Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 149: Lời đề nghị từ Niflheimr

Nhiều ngày trôi qua.

Sau khi nhận được lời khuyên của tôi, Anytng không phản hồi gì.

Tuy nhiên, rõ ràng là thái độ của anh ấy đã thay đổi. Theo Iselle tìm hiểu, tài khoản của anh ta đã nhiều lần xem các video nhiệm vụ được đăng tải trên MyTube. Anh ấy đã bắt đầu tự học chiến thuật chơi game và mong muốn tiến bộ.

Ít ra thì, Master của chúng tôi không chơi đùa một cách thiếu suy nghĩ. Đó là yêu cầu cơ bản để bước lên con đường trở thành một Ranker. 

Mặc dù chuyện này khó có thể đem lại tác dụng tức thời, nhưng trình độ của anh ta sẽ cải thiện theo thời gian. 

Hài lòng với điều này, tôi dồn hết tâm trí của mình cho việc tập luyện.

Sáng hôm sau, tại trung tâm đào tạo...

“Oppa à, chúng ta có cần phải làm đến mức này không?” - Jenna trông có vẻ bối rối, tay cầm một chiếc roi gai - “Nhìn thứ này em đã thấy ớn lạnh rồi. Có thể nhẹ nhàng hơn được không?”

“Không. Tôi không muốn lãng phí thời gian.”

"Nhưng… như vậy…"

Khuôn mặt của Jenna tối sầm lại.

Trên sân tập của trung tâm huấn luyện, tôi đang cởi trần, cúi gập người thở dốc.

Bên cạnh tôi là một bồn tắm chứa đầy thuốc hồi phục.

Gia tăng sức bền cũng như tốc độ hồi phục tự nhiên của cơ thể. Đó là cách tốt nhất để tận dụng được sức mạnh của Đăng Thiên và Thiên Hồn Đao.

Các phương pháp trước đó không mang lại hiệu quả như mong đợi. Tôi cần một biện pháp quyết liệt hơn, chính là “thứ này”.

“Nhưng… em không muốn làm điều này với Oppa …”

“Đâu còn ai khác phù hợp hơn. Cô đã trải qua nhiều trận chiến khốc liệt mà lại e ngại chuyện cầm roi à?”


"Nhưng..,!"

"Đây la cách tốt nhất.” – Tôi nhíu mày – “Tôi không muốn lặp lại trải nghiệm ở tầng 35.”

Sau một hồi suy nghĩ, Jenna miễn cưỡng gật đầu.

“Đánh hết sức đấy nhé. Nếu cô kìm lại thì chỉ mất thời gian thôi.”

"Em hiểu rồi."

Tôi quay lưng lại với Jenna và cắn chặt miếng giẻ bịt miệng.

‘Chắc chắn là rất đau.'

Tôi hơi rung mình khi nhớ lại hình dáng của chiếc roi.

Nó được làm từ gân quái vật, có nhiều gai để xé thịt và cơ. Nó gần giống một công cụ tra tấn hơn là một vũ khí.

'Sẽ ổn thôi.' - Tôi nhắc nhở mình một lần nữa.

Cơn đau rất đáng sợ, nhưng tôi không muốn nếm trải những cảm xúc đáng ghét kia nữa.

 “Em bắt đầu đây!”

Vút

Ngọn roi xé toạc không khí.

Chát

Mắt tôi nổ đom đóm.

'Chết tiệt…'

Ngọn roi cắm sâu vào bên trong da thịt trên lưng tôi, rồi xé toạc chúng ra. Chỉ sau một đòn, nửa thân trên của tôi đầm đìa máu.

Tôi cắn chặt miếng bịt miệng và nín thở.

Sau giây phút do dự, Jenna lại vung tay.

Vút!

Chát!

Đòn thứ hai.

Toàn bộ lưng tôi như bị đốt cháy. Cảm giác như thể da tôi đã bị bong tróc hoàn toàn.

'Thậm chí còn đau hơn mình nghĩ.'

Mồ hôi tuôn ra làm mờ tầm nhìn của tôi.

Dù vậy, tôi vẫn ra hiệu cho Jenna bằng mắt. 

Vút!

Chát!

Ba lần, năm lần, chín lần.

Ý thức của tôi đang mờ dần, nhưng tôi vẫn cắn răng kêu lên.

"Một lần nữa!"

"Thôi đi được không, Oppa!” – Jenna nhăn nhó – “Thế là đủ lắm rồi."

Tôi nhìn vào bức tường kim loại, nó phản chiếu tấm lưng đầy máu của tôi. Thậm chí vài chỗ còn rách đến tận xương.

Tôi loạng choạng bước vào bồn tắm bên cạnh.

Xèo xèo

Thuốc bắt đầu thấm vào vết thương, và khói bốc lên.

“UUUUGHHH!”

Lần này tôi không thể chịu nổi nữa. Tôi nhổ miếng bịt miệng ra, nó ướt đẫm đầy máu.

"Anh có ổn không?"

"…Tất nhiên rồi."

Đây mới chỉ là lần đầu tiên. Tôi đã lên kế hoạch tập luyện ít nhất 13 hiệp một ngày.

Thứ tôi cần bây giờ không phải là những bao cát hoặc hình hộm. Muốn vươn tới thể chất phi thường, cần những cách luyện tập phi thường.

Sau khi những vết thương ở lưng lành lại, tôi sang khu tập luyện Kế tiếp.

Vù! Vù!

Một khúc gỗ lớn treo trên dây thép đang đung đưa qua lại, như một con lắc.

Tôi tính thời gian rồi nhảy vào giữa quỹ đạo chuyển động của khúc gỗ.

Vù!

Khúc gỗ khổng lồ, đường kính lên tới hàng mét, lao thẳng tới. Tôi hạ người xuống và vung thanh kiếm gỗ của mình.

Bang!

Cảm giác như đâm vào một chiếc xe tải vậy.

Toàn bộ thân thể tôi rung động và mùi tanh của máu trào lên trong vòm họng.

Tôi nuối nước bọt, cố gắng chịu đựng, dồn thêm sức mạnh cho đôi tay của mình.

Tuy nhiên, bàn chân tôi bị trượt đi, kết quả là khúc gỗ đẩy tôi đung đưa qua lại.

“Đó là thể loại luyện tập gì vậy, tiền bối?” – Velkist mới bước đến, trợn tròn mắt thốt lên.

Tôi đưa tay gạt máu chảy ra từ miệng.

“Gia tăng sức chịu đựng. Luyện tập bằng cách chặn các khúc gỗ, thay vì chém đứt chúng.”

“Tôi thấy giống như tự sát vậy.”

“Hiện tại thì đúng là thế thật.”

Thay vì đương đầu và phá hủy khúc gỗ, tôi phải để một làn sóng xung kích nặng vài tấn xuyên qua cơ thể mình.

'Dù sao thì cũng phải mất một thời gian dài.'

Giai đoạn chiêu mộ anh hùng đã tạm dừng. Việc leo tháp cũng bị gác lại.

Sẽ cần nhiều thời gian để phục hồi lại lực lượng đã mất ở tầng 35 sẽ mất thời gian. Cho dù triệu hồi được nhân sự mới, các tổ đội cũng cần phải hoàn thiện cấu trúc lực lượng, đồng thời nâng cấp độ và kỹ năng lên mức phù hợp.

‘Vội vã leo tháp bây giờ là tự sát.’

Anytng chắc cũng đang cảm nhận được điều đó.

Tôi dự định tiếp tục tập luyện cho đến khi Anytng đưa ra quyết định. Dù sao đi nữa, người chỉ huy và chịu trách nhiệm cho tương lai của nơi này là Master.

'Đừng bắt tôi phải đợi quá lâu nhé, anh bạn.'

Tôi lẩm bẩm và nắm chặt thanh kiếm gỗ.

Một thời gian sau.

[Thức tỉnh kỹ năng!]

['Han(★★★)' đã nhận được 'Tái tạo (Lv.1)'!]

Sau nhiều lần chịu đựng sự tra tấn, cuối cùng tôi cũng có được kỹ năng mong muốn.

[Tái tạo]. Đúng như tên gọi, kỹ năng này giúp tăng cường khả năng chữa lành tự nhiên của cơ thể. 

Tuy nhiên, vì cấp độ của nó còn quá thấp nên tôi vẫn tiếp tục quá trình tra tấn.

Bên cạnh đó, mỗi buổi tối, tôi đều tham gia đánh trận giả cùng với Anytng.

Nhiều ngày trôi qua, và kỹ năng của Anytng đã tiến bộ hơn một chút. Mặc dù không có tài năng đặc biệt nhưng anh ta thực sự nhiệt tình và chăm chỉ.

Rồi tới một ngày nọ…

<Master.>

Giọng nói của Yurnet vang lên, làm tai tôi nhột nhột.

Trời đã tối muộn. Lúc này, tôi đang sắp xếp tài liệu ở bàn làm việc.

<Tôi xin lỗi nếu ngài đang ngủ.>

“Ồ không. Tôi chỉ đang làm vài việc lặt vặt thôi.”

<Có vẻ như dạo này chúng ta không liên lạc nhiều lắm…>

“Ừ. Tôi hơi bận.”

Thực tế là tôi đã trì hoãn việc tương tác với Niflheim. Từ sau khi Eloka qua đời, đây là lần đầu tiên tôi liên lạc với Yurnet.

Vừa đặt tài liệu vào ngăn kéo, tôi vừa hỏi.

"Có chuyện gì vậy? Chắc là cô không gọi tôi chỉ để hỏi thăm đâu nhỉ?”

<À thì… Tôi muốn chúc ngài ngủ ngon.>

“Trò đùa này không buồn cười chút nào đâu.”

<…Ngài đã nói là sẽ liên lạc với tôi mỗi tuần mà?> - Giọng Yurnet nhỏ hẳn lại, như đang hờn dỗi.

“Hửm?”

<Không có gì.>

Yurnet hắng giọng, ho vài tiếng rồi nói tiếp.

<Tôi có chuyện muốn báo cáo với Master. Đây là một vấn đề quan trọng nên tôi không thể đơn phương quyết định được.”

“Một vấn đề quan trọng đến vậy à?”

Tôi vừa nói vừa tựa lưng vào ghế.

Điều gì đó mà ngay cả Yurnet, Phó Master hiện tại, cũng không thể quyết định được?

Chỉ có một khả năng duy nhất.

“Có phải là về Hiệp hội Liên minh không?”

<Đúng vậy, thưa Master tôn kính. Quả nhiên không có thứ gì lọt khỏi trí tuệ thông thái của Ngài. Kẻ hèn mọn này ...>

“Đủ rồi đủ rồi, không cần phải tâng bốc tôi. Có chuyện gì thì kể đi.”

<Có tin đồn rằng lực lượng của Hiệp hội Liên minh đang tập trung lại.>

“Và kết quả điều tra thì sao?”

"Tin đồn không sai. Hàng trăm phi thuyền đang tụ tập từ khắp các lãnh địa thuộc máy chủ này.”

Tôi cười khẩy.

Hiện tại, không có sự kiện săn Boss cấp Thế giới. Thế nên không có lý do gì để tập hợp lực lượng một cách bất ngờ như vậy.

Trừ phi chúng định…

<Master, lũ khốn đó… Ý tôi là, Hiệp hội Liên minh đã lộ rõ ý đồ của chúng.>

"Tôi hiểu rồi."

Nhớ lại thì, trong số các bình luận về một video do Anytng tải lên, có nhắc đến một điều khác biệt. Một số tài khoản đã nói về việc tuyển dụng thành viên dự bị cho Hiệp hội Liên minh.

Tuy nhiên, Yurnet đã lên tiếng.

<A, không giống như những gì ngài nghĩ đâu ạ.>

“Ý cô là sao?”

<Mời ngài nhìn xem.>

Một cửa sổ hiện lên trong tầm nhìn của tôi.

Nút Play trên hình vuông màu đỏ. Biểu tượng của MyTube.

Nhưng bối cảnh hơi khác một chút. Đây là…

'Kênh của tôi phải không? '

Thật vậy, chính là kênh của Loki. Tài khoản mà tôi rất đỗi tự hào với hàng triệu người đăng ký.

Lần cập nhật video cuối cùng là sáu tháng trước.

Yurnet mở video clip đó, và phóng to các bình luận.

<Unity7> 

[Ồ hố, vẫn còn kẻ hâm mộ tên Loser này à?]

Thích 42 / Không thích 113

<GulpGulpYum> 

[Giả vờ là dân chuyên nghiệp nhưng anh chàng này cũng trả giá rất cao để giành chiến thắng. Thực tế thì anh ta chẳng giỏi giang gì, Chỉ gặp may mắn khi rút tướng mà thôi. Nếu tôi cũng có những anh hùng xịn như thế, tôi còn đỉnh hơn thế này.]

Thích 52 / Không thích 175

<LongLiveBrother> 

[Những loser sẽ luôn thua cuộc. Sắp đến lượt tên này rồi kyahahaha]

Thích 11 / Không thích 35

<Siranoii>

 [Điên rồ, mấy tên này từ đâu chui ra vậy? Các ngươi bị điên à? Tại sao lại cà khịa Chúa tể Loki?]

Thích 352 / Không thích 58

Hàng trăm bình luận nhạo báng và chỉ trích tôi. Xen lẫn còn có cả những lời đe dọa. Gần như giống hệt nhau, chỉ có tên người dùng thay đổi.

Tôi cuộn xuống rồi đóng cửa sổ lại.

<Những bình luận như thế này xuất hiện hàng loạt trên các video mà ngài đã đăng, Master.>

Tôi bật cười.

<Thời gian chính xác là một tuần trước, giờ Trái Đất, sau khi Liên minh Bartz bị nghiền nát.>

“Liên minh Bartz?”

<Họ được thành lập để đối phó với các hoạt động cướp bóc tràn lan của Hiệp hội Liên minh. Có vẻ như họ đã bị đánh bại trong vòng chưa đầy một tuần. Nhưng đó không phải là phần quan trọng nhất.> - Yurnet nói với giọng nghiêm trang - <Chúng tôi cần ngài, Master.>

"Thật sao?"

<Vâng. Nếu Master ở Niflheimr…>

“Ý cô là Niflheimr sẽ thua những kẻ này phải không?”

Yurnet ho một cách lúng túng.

<Nếu Master có mặt, tổn thất của chúng ta sẽ được giảm thiểu, ý tôi là vậy.>

“Hãy tự mình xử lý đi. Lực lượng của Niflheimr yếu đến mức phải e ngại chúng.”

<…Ngài quên rồi sao?>

“Hả?”

<Không có gì.>

Tôi có thực sự cần phải đến Niflheimr không? 

Tôi nghĩ là không. Hệ thống vận hành của Niflheimr đã được tổ chức hoàn thiện rồi.

‘Ngoại trừ trường hợp khẩn cấp, khi đối thủ tầm cỡ Boss Thế giới.’

Nhưng chưa bao giờ có trường hợp như vậy nên ai mà biết được.

 “Hãy xử lý chuyện này gọn gàng, và thông báo cho tôi khi  nó kết thúc.”

<Master, ngay cả khi tôi cầu xin như vậy... ngài vẫn từ chối sao??>

“Tại sao cô muốn tôi quay về?”

<Tại vì… tôi không thể thay mặt cho ngài.>

Tôi thở dài.

"Hãy nói rõ hơn đi. Tại sao tôi cần phải ở đó?”

<Tôi không có quyền chỉ huy nhóm chủ lực của Niflheim.>

“Ý cô là cô muốn tập hợp tổ đội tầng 13?”

<Vâng.>

'…'

Tôi xoa cằm.

Mục tiêu của Hiệp hội Liên minh đã rõ ràng.

Theo báo cáo, họ chưa từng tấn công Ranker nào. Tôi là người đầu tiên.

'Chúng coi mình là con dê tế thần ư? '

Chuyện này sớm hơn tôi mong đợi. Với cấp độ hiện tại, tôi khó có thể làm được gì. Nhưng mà…

"Tôi hiểu rồi."

Yurnet  vui vẻ trả lời.

<Vâng. Tôi sẽ gửi yêu cầu điều động tới Master của Townia. Khí cầu sẽ đến trong hai ngày nữa. Từ giờ đến lúc đó, xin ngài hãy bảo trọng.>

“Gọi tất cả những người đang đi thám hiểm trở về. Cả những người do thám nữa. Đừng để bất cứ ai hy sinh vô nghĩa.”

<Tuân lệnh.>

Trước khi kết thúc cuộc liên lạc, Yurnet nói,

<Cảm ơn vì đã chấp nhận yêu cầu của tôi, Master.>

"Cô nói linh tinh gì vậy?"

Thực ra ban đầu tôi chỉ đùa thôi. Làm sao mà từ chối được.

Townia đang cần thời gian nghỉ ngơi để bổ sung lực lượng. Đi xa một thời gian cũng không sao.

Tôi nhìn chiếc nhẫn trên tay trái của mình. Hào quang màu đen chảy dọc theo bề mặt của chiếc nhẫn.

Yurnet đã nói rằng món quà từ này là bằng chứng cho việc tôi sở hữu Niflheimr. Thế nên đương nhiên là tôi phải thực hiện trách nhiệm của mình.

Thực tế thì trong quá trình chơi game, tôi luôn tập trung vào việc thực hiện nhiệm vụ. PVP chỉ là chuyện phụ thôi.

Nhưng, Niflheimr không bao giờ chạy trốn khỏi một cuộc chiến.

Chúng tôi đã luôn hiên ngang đối đầu trực diện, bất kể đối thủ là ai.

Một bang hội rất lớn với hàng trăm thành viên…

Liên minh bang hội từ máy chủ khác..

Hoặc một Ranker giống như tôi…

Chưa có ai thành công.

129 trận thắng trên tổng số 129 lần tham chiến.

‘Đây sẽ là lần thứ 130.’

Tôi lẩm bẩm và đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình.


Comments

Post a Comment

Xem nhiều nhất

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Tiếng Việt: Mục lục

Gacha Vô hạn - Truyện chữ Chương 122: Bữa tiệc ăn mừng

Gacha vô hạn truyện chữ - Chương 105: Đồng đội mới

Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 144: Vĩnh biệt, Eloka

Gacha Vô hạn - Chương 91: Niflheimr (3)