Gacha Vô hạn - truyện chữ chương 132 Phần 1: Biển rộng
Mỗi tài khoản có một nàng tiên chịu trách nhiệm chuyển tiếp và thực hiện mệnh lệnh của Master. Nếu nàng tiên biến mất, chắc chắn sẽ gây ra các vấn đề nghiêm trọng trong quá trình vận hành lãnh địa.
Tuy nhiên khi lên cấp cao, khi các anh hùng trở nên chủ động trong công việc thì vai trò của các nàng tiên bắt đầu giảm dần. Hồi ở Niflheimr tôi đã từng hỏi Yurnet về việc này, và cô ấy bảo rằng mình có thể thay thế vị tiên đó.
Lời nói của thuyền trưởng Iselle cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
[Nhưng chúng ta không thể rời khỏi nơi được chỉ định. Đừng nói nhảm nữa và biến đi.]
Tôi chống cằm lên tay và gọi vào hư không.
“Này, Yurnet.”
<Vâng, Tôi ở đây.> - Yurnet nhanh chóng đáp lại.
“Iselle của chúng ta vẫn đi vắng à??”
<Cô ấy thỉnh thoảng nhắn tin với Seris, nhưng cô ấy hầu như vắng mặt.>
Yurnet ngừng lại trong giây lát, dường như để suy nghĩ, rồi tiếp tục lên tiếng: <Suy đoán của ngài… có thể đúng.>
“Thế ư?”
<Vâng, chuyện đó có thể thực hiện được.>
[Ngươi đang nói chuyện với ai vậy?] – Thuyền trưởng Iselle ngơ ngác hỏi, khi thấy tôi nói chuyện với hư không.
Tôi liếc nhanh về phía nàng tiên. Nước mắt đã khô trên đôi má phúng phính của cô.
<Dựa trên phân tích của tôi, nếu không có nàng tiên thì hiệu quả hoạt động của lãnh địa này chỉ còn khoảng 13%.>
Trước đây tôi từng nghe nói đến những tài khoản gặp trục trặc, nàng tiên của họ biến mất. Các mệnh lệnh của Master không thể thực hiện được và màn hình liên tục bị giật. Đừng nói đến việc leo tháp, ngay cả chuyện duy trì lãnh địa cũng rất khó khăn.
Những người chơi đó không còn cách nào khác, đành phải vứt bỏ tài khoản.
Và lúc này, đó chính là điều mà tôi muốn.
"Này."
[Cái gì chứ?]
“Hãy đến Niflheimr. Có một chỗ trống cho cô đấy.”
Thuyền trưởng Iselle trợn tròn mắt nhìn tôi rồi nổi giận.
[Đừng đùa nữa!]
“Cô không muốn à?”
[Không phải là muốn hay không… Điều đó là không thể! Nếu ta rời khỏi nơi được phân công, đội quản lý của trụ sở chính sẽ đến giết ta! Những người đàn ông mặc vest mang mề đay màu đen, họ rất mạnh… họ sẽ… đến tìm ta…]
Không gian bên cạnh tôi đột ngột cong lại, và những chiếc mề đay màu đen tuôn ra, rơi lả tả xuống đất.
<Nếu cô lo lắng về đội quản lý của trụ sở chính thì có khoảng 13 người; họ đã bị xử lý rồi nên đừng lo lắng.>
Đôi mắt của nàng tiên lồi ra.
Cô vội vàng chạy lại, nhặt những chiếc mề đay lên để kiểm tra.
[Ngươi… lấy những thứ này ở đâu?]
Thay vì trả lời, tôi hỏi lại: “Tóm lại là cô thích hay không?”
Quyết định đã được đưa ra.
Nàng tiên run run và gật đầu.
Đột nhiên, xung quanh tối sầm lại.
Tôi bước ra khỏi phòng điều khiển và nhìn lên.
Bầu trời đã chuyển sang màu đen.
'……'
Tôi nheo mắt và nhìn kỹ. Không phải bầu trời chuyển màu, mà là một vật thể khổng lồ đã che phủ bầu trời.
Tôi thở dài.
[cái quái gì thế này…] – Thuyền trưởng Iselle há hốc mồm.
Cao 448m, rộng 200m, tốc độ siêu vượt âm. Đó là một trong những chiếc khí cầu của Niflheimr, Brynhildr01.
"Đó là gì vậy! Trời đất ơi!"
Những anh hùng khác hoảng hốt kêu lên, co ro chui vào góc tường để trốn.
Phi thuyền này quá lớn so với những cái thông thường.
"Yurnet, tôi đã bảo là cô đừng can thiệp mà?” – Tôi nhíu mày.
<Xin lỗi, chúa tể!> - Yurnet khẽ nói - <Tôi không thể yên tâm được, nhỡ đâu tai nạn xảy ra thì…>
“Cô mang theo những ai?”
<Chúa tể yên tâm, chỉ có Nisled và tôi thôi.>
"Tốt đấy. Mở cổng đi.”
Cót két.
Rầm!
Giống như một con quái vật khổng lồ đang há miệng, phần thân dưới của phi thuyền tách ra, tạo thành một cầu thang lớn.
"Cứu chúng tôi với!"
"Đại hiệp! Xin tha mạng!"
Những anh hùng xung quanh gào thét và chạy tới, van lạy tôi.
Tôi phớt lờ đám đông đang hoảng loạn và bước đến gần nàng tiên.
[Thế, thế này là…]
Đôi mắt của nàng tiên trợn lên khi nhìn thấy biểu tượng gắn trên hông chiếc phi thuyền.
Chính là biểu tượng của Niflheimr.
[Ngươi, ngươi là, ngài, ngài, là…!]
Trong lúc thuyền trưởng Iselle còn đang lắp bắp, tôi nắm lấy đôi cánh của nàng tiên và ném cô ấy về phía cầu thang.
Brynhildr01 nhanh chóng đóng cửa lại, như thể một con quái vật vừa nuốt chửng Iselle. Sau đó, phi thuyền từ từ bay lên.
“Yurnet, cô có thể thao túng dữ liệu của trận chiến này không?”
<Có thể tận dụng cô nàng tiên nữ kia. Cô ấy hiện vẫn đang liên kết với lãnh địa Harla này. Tôi sẽ nhờ cô ấy.>
“Tốt.”
Khi Brynhildr01 bắt đầu di chuyển, đám người xung quanh nhao nhao kêu lên.
“Con quái vật khổng lồ đó có phải là của Đại hiệp không…”
“Trời ơi, Đại hiệp thật phi thường!”
“Người anh hùng vĩ đại nhất mọi thời đại…”
“Đủ rồi” – Tôi quát lớn – “Tôi sẽ không đưa mấy người đi theo đâu. Tự xoay sở đi”.
Nhớ lại chỉ dẫn của thuyền trưởng Iselle, tôi lấy nhiên liệu và quay lại con tàu “Chủ nghĩa tư bản”. Nhiệm vụ bây giờ đã hoàn thành, giờ chỉ việc quay về là xong.
Crack
Xẹt xẹt
Chiếc nhẫn của tôi ngừng tỏa sáng, và Gungnir cũng đã quay trở lại vị trí ban đầu.
Bây giờ, tôi chỉ còn hai lượt triệu hồi vũ khí nữa.
----
Buổi tối hôm sau.
“Anh đã làm cái quái gì vậy?”
Katiio đến chỗ tôi và thì thầm.
Tôi đáp: “Ý cậu là gì?”
“Nàng tiên nói rằng Master, ý tôi là Master của Harla, sẽ dẫn một phi đội đến đây gây chiến. Nhưng sau khi anh lái tàu đến đó thì không có chuyện gì xảy ra cả”.
“Ừ, tôi đã tới và thuyết phục hắn.”
“Thuyết phục anh ta à?!”
Tôi gật đầu.
“Điều đó thật vô lý…” – Kaitio há hốc mồm và ngơ ngác. Rõ ràng là cậu ấy cảm thấy thật khó tin.
Tôi bật cười. Tiếc là tôi không thể nói cho cậu ấy biết.
Không chỉ hôm đó, mà cả hôm sau và sau nữa, cũng không có chuyện gì xảy ra cả.
Đó là chuyện đương nhiên. Toàn bộ hạm đội đe dọa biến nơi này thành biển lửa, đã hóa thành tro bụi.
Kể từ ngày đó, Master của Harla cũng không còn nhắn tin lăng mạ Anytng.
Yurnet đoán rằng Master của Harla đã từ bỏ trò chơi. Đơn giản là anh ta không thể điều hành phòng chờ mà không có nàng tiên.
Ước gì tôi có thể nhìn thấy mặt gã phiền phức đó, để xem biểu cảm của hắn khi đăng nhập.
Dù sao, cũng không có nhiều thời gian để quan tâm đến chuyện này. Sứ mệnh quan trọng nhất vẫn phải tiếp tục diễn ra.
Tối hôm sau…
[Chào mừng đến Pick Me Up!]
[Tải hoàn tất.]
[Bắt đầu]
Sau khi đăng nhập vào game, Anytng bỏ qua phần thông báo và đi thẳng vào tab anh hùng.
Sau đó, Master bắt đầu tổ chức lại các tổ đội.
Anh ta kết hợp Tổ đội thứ 4 và thứ 5 – hai đội đã mất thành viên ở màn 30, và đưa họ lên tầng ba của ký túc xá.
Sau đó, những tân binh triển vọng từ tầng một được chuyển lên tầng hai và nhận lệnh huấn luyện. Những anh hùng đạt cấp độ tối đa thì được thăng cấp. Những người thu thập được gửi đến Hầm ngục hàng ngày.
Bây giờ anh ấy đã khá thành thạo trong việc vận hành lãnh địa.
Về phần Katiio, cậu ấy không được cử đến bất kỳ nhóm cụ thể nào. Chỉ tập trung vào nhiệm vụ nghiên cứu và bảo trì phi thuyền.
Hay wé
ReplyDelete