Gacha Vô hạn - Truyện chữ chương 135-2: Triệu hồi Phi thuyền
Rõ ràng là mọi người đều có thể nghe thấy, nên các thành viên Tổ đội 1 nhìn xung quanh.
Họ đang tìm kiếm Iselle nhưng không thấy cô ấy đâu cả.
Chỉ có giọng nói tiếp tục vang lên.
[Master đã ra lệnh triệu hồi phi thuyền.]
"Hả?"
Katiio nhìn tôi.
Nên làm gì đây?
Tôi lắc đầu.
['Lãnh đạo của Tổ đội thứ nhất, 'Han(★★★),' đề nghị từ chối nhiệm vụ phụ.]
Không thể phó mặc chiến lược cho sự may rủi. Vội vã đưa ra quyết định có thể dẫn đến thảm họa.
Sự phản đối của tôi có vẻ bất ngờ đối với Anytng, nhưng thật may là anh ta vẫn chấp nhận.
[Bạn có chấp nhận lời đề nghị không?]
[Có(Đã chọn)]
Nhiệm vụ phụ đáng ngờ kết thúc ở đây.
“Việc bảo trì Phi thuyền đã hoàn tất rồi phải không?” - Jenna hỏi Kaitio – “Chúng ta không cần sử dụng nó à?”
“Hãy chịu đựng thêm một chút nữa” – Tôi lắc đầu – “Chuyện này thật đáng nghi.”
"Đúng vậy" – Velkist gật gù.
Sự cố ban đầu ở tầng 33 tạm thời được giải quyết. Mỗi người chúng tôi đều về chỗ nghỉ của mình trên tàu.
Mặc dù đó là một nhiệm vụ nhưng cũng không có nhiều việc phải làm.
Những loài nhỏ như người cá hay cá mập không thể làm hỏng một tàu chiến lớn.
Gần như là một khoảng thời gian nghỉ ngơi.
Riêng tôi thì gặp Prisis để hỏi thăm thông tin về điểm đến.
Theo lời cô ấy, ở cuối đại dương này - nơi được gọi là Biển Vô tận, có một ngôi đền rồng cổ xưa. Có vẻ như cô ấy đã nhìn thấy một cảnh tượng trong giấc mơ, với chiếc chìa khóa đang tỏa sáng ở đó.
Sau khi thu thập thông tin, tôi kéo một chiếc ghế lưới lên boong và ngồi lên đó.
“Cảnh vật đẹp hơn em nghĩ. Ước gì có chị Eloka ở đây.”
Jenna nằm xuống cạnh tôi.
“Anh đang suy nghĩ sâu sắc về điều gì vậy, Oppa?”
“Về nhiệm vụ.”
“Cả ngày chỉ nhiệm vụ, nhiệm vụ. Anh không phải là một cỗ máy, tại sao không nghỉ ngơi đi? Chúng ta đã bỏ qua một màn phụ, vậy thôi. Nó không có gì to tát cả.”
Tôi cười khúc khích và nói: “Có nhiều người cười nhạo và cuối cùng phải chết.”
“Nhưng… chúng ta đã vượt qua nhiều tầng rồi, và không có cuộc khủng hoảng lớn nào cả.”
“Điều đó không có nghĩa là sẽ không có cuộc khủng hoảng nào trong tương lai.”
Rốt cuộc, đây là một trò chơi may rủi chết tiệt.
Không có gì đảm bảo rằng mọi thứ sẽ diễn ra theo lẽ thường.
Tôi đang miên man nghĩ về những gì có thể xảy ra ở tầng 35 thì…
['Tổ đội 1' đã vào một khu vực đặc biệt, ‘Vùng biển thiêng liêng’.]
'Cái gì?'
Tôi bật dậy khỏi ghế.
Nhìn xung quanh, trời vẫn chưa tối mà xung quanh đã tối sầm lại.
Những đám mây đen nặng trĩu trên bầu trời.
"Huh?"
Jenna cũng mở to mắt và ngó nghiêng.
‘Khu vực đặc biệt.'
Cụm từ này mang lại cảm giác bất an.
Tôi đứng dậy khỏi ghế và đi vào trong tàu.
Phòng của Prisis là phòng đầu tiên trên hành lang tầng một.
Tôi gõ cửa và bước vào.
“Pria, xin lỗi, nhưng chúng ta phải quay đầu con tàu lại. Thông tin…"
“Ngươi muốn quay trở lại sau khi chà đạp vùng biển thiêng liêng bằng đôi chân bẩn thỉu của mình?”
Thân hình Prisis lắc lư kỳ lạ, tóc tai bù xù và đôi mắt của cô ấy mở to.
Một giọng nói gay gắt và chói tai phát ra từ miệng cô.
'Chết tiệt! Đây có phải là... kiểm soát tâm trí?' – Tôi giật mình
“Nghe này, đám mạo hiểm giả” - Miệng Prisis tự động cử động - “Chúng ta sẽ không ngồi chờ các ngươi tới như những tên ngốc khác. Chúng ta sẽ trở thành thợ săn. Các ngươi sẽ phải trả giá vì vi phạm luật lệ thiêng liêng.”
"…Ngươi là ai?"
"Bắt đầu đi săn."
Thịch.
Prisis gục xuống sau khi nói xong.
Tôi nhanh chóng tiếp cận và đỡ cô ấy.
"Chết tiệt…"
[Cảnh báo!]
Một thông báo cảnh báo hiện lên trước mắt tôi.
Tôi đặt Prisis lên giường và ngay lập tức đi ra boong tàu.
BÙM
Đột nhiên, boong tàu rung chuyển dữ dội.
“Oái!”
“O, Oppa!”
"Chuyện gì vậy?"
"Tôi không biết! Đột nhiên…!"
Bùm!
Cùng với âm thanh của một vụ nổ dữ dội, một vật thể giống như cây cột khổng lồ vọt lên.
[Kraken Lv.38]
Một xúc tu khổng lồ, dài tới vài mét quằn quại trườn lên con tàu.
Sau đó, xúc tu thứ hai trỗi dậy.
Cái thứ ba, thứ tư, thứ năm…
Những xúc tu quấn quanh con tàu từ mọi phía.
Trên mỗi cái xúc tu là hàng trăm giác hút sắc như lưỡi dao.
'Điều này thật điên rồ.'
Con tàu lắc lư dưới sức nặng khủng khiếp của con quái vật.
Nếu cứ tiếp tục thế này, chúng tôi sẽ bị kéo xuống nước.
“Tấn công các xúc tu! Hãy bắt đầu bằng việc cắt bỏ những thứ gắn trên tàu!”
Tôi hét lên với các thành viên, đồng thời lập tức rút kiếm ra.
Các xúc tu của Kraken đang hướng về trung tâm con tàu.
Ngay khi tôi tập trung toàn bộ sức lực để chém xuống.
GRAOOOOO
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Lạ lung hơn nữa, những xúc tu quấn quanh con tàu vội vã rút xuống nước.
“Tiền bối, chuyện gì đang xảy ra vậy!”
"Tôi không biết!"
Tôi nhoài ra ngoài và nhìn xuống bên dưới lan can.
Một cái bóng đen khổng lồ đang đến gần.
Bầu trời đầy mây đen.
Gió ngày càng mạnh hơn.
Chẳng mấy chốc, mưa bắt đầu trút xuống.
‘Thật là một mớ hỗn độn.'
Ầm ầm!
Aò ào!
Sóng dữ dội cuộn trào, nâng con tàu lên.
“Sao bỗng nhiên…!”
Prisis, sau khi lấy lại được ý thức, chạy ra boong tàu.
Thấy cô ấy, tôi chỉ vào bánh lái và hét lên.
“Pria, cầm lái đi. Quay tàu lại!”
“Han, đây là…”
“Không có thời gian để giải thích đâu.”
“A, vâng!”
Prisis vội vàng chạy ra chỗ bánh lái trên boong.
Cô xoay nó vòng vòng sang bên phải.
Cọt Kẹt. Con tàu bắt đầu quay dần dần.
Thế rồi….
<Hahahahahahaha!>
Một giọng nói khàn khàn vang lên trong đầu tôi.
<Cuộc săn bắt đầu!>
Bên mạn tàu, một cột nước cao hàng chục mét vọt lên, bên trong có một bóng đen quen quen.
“Cái gì thế này!”
“Hả? Sao lại…”
Mọi người nhốn nháo thốt lên.
Thứ trong cột nước chính là cơ thể của Kraken.
Tuy nhiên, các xúc tu của nó đã bị xé nát hoàn toàn.
Bang!
Một lần nữa, một cột nước lớn hơn nữa, cuồn cuộn phun trào.
Và sau đó.
Sinh vật khổng lồ nọ cắn xé thân hình Kraken như cắn một con mực khô.
[Nguy hiểm!]
[Thần Long Ktaart Lv.64]
Game cho chó chơi :)))
ReplyDeleteCảm ơn nhóm dịch nhiều ạ
ReplyDeleteBạn nào nghiện quá có thể đọc eng tại đây
https://translatinotaku.net/novel/pick-me-up-infinite-gacha/p-m-u-chapter-136-storms-and-tsunami-2-part-1/
Thôi xong đang yên đang lành thì con rồng xuất hiện :)) đúng game cho chó chơi
ReplyDelete