Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 156: Sub Master
Đã hai ngày trôi qua kể từ khi tôi nhận được bản phân tích về Nord.
"Ngài thật sự sẽ đi ư?" - Yurnet hỏi với vẻ mặt tuyệt vọng, khi thấy tôi đang bước lên chiếc airship hướng tới Townia.
“Vậy tôi có nên ở lại không?”
"Tất nhiên là…!"
"Cô hiểu mà, đúng không? Tôi cân phải đi."
“Ngài thật quá đáng...” – Yurnet nhăn mặt phụng phịu và liếc nhìn tôi.
Tôi nhếch mép cười rồi bước lên cầu thang.
Tôi không thể ở lại Niflheimr.
Ở lại đây sẽ làm tôi tự mãn. Sẽ không thể trưởng thành.
Hơn nữa, tôi cũng phải chịu trách nhiệm cho nhiều thứ ở Townia.
Lần thứ hai quay về Niflheimr đã kết thúc như vậy đó. Tuy không lâu nhưng tôi đã đạt được một số kết quả có ý nghĩa.
Đầu tiên, tôi có thể nâng kỹ năng sử dụng vũ khí của mình lên Lv 5 Trung cấp, thông qua các trận đấu tay đôi với Ridgion.
Thứ hai…
'Ra là vậy. Thế này mà gọi là một trò chơi ư?'
Tôi đã nắm được nguyên tắc cơ bản để có được anh hùng 7 sao.
Để có được một anh hùng 7 sao, master sẽ bị đẩy vào quá trình tổng hợp. Dù giả thuyết này chưa thể chắc chắn 100%, nhưng với những thông tin đã có, tôi nghĩ rằng tỷ lệ chính xác trên 90%.
'Mình chỉ có thể dựa vào bản thân.'
Tôi cười cay đắng.
Yurnet, Ridgion và Nihaku đến tiễn tôi ở sân bay.
Họ đều rất mạnh và trung thành. Nhưng tôi không thể chỉ dựa vào họ. Nếu tôi không trở nên mạnh mẽ hơn thì tất cả đều vô ích.
"Tôi sẽ đợi, thưa Chúa tể" - Ridgion cúi đầu.
Nihaku vẫy tay: “Lần sau ngài lại đến nhé!”
“Tôi không chắc chắn khi nào điều đó sẽ xảy ra.” – Tôi mỉm cười.
“Mỗi tuần một lần có vẻ hợp lý phải không?” – Yurnet chen vào.
“Không thể đến thường xuyên như vậy được.”
"Hic..."
Tôi đi lên boong tàu, bỏ lại tiếng thở dài của Yurnet ở phía sau.
“Master, lần này đừng quên liên lạc với tôi nhé.”
Tôi bước vào airship, phớt lờ lời cảnh báo của Yurnet.
Phi thuyền bắt đầu di chuyển. Người lái lần này cũng là Lydel.
Sẽ mất một ngày để đến nơi.
Thay vì nghỉ ngơi, tôi trải mấy tờ giấy lên bàn trong cabin của mình.
'Cần phải thay đổi phương thức hoạt động ở Townia.'
Trên giấy vẽ cấu trúc hiện tại của Townia. Đó là một tòa nhà ba tầng.
Ban đầu, các anh hùng mới triệu hồi sẽ xuất hiện ở tầng 1. Những ngày đầu rất khó khăn, họ sống gần như những kẻ ăn xin, chỉ ăn khoai tây và nước. Phải đến khi được phân công vai trò thích hợp, họ mới được lên tầng hai.
Đó là một tiến bộ đáng kể so với những ngày đầu của Townia, nhưng…
'Vẫn còn thiếu.'
Quy mô anh hùng hiện tại đã phát triển hơn nhiều, lên tới 200 thành viên. Bây giờ nó gần giống như một ngôi làng lớn.
Thậm chí rất có thể sẽ tăng lên 300 trong thời gian tới. Đó là vì tỷ lệ hao hụt nhân sự quá cao.
‘Một lãnh địa khốn khổ. Mức độ khó vô lý đến bất ngờ...’
Nếu tình trạng này tiếp tục diễn ra, cứ mỗi nhiệm vụ trôi qua lại có hàng loạt người ngã xuống.
Để nhanh chóng bổ sung lực lượng và tăng cường tỷ lệ sống sót, cần triệu hồi thêm nhiều anh hùng hơn.
'Dù thế nào, nguyên tắc chủ chốt vẫn là thưởng phạt phân minh.'
Bản hướng dẫn chiến lược mà tôi gửi cho Master của Townia - được Iselle đặt tên là “Thiên Thư” – đã ghi rõ như vậy.
Hoàn thành tốt nhiệm vụ thì thăng tiến; kẻ tệ hại sẽ bị bỏ lại sau lưng.
'Về nguyên tắc này… Có hai mô hình hoạt động khả thi.'
Một là mô hình tôi đã sử dụng ở Niflheimr và thứ hai là mô hình từng được huyền thoại xếp hạng 1 sử dụng.
Chà, anh ấy đã ngừng hoạt động từ khá lâu, thậm chí trước khi tôi trở thành một cao thu.
Anh ấy là một thiên tài thực sự. Nhưng… nếu tôi đoán đúng thì anh ấy đã bị hút vào game và không còn sống nữa.
'…'
Khi tôi đang suy nghĩ miên man, thời gian trôi qua nhanh như chớp.
<Chúng ta đã tới nơi rồi!>
Tôi ngẩng đầu lên khi nghe thông báo của Lydel. Đồng thời, thông báo của hệ thống xuất hiện ở phía bên phải tầm nhìn của tôi.
[Lãnh địa 1935 – Townia]
Khi tôi bước lên boong tàu, chiếc airship đang đi vào cơn lốc không gian.
Nhìn thấy tôi, Lydel cúi chào với vẻ kính trọng.
“Thật vinh dự khi được phục vụ ngài!”
“Vinh dự cái gì chứ. Đừng làm quá lên như thế.”
“Nhân tiện, khi nào ngài sẽ quay lại Niflheimr…”
Lydel nhìn tôi với ánh mắt đầy hy vọng.
Đó là do sự tác động của Yurnet hay chỉ là tình cảm thuần túy?
"Ai biết được." - Tôi nhẹ nhàng né tránh câu hỏi.
Những thông báo tiếp tục bật ra, làm gián đoạn cuộc trò chuyện vu vơ của chúng tôi.
[Đào tạo bổ sung – Hoàn tất!]
['Han(★★★)' đã trở về từ 'Niflheimr'.]
['Han(★★★)' hiện nằm trong tầm kiểm soát của bạn.]
[※Trạng thái của anh hùng đã thay đổi do hiệu ứng điều động. Để biết thêm chi tiết, hãy kiểm tra tab 'Anh hùng'!]
Landgrid07 neo đậu trong khoảng trống thời không. Tôi bước xuống thang, trở lại phòng chờ và vẫy tay chào Lydel.
Brùm.
Không lâu sau, chiếc phi thuyền bay lên, biến mất khỏi tầm mắt.
Tôi nhìn lên bầu trời Townia. Không gian nhuốm màu xám ảm đạm.
Điều này cho thấy Anytng không online; và xét theo màu sắc thì trời đã tối muộn.
Thịch. Thịch.
Tiếng bước chân của tôi vang vọng trên sàn kim loại.
Tôi hít một hơi thật sâu, sau đó đi thẳng đến quảng trường tầng hai rồi leo cầu thang lên tầng ba.
'…'
Trời tối, và đèn ở quảng trường đã tắt.
Tôi chưa gặp ai trên đường tới đây.
Dù đã muộn nhưng đó là một tình huống bất thường.
Khi tôi chuẩn bị bước vào phòng của mình, cầu thang dẫn lên tầng bốn đập vào mắt tôi.
“Ồ… Họ đã xây được tầng bốn.”
Có vẻ như phòng chờ đã thay đổi khá nhiều khi tôi vắng mặt.
Tôi quay lại và bước lên cầu thang lên tầng bốn.
Chẳng mấy chốc, toàn cảnh quảng trường tầng bốn đã hiện ra.
Về cơ bản, nó cũng tương tự như các quảng trường khác.
Tuy nhiên, điểm khác biệt là nó đã mở rộng đến quy mô của một sân vận động lớn. Và thay vì những con đường dẫn đến ký túc xá hoặc trung tâm đào tạo, lại có một tòa nhà xa lạ.
Tôi cười thầm một mình.
Một biệt thự sang trọng, trông như bước ra từ một bức tranh. Nó cao ba tầng, có hàng rào bao quanh.
Anytng định xây cho tôi một nơi ở riêng ư?
'…Điều này thật bất ngờ.' – Tôi khịt mũi, mở cửa trước của biệt thự và bước vào.
Ngay khi đó, những tiếng reo hò vang lên trong sảnh biệt thư, và sau đó...
“Xin chúc mừng, Loki!”
Iselle đội một chiếc mũ dự tiệc sinh nhật, bay về phía tôi.
Sau lưng cô là nội thất của phòng khách. Các bức tường đều được trang trí bằng bóng bay và giấy, có một biểu ngữ sặc sỡ ở phía bên trái ghi: “Xin chúc mừng ngài đã được bổ nhiệm!”
“Tất cả chuyện này là sao vậy?”
[Toe! Toe!]
Iselle miệt mài thổi kèn, làm những mảnh giấy màu bắn ra tứ tung.
"Tôi đi ngủ đây."
[Đợi chút! Đừng đi mà! Tôi đã làm việc chăm chỉ để chuẩn bị cho dịp này đó!] - Iselle vội vã bay về phía tôi.
“Tất cả chuyện này là sao vậy?”
[Đó là lễ kỷ niệm một dấu mốc quan trọng của Loki!]
"Dấu mốc?"
Iselle cười toe, vẫy tay một vòng và nhật ký hệ thống trong quá khứ xuất hiện.
Cửa sổ ảnh ba chiều được trang trí màu trắng với biểu tượng chai thuốc màu xanh lam.
Đó là tab nghiên cứu.
[Ding!]
[Nghiên cứu - 'Khả năng phản ứng của anh hùng', đã đạt tới Lv.10.]
Sau đó, một thông báo hướng dẫn xuất hiện.
[Bây giờ bạn có thể bổ nhiệm một Sub Master'!]
[Sub Master đóng vai trò là cấp phó của Master, giám sát các hoạt động và trận chiến của phòng chờ, đồng thời hỗ trợ việc chinh phục tòa tháp.]
[Mẹo/Sub Master có thể được cấp quyền rộng hơn. Tùy thuộc vào lựa chọn của bạn, Sub Master có thể tự chủ lập chiến lược cho các cuộc chinh phục tháp. Hãy thử trải nghiệm trí tuệ của AI …]
‘AI cái con khỉ…’
Tôi có thể đoán được phần còn lại của thông báo mà không cần đọc.
Tôi đóng cửa sổ thông báo và quay sang Iselle.
"Vì thế nên?"
[Vâng, từ giờ trở đi, Loki là Sub Master của Townia!]
“Tôi không hiểu tại sao cô ta lại làm ầm ĩ lên về chuyện đó.” - Velkist thờ ơ ngáp khi bước ra ngoài.
Bên cạnh anh là hình bóng của Jenna và Neryssa. Có cả Edis nữa.
“Tất cả các bạn đang làm gì ở đây vậy?” - Tôi sửng sốt.
[Tôi kéo mọi người đến đây để ăn mừng… ack!]
Má Iselle bị véo không thương tiếc. Tôi lườm cô ấy: “Đây là việc của cô à?”
[Không, không, tôi chỉ… tôi lo Han có thể rời Townia…]
“Đừng dữ tợn thế. Nàng tiên đó đã làm điều đó vì nghĩ đến anh.” - Edis bước ra ngoài với một nụ cười - “Chúc mừng, Han. Anh đã nhận được vị trí xứng đáng.”
[Ahem, đừng ngại ngần nữa. Vai vế của ngài bây giờ đã khác rồi, ngài biết đấy!]
“Tôi có nên bắt đầu sử dụng kính ngữ không? Ngài Han?”
“Cô mà làm thế là tôi sẽ nổi da gà và chết khiếp đấy.”
"Nếu anh đã nói vậy." - Edith cười và lùi lại.
Tôi nhìn Iselle.Cô ta đang bồn chồn với đôi bàn tay đan chặt vào nhau.
[Bây giờ ngài đã là Sub Master … đừng có đi đâu nhé.]
“Có vấn đề gì à?”
[Chà, tôi nghe nói có một người vừa được chiêu mộ vào Niflheimr…]
Iselle thì thầm để chỉ mình tôi nghe được.
Tôi cười khẩy. Cô ta lại lo lắng vu vơ rồi.
'Chắc chắn Iselle là người đã đề cử mình làm Master phụ.'
Cô ta đã cố gắng dùng quyền lực của mình để nhắn nhủ Anythng, bằng cách trà trộn với thông báo hướng dẫn của trò chơi.
Chắc hẳn cô ấy đã nỗ lực rất nhiều.
“Đây không phải là thứ đáng để ăn mừng sao?” - Jenna lên tiếng - “Trở thành Sub Master là chức vụ cao nhất ở đây phải không?”
[Đúng vậy, chỉ sau Master.]
“Tôi biết mình đã chọn đúng đường mà” - Jenna nháy mắt với tôi.
Tôi thở dài: “Đây là lý do tại sao tất cả các bạn tập hợp lại ư? Chỉ để gửi lời chúc mừng à?”
“Gần đây anh có vẻ xuống tinh thần. Kể từ sự việc đó.”
“Sự việc đó …”
Tôi khẽ cắn môi.
“Chị sẽ không trách anh đâu. Nếu em là chị ấy, em cũng sẽ cảm thấy như vậy. Anh không cần phải tự trách mình.”
“Tôi chưa bao giờ làm thế.”
“Vậy thì tươi tỉnh lên đi.” - Jenna cười khúc khích và lùi lại.
"Tôi đang buồn ngủ. Bây giờ tôi có thể đi ngủ được không?”
"Tôi cũng thế" – Giọng nói uể oải vang lên, và tôi thấy Nery giẫm lên chân Velkist – “Ái ui!”
“Nhưng làm Phó Master thì có gì đặc biệt không?”
“Không hẳn. Đó không phải là điều đáng để ăn mừng.” - Tôi gãi đầu.
Bây giờ Anytng đã bổ nhiệm tôi làm Phó Master, chắc chắn anh ta sẽ giao cho tôi nhiều nhiệm vụ rắc rối.
Dù sao thì, tôi cũng không ngại. Đó là chuyện cần thiết.
Trong lúc Nery và Velkist chí chóe, tôi nhìn xung quanh căn phòng.
Jenna, Velkist và Neryssa từ tổ đội thứ nhất và Edis từ tổ đội thứ hai. Ngoài ra, còn có Iselle nữa. Họ là những thành viên cốt lõi chịu trách nhiệm về Townia.
'Thật tiếc là Kishasha không có ở đây.'
Có vẻ như cần thêm thời gian cho cô ấy.
Tôi phủi hoa giấy ra khỏi đầu và ngồi xuống ghế.
“Mọi người ngồi xuống đi.”
"Chúng ta sẽ ăn tiệc ư?"
"Mơ đi." - Tôi bật cười - “Không phải lúc nào cũng có thể tập hợp mọi người lại. Tôi chỉ tranh thủ bàn bạc chút thôi.”
Các thành viên lần lượt ngồi quanh chiếc bàn hình chữ nhật.
Tôi trải những tờ giấy lên bàn, chính là những tài liệu tôi viết khi ở trên phi thuyền. Mặc dù phòng chờ đã trở thành một tòa nhà bốn tầng nhưng việc giải thích tình hình chắc hẳn không có vấn đề gì.
“Cái này là gì?”
“Đó là cấu trúc của phòng chờ hiện tại của chúng ta. Mọi người biết đấy, tình hình đã thay đổi so với trước đây. Đông đúc hơn, nhiều người hơn.”
Tôi chỉ vào tầng một của phòng chờ.
“Có gần 150 anh hùng ở tầng một phải không?”
[Đúng! Không có gì thay đổi nhiều.]
“Chúng ta cần bổ sung thêm lực lượng chiến đấu. Chúng ta đã mất rất nhiều ở tầng 35. Và khi leo lên cao, tỷ lệ thương vong sẽ còn gia tăng.”
Tôi chỉ lên tầng ba.
À, thực ra bây giờ đã là tầng bốn rồi.
“Chúng ta cần thay đổi phương thức điều hành để tiếp tế lực lượng một cách thuận lợi và cho các nhiệm vụ đột kích trong tương lai”.
“Đó không phải là công việc của Master sao?”
“Tất nhiên, anh chàng đó sẽ đảm nhận những nhiệm vụ chính. Nhưng với sự gia tăng lớn về nhân sự, nếu chỉ mình anh ta quản lý thì mọi chuyện sẽ trở nên khó khăn ”.
Khi số lượng người ít, có thể chăm sóc từng người và quyết định việc sử dụng họ. Nhưng bây giờ, tình thế đã khác.
Mà thực ra thì…. Ngay cả khi số lượng còn ít ỏi, Anytng cũng không thể đưa ra những quyết định hiệu quả. Suy cho cùng, anh ấy không theo dõi các anh hùng 24 giờ một ngày.
'Rốt cuộc thì việc bổ nhiệm Sub Master đúng là cần thiết.'
“Master liệu có thể đảm nhận những việc đó cho ra hồn không??” - Velkist khoanh tay và nói bằng giọng lạnh lùng.
Khuôn mặt của các thành viên đanh lại.
"Ý anh là…"
“…”
“Chúng ta có thừa nhận Master là người cai trị ở đây không?”
Mấu chốt chính là chuyện này. Velkist đã nói ra vấn đề quan trọng nhất.
"Có." - Tôi gật đầu.
Velkist cau mày: “Tôi thấy Master coi chúng ta chỉ là những con tốt trên bàn cờ. Đối với anh ta, chúng ta chỉ là đồ chơi, dù sống hay chết cũng không quan trọng. Hơn nữa, chúng ta bị đẩy vào những nhiệm vụ khốn nạn này là vì anh ta, phải không?”
"Cậu nói không sai."
“Và anh muốn chúng tôi giúp anh ấy? Tôi không thể đồng ý chuyện đó.”
Velkist nhìn lên trần nhà với nụ cười lạnh lùng.
Bầu trời vẫn xám xịt.
“Trong suốt thời gian qua, tôi đã sống sót nhờ nỗ lực của chính mình. À, nhờ tiền bối giúp đỡ nữa.”
“…”
“Master đó có bao giờ giúp đỡ tôi không? Tất cả những gì hắn làm là quan sát từ trên cao và ném chúng ta vào trận chiến. Nếu tiền bối là Master, tôi có thể đã đồng ý. Nhưng không phải anh ấy. Trong mắt tôi, anh ấy là người bất tài. Không giống như anh, tiền bối.”
Sau đó Edis giơ tay: “Theo những gì tôi biết, chúng ta bị kéo đến đây là do Master. Về cơ bản chúng ta đã bị bắt cóc.”
Bị bắt cóc.
Điều này cũng không sai.
“Chúng tôi làm theo mệnh lệnh vì không muốn chết, chúng tôi muốn sống. Nhưng nếu coi Master là người cai trị của mình thì mọi chuyện sẽ khác. Điều đó có nghĩa là chúng tôi đang hợp tác một cách tự nguyện.”
"Tóm lại” – Velkist nhăn mặt - “Hãy quên vụ trở thành một Sub Master hay bất cứ điều gì đi. Điều đó giống như một nô lệ khoe khoang về xiềng xích của mình vậy.”
"Tôi không đồng ý."
"Cái gì?"
Vẻ mặt của Velkist trở nên nhăn nhó. Đôi mắt thất vọng của cậu ta hướng về phía Neryssa.
“Tôi nghĩ chúng ta nên giúp Master một tay” – Nery nói tiếp.
“Điều này thật đáng thất vọng. Tôi không ngờ cô sẽ nói vậy đâu.”
“Đừng phán xét mọi chuyện theo cảm tính. Anh đang cư xử giống như một kẻ ngốc.”
“Giúp ư? Chúng ta nên giúp đỡ tên khốn đó sao? Cái kẻ có thể thay đổi ý định và giết chúng ta bất cứ lúc nào?”
“Đây là cách để chúng ta sống sót.”
“Thật ngu xuẩn”.
Hai người họ lại tiếp tục cãi nhau.
[Khoan, chờ đã, tại sao chuyện này lại xảy ra? Chúng ta ở đây để chào mừng Han trở về mà!] - Iselle hoảng loạn đập cánh.
Tôi bật cười.
Sớm hay muộn thì chuyện này cũng phải xảy ra.
Cm đầu :))
ReplyDeleteCăng r đây
ReplyDelete