa, chuyện này xong rồi à?”
“Được như vậy thì tốt. Đây mới chỉ là khởi đầu thôi."

Có vô số công việc phải làm.
Có lẽ hôm nay tôi sẽ phải làm việc xuyên đêm.

'Haizzz.'
Tôi thở dài và nhìn lên bầu trời.
Tối và nhiều mây. Master không online.
'Anh chàng này… quá may mắn!'

Ở thế giới thực, tôi đã mất một năm để đến được giai đoạn này, chỉ vì không có bất kỳ hướng dẫn nào. Tôi đã phạm nhiều sai lầm và phải bắt đầu lại nhiều lần.

'Nhưng anh bạn thì…'
Khỉ thật. Anh hùng của anh ta đang tự động làm mọi thứ.
‘Khổ nỗi, còn cách nào khác đâu. Muốn giúp mình thì trước hết phải giúp người, vậy thôi’.

Tôi vừa thở dài vừa, mỉm cười cay đắng.

Comments

  1. Không cần phải làm j hero gánh còng lưng :)) nhất master r nhá

    ReplyDelete

Post a Comment

Xem nhiều nhất

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Tiếng Việt: Mục lục

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Chương 122: Bữa tiệc ăn mừng

Gacha vô hạn truyện chữ - Chương 105: Đồng đội mới

Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 144: Vĩnh biệt, Eloka

Gacha Vô hạn - Chương 91: Niflheimr (3)