Tôi mở mắt ra.
Trước mắt tôi là bầu trời xám xịt.
Tôi chớp mắt và nhìn quanh. Một khung cảnh thật quen thuộc.
Đây chính là ký túc xá của phòng chờ.
“……”
Mọi vết thương trên cơ thể tôi đều biến mất.
Những chiếc xương đã vỡ thành trăm mảnh, những mạch máu nứt tóac, những cơ bắp bị xé nát đến mức tả tơi, tất cả đều như chưa từng bị tổn thương.
Tôi đã sống sót.
Cuối cùng tôi đã không chết.
'…'
Tôi mỉm cười cay đắng và nhấc mình lên.
Tôi không cảm thấy đau chút nào. Chỉ còn cảm giác tê nhẹ ở một bên đầu.
Bên cạnh giường tôi, Bifrost được đặt ngay ngắn trong vỏ kiếm.
Sau khi buộc thanh kiếm vào thắt lưng, tôi rời khỏi phòng.
Phòng khách của ký túc xá tổ đội thứ nhất trống rỗng. Tôi nhìn đồng hồ. Lúc này là 2:45 chiều.
Nhớ lại thì, ở màn đấu Boss lần trước, đó là khoảng thời gian mà mọi người đều bận rộn chuẩn bị cho bữa tiệc sau ăn mừng.
Hồi đó có khá nhiều người sống sót.
Khoảng 20 người.
Bây giờ thì sao?
Những thông báo về cái chết chất đống ở góc phải tầm nhìn của tôi.
Tôi bước ra quảng trường.
Hoàn toàn vắng lặng.
Quảng trường tầng 3 trống rỗng như nghĩa trang. Iselle đang vỗ cánh, di chuyển một chiếc xe đẩy đến gần cửa phòng kho đang mở.
[Ôi trời, ngài Loki!]
Iselle, người đang đẩy xe, tiến lại gần tôi.
[Ngài đã thức dậyrồi sao?” – Mắt cô ấy long lanh “Mừng quá! Thật tuyệt khi thấy ngài sống sót trở về. Ngài có cảm thấy ổn không?]
"Như cô thấy đấy." - Tôi gật đầu.
Trong trò chơi này, chỉ cần không chết thì khi về phòng chờ, vết thương nào cũng sẽ lành lại.
“Đó có phải là những vật kỷ niệm không?”
Tôi nhìn vào xe đẩy.
Bên trong xe đẩy tay là nhiều vật dụng khác nhau. Từ quần áo đến những bức thư, một con gấu bông, một chiếc cốc kim loại, dụng cụ may vá, cho đến những cuốn sách.
[Vâng. Master ra lệnh cất giữ chúng.]
Iselle gãi đầu.
[Nhưng, chỉ có vài người sở hữu vật phẩm mà thôi. Tám người thì phải? Những người khác không có đồ gì để lưu niệm cả.]
“Có bao nhiêu người chết?”
[Mười ba.]
Tôi tặc lưỡi.
Hơn một nửa đội đột kích đã biến mất. Đương nhiên là không ai muốn mở tiệc ăn mừng.
'Vậy là tám người có thể vào Nghĩa trang. Năm người còn lại…”
Họ bị lãng quên mà không để lại bất cứ điều gì.
Không thể nào khác được. Thế giới vốn vẫn khắc nghiệt như thế.
[Ngài có muốn đi xem không? Bây giờ cửa đã mở rồi.]
"Đương nhiên."
Tôi bước theo dõi Iselle.
Lối vào nhà kho nằm ở một khu vực hẻo lánh của quảng trường.
Tôi đi theo Iselle, đẩy xe vào kho.
Khi bước vào, một mùi hương đặc biệt lan tỏa trong không khí.
Tôi đã ngửi thấy nó trước đây, ở Trái đất. Mùi của một những ngôi đền chứa tro cốt người đã khuất.
Nội thất ở nơi này cũng có cấu trúc tương tự. Những tủ trưng bày bằng gỗ dài xếp thành hàng, mỗi ngăn đựng một hũ tro.
“Khốn kiếp! Làm sao tôi có thể sống nổi đây!”
Tiếng hét của ai đó vang lên.
Tôi đưa mắt nhìn về phía âm thanh phát ra.
Ở góc nhà kho, Kishasha đang ngồi co quắp.
“Đây không phải là cái chết xứng đáng với một chiến binh… Tại sao mọi chuyện lại diễn ra như thế này…” - Kishasha lẩm bẩm, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt - “Tại sao tôi bị bỏ lại một mình… các đồng đội của tôi…”
Ánh mắt chúng tôi gặp nhau khi Kishasha đang cúi xuống.
Kishasha lau nước mắt.
“Là anh đấy à?”
“Nhóm của cô…. Có bao nhiêu người sống sót?”
"Chỉ mình tôi. Những người khác đều đã chết.”
Tôi cắn môi.
"Đừng nói gì cả. Đó là lỗi của tôi. Tôi không thể lãnh đạo những chị em của mình cho ra hồn.”
"Tôi…"
Kishasha lắc đầu.
"Không sao đâu. Tôi không trách anh. Nếu không có anh, tất cả chúng ta đều đã bị tiêu diệt. Tôi biết anh đã làm điều đúng đắn.”
“…”
“Làm ơn, tôi muốn ở một mình.”
Kishasha ngồi lặng lẽ trước những kỷ vật của đồng đội.
Có tiếng động vang lên. Tôi quay lưng lại và nhận ra những người mới đến. Là Edis, Velkist và hai người khác.
‘Tổ đội thứ 2 cũng có thương vong.’
Cô gái nhút nhát đã không còn xuất hiện nữa.
Có phải tên cô ấy là Lilinia? Iselle đang cất dụng cụ may vá và một con gấu bông ở ngăn trên của tủ trưng bày. Có vẻ như nó thuộc về cô gái đó.
Tôi nhìn theo bóng lưng họ một lúc rồi đi tiếp.
Đến hộp trưng bày ngoài cùng bên trái. Ở góc hành lang, các thành viên của tổ đội thứ nhất, ngoại trừ Katiio, đã tập trung lại.
“Anh đã tỉnh rồi à, tiền bối?” - Velkist quay lại, nhận thấy sự hiện diện của tôi.
Vẻ mặt cậu ta vẫn bình tĩnh như mọi khi.
“Con bé cung thủ nhất quyết đòi tổ chức lễ tưởng niệm. Thật là phiền phức, tôi muốn luyện tập……”
Bốp!
Neryssa đá vào ống chân Velkist.
Velkist cau mày: "Cô đang làm gì thế? Đau quá.”
“Đồ ngốc vô cảm.”
Velkist tặc lưỡi.
“Dù chúng ta giỏi đến mấy thì cũng chỉ là con người, không phải là thần linh. Trong chiến đấu phải có hy sinh. Nếu chúng ta mất thời gian để đau thương thì sẽ không được tích sự gì. Trở nên mạnh mẽ hơn chính là cách tôn vinh nữ pháp sư.”
“Chỉ một buổi thôi. Một buổi duy nhất."
Jenna nói với giọng trầm khàn.
“Chúng ta đã sát cánh chiến đấu, mạo hiểm mạng sống của mình. Và chị ấy đã chết để chúng ta có thể trở về. Chẳng lẽ chúng ta không thể làm được chuyện nhỏ nhoi này sao?”
"Ý của tôi không phải như vậy." - Velkist cau mày.
“Oppa, lại đây. Chị Eloka đang đợi đấy.”
“Người chết không thể đợi được… Ốii!”
Neryssa đấm mạnh vào ức Velkist, làm cậu ta loạng choạng lùi lại.
“Cú này… đau đấy…”
“Đồ khỉ …”
Bỏ qua lời thì thầm của Neryssa, tôi đi ngang qua Velkist.
Ở cuối tủ trưng bày, phía trên cao, những vật lưu niệm của Eloka được đựng trong một chiếc bình.
Đó là một chiếc áo khoác lông, một chiếc khăn lông sang trọng, một chiếc quạt lạ mắt. Cả những thứ tôi đã đưa cho cô ấy để động viên cô ấy nghiên cứu ma pháp.
Nếu tôi là Master, tôi có thể đưa những video và hình ảnh minh họa về cuộc đời của anh hùng vào kho lưu trữ, nhưng tôi chỉ là một nhân vật.
“Sẽ thật tuyệt… nếu chúng ta có thể quay lại tầng 35.” - Jenna thở dài.
Sau đó, cô mở tủ trưng bày và lấy ra một chiếc phong bì màu trắng.
“Chị ấy đã viết cái này. Em nghĩ tốt nhất là anh nên đọc nó trước, nên em đã giữ nó lại.”
“Tôi đọc nó nhé?”
"Tất nhiên rồi. Chắc chắn là chị ấy sẽ muốn như vậy.”
Tôi lặng lẽ mở phong bì.
Nếu tôi nhớ không lầm thì di chúc này được viết ngay trước khi lên tầng 20.
Nó hơi cũ một chút nhưng điều đó không quan trọng lắm.
Tôi bắt đầu mở phong bì, rồi dừng lại.
Thật là một cảm giác kỳ lạ.
Sau khi nhận ra mình bị mắc kẹt trong thế giới này, tôi đã quyết định không quan tâm đến cái chết của bất kỳ ai. Để không bao giờ hối tiếc, để không bao giờ nhìn lại. Chỉ tiến về phía trước.
Nhưng bây giờ…
'…Phù.'
Tôi lấy lá thư ra khỏi phong bì, và đọc nó.
<Này, mọi người thực sự viết di chúc à?>
<Tôi không muốn viết di chúc!>
Những dòng chữ nguệch ngoạc, có lẽ là được viết vội vàng.
<Viết di chúc là việc của những người sắp chết, phải không? Chuyện đó không liên quan gì tới tôi! Tôi chắc chắn sẽ không chết. Tôi chắc chắn sẽ sống sót trở về. Vì vậy, đây chỉ là một bức vẽ nguệch ngoạc. Tôi sẽ viết bất cứ điều gì tôi muốn. Dù sao thì cũng sẽ không có ai đọc nó đâu.>
'…'
<Han Israt!>
<Đồ đã man, đồ khốn, đồ tạp chủng! Kẻ ngốc! Ngốc nghếch! Ngu xuẩn! Chết đi!>
<Tôi đã không thích anh ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh. Tại sao anh lại hành hạ tôi như thế này? Đồ khốn, ở nhà tôi được cưng chiều lắm đấy có biết không. Anh luôn bắt nạt tôi, buộc tôi làm cái nọ cái kia, khiến cuộc đời tôi khốn khổ! Tôi chắc chắn sẽ cho anh biết tay! Anh dám đánh giá thấp tôi, Eloka, một pháp sư thiên tài!>
<Lêu lêu, hãy cảm nhận cơn thịnh nộ của tôi đi, ú òa!>
Bên cạnh chữ 'ú òa', có một bức vẽ vẽ một vòng tròn bị đè bẹp đang thè lưỡi ra.
Có vẻ như đó là một bức vẽ khuôn mặt của một người bị ăn đòn.
<Này!>
<Xin hãy tử tế với tôi hơn một chút!>
<Tôi đang đợi, đồ ngốc. Anh thậm chí còn không hiểu được cảm xúc của mọi người.>
Di chúc kết thúc ở đó.
Tôi gấp lá thư lại.
“Anh đọc xong chưa? Chị ấy viết gì thế?"
“Chỉ là vài nét vẽ nguệch ngoạc vô nghĩa thôi.”
Tôi mỉm cười và đưa lá thư cho Jenna.
Khi Jenna đọc qua bức thư,
“…Chị…”
Cô bắt đầu ôm mặt và khóc nức nở.
“Tôi đi trước đây.”
Tôi nhanh chóng rời khỏi nhà kho lưu trữ.
Đi qua quảng trường, tôi quay trở lại phòng mình trong ký túc xá. Tôi khóa cửa và ngồi xuống ghế.
'...Phù.'
Cảm giác này… đau hơn tôi nghĩ.
Hơn bất kỳ nỗi đau nào tôi từng trải qua.
Đầu tôi như muốn nổ tung.
“Iselle.”
[Vâng?]
Iselle xuất hiện trong quầng ánh sáng quen thuộc.
“Những anh hùng đã chết…”
Tôi dừng lại giữa chừng. Tại sao tôi lại hỏi câu này cơ chứ?! Tôi đã biết rồi mà! Họ không thể hồi sinh được.
Tôi, một trong những người xếp hạng cao nhất của Pick Me Up, biết rõ điều này nhất.
Tuy nhiên, câu nói của Iselle tiết lộ một thứ mới mẻ.
[Họ có thể được hồi sinh.] - Iselle ưỡn ngực về phía trước - [Nếu Master lên tới tầng 100, thế giới bị phá hủy sẽ được tái sinh. Những anh hùng đã chết, sẽ sống lại. Tuy nhiên, họ có thể mất đi ký ức.]
"Là vậy sao?"
[Đúng. Tôi đã nghe trực tiếp từ người quản lý.]
"Tốt lắm."
Tôi phẩy tay. Iselle vòng quanh tôi một vòng rồi biến mất trong ánh sáng.
'Mình không biết chuyện này.'
Tôi lặng lẽ nhắm mắt lại.
Đột ngột…
<Master.>
Tôi mở mắt ra. Chiếc nhẫn trên tay trái của tôi đang phát ra quầng sáng màu đen.
“Là Yurnet?”
<Thật mừng vì Ngài vẫn an toàn.>
"Ừm. Bằng cách nào đó. Tôi cũng đã thức tỉnh rồi.”
<Tôi có thể cảm nhận được. Có vẻ ngài đã mạnh mẽ hơn trước nhiều rồi.>
Thật vậy.
Tôi đã thành công trong việc vượt qua một bức tường quan trọng.
Tôi cười khẩy.
<Master.>
"Sao vậy?"
<Tại sao ngài không quay lại Niflheimr? Tôi không muốn thấy ngài như thế này.>
"Cô đang nói đùa ư? Bảo tôi chạy trốn bây giờ à?”
<Tôi chỉ…>
“Đừng bao giờ nói điều đó nữa.”
<Vâng, tôi xin lỗi.>
Giọng Yurnet nhỏ dần.
Tôi thở dài.
"Không sao, không sao. Có vẻ tâm trạng tôi không được tốt.”
<Tôi hiểu. Tôi cũng đã từng trải qua những lần đó.>
Tôi nhớ lại.
Ở Niflheimr, năm người họ phải ngay từ đầu đã ở cùng một nhóm. Trong quá trình trưởng thành, mỗi người đều trải qua vô số cái chết của đồng đội. Sau những đau thương và mất mát, cuối cùng họ mới đạt được thành tựu như bây giờ.
<Master, tôi tin rằng ngài sẽ vượt qua được chuyện này.>
"Tất nhiên rồi.?"
Tôi chỉ dành một để ngày tĩnh tâm.
Khi ngày mai đến, khi ngày mai đến…
Tôi sẽ quên.
'KHÔNG.'
Tôi cần phải chôn sâu cảm xúc này.
Sâu thẳm trong trái tim tôi, đến nỗi nó không bao giờ nổi lên nữa.
"Không có gì thay đổi cả. Tôi sẽ leo lên tháp.”
<Vâng. Chúng tôi mong chờ ngày Master chinh phục được tòa tháp.>
“Tôi rất vui khi nghe những lời này.”
<Xin hãy nghỉ ngơi đi nhé.>
Giọng Yurnet nhỏ dần.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Một lúc sau, âm báo của Hệ thống vang lên.
[Chào mừng đến Pick Me Up!]
Anytng đã đăng nhập.
[Tải hoàn tất.]
[Bắt đầu ! (Đã chọn)]
Bước vào màn hình chính, Anytng lập tức di chuyển màn hình của phòng chờ.
Chỗ ngồi của tôi đã được phóng to. Sau đó Anytng tiếp tục thao tác tiếp theo.
[Cửa hàng quà tặng!]
[Mua 'Tượng ngựa chiến' với giá 5.000 vàng.]
[Mua 'Vòng hoa' với giá 3.000 vàng.]
[Mua 'Vòng cổ hoa' với giá 1.000 vàng.]
'Huh?'
Tôi ngạc nhiên. Anh chàng này định làm gì đây?
Như để giải đáp thắc mắc của tôi, thông báo tiếp tục hiện lên.
[Tổng hợp vật phẩm bắt đầu!]
[Vật liệu được chọn – Tượng ngựa chiến, Vòng hoa, Vòng cổ hoa]
[Sản phẩm hoàn thiện – Chưa xác định]
[Tiến hành tổng hợp?]
[Có(Đã chọn)]
[Ding!]
[Sức mạnh thần tiên!]
[Tổng hợp hoàn tất!]
[Bạn đã nhận được 'Tượng ngựa chiến đưa tang'.]
[Tặng 'Tượng ngựa chiến đưa tang' cho 'Han(★★★)'.]
Một ánh sáng lóe lên trước mặt tôi, và bức tượng chiến mã rơi xuống.
Tôi bắt lấy bức tượng. Đầu ngựa được trang trí bằng một vòng hoa màu trắng, và cổ được quấn một chiếc vòng cổ làm từ hoa.
'Tượng ngựa chiến đưa tang?'
Anytng dường như đang quan sát phản ứng của tôi, không hề di chuyển màn hình.
Tôi bật cười. Thật vô lý. Master của chúng tôi ,lại nghĩ đến việc làm một cái gì đó như thế này.
Tôi đứng dậy khỏi ghế.
Tôi bước tới và đặt Tượng ngựa chiến tang lễ lên chiếc tủ trong phòng. Nó nổi bật giữa những bức tượng khác.
'…Đưa tang?'
Người chơi bình thường có thương tiếc những anh hùng trong trò chơi không?
Là Loki, tôi không thể. Tôi coi những anh hùng đã chết trong khi làm nhiệm vụ chỉ là những đồ tiêu hao.
'Anh chàng này…. Thật thú vị.'
Tôi sắp xếp lại vị trí của chúng.
[Phát bản ghi lưu trữ.]
[Anh hùng được chọn – 'Eloka(★★★)']
Cửa sổ trạng thái và hình minh họa của Eloka hiện lên.
Eloka vẫn mỉm cười tự tin như mọi khi.
Anytng ngắm nhìn màn hình đó một lúc lâu.
'Chờ tôi nhé.'
Sẽ không mất nhiều thời gian đâu.
Chỉ còn một số tầng nữa thôi.
Anytng ngắt kết nối và khung cảnh trôi vào đêm sâu,
Tôi vẫn ngồi một mình và xem lại hình ảnh của cô ấy.
Có thể hồi sinh được là vui r
ReplyDeleteCảm ơn nhóm dịch nhiềuuuuuu
ReplyDelete